Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

1.

Còn thật đẹp trai.

Edit: Chocopieyogurt

Một buổi chiều cuối tháng tám.

Mưa ngoài cửa sổ phòng học rơi tí ta tí tách không ngừng, trong gió pha lẫn khí nóng ẩm ướt mà oi bức đặc trưng của mùa này.

Tiết thể dục thứ hai vì thế mà đổi thành giờ tự học.

Học sinh lớp tám im lặng, tất cả đều đang điên cuồng sửa bài tập.

Khắp cả lớp đều là tiếng lật bài thi soàn soạt.

Trong chỗ ngồi ở dãy thứ tư đếm từ dưới lên, ngón tay trắng nõn của cô gái luồn vào tóc, lông mi rũ xuống, một tay khác gian nan giải đề.

Bên tay cô là một chồng đề khoa học tự nhiên chưa làm xong, trong tay còn một quyển "Hóa học vui vẻ" chưa giải hết.

"Tớ mượn được đáp án hóa của lớp trưởng, cậu cần không nè?"

Bạn cùng bàn Cốc Vũ cầm một quyển đề ngồi xuống, đầy hào hứng hỏi cô.

Lạc Hoan mắt cũng không ngước lên, chẳng đếm xỉa đến nói: "Lớp trưởng kém nhất là hóa, cậu mượn chép đáp án của cậu ấy thì có khác gì cậu tự làm đâu?"

"...."

Cốc Vũ vẫn cười vui vẻ: "Vẫn tốt hơn tớ tự làm một chút mà."

Hai người Cốc Vũ và Lạc Hoan là bạn học từ hồi sơ trung, hai người cùng nhau lên thẳng cao trung, quan hệ rất tốt.

Lớp bọn họ trong cả khối cũng không tính là nổi trội, kì sau phân ban tự nhiên - xã hội đại khái vẫn được phân cùng một lớp.

Chỉ là ở lớp sau này, ngay cả những học sinh giỏi nhất cũng kém xa với lớp trước.

Chẳng hạn như lớp trưởng, từ khai giảng năm nhất đã hận không thể 'đầu huyền lương, chùy thích cổ'*, một bộ dáng "Tôi rất cố gắng, các cậu ai cũng đừng mơ tưởng vượt qua tôi", ngược lại thật sự dọa đến không ít các bạn học muốn siêng năng chăm chỉ mà vươn lên.

*Giải thích: Tôn Kính triều Tấn khi đọc sách đã cột tóc của mình lên trên xà ngang, để tránh ngủ gật. Thời chiến quốc,Tô Tần mỗi khi đọc sách cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ liền lấy cái dùi đâm vào đùi mình. Tất cả bọn họ đều không cần đến người khác phải nhắc nhở thúc giục mà tự giác siêng năng đọc sách, ý chỉ việc học hành chăm chỉ.

Nhưng mà cậu ta trời sinh dường như không phải là người giỏi tự nhiên, mỗi ngày đều hận không thể vùi đầu vào sách tự nhiên, nhưng mỗi lần thi đều quanh quẩn trên dưới bảy mươi điểm.

Vẫn là thầy cô nhìn nét chữ nắn nót cùng sự chịu khó thường ngày của cậu ta mà cổ vũ thêm.

Lạc Hoan lắc lắc đầu, tính toán đến mức đầu óc mụ mị, vì thế nghe thấy tiếng chuông tan học thì buông bút nằm bò trên bàn hoài nghi nhân sinh.

"Thấy cậu học hành mệt mỏi như vậy thì dứt khoát yêu đương với người đứng nhất khối đi, vừa hay cậu ta có thể dạy cho cậu."

Cốc Vũ hăng say chép bài, nhìn thấy dáng vẻ mất tinh thần của Lạc Hoan, không nhịn được mà nói đùa.

"Được thôi, cậu dám để cậu ta xuất hiện thì tớ dám bày tỏ với cậu ta."

Lạc Hoan vòng vo rồi từ từ nhắm hai mắt thuận miệng đáp lại cô bạn.

Cốc Vũ thấy buồn cười, vừa định trêu một câu thì ánh mắt liếc tới người đi ngang qua cửa, dừng một chốc rồi 'ôi chao' một tiếng.

"Nè, người nhất khối ở kia kìa, cậu mau đi thổ lộ đi."

Lạc Hoan nhíu nhíu mày, xoay đầu sang phía khác, khẽ mở một mắt.

Có lẽ lúc mởi tỉnh tầm mắt còn chưa rõ cho lắm, trước mắt có chút mơ hồ, cách vài giây, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng thoáng qua.

Dáng người thật cao.

Sợi tóc bay bay trong không khí.

"Người đi mất rồi."

Lạc Hoan không để tâm ngáp một cái, lại xoay về tiếp tục ngủ.

Cốc Vũ bận rộn chép đáp án.

"Lạc Hoan, ngoài cửa có người nói tớ đưa cái này cho cậu."

Có bạn học đi qua đây, trong tay cầm một quyển vở ghi chép đặt trước mặt cô.

Lạc Hoan bất đắc dĩ mở to mắt, sau khi nhìn lướt qua quyển vở kia thì rũ mắt, nói cảm ơn rồi nhận lấy.

Sau đó tùy tay ném trên bàn bên cạnh.

"Ồ, đáp án các môn này, Hoa Thời cũng hiểu cậu quá đi chứ."

Cốc Vũ thật sự như thấy ân nhân cứu mạng, thuận tay cầm qua lật lật, vừa tấm tắc thành tiếng.

"Còn đánh dấu dạng đề cho cậu nữa..." Rồi sau đó lại gần cô nói: "Người ta viết cẩn thận ngay ngắn, nhìn thấy cũng cực khổ thế này, cậu chí ít trân trọng nó một chút đi chứ?"

"Muốn tớ trân trọng thế nào?" Lạc Hoan cạn lời nói: "Thấy mẹ tớ nấu măng xào thịt cậu ấy có vui không?"

"...."

Cốc Vũ không còn lời gì để nói.

Ba mẹ Lạc Hoan đều là giáo viên của trường này, đặc biệt là dì Tương, lúc rảnh rỗi bà sẽ kiểm tra lớp các cô, chép hay không bọn họ nhìn một cái là biết ngay.

Cho nên Lạc Hoan thà rằng bị thầy giáo gọi đi một trăm lần, chứ một nửa đáp án cũng không dám chép.

"Chẳng phải người ta cũng chỉ là đơn thuần đối tốt với cậu thôi sao..." Có lẽ cảm thấy bản thân mình nói câu kia chẳng có sức thuyết phục gì, sau hồi lâu lại thở dài nói: "Vậy tớ tự hưởng thụ vậy."

Sau khi tiết học cuối cùng kết thúc.

Lạc Hoan vội vã viết xong tất cả bài tập đưa cho tổ trưởng, sau đó bị Cốc Vũ kéo ra ngoài trường, trên đường đi thì nhận được tin nhắn.

[Con yêu ơi, mẹ con bây giờ đang họp, ba chờ bà ấy cùng về, nếu con đói thì mua gì đó ăn lót dạ trước đi nhé, đợi ba mẹ về rồi nấu cơm.]

"Chuyện gì thế?"

Cốc Vũ sáp lại gần.

"Mẹ tớ đang họp, ba tớ đang đợi bà ấy về cùng, bảo tớ tùy ý ăn gì đó trước đi."

Lạc Hoan cất điện thoại, đút lại vào túi rồi nói, tiện tay cầm một cây kẹo mút vị cam xé vỏ rồi bỏ vào miệng.

"Thật hả, trường họp thì ít nhất phải một tiếng nhỉ." Cốc Vũ rất hiểu thói quen của ban giám hiệu ở trường mình, hưng phấn đề nghị: "Không thì chúng ta đi dạo dạo đâu đó đi, nghe nói bên Thái Hoa mới mở một cửa hàng kiểu Nhật, đi không?"

"Ừm, đi." Lạc Hoan ngậm kẹo trong miệng, híp mắt cười.

Hai người trước tiên đến quán trà sữa gần đó mua trà sữa, sau đó trên đường vừa uống vừa ngồi phương tiện công cộng đến trung tâm thương mại Thái Hoa lớn nhất khu Cửu Lí chơi.

Thời gian có hạn, hai người ngồi xe đến Thái Hoa mua đồ ngọt, dạo cửa hàng bách hóa xong thì tìm một tiệm net gần đó, nạp một tiếng, vừa ăn đồ ngọt vừa thuần thục đeo tai nghe bật máy tính lên xem 'Hồ Lô Oa' mà mấy ngày trước chưa coi xong.

Cốc Vũ đăng ký tài khoản Steam, tiện thể liếc mắt qua, thấy đôi mắt trong veo như nước của cô gái chớp chớp, khóe môi không nhịn được mà giật giật.

Nhiều thời gian nhàn nhã như vậy mà dùng để xem hoạt hình hết, quả thực là...lãng phí mà.

Lạc Hoan xem được hai tập, cặp sách đặt phía sau lưng bỗng rung lên.

Lạc Hoan nhấn nút dừng, lấy điện thoại ra nhìn lướt qua, sau đó chán nản nhìn Cốc Vũ, dùng khẩu hình nói: "Bố tớ gọi."

Cốc Vũ chẳng còn gì luyến tiếc: "Trời ạ."

Cốc Vũ nhanh chóng thua trận đấu, hai người thành thạo tắt máy rồi đeo cặp sách lên lưng chạy ra ngoài.

"Hay là đi đường tắt đi, có thể về sớm hơn mười phút."

Bên ngoài mưa vẫn còn rơi, Cốc Vũ gợi ý.

Lạc Hoan thôi không nhìn bầu trời âm u nữa, hơi hoài nghi nhìn cô bạn, nói: "Cậu biết đường à?"

Cốc Vũ không thể không thẳng lưng, có chút đắc ý vênh váo: "Trước đây tớ đi qua khu này tám trăm lần rồi, có tớ ở đây cậu yên tâm đi."

"Được rồi."

Lạc Hoan nói, cô cũng không muốn về muộn để bị mẹ mắng.

Mười phút sau.

Hai người lạc trong một con ngõ vòng vòng vèo vèo.

Bọn cô hình như có chút mất phương hướng rồi.

Lạc Hoan mặt không cảm xúc nhìn cô bạn.

Trán Cốc Vũ lấm tấm mồ hôi, định giải thích: "Tớ thật sự..."

Lạc Hoan thành thục cầm điện thoại mở chỉ đường. Ứng dụng chỉ đường đương nhiên chẳng có ích gì đối với ngõ nhỏ phức tạp này.

Tiếng mưa rơi tí tách, bầu trời là một mảng mờ mịt.

Xung quanh toàn là cửa hàng thấp bé, ngay cả bảng hiệu cũng rách bươm.

Một cửa hàng tạp hóa phía trước hình như có người bên trong, mắt Cốc Vũ sáng lên, vội vàng kéo Lạc Hoan đi về bên đó.

"Đi đi đi, chúng ta đi hỏi đường thử xem."

Lạc Hoan không cảm nhận được sự hưng phấn khi nắm được cọng rơm cứu mạng trong lời nói của cô ấy.

Bên trong cửa tiệm không lớn, ở giữa bày một cái chạn bát, bên cạnh là tủ lạnh, một người phụ nữ đang vắt chân ngồi dưới cái kệ, vừa cắn hạt dưa vừa xem phim.

Âm thanh rất lớn.

Trong không khí tràn ngập mùi khói nhàn nhạt.

"Xin hỏi..."

Cốc Vũ hô lên một tiếng sau lưng người phụ nữ, người phụ nữ kia liền quay đầu lại.

Đó là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, mặc một chiếc váy xanh lá, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu đỏ thẫm, tóc xoăn dài, trang điểm rất đậm, dáng người có chút đẫy đà.

Thật là phong tình vạn chủng.

Người phụ nữ có một đôi mắt phượng dài, lúc liếc nhìn thật vô cùng hấp dẫn người ta.

Cốc Vũ nhất thời có hơi nghẹn lời.

Cũng may người phụ nữ đánh giá các cô từ trên xuống dưới một phen xong thì xoay người, mau chóng lên tiếng hỏi cô, giọng nói có phần chói tai: "Muốn mua gì?"

Lạc Hoan chỉ cảm thấy bọn cô nếu không mua gì mà hỏi đường bà ta, người phụ nữ nhất định sẽ đuổi bọn cô đi, vì thế cúi đầu, bắt đầu lựa trong tủ lạnh.

"Mua kem ạ."

Loại kem trong tủ lạnh không nhiều, hơn nữa đa phần đều là loại nhìn một cái thì đã biết đóng gói rất rẻ tiền, so với bánh kem hở ra là hai ba trăm một bao trong siêu thị thì khó mà bì được.

Cô chọn mấy cây kem sữa.

Cốc Vũ cũng chọn mấy cây.

"Của cô sáu đồng năm, của cô tám đồng."

Người phụ nữ xoay người lấy hai cái túi nhựa từ phía sau cái kệ, sau đó vừa bọc vừa nói.

Lạc Hoan cầm điện thoại mở mã QR ra.

Cốc Vũ tranh thủ cơ hội hỏi đường.

Lạc Hoan đang cúi đầu bấm điện thoại, trong tầm mắt thấy có người đi vào, nghe thấy giọng nói có phần chói tai của người phụ nữ: "Ba anh đã về chưa?"

"Chưa."

Im lặng vài giây, một giọng nói bằng bằng, thanh âm khá lạnh lùng.

Còn thật dễ nghe.

Nhưng mà cô lại không để tâm.

Lúc đang cong ngón tay nhập mật mã, cánh tay cô bị người ta húc nhẹ một cái.

Lạc Hoan ngẩng đầu.

Cốc Vũ ra sức dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn phía trước.

Lạc Hoan có hơi khó hiểu, cũng nhìn qua, thấy một thiếu niên dáng người cao gầy đang tiến vào trong cửa kính.

Mái tóc đen hơi dài che khuất tầm mắt, thân hình gầy gò, sắc mặt tái nhợt, bởi vì mấy sợi tóc mà không nhìn rõ ánh mắt của cậu lắm, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi rất thẳng.

Phía trên mặt một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ áo mở mấy nút, lộ ra làn da phần cổ còn trắng hơn cả chiếc áo cậu đang mặc.

"Lão già kia lại chết ở đâu rồi, có phải lại cuỗm tiền đi đánh bạc rồi...."

Giọng nói chói tai của người phụ nữ bỗng cắt ngang sự chú ý của Lạc Hoan, cô cúi đầu nhập mật mã, người phụ nữ hùng hổ bỏ đi từ phía sau cô.

Lạc Hoan thanh toán xong liền ra hiệu cho nam sinh kia xem.

Hàng lông mi dài của nam sinh rũ xuống, cậu khẽ gật đầu rồi duỗi tay đóng cửa tủ lạnh lại.

Ngón tay trắng trẻo thon dài.

Lúc hai người cầm túi nhựa đi ra ngoài, Lạc Hoan còn không nhịn được mà xoay đầu nhìn vào bên trong.

Các một màn mưa bụi lất phất, cô nhìn thấy thiếu niên đi ra từ trong cửa kính, xoay người sửa sang lại ghế nhựa trên đất.

Mặc quần đồng phục của trường trung học Đức Xuyên.

Cậu ấy cũng học năm nhất sao.

"Danh bất hư truyền đúng không?"

Lạc Hoan xoay đầu, liền đụng phải ánh mắt mập mờ tựa như nhìn thấu tất cả của Cốc Vũ.

Lạc Hoan khẽ ho một tiếng, nhíu mày: "Sao thế, cậu quen à?"

"Giang Tri Hàn của lớp một đó, cậu ấy mà cậu cũng không biết?"

Đối diện với ánh mắt mờ mịt của cô bạn thân, Cốc Vũ lắc lắc đầu: "Người đứng đầu kì thi vào cấp ba đến trường bọn mình mà hiệu trưởng đã tự mình trao bằng khen đó."

"À..."

Lạc Hoan nhớ lại một ít, nhưng cô từ trước nay không quan tâm chuyện của người khác cho lắm, hoặc là mặc dù có ấn tượng cũng không để tâm, vì thế đã qua hơn một học kỳ mới phát hiện ra ở trường lại có nhân vật này.

Nhớ lại làn da cổ trắng trẻo vừa nãy của thiếu niên, khóe môi hồng nhuận hơi hơi cong lên, giống như hồi tưởng lại: "Còn rất đẹp trai đó."

Cốc Vũ biết ngay là thế, cười khúc khích: "Thật nông cạn."

"Tuần sau chẳng phải có kéo cờ sao, đến lúc đó tớ chỉ cho cậu, lớp một đứng đối diện với bục cờ, chỗ của bọn họ rất dễ thấy."

-

Sau khi trở về thì Lạc Quốc Bình và Tưởng Âm Mĩ đã về nhà từ sớm, Tưởng Âm Mĩ thấy cô về, lập tức ngừng tivi.

Trên khuôn mặt dịu dàng kia ánh mắt lại lộ ra vẻ nghiêm khắc.

"Lại ra ngoài chơi à?"

Lạc Quốc Bình đeo tạp dề từ phòng bếp ló đầu ra, Lạc Hoan nhìn về phía ông ấy, thân hình to cao của Lạc Quốc Bình hơi cứng lại, nắm tay nâng lên khẽ ho một tiếng, cho cô một ánh mắt lực bất tòng tâm.

Lạc Hoan thu tầm mắt về, xem xét tình hình mà quyết đoán cúi đầu.

"Con sai rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top