Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 9: Thật là trùng hợp, thật là trùng hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Luftmensch

https://truyen2u.top/tac-gia/_Luftmensch_24

Lối đi bên ngoài bệnh viện chật hẹp, Đường Dịch lại thong thả dạo bước, dọc theo vỉa hè của đường quốc lộ mà đi đi lên làn đường, sau đó lặng lẽ băng qua luồng xe vội vã, đi thẳng đến cây cầu mà chính cậu cũng không biết tên.

Nước dưới cầu nhẹ nhàng im lặng chảy trôi, bị ánh đèn Neon chiếu rọi, lại đem theo chút ý tứ xa hoa phồn thịnh.

Cậu nâng tay lên nhu nhu huyệt thái dương hai bên. Lại chậm rãi thở dài hai hơi.

Cảm giác trong người vô cùng khó nói, có lẽ là đau, mà cũng có lẽ là không đau, toàn bộ đều không thoải mái. Chỗ nào cũng khó chịu, mỗi lỗ chân lông đều toát ra ý tứ khó chịu, bứt rứt ngột ngạt đến phát hoảng.

Cậu ở trên cầu đi đi lại lại hai vòng, bỗng nhiên nhảy dựng lên, đạp lên thành cầu một cái, chờ đến khi cảm nhận được một trận đau đớn từ cổ chân với cẳng chân truyền đến, Đường Dịch mới nhắm mắt, mở miệng mắng, "Đm!*"

*Gốc của nó là "Thao!" nhưng thực ra thì.....đều có ý chửi như nheo nên tôi chọn câu cửa miệng của toii nhá :v

https://truyen2u.top/tac-gia/_Luftmensch_24

Lần đầu tiên cậu gặp được Cố Ngôn Đình chính là ở trên cầu, hiện tại chia tay rồi cũng ra cầu, thực con mẹ nó trùng hợp. Đường Dịch dựa vào lan can, nửa ngày mới nặng nề than thở một hơi.

Cậu từ nhỏ đã tranh thủ thời gian rảnh để đi kiếm tiền. Hàng xóm tốt bụng luôn bên cạnh, nhưng chung quy vẫn là người thường phải sầu lo vì cơm áo gạo tiền. Vì thế cậu nhân lúc tan học rảnh rỗi, liền sang xưởng đậu ở thôn bên cạnh làm thuê.

Trẻ con thì cũng chỉ có thể cắt đậu, đậu tằm tươi được ngâm trong thùng nước muối còn lớn hơn người, khi ngâm đủ lâu, ông chủ sẽ vớt ra giao cho mọi người. Mọi người được sắp cho một cái bàn nhỏ với một lưỡi dao đặt sẵn trên bàn. Mấy người bọn họ phải lựa đầu to của đậu vào sát lưỡi dao rồi rạch một đường.

số lượng, lương cũng được trả theo số lượng đậu cắt được.

(*): sau khi search hình ảnh thì nó ra hai loại dao nhưng tôi cũng không chắc ý câu này lắm

(2) là kiểu như nói đến mấy cái dụng cụ gọt tiện ích hiện đại ý.

Hầu hết người làm việc này đều là các mẹ các bà, họ tay chân nhanh nhẹn, đeo bao tay bảo hộ cắt đậu không bao lâu đã đầy cả túi. Đường Dịch sốt ruột, sợ mình làm chậm sẽ bị ông chủ đuổi đi, cũng cố gắng làm nhanh hơn, vì thế mười ngón tay trắng nõn thường xuyên vì không cẩn thận cứa vào lưỡi dao mà đứt tay chảy máu, vô cùng thê thảm.

Trên đậu có nước muối, mà hũ lớn ngâm đậu mấy ngày không cọ rửa, Đường Dịch ở trong căn phòng nhỏ quanh quẩn mùi hôi thối cùng mùi mốc meo kia muốn nôn, lại bị lưỡi dao cứa đứt ngón tay, nhưng vẫn phải liều mạng chịu đụng vì mấy đồng tiền lương kia.

Không cách nào khác.............

Đường Dịch chưa đến mười tuổi lúc ấy nghĩ, thỏa hiệp với thực tại.

Nhưng nhân sinh, tám chín phần mười đều là không như ý. Cậu cố gắng muốn thoát khỏi kiếp nô dịch, lại vì muốn kiếm thêm một chút tiền mà nghĩ đủ thứ cách.

Hồi nhỏ cậu cắt đậu, bóc vỏ tỏi, dán mũ đầu bếp. Lớn hơn một chút, bắt đầu làm công nhân chuyển gạch, bê cát. Đến trung học, thấy giáo giới thiệu cho làm gia sư, đồng thời bán tài liệu học tập.

Sau khi đỗ đại học, tạm thời có thời gian, cậu mua sỉ được chút đồ nhỏ ở chợ, rồi đến cầu Nguyệt Lão ở thành T mở được cái sạp nho nhỏ.

Sau đó, vào năm thứ nhất ấy, giữa cái mặn của gió biển thổi đưa, cậu ngẩng đầu lên liền bắt gặp được nụ cười của Cố Ngôn Đình.

Cố Ngôn Đình lúc ấy cùng với mấy bạn học đi dạo qua cầu Nguyệt Lão. Ngày đó người tới lui trên cầu cũng không nhiều lắm, mà Cố Ngôn Đình lại vô cùng bắt mắt cứ vậy bước đi, mặt mày sắc nét, thật sự như hạc giữa bầy gà.

Đường Dịch híp mắt nhìn theo, nghĩ thầm, người này cười thật đẹp. Rồi ánh mắt cậu lại dừng ở gót giày mòn với bộ đồ bị giặt nhiều của Cố Ngôn Đình.

Vài năm sau, hai người họ biết nhau qua đám bạn học cùng, Đường Dịch vẫn không nói ra, kỳ thật cậu đối với hắn ngay từ năm nhất đã rung động.

Cậu thích Cố Ngôn Đình, cũng không phải vì hắn ưu tú nổi tiếng, mà là ở trong lòng thiếu niên năm ấy, tấm áo sơ mi trắng bị giặt nhiều đến nhăn nhúm vừa vặn khắc sâu vào thâm tâm, mà người mặc sơ mi trắng ấy, giống như có duyên với mình.

Mặc dù nhìn vào hiện tại, sợi duyên này có chút nghiệp chướng, nhưng vất vả mấy năm nay, cuối cùng cả hai đều mệt mỏi vô cùng, ngay cả chia tay cũng không thể yên bình.

https://truyen2u.top/tac-gia/_Luftmensch_24

Gió đêm chậm rãi cuốn lấy mùi của nước phả vào toàn thân, Đường Dịch sửng sốt một hồi, chậm rãi khôi phục tâm tình, xoa xoa mặt, mới nhớ tới đêm nay ở cùng phòng Chu Hạo, mình lại không mang theo chìa khóa, chứng minh thư cùng ví tiền đều để ở khách sạn, không khỏi thở dài.

Giờ đã là mười hai giờ đem, taxi chạy trên đường không nhiều lắm, xe ôm chạy qua chạy lại vẫn có, nhưng không biết tại sao lại ở đằng xa liếc cậu một cái rồi vội vàng tránh đi.

Đường Dịch nắn nắn ấn đường, đánh giá xung quanh một chút, thầm nghĩ tìm một cái quán game qua đêm còn hơn quấy rầy giấc ngủ của người khác. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một chiếc xe đen đậu ở đối diện.

Nam nhân lái xe lấy tay chống đầu, thấy cậu nhìn qua liền vẫy vẫy tay.

Vậy mà lại là Chu Hạo.

Đường dịch ở bên này cầu sửng sốt đơ người một hồi lâu, mới vội vàng đi qua.

Chu Hạo dù bận vẫn ung dung chờ ở trong xe, chờ Đường Dịch ngẩn ngơ chạy qua, mới cười chào đón, "Thật trùng hợp."

Nửa đêm canh ba, có thể gặp ở nơi này, mà là vừa vặn trùng hợp, có ma mới tin.

Đường Dịch thầm ngẫm lại quãng đường mình đi liền bị dọa sợ đến ngây người, mình từ bệnh viện đi ra đường là một đoạn rất dài, còn quẹo hai khúc, đi hoàn toàn ngược hướng với khách sạn.

"Thật trùng hợp...," Đường Dịch khụ một tiếng, nhìn vào đôi mắt cười như có như không của Chu Hạo, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, "Anh.....không phải là về rồi sao?"

Chu Hạo nhướng mày, một lát sau mới cười nói, "Không về, vẫn chờ em."

Vẫn chờ? Sao lại chờ? Chờ bao lâu?

Đường Dịch một câu cũng không dám hỏi ra. Cậu biết vừa nãy chính mình kích động, lắc lư bên ngoài rất lâu. Nếu Chu Hạo chỉ tình cờ chờ một chút còn được, nhưng nếu là chờ từ lúc ở bệnh viện thì tính ra cũng đã mấy tiếng đồng hồ.

Một sếp lớn quan tâm săn sóc cấp dưới đến mức này, Đường Dịch không tìn.

Cho dù là vì tình hình của Chu Duy Duy, cậu cũng không dám tin. Dù sao ngay cả mẹ ruột của Chu Duy Duy cũng không được Chu Hạo quan tâm đến như vậy.

Nhưng nói Chu Hạo đối với Đường Dịch cậu có ý gì.............Đường Dịch lại càng không dám tin------hôm nay bọn họ mới gặp nhau lần thứ hai. Huống chi Chu Hạo vẫn là người có con nhỏ.

Đường Dịch ngồi trên ghế phó lái, chần chừ một chút, rồi vẫn khách khí thể hiện một chút lòng biết ơn, "Cảm ơn Chu tổng." Im lặng một chút, mới bồi thêm một câu, "Khiến ngài gặp phiền toái rồi."

Chu Hạo vẫn giữ tư thế chống tay lên cửa xe, nghe thấy Đường Dịch nói cảm ơn chỉ trầm thấp cười một tiếng. Không nói chuyện.

Y cũng không biết nên nói cái gì.

https://truyen2u.top/tac-gia/_Luftmensch_24

Chuyện của Đường Dịch ở bệnh viện, y cũng đoán được chút ít. Mặc dù cách xa không nghe được cậu với tên đàn ông kia nói cái gì, nhưng hai người đàn ông, có thể kích động đến mức đấy, hơn nữa sau đấy Đường Dịch hồn bay phách lạc, chắc hẳn tình cảm vô cùng sâu sắc chứ không thể là bạn bè bình thường.

Ở phương diện này Chu Hạo tuy không có kinh nghiệm, nhưng không có nghĩa cái gì y cũng không hiểu.

Thậm chí lúc ý thức được Đường Dịch thích đàn ông, y lại thấy ẩn ẩn hưng phấn vui vẻ. Thời điểm nhìn về người kia, y cảm thấy mình phải kiềm chế hết sức mới có thể không làm ra chuyện kinh thế hãi tục.

Ví dụ như kéo Đường Dịch qua ôm.

Ví dụ như hôn một cái, nhanh chóng đem người nằm cùng Chu Duy Duy trên giường nhỏ ném lên giường lớn của mình.............

Đường Dịch còn đeo kính, ban ngày mới hạ sốt nên sắc mặt có chút trắng, tựa như mỹ nhân ôm yếu đang ghé dựa vào ghế.

Tầm mắt Chu Hạo xẹt qua hàng lông mày thanh tú đang nhíu lại, rồi rơi xuống đôi mắt phượng như thu liễm lại, cảm thấy trái tim mình không có nghị lực mà đập mạnh mấy nhịp.

Y hung hăng đè nén lại khóe miệng nhếch lên, bất động thanh sắc trả lời: "Không có gì, dù sao tôi cũng không có việc gì."

Chu Hạo mà không có việc gì, thật gây ngạc nhiên.

https://truyen2u.top/tac-gia/_Luftmensch_24

Đường Dịch cười cười không nói chuyện, cho đến sáng hôm sau, mới biết Chu Hạo nhẽ ra phải bay từ tối.

"Chu tổng bảo tôi báo cho Đường quản lí, hôm nay làm phiền Đường quản lí chăm sóc đứa nhỏ." Thư kí của Chu Hạo cung kính đứng ở cửa phòng, nói với Đường Dịch, "Ngài ấy đi Thượng Hải một chuyến, buổi chiều có chuyến bay về, nếu không trễ thì sẽ về kịp lúc tụ hội tối nay."

Đường Dịch còn mặc áo ngủ, đang chuẩn bị gọi Chu Duy Duy rời giường, nghe lời này sửng sốt một chút, bỗng nhiên nói, "Tiến trình gấp gáp như vậy? Chu tổng thật vất vả."

"Cũng không hẳn, vốn là phải bay chuyến tối qua," Thư kí nói, "Chu tổng bất ngờ bảo tôi đổi chuyến."

"Tối hôm qua...........mấy giờ?"

"22:50 là bay."

Kia cũng là lúc cậu đang động kinh trên đường.

Chu Hạo nhẽ ra tới kịp? Lại vì chờ cậu? Tiêu tốn thời gian đến rạng sáng?

Đường Dịch đứng tại chỗ nhíu mày, trầm mặc một chút, ngữ khí bình tĩnh nói, "Tôi biết rồi, cảm ơn Triệu thư kí."

Lúc thư kí tới thời gian đã không còn sớm, vừa vặn ngay trước khi bữa sáng kết thúc, tựa như đến để nhắc nhở Đường Dịch đi ăn sáng.

Đường Dịch đào Chu Duy Duy từ trong ổ chăn ra, mặc cho bé một bộ đồ rồi mới ôm tới nhà ăn.

Người trong nhà ăn thế mà cũng không ít. Đường Dịch nhìn một vòng, phát hiện ra hầu hết là người công ty mình.

ER có năm nhánh, thành T cũng có thể miễn cưỡng coi là một nhánh, tuy rằng phạm trù công việc các nhánh giống nhau, nhưng chỉ cần tụ lại một chỗ, liền có người phân tranh cao thấp.

Có nhánh công ty đi tham dự hội nghị, nhìn thấy đồng sự ở vùng nhỏ, liền hận không thể lấy lỗ mũi nhìn người (hếch mặt lên trời). Thậm chí có người khi Đường Dịch đi họp lần đầu, ngạc nhiên hỏi, "Gì? Thành T? Tỉnh nào cơ?"

Đường Dịch không chấp vấn đề này, cũng không muốn vô duyên vô cớ gây thù chuốc oán, liền coi như người kia thả rắm, chưa từng để tâm qua. Vì thế sau này có người nhớ kỹ thành T có bộ phận quản lí thị trường.

Hôm nay cậu vào muộn, lại dẫn theo trẻ con, lập tức có âm thanh bàn luận xôn xao. Đường Dịch mơ hồ nhận ra đa số mọi người chưa gặp qua Chu Duy Duy.

Chu Duy Duy còn chưa tỉnh ngủ, bị Đường Dịch ôm, cũng ôm lấy cổ cậu mơ mơ màng màng mà gọi ba ba. Đường Dịch sửa hai lần không được, liền mặc kệ đặt bé ở trên ghế rồi đi lấy đồ ăn.

Rất nhanh liền có đồng nghiệp không quen lại gần, "Đường quản lí, lâu rồi không gặp!"

Đường Dịch giơ tay nâng chén đĩa, ý bảo không có cách nào bắt tay, "Xin chào."

"Đây là con của cậu sao?" Người tới quả nhiên là để hóng hớt, cười hỏi, "Thực không nhìn ra a Đường quản lí, nhẹ nhàng mấy năm đã kết hôn sinh con!"

Đường Dịch hơi giật mình, nhìn thấy có mấy người tụm lại một chỗ thường liếc sang bên này, nhất thời hiểu rõ, lắc đầu nói, "Tôi chưa kết hôn."

"A.......Vẫn chưa!" Người kia sửng sốt một chút. Thấy Đường Dịch muốn đi, ánh mắt lóe ra một chút rồi xoay người đi về phía đám người kia.

Đường Dịch lo lắng nhóc con đợi lâu, xa xa lại thấy đầu nhỏ của Chu Duy Duy gật gù đập vào bàn, không khỏi có chút buồn cười, vội vàng chọn ít đồ trẻ con dễ tiêu hóa bưng về.

Chu Duy Duy không tỉnh ngủ, vẻ mặt đau khổ tội nghiệp không muốn ăn.

Đường Dịch nhẫn nại dỗ dành bé, vừa mới dỗ bé ăn được một miếng bánh mỳ, lại thấy có người ngồi đối diện, là người trong đám người vừa nãy.

"A, bé con thật ngoan, tên là gì vậy?" Người kia tủm tỉm cười giơ tay sờ đầu Chu Duy Duy, bị Chu Duy Duy ngửa đầu tránh thoát.

Đường Dịch có chút chán ghét đối với loại người bám như ruồi bọ để hóng hớt, sau đó lại đi nói cho tất cả mọi người này. Đặc biệt là đối phương lại bày ra dáng vẻ không cho hắn biết hắn sẽ không buông tha, làm cho Đường Dịch nhíu mày.

"Bé con, sao chỉ có mỗi ba ba con vậy, mẹ con đâu?"

Đường Dịch vừa nói chưa kết hôn, người này liền mang theo ngữ khí trào phúng mà hỏi mẹ Chu Duy Duy. Chu Duy Duy vốn canh cánh trong lòng chuyện mẹ không cần bé, Đường Dich sầm mặt, nhất thời tức giận.

Không ngờ cậu còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe Chu Duy Duy rúc vào lòng cậu, nãi thanh nãi khí* tức giận nói, "Thúc thúc, con có ông nội sống rất lâu!"

*nãi thanh nãi khí: giọng sữa của trẻ con

https://truyen2u.top/tac-gia/_Luftmensch_24

"A?" Đối phương sửng sốt một chút, không biết đứa nhỏ này có phải nghe không hiểu câu hỏi của mình hay không, vì thế hỏi theo, "Thật không?"

"Thật đó!" Chu Duy Duy nghiêng đầu, trừng mắt nói, "Chú có biết vì sao không!"

"À..........Vì sao?"

"Bởi vì ông nội không nhúng mũi vào chuyện của người khác!" Sự ngái ngủ của Chu Duy Duy vì phải rời giường cuối cùng cũng có chỗ phát tiết, đứa nhỏ khỏe mạnh kháu khỉnh, thế nhưng đã có bóng dáng lạnh lùng nghiêm túc gây uy áp của Chu Hạo.

Bé mân mê miệng nhỏ của mình, mặt nhíu mày nhăn hướng về người đối diện hô một tiếng, "Hừ!"

https://truyen2u.top/tac-gia/_Luftmensch_24

ủ ôi kéo mọi người về Wattpad cũng mệt lém á, kiểu cũng phá mood nữa =(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top