Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 320: Nước sâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lai Á nhìn đi chỗ khác, gắp một quả trứng cá cà ri lên, im lặng cắn một miếng.

"Sao vậy?" Hạ Hạ hỏi: "Cái này không ngon hả?"

"Không phải." Lai Á đặt nĩa xuống: "Tớ đang tự hỏi xem kỳ nghỉ đông cậu định làm gì? Cậu sẽ không định ở đây làm bánh một tháng đó chứ?"

"Kỳ nghỉ đông..." Hạ Hạ suy nghĩ một lúc: "Tớ chắc sẽ đi du lịch, nhưng vẫn chưa quyết định nên đi đâu."

Dù sao tối nay lớp học vừa mới kết thúc, vẫn còn mấy đề tài cuối kì phải nộp.

Vừa nghe đến chuyến du lịch, Lai Á ngay lập tức tỏ ra thích thú: "Cậu còn nghĩ cái gì nữa, đến Anh với tớ đi!"

"Anh?"

"Ừ, trước đây không phải cậu đã đến một hòn đảo nào đó của Anh để thư giãn sao? Tớ còn chưa bao giờ đến đó đâu, đúng lúc cậu sẽ đi cùng tớ. Gọi thêm bạn trai của tớ nữa, đi du dịch là phải sôi động, đi một mình thì chán lắm."

"Vậy cậu không về nhà à?"

Hai mắt Lai Á mở to: "Tớ bị điên hả? Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc nghỉ hè, quay lại Thái Lan để ngồi tù à?"

Hạ Hạ buồn cười: "Vậy chúng ta—"

Một bức ảnh bán khỏa thân lóe lên trong mắt cô.

Cô nói được một nửa liền vội vàng nuốt trở lại.

Thấy cô do dự, Lai Á nghiêng người nói: "Biểu cảm này cậu là sao đây, cậu không muốn đi du lịch cùng tớ à?"

"Không, không phải, đương nhiên là không phải."

Chiếc khăn tắm trắng mịn buộc lỏng lẻo kia cứ lượn qua lượn lại trước mắt Hạ Hạ, cô suy nghĩ vài giây rồi lịch sự nói: "Tớ mà đi thì có khác nào làm bóng đèn quấy rầy giữa cậu và bạn trai cậu đâu. Thực ra tớ đi du lịch một mình cũng không sao, yên tâm."

Suốt cả buổi như vậy chỉ vì chuyện này.

Lai Á trực tiếp trả lời: "Cái này thì có gì mà quấy rầy? Chúng ta là nhân vật chính của chuyến đi, nếu cảm thấy không thoải mái thì không cần gọi bọn họ!"

Nói thì nói như vậy, nhưng Hạ Hạ biết Lai Á thích náo nhiệt nhất.

"Thế này thì sao," Cô gợi ý: "Đầu tiên chúng ta đến Anh trước, rủ thêm bạn bè cho sôi động hơn. Sau đó chuyến thứ hai chúng ta sẽ đến một nơi khác, nơi đó chỉ có hai chúng ta, nơi chúng ta có thể lặng lẽ chơi."

"Ý tưởng hay." Lai Á đồng ý: "Kỳ nghỉ đông kéo dài hơn một tháng, chỉ ở một nơi thì quá nhàm chán. Vậy khi nào chúng ta có thể khởi hành đến hai quốc gia khác nhau? Ngày mai"

"Ngày mai không được," Hạ Hạ giải thích: "Tớ còn một bài kiểm tra cuối cùng nữa phải hoàn thành, tớ sẽ hoàn thành nó càng sớm càng tốt, sau đó chúng ta có thể xuất phát, được không?"

"Được, cũng không cần gấp."

Lai Á ăn uống xong ngồi xuống Sofa: "Vừa vặn đây là lần đầu tiên tớ đến Hồng Kông, cậu cứ từ từ học, tớ sẽ chịu trách nhiệm hưởng thụ, ăn bánh cậu làm, theo đuổi tình yêu và xem phim truyền hình—à, nhân tiện, cậu có còn nhớ bộ phim truyền hình Hàn Quốc mà chúng ta định xem suốt đêm không?"

Đó là khoảng thời gian nhóm học tập đến căn hộ để an ủi cô vì cô đi thi muộn và có kết quả không tốt.

Hạ Hạ đương nhiên nhớ kỹ.

"Bộ phim đó thực ra còn có phần thứ hai! Phim kể về câu chuyện của một cặp nam nữ chính sau khi kết hôn, họ có hai đứa con rất đáng yêu. Nghe nói phần hai hay hơn phần một, hử, ở đây bắt được kênh Thái Lan không?"

Lai Á càng nói càng hưng phấn, cô ấy cầm điều khiển từ xa bật TV lên: "Gần đây nó đang được phát sóng ở Thái Lan."

"Chắc là được." Mặc dù hiếm khi bật TV, nhưng ông chủ nói lắp đặt xong thì có thể xem được tất cả các kênh quốc tế. Hạ Hạ nói: "Thử đổi thêm mấy kênh xem."

"Được thật này!" Lai Á chuyển hai kênh là đến kênh Thái Lan. Lúc thấy bản tin vẫn đang được phát sóng, cô ấy a một tiếng, sau đó mới nhớ có sự chênh lệch múi giờ giữa Trung Quốc và Thái Lan.

"Nhưng cũng sắp tới rồi, chiếu bản tin xong là đến phim." Cô ấy ngồi xuống thảm, gắp một quả trứng cá cà ri chậm rãi nhai: "Hạ, ngày mai chúng ta ăn gì?"

Nỗi lo hạnh phúc nhất trong kỳ nghỉ.

Hạ Hạ nhấp một ngụm trà sữa, nghĩ nghĩ: "Hồng Kông có rất nhiều đồ ăn ngon. Cậu muốn ăn cái gì nhất?"

"Tớ muốn ăn hết!"

Lai Á tựa lưng vào ghế sofa, chống đầu thảo luận với Hạ Hạ: "Trước tiên đi thử những món nổi tiếng nhất như cua chiên, mì hoành thánh, heo sữa quay và bánh dứa! Sau đó thử những món ngon mà chỉ người dân Hồng Kông mới biết, loại cửa hàng mà phải đi qua nhiều khúc cua ngã rẽ mới tìm được ấy."

"Được." Hạ Hạ dựa theo theo kế hoạch này: "Chắc là mất đến vài ngày để ăn hết đồ ăn ngon ở Hồng Kông, đến đó chắc cũng đến lúc đi Anh. "

"Được, cứ làm như vậy đi."

Lúc này, chuyển sang màn hình tin tức, Lai Á vô thức nhìn qua, giây tiếp theo liền ngồi dậy: "Hạ Hạ, nhìn xem!"

Hạ Hạ nhìn qua, Lai Á tăng âm lượng TV lên: "Thủ tưởng mới của Thái Lan mới nhậm chức hôm nay!"

Trên màn hình tin tức, chiều nay Thủ tướng Thái Lan tuyên thệ nhậm chức và có bài phát biểu trước công chúng.

Địa điểm ở Văn phòng Thủ tướng ở phía Tây Bắc Bangkok.

Những con phố quen thuộc của Bangkok và người dân Thái Lan lướt qua trước mắt cô, Hạ Hạ đặt ly xuống.

"Tin tức lớn như vậy mà bây giờ tới mới biết, với lại... làm sao cuối cùng ông ấy lại đắc cử thế?"

Hạ Hạ nhìn người đàn ông đang phát biểu công khai trên bản tin — Abhisit, 44 tuổi, đảng viên Đảng Dân chủ, Thủ tướng trẻ nhất lịch sử Thái Lan.

*Abhisit Vejjajivac (อภิสิทธิ์ เวชชาชีวะ - A-bi-xít Vét-cha-chi-va): từ chức từ ngày 8 tháng 12 năm 2013. Cùng tháng đó, ông chính thức bị buộc tội với vụ giết người phát sinh từ cuộc đàn áp những người biểu tình vào năm 2010 làm 90 người thiệt mạng.

"Tớ luôn nghĩ Bộ trưởng bộ Y tế Lai Tư sẽ đắc cử, nhưng không ngờ lại là ông ấy." Lai Á thở dài: "Cuộc bầu cử chính trị quả nhiên là sông sâu sóng lặng. Hạ, cậu có biết cuộc bầu cử thủ tướng Thái Lan này đáng sợ đến thế nào không?"

Hạ Hạ đã lâu không để ý tới chuyện ở Thái Lan, cô lắc đầu.

Lai Á lập tức giải thích với cô: "Tớ cũng là nghe được từ ba với ông nội. Nghe nói cuộc bầu cử này thực ra là một cuộc tái tranh cử, cậu có nhớ vị thủ tướng chính thức của nhiệm kỳ trước không?"

"Có nhớ." Hạ Hạ nhớ lại: "Giáo viên cũng đã nói trong lớp trước đó, ngài Thủ tướng bắt đầu sự nghiệp trong lĩnh vực tài chính và kinh doanh, đã đạt được những thành tựu to lớn trong nền kinh tế."

"Đúng, chính là ông ấy."

Lai Á nói: "Thủ tướng Thái Lan bốn năm bầu một lần, lúc nhiệm kỳ của ông ấy sắp kết thúc, ông ấy đã tổ chức bầu cử sớm, kết quả là tái đắc cử thành công. Nhưng không lâu sau, ông ấy bị cáo buộc dùng tiền thao túng cử tri, sau khi bị kéo xuống ngựa, tiếp đến là dẫn đến một cuộc bầu cử mới."

"Mặc dù cựu thủ tuống đã thôi chức, nhưng ông ấy đã đẩy người người thân tín bên cạnh vào nội bộ Đảng, chính là Kampana, phó chủ tịch Đảng Rak Thai tham gia cuộc bầu cử mới."

Lai Á vắt óc nhớ lại: "Tớ vẫn còn nhớ trong số các ứng cử viên thủ tướng lúc đó, Kampana và Bộ trưởng Y tế Lai Tư là những người được chú ý nhất."

"Lai Tư đến từ Đảng Quyền lực Nhân dân, ông tớ nói, người trong đảng này toàn là người tài, cũng đang phát triển rất nhanh. Tỷ lệ ủng hộ của cả hai bên không bên nào thua kém bên nào, cho đến một lần khoảng cách được nới rộng."

"Nhưng mà có chỗ tớ không nhớ rõ lắm," Lai Á gãi đầu: "Có vẻ như bởi vì... Kampana đã có bài phát biểu trước công chúng."

"Người đó nói rằng một khi ông ấy đắc cử thành công, sau khi trở thành Thủ tướng sẽ hợp tác với CIA, có vẻ như là muốn hợp tác cùng chống lại tội phạm ma túy và các lực lượng khủng bố? Dù sao thì cũng đều biến Thái Lan trở thành một nước không có ma túy. Ngay khi bài phát biểu được đưa ra, tỷ lệ tán thành của ông ấy đã trực tiếp vượt quá Lai Tư. Nhưng cậu có biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không?"

Lai Á nghiêng người lại gần hơn, hạ giọng như đang kể chuyện ma: "Chưa tới hai ngày Kampana đã chết rồi!"

Hạ Hạ kinh ngạc: "Sao có thể trùng hợp như vậy?"

"Đúng thế, trên đời không thể có chuyện trùng hợp như vậy được! Tin tức nói Kampana chết vì lên cơn đau tim, nghe cũng có lý. Nhưng kỳ quái chính là gia đình của ông ấy, đêm hôm trước vừa tổ chức sinh nhật cho con trai út, ngày hôm sau cả vợ con và cha mẹ ông ấy đều thiệt mạng trong một vụ nổ máy bay! Chẳng lẽ đây cũng là trùng hợp sao?"

Nhìn thấy Hạ Hạ rất nghiêm túc lắng nghe, Lai Á bắt đầu đếm ngón tay phân tích!

"Ngay sau khi ông ấy qua đời, tỷ lệ ủng hộ của Lai Tư tăng vọt, tớ còn tưởng ông ấy chắc chắn đã nhậm chức. Nhưng cậu nhìn kết quả mà xem, người cuối cùng nhậm chức là người mà trước đây tớ chưa từng nghe nói đến!"

Hạ Hạ nhìn tân thủ tướng trên TV, suy nghĩ vài giây rồi nói: "Tớ nhớ... Đảng Dân chủ cũng là một trong những đảng chính trị lớn nhất ở Thái Lan, có phải vì lý do này không?"

Lai Á chắc nịch lắc đầu.

"Chắc chắn không phải vì điều này. Ba tớ nói Đảng Dân chủ Thái Lan có lịch sử lâu đời, thực tế thì, đảng này có rất ít ghế trong quốc hội, căn bản không có tiếng nói. Về nguồn lực tài chính, Đảng Dân chủ không thể so sánh với Đảng Rak Thai của Kampana được. Về mối quan hệ chính trị, càng không thể so sánh với Đảng Quyền lực Nhân dân của Lai Tư."

Phân tích đến đây, Lai Á càng cảm thấy kỳ lạ hơn: "Cậu nói xem Abhisit đã sử dụng biện pháp nào để giai đoạn đầu luôn giữ im lặng, cuối cùng thì đánh bại Lai Tư, trực tiếp ở khúc cua vượt qua?"

Hai cô gái không hiểu rõ tình hình chính trị nhìn nhau một lúc, nhưng cũng không đoán ra được nguyên nhân.

Đương nhiên, tin tức trên TV sẽ không đưa ra những câu trả lời thực tế đằng sau hậu trường.

Chỉ suy nghĩ một lát, Lai Á đã cảm thấy nhức đầu, cô ấy ngả người ra sau trực tiếp bỏ cuộc: "Quên đi, cũng không phải là tớ chọn Thủ tướng."

Lúc tin tức kết thúc, cô ấy kéo Hạ Hạ ngồi ở trên ghế sô pha, đắp chăn cho hai người rồi bước vào trạng thái xem phim truyền hình.

Sau khi tin tức kết thúc, sẽ có một đoạn thời gian tạm dừng quảng cáo.

Vào lúc này, ngay cả những quảng cáo cũng được thay thế bằng những thành tựu lịch sử của tân Thủ tướng và đảng của ông ấy, khiến Lai Á phải tặc lưỡi liên tục: "Ngay cả một người không liên quan gì đến cuộc bầu cử như tớ cũng cảm thấy thật đáng tiếc, Bộ trưởng Lai Tư chắc còn tức giận hơn nữa."

*

Cùng lúc đó, Mumbai, Ấn Độ.

Tại sân bay quốc tế bận rộn nhất thế giới, một người đàn ông mặc vest xám vừa giận dữ vừa nói chuyện điện thoại bước ra ngoài.

Người trợ lý đi theo không dám tỏ ra tức giận, anh ta vội vàng bước tới mở cửa ghế sau, không dám lãng phí thêm nửa giây ngồi vào ghế phụ, nơm nớp lo sợ nhìn gương chiếu hậu chờ chỉ thị.

Sau chuyến bay kéo dài bốn giờ đồng hồ, viền bộ vest của người đàn ông đã nhăn nhúm, ông ta trông không còn điềm tĩnh và đứng đắn như thường thấy trên TV.

Người này chính là Bộ trưởng Y tế Thái Lan Lai Tư, người đã bay thẳng từ Bangkok tới Mumbai sau khi thua bầu cử.

Lai Tư cúp điện thoại, bực bội kéo mạnh cà vạt: "Tới đền Tantra!"

"Được." Trợ lý vội vàng dịch thuật cho tài xế.

Chiếc xe đạp ga và lao ra khỏi sân bay, hướng thẳng về phía nam thành phố Mumbai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top