Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 25: "Chỗ này! Con nhớ thúc đến đau lòng!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Luftmensch

https://truyen2u.top/tac-gia/_Luftmensch_24

Tình hình ER cuối cùng cũng trở nên tốt đẹp hơn, Thẩm Phàm cũng bắt tay vào chỉnh đốn công ty. Bất đồng với tác phong của chủ tịch cũ, Thẩm Phàm làm việc vô cùng quyết đoán, trước kia anh đã được rèn luyện năm năm, lại thăm dò chi tiết các cơ sở, lúc này đối phó với đám yêu ma quỷ quái cao tầng đương nhiên không nương tay chút nào.

Chỉ là cấp dưới trung thành của Thẩm Tác Nguyên không nhiều, trợ thủ trước để lại cho anh cũng là kẻ cùi chỏ hướng ra ngoài, không biết đã truyền đi bao nhiêu tin tức. Anh chỉnh đốn lại, một số dự án song song tiến hành, rất nhanh nhìn ra được sự yếu kém của nhân lực.

Thẩm Phàm muốn nâng mấy trợ thủ đắc lực của mình lên. Chỉ là công ty đã đưa vào hoạt động nhiều năm, quan hệ bên trong rắc rối phức tạp, tình trạng hiện giờ chính là kết quả cân bằng của nhiều phe phái, nếu bây giờ anh muốn trực tiếp dỡ bỏ tất cả, sẽ gặp trở ngại rất lớn.

Hội đồng quản trị chửi rủa, mấy kẻ tiên phong đồng loạt phản đối. Mấy năm nay, cổ phần Thẩm Phàm thu được vào tay chưa đủ để chống lại nghị quyết liên hợp của các cổ đông khác. Thẩm Phàm sứt đầu mẻ trán đối phó, ai ngờ, ngay tại thời khắc mấu chốt lại được Chu Hạo ủng hộ.

Kế hoạch của Thẩm Phàm quả thực là vì lợi ích trước mắt, nhưng trong số những người anh muốn thay cũng có trợ thủ đắc lực của Chu Hạo. Chu Hạo duy trì sự bình tĩnh trong sự phân tranh này, cũng đã khiến mọi người kinh ngạc đến rớt cằm.

Sau đó rất nhanh có người liên hệ được với một cái tên vô cùng khiêm tốn trong lần thay đổi này—Đường Dịch.

Chi nhánh thành T quy mô không lớn, tổng giám đốc quản lí bên đó cũng chỉ là một tên ăn no chờ chết, nếu tổng cục không đạp một cước lão cũng bất động, việc hợp tác với công ty giải trí Hòa Hưng cũng đang trì trệ, Thẩm Phàm đề bạt Đường Dịch lên một phần vì mối quan hệ họ hàng, nhưng phần nhiều vẫn là năng lực có thể đảm đương hết thảy của Đường Dịch.

Anh vốn dự định sau khi Đường Dịch thăng chức lên làm giám đốc chi nhánh thành T, sẽ mở thêm một bộ phận chuyên môn để đi theo sự hợp tác với bên Hòa Hưng, người phụ trách sẽ là Lâm Duệ. Còn những vấn đề khác của hạng mục cơ bản không thay đổi, toàn bộ sẽ để quản lí mới Đường Dịch tự sắp xếp.

Ai ngờ Chu Hạo lại một cước quẳng Lâm Duệ về bộ phận thị trường ở tổng bộ, hiện tại Thẩm Phàm còn đang nhận ân tình của Chu Hạo, nên cũng không thể trở mặt vì việc nhỏ như vậy, chỉ có thể tạm thời bỏ qua, để Lâm Duệ chạy theo người bộ phận thị trường.

Trong hai tháng ngắn ngủi Đường Dịch lên thành tổng giám đốc chi nhánh thành T.

Trong hai tháng này cũng xảy ra vài chuyện không lớn không nhỏ. Một là kế hoạch cải cách của Thẩm Phàm cuối cùng cũng có hiệu quả, tuy Đường Dịch ở thành T xa xôi, nhưng cũng cảm thấy được rõ ràng mỗi khi mọi người nhắc đến Thẩm Phàm sẽ dùng tâm lý kính sợ không giống như trong quá khứ. Hai là, Đường Dịch được trải qua một sinh nhật vô cùng náo nhiệt.

Ngày đó Thẩm Phàm từ nước ngoài xa tít tắp gấp gáp chạy về, rồi đưa Đường Dịch về Thầm gia. Mẹ Thẩm sớm đã đặt một bàn rượu thịt, ở góc phòng ăn còn có một cái bánh gato hai tầng. Lúc ăn cơm cậu nhận được điện thoại của Chu Hạo, mới biết y đã tới thành T.

Chuyện sinh nhật Đường Dịch chưa từng nhắc qua. Chu Hạo vội đến mức chân không chạm đất, theo đuổi cũng luôn duy trì một khoảng cách thoải mái cho Đường Dịch. Quan hệ của hai người có chút giống như quân tư chi giao bình đạm như nước, lúc này Chu Hạo không tiếng động chạy tới đón sinh nhật với cậu, làm Đường Dịch đang ở thành C nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.

Chu Hạo cũng vô cùng bất đắc dĩ thở dài, Đường Dịch do dự một chút, cười giải thích, "Thẩm Phàm là anh trai em. Cho nên đêm nay không dám không đến."

Quan hệ giữa Thẩm Phàm với Chu Hạo có chút vi diệu, Đường Dịch bất đắc dĩ rơi vào vị trí trung gian. Cậu không muốn gây phiền phức cho Thẩm Phàm, cũng không muốn lừa gạt Chu Hạo. Chuyện này từng khiến cậu rối rắm, rốt cuộc cũng không biết nên mở miệng nói cho Chu Hạo biết hay không, dù sao thời điểm Chu Hạo hỏi cậu thì hai người cũng không quá thân quen.

Chu Hạo nghe vậy à một tiếng, cười nói, "Rất tốt, vậy em cũng là người có anh trai che chở."

Đường Dịch hỏi y, "Anh không giật mình sao?"

"Không," Chu Hạo ôn nhu cười nói, "Anh biết, chỉ là nếu em không nói anh cũng không muốn làm em khó xử, giả bộ chút cũng không vấn đề."

--

Sau khi thăng chức Đường Dịch càng bận rộn hơn, những thứ tổng giám đốc chi nhánh thành T cũ để lại đều là đống hổ lốn. May mà bộ phận thị trường dưới trường Đường Dịch vẫn biểu biện ổn định, đảm bảo được công tác cuối năm không quá khó nhìn.

Người trong công ty đều nhìn ra Đường Dịch lên chức quá nhanh, sau lưng nhất định có sếp lớn bảo kê. Cũng có người còn tìm hiểu lên tận tổng bộ, cuối cùng biết được kết quả khiến người ta líu lưỡi, người nọ nói việc Đường Dịch nhậm chức là kết quả thống nhất của toàn bộ ban quản trị.

Các loại suy đoán mọc lên như nấm, nhưng mọi người vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để thích ứng với việc đồng nghiệp thành sếp mình, cũng vô cùng tích cực phối hợp để hoàn thành các loại công tác.

Sau khi tổng giám đốc mới Đường Dịch lên nhậm chức liền lập tức có vài việc khiến mọi người mừng rỡ, việc đầu tiên chính là cho nhân viên có cống hiến một kì nghỉ dài có lương, sau đó là lễ Giáng Sinh và tết Nguyên đán liền kề, được nghỉ ngơi một tuần.

Tiệc cuối năm của công ty cũng đã được ấn định vào đêm Giáng Sinh. Bộ phận tài chính cũng tung ra khoản chi tiêu kha khá cho bữa tiệc này để giám đốc mới có thể thấy được sự phát triển của công ty.

Đêm Giáng Sinh hôm nay thành T đột nhiên có tuyết rơi, thời điểm tan tầm tất cả mọi người đều khó nén được hưng phấn, đa số các cô gái khi thấy những bông tuyết đầu tiên tung bay, đầu tiên có chút buồn rầu "Ui" một tiếng, sau đó vẻ mặt vô cùng anh dũng để thể hiện quyết tâm mặc váy vào buổi tiệc tối.

Buổi tổng kết hàng năm được tổ chức ở một khách sạn cách công ty không xa. Quản lí bộ phận hành chính tự mình chọn lựa một khách sạn năm sao, bao trọn lấy vị trí tổ chức tiệc tối tốt nhất, rồi tiết kiệm chi phí bằng cách mua một lượng lớn hoa lá và mấy đồ trang trí, rồi tự mình chỉ huy bộ phận hành chính và các cô gái trẻ ban thư kí trang trí.

Sau đó đem toàn bộ số tiền còn lại đổi thành phần thưởng và lì xì, dùng để chơi rút thăm trúng thưởng.

Cuộc họp thường niên được tổ chức vô cùng náo nhiệt, trai xinh gái đẹp hàng ngày luôn phải bó buộc vào quần áo nghiêm chỉnh giờ đều thay bằng lễ phục dạ hội. Phần thưởng với lì xì phong phú gần như ai cũng có, sau chương trình biểu diễn sôi động, mọi người đều tập trung vào Đường Dịch.

Giám đốc mới trẻ tuổi, đẹp trai lại còn độc thân, ban thư kí bộ phận hành chính đều là mỹ nữ, nhất thời ngừng mọi động tác nhìn chằm chằm về hướng Đường Dịch.

Thời điểm Chu Hạo đẩy cửa đi vào, Đường Dịch bị mỹ nữ vây quanh đang chuẩn bị uống chén rượu đầu tiên của đêm nay.

Bệnh đau dạ dày của Đường Dịch đã lâu không tái phát, nên cậu nghĩ uống một chén cũng không vấn đề gì, ai ngờ chén rượu mới đến bên môi, bên cạnh đã có một cánh tay vươn ra cướp lấy chén rượu của cậu.

Trên khuỷu tay kia của Chu Hạo còn vắt áo gió được làm thủ công khéo léo tinh tế, tay này lại giơ cái chén lên hướng ra mọi người.

"Mọi người vất vả rồi," Chu Hạo khẽ mỉm cười, đứng bên cạnh Đường Dịch, "Tôi và Đường tổng kính mọi người một ly."

Mọi người trong chi nhánh đều bị giám đốc cao tầng đột ngột xuất hiện mà hoảng sợ, nhưng sau đó đều vui vẻ nhiệt liệt hoan hô. Chu Hạo uống một hơi cạn sạch, sau đó nhân lúc hầu hết mọi người chưa kịp hồi phục tinh thần, vỗ vỗ Đường Dịch, kéo cậu chạy ra ngoài từ cửa hông.

Xe Chu Hạo đậu trước cửa khách sạn, lúc Đường Dịch lên xe mới phát hiện trong xe còn có Chu Duy Duy đã ngủ say.

"Không đúng, sao anh lại bỏ đứa nhỏ ở chỗ này?" Đường Dịch sửng sốt một chút, hạ giọng hỏi, câu cảm ơn lập tức bị quên sạch.

Chu Hạo đang kéo đai an toàn cho cậu, nghe vậy quay đầu lại nhìn Chu Duy Duy ở phía sau, cười giải thích, "Sẽ không có lần sau."

Lúc y thò người tới thì cách Đường Dịch quá gần, bây giờ quay đầu đi một cái có mấy sợi tóc lập tức xẹt lên mặt Đường Dịch.

Đường Dịch ngại ngùng lùi ra sau một chút, thấp giọng nói, "Anh làm cha cũng không đáng tin gì cả."

"Vậy sao," Chu Hạo dừng một chút không nhúc nhích, rồi lấy tay chống lên ghế Đường Dịch, gần như dựa vào mặt Đường Dịch nhẹ giọng thổi hơi, "Không phải tại vì nhớ em quá sao."

Số lần Chu Hạo nói mấy lời buồn nôn như này không nhiều lắm, từ tháng mười nói muốn theo đuổi cậu đến bây giờ đã ba tháng, nói cũng chưa đến mười câu. Bình thường hai người không phải lần nào cũng có thể gặp được nhau, có lúc Chu Hạo sang thì công việc bên này của Đường Dịch có vấn đề, có lúc Đường Dịch đi thành C lại gặp ngay thời điểm Chu Hạo bận đến không thể phân thân ra được. Vì thế hầu hết thời gian hai người đều gọi điện thoại.

Chu Hạo lớn hơn Đường Dịch mấy tuổi, kinh nghiệm xử sự cùng con mắt nhìn vấn đề thành thục hơn, lúc Đường Dịch nói chuyện với y có đôi khi nhắc đến một số chuyện công việc, y liền đảm nhận vai diễn thầy giáo, đem vấn đề Đường Dịch gặp phải mở ra nghiền nát, chỉ dẫn cho cậu đến với quyết định hoàn mỹ hơn.

Mặc dù hầu hết thời gian Đường Dịch đều kiên trì với ý kiến của mình, nhưng cách thảo luận này của hai người cũng giúp cậu hưởng lợi không ít, vì thế mười cuộc điện thoại thì có đến tám cuộc là công việc.

Lần trước hai người gặp mặt cũng là hơn hai mươi ngày trước, thời điểm Chu Hạo đột nhiên xuất hiện Đường Dịch quả thực đã bị giật mình, lúc bị y kéo chạy đi, trong lòng lại không khỏi ấm áp.

Vô luận là ngày lễ gì, có người ở bên vẫn là tốt nhất.

Cho nên lúc này Chu Hạo gần như dán sát vào mặt cậu nhẹ giọng nói "Nhớ em", mặc dù biết ghế sau còn có nhóc con, ngoài xe có bảo vệ, Đường Dịch cũng không muốn như mọi khi cười cười chuyển đề tài.

Cậu nâng mắt lên, nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc mấy giây, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Em biết," Đường Dịch nói, "Cảm ơn anh vì đã đến đây."

Động tác hai người không thay đổi, từ bên cạnh nhìn qua tư thế này vô cùng mờ ám, hai người chỉ cần tiến thêm một chút, môi sẽ chạm vào nhau.

Ánh mắt Chu Hạo hơi trầm xuống, còn chưa kịp có động tác gì, phía sau lại có xe bật đèn chiếu vào một chút, sau đó một bảo vệ vô cùng áy náy bước qua gõ cửa xe.

--

Lúc xe rời đi cũng là lúc Chu Duy Duy tỉnh lại, nhóc con mới tỉnh có chút lạnh, hắt hơi một cái, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Đường Dịch đang quay đầu lại cười trêu bé.

"Đường thúc thúc!" Chu Duy Duy kích động hô to, "Đường thúc thúc, con nhớ thúc!"

Câu mở đầu giống nhau của đôi cha con này làm mặt Đường Dịch nóng lên một chút, cậu ho nhẹ một cái, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt thâm ý của Chu Hạo, cười hỏi Chu Duy Duy, "Chỗ nào nhớ hửm?"

Nhóc con gãi gãi đầu, sau đó ôm ngực phải nhỏ bé của mình nói: "Chỗ này! Con nhớ thúc đến đau lòng luôn!"

Ngã tư đường đêm Giáng Sinh được trang trí lòe loẹt, chỗ nào cũng toát ra hương vị tết đến. Chu Hạo mở kính ra, chậm rãi đi theo đường Giang Hoài, tựa như đang muốn cho Đường Dịch ngắm cảnh. Âm nhạc trong xe nhẹ nhàng trầm ấm, lúc đi qua một cửa phố buôn bán, Chu Hạo đột ngừng lại, để cho hai người qua đường đi qua.

Hai người kia chắc hẳn là học sinh, cậu nhóc kéo tay bạn gái nhét vào túi áo khoác của mình, trên mặt còn có chút ngượng ngùng bung tỏa. Xe nhường người đi đường trong dịp lễ không nhiều lắm, cậu nhóc qua đường vô cùng khẩn trương, tư thế che chở bạn gái tựa như nắm được trong tay là bảo bối toàn thế giới. Ánh mắt Đường Dịch dừng ở trên người bọn họ thật lâu, chờ xe đi qua cửa ngõ, cái gì cũng không thấy nữa, mới ngớ ra, phục hồi tinh thần.

Cuối cùng Đường Dịch vẫn đề nghị đi đến nhà mình. Cậu không hỏi tại sao Chu Hạo lại mang theo Chu Duy Duy qua đây, cũng không hỏi bọn họ đến từ lúc nào.

Hai tháng nay toàn bộ thời gian cậu đều dành cho công việc, rất ít khi nghĩ về vấn đề tình cảm. Cố Ngôn Đình đi đến sạch sẽ, Lâm Duệ cũng bị Chu Hạo điều tới tổng bộ. Tất cả đều như ý nguyện của cậu, nhưng cậu vẫn không thấy vui vẻ, mà còn có chút mất hứng.

Lúc đầu Đường Dịch tự ti, sau đó dần dần thành công, lại không khỏi trẻ tuổi tự phụ. Điều duy nhất không thay đổi là cảnh ngộ khốn khổ và cảm giác cô đơn xung quanh. Cậu hạn chế bạn bè của Cố Ngôn Đình, nhưng bạn bè của cậu cũng ít đến đáng thương, suy cho cùng, phần lớn vấn đề đều nằm ở cậu, cậu luôn để lộ sự không vui vẻ của mình ra, ở phương diện tình cảm lại có chút cố chấp lấy vật đổi vật, quy tâm của đối phương với tâm của mình thành đồ vật, chỉ khi cả hai chia đều mới cảm thấy mình không bị thiệt.

Những ngày tháng qua là một con đường càng đi càng hẹp, và trong hơn một năm qua, oán hận trong lòng cậu đã chiếm hơn một nửa. Nhưng nếu nhìn lại, kỳ thật lúc ban đầu, cậu cũng từng được ôn nhu đối đãi, vẻ mặt của cậu bé chính là vẻ mặt thường xuyên có thể thấy trên mặt Cố Ngôn Đình. Nếu nói Cố Ngôn Đình không có chút tình cảm nào với cậu, chính cậu cũng không tin.

Thời điểm chia tay, cậu chấp nhất muốn hơn thua với Cố Ngôn Đình từng phân từng tấc, mọi chỗ đều sai. Hiện tại cuối cùng cũng có thể chia tay xong xuôi lưu loát, cậu một thân một mình mới bằng lòng thừa nhận, trong lòng cậu không cam lòng càng nhiều hơn. May mà Cố Ngôn Đình đã đi xa, Đường Dịch nghĩ, như vậy mới có thể giải thoát.

Căn hộ là kiểu một buồng một phòng khách, sau khi Đường Dịch dẫn người lên nhà, liền pha hai túi trà gừng cho một lớn một nhỏ.

Chỉ cần lúc nào có Đường Dịch, Chu Duy Duy sẽ rất ngoan, hai tay đặt trên đầu gối, mắt to chớp chớp nhìn theo cậu. Chu Hạo cũng ngồi trên sô pha, bộ dáng một lớn một nhỏ khiến Đường Dịch buồn cười, nhưng ấm áo vui vẻ vẫn xâm chiếm nhiều hơn.

Trong nhà không có đồ ăn vặt cũng không có hoa quả, nếu Chu Hạo qua đêm ở đây sẽ không có khăn mặt với đồ dùng, Đường Dịch do dự một chút, nói với Chu Hạo một tiếng chuẩn bị xuống lầu.

"Em phải ra ngoài sao?" Chu Hạo kinh ngạc nhíu mày, "Có cần anh đi cùng không?"

"Không cần đâu, em xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu, sẽ lên ngay."

--

Người trong cửa hàng tiện lợi không nhiều lắm, lúc Đường Dịch đẩy cửa đi vào, di động rung lên một chút. Cậu chọn lựa mấy món đồ, tiện tay nhấc máy.

"Alo?"

".........." Đầu kia điện thoại không có ai nói chuyện. Số điện thoại là số lạ.

"Có bệnh à?" Đường Dịch nhìn thoáng qua, cúp luôn.

Chờ đến lúc cậu mua đủ đồ đi vào thang máy, số máy kia lại dây dưa gọi lại.

Đường Dịch không nói gì nhìn thoáng qua, nhấn nghe. Thời điểm bọn họ học đại học ở trong kí túc xá cũng bị điện thoại chào hàng làm phiền như vậy, điện thoại được kết nối để mặc ở đấy, cậu bật trò chơi tiếp tục chơi.

Không ngờ lúc ra khỏi thang máy Chu Hạo đã đứng đợi ở đó. Y cúi đầu nhìn đồ trong tay Đường Dịch, nhịn không được cười một tiếng, "Haiz, chỉ mua những thứ này là không đủ rồi!"

Đường Dịch sửng sốt một chút, nhấc túi lên nhìn nhìn, "Còn thiếu cái gì?"

"Quần lót," Chu Hạo trả lời ngắn gọn rõ ràng, "Anh quên mang theo."

Điện thoại đột nhiên vang lên một đợt âm thanh tút tút tút, Đường Dịch lúc này mới nhớ ra chưa cúp điện thoại. Cậu bỏ di động vào túi, sau đó đưa túi cho Chu Hạo.

"Để em xuống dưới lần nữa," Đường Dịch dừng một chút, ánh mắt không nhịn được nhìn lướt qua vị trí giữa hai chân Chu Hạo, hỏi, "Cỡ bao nhiêu?"

"Anh cũng không biết." Chu Hạo bỗng nhiên cười lưu manh, "Hay là em đo thử đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top