Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 29: Huyết mạch Chu gia tựa như trời sinh có khả năng nắm bắt cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Luftmensch

https://truyen2u.top/tac-gia/_Luftmensch_24

Cố Ngôn Đình: "............."

Hô hấp của hai người đều có chút nhanh, hiển nhiên Cố Ngôn Đình gấp gáp hơn một chút. Hai người chỉ có thể không được tự nhiên thở gấp mấy hơi, thỉnh thoảng nhịp thở trùng nhau còn rất xấu hổ.

Lần trước Đường Dịch cúp điện thoại còn có chút ủ rũ, nghĩ "Nói chuyện nhẹ nhàng" với "Đừng vì nhỏ mà mất lớn" hiện giờ đều trở thành đánh rắm, cậu lại cảm thấy khó chịu.

Cố Ngôn Đình bị nghẹn một chút, ngũ vị tạp trần trầm mặc trong chốc lát.

"Em vừa nãy gọi điện thoại, là có chuyện hả?"

Đường Dịch: "Xin lỗi, tín hiệu không tốt lắm, anh nói cái gì?"

Cố Ngôn Đình: "Em tìm anh có việc đúng không........."

Đường Dịch: "Tín hiệu không tốt lắm......"

"Em có khỏe không?" Cố Ngôn Đình bất đắc dĩ nâng tay đè lên cái trán nóng rẫy, giọng điệu mềm xuống. Đường Dịch như này là không muốn nói chuyện với hắn, điều này khiến hắn khẩn trương không ít, rồi lại cảm thấy bất đắc dĩ. Đường Dịch bên kia lại trầm mặc, hắn cũng không để ý, cúi đầu ho khan hai tiếng, sau đó mới hắng giọng, "Hai năm nay, em...."

"Tút tút tút——" Đường Dịch treo máy

--

Sáng sớm hôm sau Đường Dịch đưa số điện thoại kia cho Nghiêm Kha. Hai năm nay Nghiêm Kha không phụ sự mong đợi của mọi người, thành công tạo kỉ lục kí hợp đồng mới cho ER, đồng thời cũng thành giám đốc trẻ nhất của bộ phận thị trường.

Gã thấy Đường Dịch không có ý giới thiệu thêm, nhịn không được hỏi: "Vị khách này......"

Đường Dịch ngẩng đầu liếc gã một cái, Nghiêm Kha sửng sốt vội nói, "Tôi sẽ tiếp đãi thật tốt."

Xử lí tình huống chỉ là phương thức liên hệ của khách hàng là khóa huấn luyện đầu tiên của bọn họ, cũng là nội dung huấn luyện do Đường Dịch tạo ra. Ý định ban đầu là để đào tạo nhân viên có thể thu thập thông tin nhằm khai thác nhu cầu của khách hàng. Ban đầu cách tiếp cận này đã đem lại một chút công lao cho ER, nhưng danh tiếng công ty trở nên lớn hơn, nguồn khách hàng ngày một tăng, phương pháp này cũng dần bị loại bỏ.

Đường Dịch liếc Nghiêm Kha một cái, sau đó cười cười, "Cậu với bên đó câu thông với nhau một chút đi, nếu thấy khó thì gọi lão Tào giúp đỡ."

Lão Tào là trợ lý Tào Chính Hiên của Đường Dịch khi cậu còn làm quản lý bộ phận thị trường, là người thành thật, mấy năm nay vẫn luôn làm trợ lý, trong tay cũng không có thực quyền gì, cũng không tiếp nhận chức vị nào, rõ ràng tuổi tác lớn nhất, lại làm công việc vất vả nhất.

Đường Dịch nhớ tình bạn cũ, bản thân thăng chức cũng đề xuất lão Tào với cấp trên, nhưng lão Tào vẫn chỉ cần tiền lương cố định và tiền thưởng cần thiết mà thôi, vì thế cho dù lên chức phó tổng, ở trong mắt mọi người vẫn là một cu li không biết lấy lòng cấp trên.

Nghiêm Kha vội phất ta, "Đâu cần phó tổng phải ra tay, một mình tôi cũng đủ rồi."

Đường Dịch gật đầu, nhưng sau đó vẫn bảo Tào Chính Hiên qua hỗ trợ một tay. Nhìn thấy Tào Chính Hiên, Đường Dịch chợt giật mình, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Thẩm Phàm kể về Chu gia hôm qua.

Cha Chu Hạo là Chu Đông Truyện. Chu Gia ở thành C cũng có thể coi như gia tộc trăm năm, Chu Đông Truyện kia là một vị không nổi bật trong những người đồng trang lứa. Anh em của ông tương đối nhiều, xí nghiệp gia tộc mua đi bán lại chia tới chia lui lúc đến tay ông chỉ còn nhỏ như móng tay.

Chu Đông Truyện không cao, tướng người na ná lão Tào, lại khác hoàn toàn tính cánh của lão Tào.

Ông dã tâm bừng bừng, thời trẻ được chia gia sản đoán mình cũng không giữ được, dứt khoát bán cho anh em, sau đó cầm tiền đi xuống phía nam.

Khi đó thời buổi cải cách mở cửa, kinh tế nam bắc phát triển kém nhau đến vài chục năm. Chu Đông Truyện ở thành phố lớn náo nhiệt mở rộng kiến thức, từ nhặt rác đến mở nhà máy sản xuất đồ chơi quần áo, sau khi đóng cửa, lại chuyển sang buôn bằng lái xe.

Ông không thiếu tiền, kinh nghiệm mở cửa đóng cửa nhà máy cũng khiến ông hiểu mình không phù hợp làm kinh doanh, vì thế ông ném tất cả tiền mình vào biển số xe, còn thành lập một công ty ô tô nhỏ chuyên thu mua biển số xe taxi.

Ông ôm đồm tất cả đống thứ vô dụng ấy, ai ngờ không lâu sau giá cả biển số xe lại tăng vọt, Chu Đông Truyện nắm bắt thời cơ nhanh chóng buông tay, thu được mấy ngàn vạn tiền lời. Lợi nhuận biển số xe khá lớn, làm cho tên công ty nổi lên theo theo đó thu được không ít các mối quan hệ. Ông ăn một miếng rồi đi, để lại cái bánh lớn cho đám rắn độc đang nhăm nhe.

Sau đó lấy ra một số tiền, nhờ vả các quan trên sếp lớn bật đèn xanh dọc đường. Tiếp đấy, ông được quý nhân giúp đỡ liên tục, triệu tập được một số tiến sĩ ngành kinh tế tại một vài trường đại học nổi tiếng, thành lập đội ngũ điều hành nguồn vốn.

Đội ngũ này tích cực đóng góp, nhưng đối với các doanh nghiệp nổi tiếng cũng hiếm khi lập kế hoạch chi tiết, mục đích của bọn họ cũng chỉ là kiếm một món tiền hoa hồng mà thôi. Vì thế dưới mưu kế đánh một đao đổi một pháo của Chu Đông Truyện khiến không ít doanh nghiệp nóng lòng mở rộng quy mô, đoạt được lợi nhuận khiến mọi người xanh mắt ghen tị.

Những gì Chu Đông Truyện làm hoàn toàn không liên quan gì tới ngành công nghiệp, sau khi thu được lợi nhuận không lồ, ông lập tức rút lui, trước khi chế độ thị trường tư bản vững mạnh, ông đã dùng danh nghĩa bồi dưỡng thân thể quay về thành C từ sớm. Không chỉ rửa tay chậu vàng*, còn làm thêm mấy hạng mục từ thiện.

*rửa tay gác kiếm.

Thành C rất ít người biết rõ về ông, chỉ biết rằng khi còn trẻ, ông đã lang thang bên ngoài, nhưng sống còn tốt hơn mấy lần so với đám anh em tranh giành gia tộc. Đám anh em đó hơn phân nửa đã bị loại bỏ trong vòng tranh đấu, người có năng lực thì tự mình ra ngoài làm ăn, kẻ không có năng lực thì bị đuổi đi xa. Vì thế còn lại chỉ có người thắng cuộc cao siêu, tâm ngoan thủ lạt.

Chu Hạo lại càng không nhúng chàm vào việc kinh doanh của nhà họ Chu, mà chọn giống như cha mình chuyên môn hoạt động vốn.

Huyết mạch Chu gia tựa như trời sinh có khả năng nắm bắt cơ hội, thời điểm Thẩm Phàm nhắc đến điều này khó tránh khỏi hâm mộ, anh bây giờ cũng thu mua mấy công ty khoa học kỹ thuật, nhưng tổng thể lại để nói thì cũng chỉ là thường thôi.

Còn công việc kinh doanh chính của ER vốn ngày càng thất bại sau khi về tay Đường Dịch cũng bạo phát thành công rực rỡ như đón mùa xuân thứ hai, liên tiếp lấy được không ít đơn hàng của các cơ quan chính phủ. Ban đồng anh có ý bồi thường cho công ty con của Đường Dịch, bây giờ Đường Dịch trả lại cho anh khối lượng hoa hồng cũng không hề ít.

Lúc Thẩm Phàm nói xong còn than thở một tiếng, "Đường Dịch à, nếu em thực sự ở bên Chu Hạo, cũng coi như bước chân vào cửa đế quốc tư bản rồi đó."

Đường Dịch sửng sốt một chút, "Nói sau đi."

"Sao vậy?"

"Nhỡ hắn phá sản, cuối cùng em lại phải nuôi hắn." Đường Dịch cười cười, "Mong lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ trung thành với công ty, tuyệt đối không hai lòng, có cầm đao cạy tôi ra tôi cũng không đi."

--

Gần trưa Nghiêm Kha quay lại báo cáo tiến độ, nói người phụ trách hạng mục của đối phương không quen thời tiết nên đã bị cảm lạnh, hiện tại đang ở bệnh viện, muốn hoãn thời gian gặp mặt lại hai ba ngày.

Đường Dịch nhíu chặt mày, quay đầu hỏi gã: "Đơn hàng này lớn mức nào?"

Nghiêm Kha so sánh một vài số, không hề nhỏ chút nào.

"Tôi đã cho người mang theo quà đi thăm." Nghiêm Kha đứng một bên khoanh tay nói, "Nhưng đối phương lại bảo biết ngài, Đường tổng có cần qua đó một chuyến không?"

Đường Dịch ở phương diện công việc vô cùng liều mạng, cậu từ tầng dưới cùng đi lên, đến vị trị giám đốc cũng không buông thả. Gặp phải các đơn hàng quan trọng sẽ không chú ý nhiều, hầu như sẽ hạ mình tự làm đơn hàng đó. Thẩm Phàm nhắc cậu vài lần, dù sao vị trí tổng giám đốc và quản lí trung cấp có sự khác biệt, nhân viên không cần cậu dẫn dắt, cậu chỉ cần đánh một gậy rồi cho kẹo, thu phục mấy lãnh đạo cấp cao là được rồi.

Đường Dịch vẫn không nghe lời, sau này Thẩm Phàm mới phát hiện cái này là do tính cách cậu. Đường Dịch là người vô cùng cảnh giác, không có cảm giác an toàn. Cậu tình nguyện hạ mình ra trận đàm phán, cũng không muốn an phận ngồi mát ăn bát vàng trong văn phòng.

Anh phát hiện ra chuyện Đường Dịch không có cảm giác an toàn này ngay lần đầu cậu đến Thẩm gia, lần đó Thẩm Phàm thay Đường Dịch mua quà cho đại mỹ nữ, vì thế Đường Dịch thuận tay tặng cho anh một cây bút máy. Vốn tưởng rằng sự tình chỉ đơn giản như thế, nhưng sau khi quen thuộc rồi Thẩm Phàm mới phát hiện, bộ đồ Đường Dịch hôm đến nhà anh là được cậu đặc biệt đi chọn mua ở trung tâm thương mại.

Cậu đối với mọi thứ xung quanh đều mang theo bản năng lấy lòng về đề phòng, bản lĩnh đón ý nói hùa theo người khác cũng được dày công tôi luyện. Loại chuyện này không thể nói rõ là tốt hay xấu, rất nhiều chi tiết nhỏ nếu không để ý cẩn thận thì cũng không ai phát hiện ra. Chỉ là một người anh trai chiếm tiện nghi nửa đường, Thẩm Phàm vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Nhưng đau lòng là chuyện của anh, làm cấp dưới vẫn chỉ có thể dựa theo lệ thường, đến hỏi ý Đường Dịch.

Nghiêm Kha thấy Đường Dịch trầm ngâm, trong lòng có chút cổ quái, nhưng vẫn quy củ đứng hơi cúi thắt lưng đợi chỉ thị của Đường Dịch.

Một lát sau Đường Dịch đưa ra câu trả lời, "Tôi không đi, mọi thứ cứ như thường lệ mà làm."

--

Cố Ngôn Đình ngồi ở ghế dài trên lối nhỏ của bệnh viện, nhìn bình thuốc treo rồi ngẩn người. Nửa đêm qua hắn đột nhiên phát sốt, ngang ngạnh chịu đựng đến hừng đông, vẫn thấy sốt không lùi mới bất đắc dĩ tới bệnh viện.

Trong bệnh viện nhiều người vì đổi mùa mà cảm lạnh, hắn bị xếp ngồi ở ghế hành lang tầng hai. Lúc tiểu mỹ nữ bên ER cầm đồ đạc này nọ tới thăm hắn, Cố Ngôn Đình đang nghe hai ông lão bên cạnh kể chuyện vợ thích đi khiêu vũ luôn bị lão già lầu đối diện ôm eo.

Tiểu mỹ nữ hiển nhiên chưa từng gặp trường hợp như thế này, đứng ở hành lang không biết nên làm gì. Trên băng ghế đều là bệnh nhân, Cố Ngôn Đình là nam, đối diện cũng là mấy ông chú, cô mặc váy ngắn, kéo kéo mấy cái, chỗ nào cũng không dám ngồi. Y tá thỉnh thoảng đẩy xe đi qua, tiểu mỹ nữ lúc thì dựa vào bên trái, lúc lại nhảy sang bên phải để tránh, một lúc lâu sau vẫn không thể nói được gì mấy.

"Cố tổng, tôi là người bên ER....."

"Lại đây ngồi đi." Cố Ngôn Đình giương mắt nhìn cô một cái.

Hắn vốn không có ý giữ cô lại, về công mà nói hai bên một A một B, đối phương phái một mỹ nữ đến thăm bệnh, dụng ý không thể rõ ràng hơn. Hắn cũng không có hứng thú với phụ nữ, giữ người ta lại cũng chỉ là ngượng ngập. Nhưng rõ ràng tiểu mỹ nữ này lưng đeo nhiệm vụ mà tới, hắn không mở miệng, đối phương cũng định đứng trên hành lang không đi.

"Ngài gọi tôi là Trần Tuyền là được." Tiểu mỹ nữ nhìn thấy chỗ bên phải Cố Ngôn Đình nhường cho, vội vàng lè lưỡi cười nói ngồi xuống.

Cô là người mới đến công ty, hôm nay trước khi đi Nghiêm tổng nói khách hàng này rất quan trọng, bảo cô nói chuyện với đối phương khoảng hai mươi phút mới được về. Trần Tuyền mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết ý cấp trên là bảo mình tận dụng hết công suất gương mặt này, bây giờ người thành công đều thích con gái đơn thuần, không nhất định phải có ý xấu nào, mà là đơn thuần thưởng thức và yêu thích.

Chỉ là cô không ngờ Cố tổng trẻ như vậy, vô cùng đẹp trai, đẹp như Đường tổng trong công ty vậy.

Trần Tuyền ngồi xuống ghế dài, cười cười với Cố Ngôn Đình, "Cố tổng ngài có đói không, nếu đói thì tôi đi lấy cho ngài một suất cháo nhé?"

Cố Ngôn Đình liếc cô một cái, cười khẽ một tiếng, "Không đói."

Trần Tuyền phát hiện hắn cười lên còn có má lúm đồng tiền, đột nhiên sửng sốt một chút, lúc lấy lại được tinh thần liền có chút líu lưỡi, ngượng ngùng nói, "À, vậy nếu ngài thuận tiện, truyền dịch xong tôi mời ngài ra ngoài ăn nhé." Cô dừng một chút, cẩn thận liếc Cố Ngôn Đình một cái rồi nói, "Cấp trên của chúng tôi có bảo, để cho người địa phương là tôi dẫn ngài đi nếm thử đồ ăn ngon của thành T, tôi đang nghĩ, không biết có được không."

"Hả?" Cố Ngôn Đình nhướng mày, "Cấp trên của các cô là ai? Đường tổng sao?"

"A, không phải, là Nghiêm tổng." Trần Tuyền sửng sốt một chút, "Ngài biết Đường tổng của chúng tôi sao?"

"Biết." Cố Ngôn Đình gật gật đầu, cười thở dài, "Tôi và Đường tổng của các cô là bạn học cũ, nhưng cuộc sống của Đường tổng các cô lại thoải mái hơn tôi rất nhiều."

"Ừm, đúng vậy!" Trần Tuyền che miệng cười cười, "Cả công ty chúng tôi cũng chỉ có Đường tổng ngày ngày bận rộn hẹn hò nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top