Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Trước kia Lan Dịch Trăn cũng có vài lần rơi vào tình trạng như vậy khi y say, hoặc khi chìm vào giấc ngủ, cũng có khi là khi bị bệnh đến thần trí mơ hồ, y sẽ biến thành trạng thái kiếp trước trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng khi tỉnh táo lại thì quên hết thảy.

Xem ra Tam Hoàng từ cũng rơi vào tình trạng này.

Lan Dịch Hoan: "Ta sẽ không ném huynh ở đây, huynh đừng có suy nghĩ vớ vẩn."

Tam Hoàng tử lãnh đạm nói: "Vậy về sau ngươi nhất định sẽ hối hận vì đã cứu ta."

Lời này nghe có chút quen tai, đột nhiên Lan Dịch Hoan nghĩ tới đây là chuyện gì trong quá khứ.

Đó là một lần triều đình nhận được luận tội của Ngự sử, điều tra phủ chế tạo ở Giang Nam, vì thế hắn và Tam Hoàng tử khó có được lần cùng nhau phụng mệnh ra ngoài ban sai.

Sở dĩ phái họ đi là vì Lan Dịch Hoan thông minh cơ linh toán học tốt, Tam Hoàng tử tâm tư tỉ mỉ thủ đoạn quả quyết, bối cảnh của hai người lại không có liên hệ gì với Giang Nam, khi điều tra cũng không có gì cố kỵ.

Quả nhiên, sau khi tới nơi, cho dù đối phương che dấu mọi đàng nhưng hai người vẫn phát hiện quan viên địa phương cấu kết với nhau làm việc xấu, số lượng tham nhũng rất lớn.

Lúc ấy bên quốc khố cũng khẩn trương, Lan Dịch Hoan và Tam Hoàng tử thương lượng chuẩn bị xử trí nghiêm khắc. Lại không nghĩ tới đối phương nóng lòng quá mức, vì để trốn tránh sự trừng phạt mà âm thầm sai quan binh giả thành sơn tặc, chờ tới khi bọn họ ra khỏi cửa thì chặn đường đánh cướp, muốn diệt khẩu hai vị Hoàng tử.

Dưới sự bảo vệ của thị vệ, Lan Dịch Hoan và Tam Hoàng tử có thể thoát thân, nói trùng hợp thì cũng trùng hợp, lúc ấy Tam Hoàng tử cũng bị thương.

Đời trước thân thể của Lan Dịch Hoan không tốt, căn bản không thể cõng được Tam Hoàng tử. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể dùng cành cây bó thành một tấm ván gỗ, kéo Tam Hoàng tử đi năm dặm đường trong tuyết, lúc này mới tìm được viện binh, chuyển nguy thành an.

Hắn còn nhớ rõ lúc ấy cả hai đều rất đói bụng, Tam Hoàng tử có kinh nghiệm sống phong phú ở bên ngoài, nửa chết nửa sống nằm trên tấm ván gỗ chỉ đạo Lan Dịch Hoan đào bẫy rập để bắt hươu, sau đó tự mình nhóm lửa nướng thịt cho hai người ăn.

Đó là lần duy nhất trong hai đời Lan Dịch Hoan được nếm thử tay nghề của Tam ca.

Có lẽ huynh đệ Hoàng thất chính là như vậy, tuy phần lớn không thân thiết gần gũi nhưng vẫn gánh cái danh huynh đệ, từ nhỏ cùng ở trong cung, bởi vậy những mái hiên ngói ngọc cong cong lộng lẫy, khoảng thời gian học tập chăm chỉ cùng đồng học, còn có sự hăng hái khí phách năng động của tuổi niên thiếu, tất cả vẫn luôn khắc sâu trong ký ức của bọn họ.

Có lẽ lúc ấy nói một câu bình thường, giấu đi vài phần nghi ngờ, chôn giấu hết thảy ngây thơ trong mưu mô tính kế, nhưng đứng giữa dòng thời gian vô tình quay lại như nước lũ, vẫn có thể lơ đãng bắt lấy được một chút mềm ấm nháy mắt lướt qua đáy lòng.

Nhưng dù thế nào, đã mất đi thì không trở về được.

Quan hệ của hai người cuối cùng cũng không vì một lần cộng sinh cộng tử này mà hoà hoãn được.

Bởi vì sau khi thoát hiểm trở về thì Lan Dịch Hoan ngã bệnh, sốt cao hơn một ngày. Sau khi tỉnh lại thì biết được Tam Hoàng tử đã làm viên tổng quản bị thương, ra lệnh xử tử cả nhà hai tên quan viên, nam nữ già trẻ một mực không lưu.

Trong tay Tam Hoàng tử có Thượng Phương Bảo Kiếm, có quyền lực làm vậy khi nhận mệnh tuỳ cơ ứng biến, Lan Dịch Hoan vừa nghe hạ nhân bẩm báo liền biết không tốt.

Hắn cố gắng chạy tới nhưng vẫn quá muộn, đúng lúc nhìn thấy nam hài cuối cùng bị chém đầu.

Đầu của nam hài lộc cộc lăn đến trước mặt Lan Dịch Hoan, lúc ấy hắn rất kinh hãi, xảy ra tranh chấp với Tam Hoàng tử.

Tam Hoàng tử không hiểu vì sao Lan Dịch Hoan tức giận, ngay từ đầu còn muốn thuyết phục hắn: "Giữ lại hổ tất sẽ loạn, nó là Đại nhi tử của Tôn Thiên, phụ thân nó tham lam ngoan độc như vậy, hôm nay ngươi giữ lại một mạng cho nó thì chờ đến khi nó lớn lên biết chúng ta giết thân nhân của nó, chẳng lẽ sẽ không báo thù sao?"

Tam Hoàng tử nói: "Mặc dù khả năng là một phần vạn, ta cũng sẽ không để xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy lúc ta còn đang chiếm được ưu thế, là bọn họ làm sai trước, bọn họ phải nhận thức được như vậy."

Lan Dịch Hoan: "Nó chỉ mới ba tuổi, nó căn bản không hiểu cái gì, những chuyện kia cũng không phải nó làm!"

Tam Hoàng tử lạnh lùng nói: "Trên đời này không có bức tường nào kín gió."

Máy tươi đầm đìa trên mặt đất, Lan Dịch Hoan hoàn toàn bị chọc giận, cả giận nói: "Nếu sớm biết ngươi là cái dạng này, lúc trước ta nhất định sẽ không cứu ngươi, chi bằng tự mình chạy trốn còn nhẹ nhàng hơn! Tam ca, đạo không giống nhau rất khó hợp tác, về sau ta sẽ không ban sai cùng ngươi nữa!"

Tam Hoàng tử chỉ xem lời của hắn là lời trẻ con, cười nhạo: "Vốn đang muốn báo đáp ngươi, ngày nào đó ngươi không hối hận là được."

"Ngày nào đó?" Lan Dịch Hoan: "Báo đáp thì không cần, ta không thể trơ mắt nhìn người tàn nhẫn như ngươi đắc thế, ngày nào đó ngươi ta là địch, ai cũng không cần thủ hạ lưu tình."

Tiếp đến, Lan Dịch Hoan liếc nhìn thanh kiếm dính máu trong tay Tam Hoàng tử, nói: "Nếu lúc này ngươi muốn diệt trừ ta, không có ai nhìn thấy, ngươi cũng có thể động thủ."

Tam Hoàng tử chấn động, cuối cùng vì tức giận mà mặt mày biến sắc, nói: "Ngươi đang nói cái quái gì vậy!"

Lan Dịch Hoan lạnh lùng nói: "Tam ca trọng thương chưa lành cũng không quên chạy tới đây giết người, chẳng lẽ còn bị hai câu này của ta làm bị thương sao?"

Hắn lui ra sau hai bước, chắp tay nói "Tiểu đệ cáo lui", nghênh ngang mà đi.

Ngày thường Lan Dịch Hoan nhìn hoà khí, nhưng trước nay sau khi nói lời cay nghiệt xong đều nói là làm, lần này cùng ra ngoài ban sai, đúng thật là lần hợp tác duy nhất trong đời của bọn họ.

Quan hệ của hai huynh đệ nhanh chóng trở nên thân thiết, ngay sau đó lại đường ai nấy đi, không thể hoà giải.

Thật ra sau này trong lòng Lan Dịch Hoan vẫn luôn nhớ rõ chuyện này, khi hắn bối rối giữa vô số thăng trầm, hắn luôn dễ dàng nghĩ tới tâm tình của mình lúc đó.

Thời niên thiếu, kiên định tin tưởng vào một chân lý nào đó, đến khi lớn hơn, hắn mới phát hiện mình rất khó để phân biệt được đúng hay sai.

Nhưng Lan Dịch Hoan không ngờ rằng Tam Hoàng tử cũng giấu kín chuyện đó ở sâu trong trí nhớ.

"Dựa vào cái gì ngươi lại ghét ta, dựa vào cái gì ngươi lại coi thường ta, dựa vào cái gì ngươi không thể hiểu ta?"

Trong hiện thực, Tam Hoàng tử nằm trên lưng Lan Dịch Hoan, cánh tay gắt gao ôm chặt lấy cổ Lan Dịch Hoan, giống như muốn siết chết hắn.

Hơi thở nóng rực phả sau gáy hắn, ách giọng nói: "Ta vốn cho rằng ngươi sẽ hiểu ta, không ngờ ngươi cũng không hiểu.... Ngươi không hiểu, vậy tại sao còn muốn cứu ta? Lan Dịch Hoan, ta không cần ngươi thương hại, ta hận nhất là sự thương hại của người khác!"

Tam Hoàng tử lặp đi lặp lại: "Ta hận ngươi thương hại ta, ta vốn cho rằng chúng ta có thể làm huynh đệ, chỉ là ngươi cũng khinh thường ta.... Ngươi cũng khinh thường ta...."

Lan Dịch Hoan thấp giọng nói: "Ta không có khinh thường huynh, khi đó ta chỉ...."

"Kết quả thì sao? Ngươi thanh cao, ngươi thiện lương, còn ta là con chuột đen giãy giụa trong nước bùn, ta không từ thủ đoạn muốn dành được quyền thế địa vị, tiền tài danh lợi. Kết quả ta vội vội vàng vàng như vậy, tại sao ngôi vị Hoàng đế lại rơi vào tay ngươi? Vì sao?!"

Tam Hoàng tử oán giận nói: "Ta muốn nhìn xem, ngươi ngồi trên ngai vàng kia, đến khi nào sẽ không chịu nổi nữa, khi nào trở nên đê tiện xấu xa, tàn nhẫn độc ác như ta——Lan Dịch Hoan!"

Hai người đã tới một chỗ trong sơn động, trên trán Lan Dịch Hoan đều là mồ hôi, hoà theo nước mưa rơi xuống từng giọt, hắn không lên tiếng buông Tam Hoàng tử xuống, lúc buông ra đỡ lấy tay đối phương, lại bị bắt lấy không thể kéo ra.

Một tay Tam Hoàng tử vặn lấy cổ áo Lan Dịch Hoan, một tay bóp chặt cằm hắn, thô bạo xoay đầu Lan Dịch Hoan để hắn nhìn mình.

Trong bóng đêm, cơ thể Tam Hoàng tử nóng rực, hai mắt lại sáng ngời kinh ngạc.

"Tại sao ngươi lại không thay đổi?"

"Tam ca...."

Cuối cùng Lan Dịch Hoan mở miệng, hắn chậm rãi phủ tay mình lên tay Tam Hoàng tử.

"Ta cũng âm u, ta cũng đê tiện, ta cũng... hối hận...."

Không biết Tam Hoàng tử có nghe rõ lời Lan Dịch Hoan nói hay không, ngơ ngẩn nhìn đệ đệ của mình, tựa hồ đã ngây ngốc.

Lan Dịch Hoan: "Ta đã thương tổn quá nhiều người, thật ra nhiều lúc ta cũng không muốn làm vậy, chỉ là vẫn không thể không làm. Ta tận lực muốn duy trì mọi thứ chứ toàn, nhưng thật ra, rất mệt."

"Còn có huynh, Tam ca."

Hắn nắm chặt tay Tam Hoàng tử: "Ta chưa bao giờ muốn huynh chết, huynh có biết không? Ta hy vọng tất cả mọi người đều có thể sống tốt."

Mắt Tam Hoàng tử trong suốt: "Cho nên, ngươi để cho người khác sống tốt, chỉ có ngươi...."

Tam Hoàng tử nhắm chặt mắt, cuối cùng nói ra lời đã cất giấu trong lòng: "Mạng của ngươi không phải là mạng sao? Vì sao ngươi lại không thể kiên trì hơn một chút?!"

Lan Dịch Hoan: "Huynh có nghe được tin ta chết, tức là sau đó huynh vẫn sống đúng không?"

Tam Hoàng tử lẩm bẩm: "Đâu chỉ nghe được tin ngươi chết, ta còn về cung đá quan tài của ngươi, nhìn xem ngươi có phải con mẹ nó gạt ta không."

Lan Dịch Hoan không nhịn được mà cười rộ lên, lại không khỏi thở dài.

Hắn nói: "Thì ra, huynh cũng từng đau lòng cho ta."

Thì ra, không phải tới đời này huynh mới thay đổi.

Mà là một đời này, ta biết huynh theo một góc nhìn khác.

*

Tin tức bên Lan Dịch Hoan và Tam Hoàng tử rất nhanh cũng truyền đến Đông Cung.

Lúc ấy Lan Dịch Trăn đang nghị sự.

Tuy quy mô cuộc nghị sự này kém xa việc thượng triều, nhưng người tập trung ở trong gian phòng nghỉ nho nhỏ này đều là tâm phúc của Lan Dịch Trăn, nếu ngày nào đó Thái tử đăng cơ thì cốt lõi triều đình đều ở đây.

Lan Dịch trăn đang thu xếp những chuyện cần làm cho từng người một.

Nói xong, y thấy một người trong số đó lộ ra vẻ mặt do dự thì hỏi: "Hoắc khanh nếu có dị nghị gì thì cứ nói, không cần ngại."

Người này là Hoắc Giai, là tân khoa Trạng Nguyên của năm nay, nghe vậy thì do dự một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy chắp tay hỏi: "Điện hạ, thần lớn gan, thấy Điện hạ sắp xếp kế hoạch lâu dài như vậy, xem ra sau này sẽ có kế hoạch khác quan trọng nên không thể chỉnh lý, cho nên...."

Thật ra lời này nói ra có chút mạo phạm, giống như đang muốn xen vào kế hoạch Lan Dịch Trăn sẽ làm tiếp theo, cho nên nói được vài câu thì dừng lại.

Nhưng như thế lại làm Lan Dịch Trăn phải nhìn lại đối phương một chút, cảm thấy người này vô cùng nhạy bén, bây giờ y sắp xếp như vậy đúng thật là để chuẩn bị cho ý tưởng rời đi trong tương lai.

Nếu Lan Dịch Hoan không thích nơi này thì y sẽ đi theo bồi hắn.

Lan Dịch Trăn: "Cô đúng là có chút tính toán khác, một khi xác định sẽ tự giải thích rõ ràng cho các vị, Hoắc khanh yên tâm."

Y vừa mới nói xong lời này, còn chưa kịp cho Hoắc Giải ngồi xuống thì đã nghe bên ngoài có người thấp giọng nói: "Điện hạ?"

Lan Dịch Trăn nghe ra đó là giọng của trưởng thị vệ, hơn nữa ngữ khí vô cùng cấp bách, y lập tức nói: "Tiến vào, nói thẳng."

"Vâng."

Thị vệ Đông Cung vội vàng bước vào, nói nhỏ với Lan Dịch Trăn: "Điện hạ, Tam Điện hạ vừa mới gặp thích khách ở trại ngựa, đúng lúc Thất Điện hạ tới phủ Tam Hoàng tử tìm người, sau khi biết đã lập tức đi cứu. Hiện tại trời mưa to, tạm thời mất tin tức của hai người họ, ngài xem...."

Lời còn chưa dứt, Lan Dịch Trăn đã đứng dậy.

Người chung quanh cũng vội vã đứng dậy theo.

Lan Dịch: "Cô tự mình đi tìm người."

Sau khi dứt lời, y thậm chí không để những người khác đáp lời đã bước nhanh ra cửa, động tác nhanh dứt khoát như vậy khiến mọi người xung quanh không kịp phản ứng.

Thị vệ Đông cung nhanh chóng ấn kiếm đuổi theo.

Hoắc Giai không nhịn được hỏi: "Là bên Thất Điện hạ xảy ra chuyện sao? Sao Điện hạ lại tự mình đi."

Những tiền bối khác nghe vậy thì nói: "Hoắc Trạng nguyên, ngươi tuổi trẻ tài cao, thẳng thắn một chút cũng không có gì sai. Nhưng hãy nhớ, ngươi hỏi Điện hạ sắp xếp cái gì, làm gì thì cũng không sao, nhưng chuyện có liên quan đến Thất Điện hạ ngàn vạn lần đừng có xen vào. Có chuyện gì xảy ra với Thất Điện hạ, Điện hạ của chúng ta nhất định phải tự mình đi xem mới có thể an tâm."

Hoắc Giai nghe xong thì sửng sốt, không ngờ huynh đệ Hoàng thất còn có thể như vậy: "Thì ra Thái tử Điện hạ yêu thương đệ đệ như vậy."

Lão thần Đông Cung nói: "Nào có phải là đệ đệ? Cũng chỉ có một Thất Điện hạ này thôi, nói là được Thái tử nắm trong lòng bàn tay, đặt ở đầu quả tim cũng không ngoa. Nhưng Thất Điện hạ xứng đáng được Điện hạ đối xử như vậy, ngươi ngày sau nhìn thấy rồi sẽ hiểu."

Lan Dịch Trăn mặc kệ mưa gió, phóng ngựa chạy như bay tới chỗ trại nuôi ngựa mà thích khách xuất hiện, lại không nhìn thấy Lan Dịch Hoan, nhất thời khí huyết dâng trào, trong lòng lo lắng khó diễn tả thành lời.

Y nhìn Lan Dịch Hoan từ nhỏ lớn lên, Lan Dịch Trăn đã chăm sóc hắn từ lâu, cũng đã có thói quen thay hắn nhọc lòng mọi chuyện, không nhìn thấy người thì lo lắng không thôi.

Hơn nữa đời này y còn dần nhớ lại cái chết của Lan Dịch Hoan ở kiếp trước, cảnh tưởng kia đã trở thành cơn ác mộng không thể xoá nhoà trong Lan Dịch Trăn, y làm sao có thể yên lòng được?

Bọn thị vệ đuổi theo ở phía sau, cầm áo tơi muốn Lan Dịch Trăn mặc vào, y còn đang nghĩ xem Lan Dịch Hoan đang ở đâu, căn bản không có tâm tình nào khác, tuỳ tay đẩy ra.

Lan Dịch Trăn phân phó: "Điều thêm người tới đây rồi chia nhau ra tìm kiếm, nhất định phải cẩn thận điều tra mọi dấu vết ở trại ngựa này. Tìm người đồng thời đi tra.... Tra lai lịch của những thích khách đó!"

"Vâng!"

Lúc này, bởi vì Toa Đạt Lệ báo quan, người của Ngũ Thành Binh Mã và Kinh Kỳ Vệ cũng đã vội vàng chạy tới.

Trưởng quan bọn họ nghe nói người mất tích là hai vị Hoàng tử, lại thấy Thái tử Điện hạ tự mình tìm người mặc kệ trời mưa thì sợ tới mức mồ hôi đầy đầu, cùng nhau theo sau Lan Dịch Trăn tìm kiếm khắp nơi.

Chỉ là mưa lớn xóa đi không ít dấu vết, việc tìm người càng thêm khó khăn.

Đi đến giao điểm của hai con đường thì mọi người dừng lại, đang muốn phân công làm việc, Lan Dịch Trăn đột nhiên xoay đầu nhìn ngọn đồi cách đó không xa.

Trước đồi không có đường, chỉ có một mảnh rừng và bụi cây, nhìn qua không dễ đi, chỉ là Lan Dịch Trăn lại có cảm giác rằng Lan Dịch Hoan đang ở đó.

Y trầm ngâm một lúc rồi nói: "Trên núi bên kia có sơn động, đường không dễ đi, có thể bọn họ tránh mưa ở đó."

Lan Dịch Trăn nói xong liền phân hai đội binh mã, để họ tiếp tục tìm người dọc theo con đường phía trước, lại quay đầu ngựa nói: "Những người còn lại theo Cô qua trên núi bên kia."

Lúc ấy Lan Dịch Hoan cõng Tam Hoàng tử lên núi, đi về phía bên kia con đường đất đã bị bọn tiểu phu dẫm ra. Mặt trước bên này bị bụi cây chắn ngang, không hề dễ đi.

Bọn thị vệ đang định lấy đao chặt đứt nhành cây, Lan Dịch Trăn đã xoay người xuống ngựa, rút kiếm của mình ra một đường chém đi những nhánh cây cản đường, đi bộ về trước.

Những người khác hoảng sợ vội vàng đuổi theo.

Lan Dịch Trăn càng đi càng nhanh, dọc đường lên núi. Đang lúc đi qua một bụi cỏ, y đột nhiên dừng lại rồi cúi đầu nhìn xuống, sau đó xoay người nhẹ nhàng nhảy xuống dưới một gò đất nhỏ, chăm chú lắng nghe.

——Giữa cơn mưa rơi lộp độp, Lan Dịch Trăn dường như mơ hồ nghe thấy giọng nói của Lan Dịch Hoan.

Lúc này, sau khi nhảy xuống, y cẩn thận lắng nghe một lúc, cảm thấy giọng nói quả thực ngày càng rõ ràng hơn.

Đó là Lan Dịch Hoan đang nói chuyện với Tam Hoàng tử.

Hắn đang nói: ".... Tam ca, huynh đừng suy nghĩ nhiều như vậy, huynh cũng giống như Nhị ca, đều là huynh trưởng vô cùng quan trọng với ta, ta sao có thể ghét huynh được..."

Lan Dịch Trăn còn chưa kịp nghe rõ những lời còn lại, lúc đó y chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng "Ong ong", trái tim đập loạn xạ.

Lan Dịch Trăn không nhịn được tiến về phía trước vài bước, nhưng chân y như đang giẫm lên bông, trong lòng hoảng hốt khó tả.

Y nhìn theo khe hở của bụi cỏ, thấy Tam Hoàng tử đang dựa vào tường, Lan Dịch Hoan đang nửa quỳ trước mặt đối phương, một tay đè vai Tam Hoàng tử vừa nói chuyện với đối phương.

"Dù là kiếp này hay kiếp trước, ta đều không muốn huynh chết..." Lan Dịch Hoan nói: "Ta đổi thuốc cho huynh chỉ vì hy vọng huynh có thể sống tốt."

Nói xong, hắn nghiêng người về phía Tam Hoàng tử.

Khoảnh khắc Lan Dịch Hoan đến gần hơn, Lan Dịch Trăn cảm thấy dường như toàn bộ máu trong cơ thể y đang chảy ngược rồi ngưng tụ thành băng, thậm chí trái tim y cũng sắp ngừng đập.

Y không thể đảm bảo rằng nếu Lan Dịch Hoan thực sự có hành động nào thân mật với Tam Hoàng tử, y có kiềm chế được bản thân không lập tức lao vào giết chết Tam Hoàng tử hay không.

Nhưng may mắn thay, Lan Dịch Trăn thực sự đã nghĩ quá nhiều.

Dù sao Lan Dịch Hoan cũng chưa thông suốt với Lan Dịch Trăn, làm sao có thể có tâm tư gì với những huynh đệ khác——Hắn chỉ tới gần giúp Tam Hoàng tử lau vết thương và dùng khăn tay băng bó lại.

Làm xong việc này, Lan Dịch Hoan đi sang một bên dùng nước mưa rửa tay, khoảng cách giữa hai người cũng giãn ra.

Lúc này Lan Dịch Trăn mới thở ra hơi mà y đã nghẹn nãy giờ.

Sau đó y mới nhận ra sự nghi ngờ của mình về quan hệ của Lan Dịch Hoan và Tam Hoàng tử thái quá đến mức nào, nhưng sau khi nghe những lời kia của Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Trăn hoàn toàn bối rối hoảng loạn không biết làm sao.

Câu nói đó đã đập tan mọi ảo tưởng mà y vừa nảy sinh trong khoảng thời gian này, sự vui sướng mang theo hy vọng mơ hồ cũng lập tức rơi xuống từ trên không trung, dập nát vỡ tan.

Lan Dịch Trăn trở lại hiện thực với một đòn cảnh tỉnh nặng nề, ý thức được si tâm vọng tưởng trước đây của mình nực cười biết bao. Ban đầu y nghĩ rằng Lan Dịch Hoan có thể cũng có tình cảm gì khác với mình, chỉ là hắn không nhận ra điều đó.

Suy cho cùng, đứa trẻ này có khát khao mãnh liệt với tình thân, lại vì thân phận của họ có hạn nên hắn vẫn luôn không thông suốt trong chuyện tình cảm.

Nhưng y là người quan trọng và đặc biệt nhất trong lòng Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan sẽ an ủi y mỗi khi y buồn, khi y bị thương thì Lan Dịch Hoan sẽ lo lắng hơn bất cứ ai, nếu y cần Lan Dịch Hoan thì Lan Dịch Hoan cũng sẽ không rời đi——

Loại tình cảm và sự quan tâm này đã vượt xa những huynh đệ bình thường, tại sao không thể tiến thêm một bước, càng thêm thân mật không thể tách rời?

Cho đến giờ phút này.

Câu "Huynh cũng giống Nhị ca" đã nện vào trái tim y một cách tàn nhẫn, ngữ khí của Lan Dịch Hoan phiền muộn cùng chân thành, ánh mắt phức tạp lo lắng nhìn Tam Hoàng tử, khiến Lan Dịch Trăn ghen ghét dữ dội.

——Hóa ra y vẫn là một trong số rất nhiều người.

Sở dĩ hắn quan tâm đến y không phải vì ba chữ "Lan Dịch Trăn", mà là vì thân phận "Ca ca" của y.

Lan Dịch Trăn vốn là có thể nhẫn, yêu Lan Dịch Hoan nhiều năm như vậy, y cảm thấy mình sắp thành tiên thành phật. Cho nên lúc này ngay cả y cũng ngạc nhiên vì mình lại có những cảm xúc kịch liệt, phẫn nộ như vậy.

Bởi vì y thích Lan Dịch Hoan, y có thể không so đo thứ gì, đơn phương trả giá cho Lan Dịch Hoan, nhưng thật sự rất khó để y không quan tâm mà trơ mắt nhìn Lan Dịch Hoan đưa phần thân mật mà y vốn nghĩ là của riêng mình cho người khác.

Sự ghen tị gặm nhấm trái tim Lan Dịch Trăn, những cảm xúc bị kìm nén nhiều năm giống như ngọn núi lửa dưới một lớp đá mỏng, cuối cùng không kìm nén được mà bùng phát.

Lan Dịch Trăn cứng người đứng đó, không thể cử động, cũng mơ hồ không nói nên lời. Y thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở thô nặng của mình, hỗn loạn trong tiếng mưa rơi, từng chút từng chút.

Lúc này, Lan Dịch Hoan như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại.

Sau đó Lan Dịch Hoan liếc mắt nhìn thấy Lan Dịch Trăn, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Giống như mọi lần, hắn lập tức không chút do dự chạy đến bên cạnh Lan Dịch Trăn nói: "Nhị ca."

Tiếng gọi ngọt ngào nhưng đầy thống khổ này, y đã nghe trong nhiều năm.

Lan Dịch Trăn nghĩ, nhưng ta không phải ca ca của đệ, ta cũng không muốn làm ca ca của đệ.

Trước đây, mỗi lần nhìn thấy Lan Dịch Hoan chạy về phía mình như thế này, Lan Dịch Trăn sẽ cảm thấy hạnh phúc khôn tả. Nhưng lúc này, y không khỏi nghĩ, thật ra bất kể là thân nhân nào đứng ở đây, Lan Dịch Hoan cũng sẽ vui mừng như vậy.

Hắn luôn mong mọi người được bình an, hy vọng mọi người sống tốt, nên luôn cố gắng hết sức để giữ lại họ, sắp xếp chu toàn.

Nghĩ như vậy, Lan Dịch Hoan quả thực đúng là một vị Hoàng đế, cái gọi là nhân ái vạn dân, lòng mang thiên hạ, lại cực kỳ khoan dung, cũng cực kỳ lãnh đạm.

Lan Dịch Trăn cũng không nói nhiều, chỉ sợ mình vừa bắt đầu thì sẽ không nhịn nổi, cho nên lúc Lan Dịch Hoan vui vẻ chạy tới bắt lấy cánh tay y, Lan Dịch Trăn chỉ nhìn hắn, thấy hắn không bị thương thì gian nan thốt ra bốn chữ: "Trở về cùng ta."

Lan Dịch Hoan nói: "Được! Đợi ta mang Tam ca..."

——Mình ở ngay trước mặt, vậy mà hắn vẫn cứ miệng đầy Tam ca, Tam ca!

Chỉ là, Lan Dịch Hoan đột nhiên ngừng lại.

Bởi vì hắn nghe được hệ thống nhắc nhở:

[Người hoàn thành nhiệm vụ "Lan Dịch Chỉ" có chỉ số hạnh phúc đạt gấp ba lần trở lên. Nhiệm vụ hoàn thành!

Kết nối thành công, phần thưởng đã đến!]

Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ biết câu trả lời của câu hỏi "Trên đời còn có người thân ruột thịt của Hoàng tử nữa hay không, những người này sống ra sao?"

Niềm hạnh phúc của Tam ca, để tăng lên gấp bội đúng thật rất dễ.

Lan Dịch Hoan không khỏi quay đầu lại, thật sâu nhìn Tam Hoàng tử.

Lan Dịch Trăn nhìn Lan Dịch Hoan, ngón tay nắm chặt buông ra, đột nhiên xoay người, sải bước đi tới trước mặt Tam Hoàng tử, cầm lấy một cánh tay của đối phương, nói: "Đứng dậy!"

Trước khi Lan Dịch Trăn tới gần, Tam Hoàng tử mơ hồ nghe thấy lời nói của Lan Dịch Hoan, ý thức dần dần trở lại hiện thực từ hư vong ảo ảnh, trong nháy mắt không nghĩ gì sâu xa đã sinh ra cảm xúc mừng như điên.

Nói ra cũng kỳ quái, khi trước không có được bất cứ thứ gì, Tam Hoàng tử chưa bao giờ phát hiện ra rằng sự yêu thích và sự quan tâm đối với mình lại quan trọng đến thế, khiến bản thân khao khát nó đến nhường nào.

Thật ra Tam Hoàng tử luôn cảm thấy mình và Lan Dịch Hoan là cùng một kiểu người, bọn họ đều khao khát có được sự công nhận, cho nên cố gắng theo đuổi vị trí hiển hách nhất kia, nhưng cuối cùng, Lan Dịch Hoan thành công còn Tam Hoàng tử thì không.

Bản thân Tam Hoàng tử thua không cam lòng, cho nên nhất định phải dùng hết toàn lực, không từ thủ đoạn để chứng minh mình cũng có thể.

Tam Hoàng tử không nghĩ tới thật ra trong lòng Lan Dịch Hoan không ghét mình đến thế, thì ra mình cũng được xem là rất quan trọng.

Đang khi nỗi lòng rung chuyển, cơn tức giận và lôi kéo bất thình lình khiến Tam Hoàng tử thanh tỉnh hơn chút.

Tam Hoàng tử mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Lan Dịch Trăn, như thể cảm nhận được sự tức giận và công kích hung hãn không rõ của đối phương, sau một lúc, vẻ mặt của Tam Hoàng tử dần trở nên cảnh giác, ngón tay nắm lấy khối đá vụn trên mặt đất bên cạnh.

Bốn mắt nhìn nhau, hai huynh đệ chân chính này nhìn nhau, ánh mắt mang theo địch ý!

***

Sầu Riêng: Bây giờ mới có thời gian để đăng chương. Qua hết ngày mai thôi là mình sẽ được rảnh rỗi hơn một chút rồi🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top