Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14 - Nhận ra sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Nhận ra sự thật

Editor: Tô

Beta: Mòi, Mian

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Đối với Đông y Liễu Sùng không có nghiên cứu gì nhưng mà anh có nghe qua sự uyên bác của Đông y. Dĩ nhiên không ít người bị kẻ xấu lợi dụng cái mác Đông y để lừa gạt. Tuy nhiên việc gì cũng có hai mặt, có thật sẽ có giả. Trên tin tức có rất nhiều cảnh báo Đông y lừa gạt thế nhưng không có nghĩa là trong thực tế không có bác sĩ Đông y có năng lực. Liễu Sùng suy nghĩ một chút, quyết định dẫn Trình Ương qua khám thử.

Điều mà Tây y không làm được thì Đông y có thể làm được.

Phía sau bệnh viện là những khu nhà trệt cũ kỹ chưa được quy hoạch, hành lang trong ngõ hẻm có phần lộn xộn. Nhiều người chất đống đồ lặt vặt trước cửa nhà, dưới bóng cây có ông lão hóng mát, lũ trẻ nhỏ như mèo con hưng phấn chạy đông chạy tây chơi đùa. Điều này không có gì lạ ở thành phố D thân thiện. Tuy hoàn cảnh có hơi huyên náo nhưng lại tràn ngập không khí của một cuộc sống yên bình.

Những con hẻm nối dài tứ phía khiến cho việc phân biệt phương hướng trở nên khó khăn. Sau khi Liễu Sùng dẫn Trình Ương đi nhầm đường nhiều lần thì cuối cùng anh cũng chịu đi hỏi đường.

Lão Đông y ở khu vực này tựa hồ rất nổi tiếng, hỏi ai cũng có thể chỉ đường cho bọn họ. Có người qua đường giúp đỡ, hai người rất nhanh tìm được 'phòng khám' do ông mở, vừa đứng bên ngoài đã có thể ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc bên trong.

Phòng khám được mở trên một mặt tiền khoảng 80 mét vuông, tủ thuốc cao màu đỏ sẫm dựa vào tường rất dễ thấy, chiếm hết 1/4 không gian. Không gian nhỏ tựa vào tường còn lại bày hai chiếc ghế gỗ và ghế đẩu nhựa. Trong phòng khám có khoảng chục bệnh nhân, chủ yếu là người ở độ tuổi trung niên và cao tuổi. Bọn họ đang châm cứu, giác hơi, vô cùng náo nhiệt.

Liễu Sùng cẩn thận quan sát phòng khám, tuy rằng có hơi khác với tưởng tượng của anh nhưng có vẻ cũng ổn, anh nói với Trình Ương mặt đầy buồn ngủ: "Nhìn khá là chuyên nghiệp, đi thôi, chúng ta cũng vào xem một chút."

Trình Ương gật đầu rồi đi theo đối phương vào phòng khám bệnh.

Tiếp đón anh là người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, cô dẫn hai người vào gian bên trong được ngăn cách bởi quầy thuốc. Một ông lão hơn sáu mươi đang ngồi ngay ngắn bên bàn viết gì đó, thấy có người đi vào liền ngừng việc trong tay ngẩng đầu lên nhìn hai người. Mái tóc bạc của ông cụ được chải tỉ mỉ, khuôn mặt chữ điền trông rất phúc hậu. Mặt đầy hiền hoà dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người ngồi xuống, sau đó ông nhìn Trình Ương hỏi: "Chàng trai cậu khó chịu chỗ nào."

Hai người vô cùng bất ngờ nhìn nhau. Sắc mặt Trình Ương quả thật không tốt, nhưng mà ông có thể vừa mở miệng ra đã biết ai là bệnh nhân, xem ra ông rất tự tin với y thuật của mình. Liễu Sùng kịp phản ứng, nói đơn giản lại triệu chứng bệnh tình.

Ông lão gật đầu một cái, đem gối bắt mạch* trong tay đặt xuống, vẫy vẫy Trình Ương: "Tới tôi xem một chút."

Gối bắt mạch

Trình Ương đi tới ngồi xuống đối diện ông lão. Cậu đặt tay lên trên gối bắt mạch, tò mò nhìn ông đưa ngón tay đặt lên cổ tay của cậu.

Chốc lát, mặt ông lão hiền hậu đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt kỳ quái liếc nhìn Trình Ương, trầm ngâm vài giây buông ngón tay ra rồi đặt lên lại tiếp tục chẩn mạch.

Biểu tình biến hoá của ông lão quá rõ ràng khiến Liễu Sùng, Trình Ương không tự chủ mà khẩn trương theo.

Lông mày của ông lão nhíu lại thành chữ 'xuyên', sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại liền thu tay về, nhìn Trình Ương dò xét hỏi "Cậu là một bé gái đi?"

*Chữ xuyên : 川.

Trình Ương cau mày liếc mắt nhìn Liễu Sùng, trên mặt đối phương tràn đầy sự nghi ngờ, giới tính cũng không phân biệt được có thể đáng tin không. Trình Ương rõ ràng cũng nghĩ như anh, cậu bất đắc dĩ than nhẹ, lễ phép nhưng rất lãnh đạm nhìn ông lão nói: "Con là nam."

Ông lão nghe vậy mặt lộ vẻ kinh dị, nhìn chằm chằm Trình Ương, quan sát trên dưới hồi lâu nhìn về phía Liễu Sùng: "Cậu nói có phải gần đây cậu ấy thường xuyên nôn mửa, buồn ngủ không?"

"Đúng ạ."

Ông lão thở dài, thần sắc có chút phức tạp tiếp tục hỏi: "... Khẩu vị gần đây có thay đổi gì không, ví dụ như thích ăn chua ăn cay?"

Liễu Sùng cau mày, vốn là đã không có bất gì mong đợi gì, lúc này lại vì câu hỏi của đối phương dấy lên một chút hy vọng, thành thật trả lời: "Đúng là có thích ăn chua."

Lấy được câu trả lời khẳng định ông liền hít một hơi thật sâu, trầm ngâm một hồi lâu, rồi khó khăn hỏi trong ánh mắt lo lắng nghi hoặc của hai người: "Các cậu... Các cậu có phải đã làm chuyện vợ chồng không?"

Hai người đều sững sờ, bầu không khí trong không gian nhỏ bé lập tức ngột ngạt. Liễu Sùng theo bản năng nhìn về phía cậu, thấy vẻ mặt cậu bối rối nhìn mình, Liễu Sùng đột nhiên có loại cảm giác khó chịu bị lột trần. Anh nhíu mày đứng dậy đi tới che chắn trước người cậu, kiềm chế cảm xúc lạnh lùng nói: "Bác sĩ, ông nhìn ra bệnh gì cứ nói thẳng."

"Vậy thì không sai được." Thái độ của Liễu Sùng khiến ông lão bình tĩnh lại sau khi chẩn đoán, mặc dù trên mặt vẫn là biểu cảm không thể tin được: "Nói ra sợ mấy cậu nghĩ ông lão tôi đây miệng mồm nói viễn vông, mà chính tôi cũng không tin được. Nhưng mà chàng trai, mạch tượng của cậu và tình trạng cơ thể gần đây biểu hiện cho việc cậu mang thai, những phản ứng này đều là phản ứng bình thường."

Liễu Sùng cau mày, nghiêng đầu nhìn Trình Ương cũng đang mơ màng: "Mang thai? Đây là bệnh gì?"

"Đúng vậy!" Ông lão vò mẻ không sợ nứt, là một bác sĩ ông cũng không ít lần sai lầm trong cuộc đời, nhưng đến tuổi này rồi số lần ông bắt thai mạch vô số kể làm sao có thể chẩn sai được. Kết hợp với triệu chứng của đối phương, cho dù đối phương là một người con trai, ông cũng không thể không tiếp nhận sự thật kỳ dị này: "Cậu ấy mang thai, gần ba tháng!"

Lời này vừa nói ra, hai người trợn tròn mắt.

Liễu Sùng nhìn Trình Ương một chút, lại nhìn bụng cậu một chút. Cảm thấy mình bị ảo giác, nhưng lại nhìn vẻ mặt lão Đông y không giống như đang đùa. Anh đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn ông lão nghiêm túc hỏi: "Cậu ấy là nam làm sao có thể mang thai, có phải là ông chẩn sai rồi không?"

Trình Ương nhíu chặt mày nhìn chằm chằm ông lão, hiển nhiên cũng không thể nào tiếp nhận được chuyện mình bị chẩn là mang thai. Nhưng tay lại không tự chủ đặt lên bụng, siết chặt vải áo.

Ông lão bị nghi ngờ y thuật cũng không nóng giận, chỉ là liếc mắt nhìn Liễu Sùng, chính ông chẩn được mạch tượng ông cũng không dám tin, người khác cảm thấy chẩn sai cũng là chuyện hợp tình hợp lý: "Thành thật mà nói tôi cũng không muốn tin đây là thai mạch, nhưng đây là kết quả chẩn được. Nếu quả thực không tin, bây giờ y học cũng phát triển. Mấy cậu có thể đi bệnh viện làm một lần siêu âm B, hoặc là ra tiệm thuốc mua que thử thai, chỉ mong là tôi chẩn đoán sai."

Liễu Sùng: "..."

Hai người tâm trạng rối bời bước ra khỏi phòng khám, đứng dưới cái nắng như thiêu đốt, đột nhiên có cảm giác như đã cách một đời.

Liễu Sùng vô thức nhìn bụng Trình Ương , trong lòng cũng không biết là do ám thị hay là vì lý do gì lại cảm thấy bụng cậu hơi gồ lên, chẳng lẽ thật sự có? Nhưng loại ý nghĩ này kéo dài không lâu liền tan thành mây khói. Đàn ông không có khả năng mang thai, anh bất đắc dĩ cười gượng: "Sao cứ có cảm giác chúng ta bị lừa, mình không nên trả tiền cho ông ấy."

Trình Ương hết sức đồng ý: "Nhưng mà kỹ thuật lừa đảo của ông ấy quá mới mẻ độc đáo. Kỹ năng diễn xuất cũng tốt, thiếu chút nữa em tin rồi, ha ha..."

Hai người ngoài miệng nói vậy nhưng trên đường về rất ít nói chuyện, đều là bộ dáng tâm sự nặng nề. Lúc đi ngang tiệm thuốc ma xui quỷ khiến lại chạy đi mua que thử thai, vạch trần Đông y tiếng tăm đi lừa gạt. Nhưng chờ khi về đến nhà, sử dụng theo hướng dẫn sử dụng thấy hai vạch đỏ tím đập vào mắt, hai người lại ăn ý rơi vào trầm mặc.

Liễu Sùng nhìn que thử thai trong tay mà cảm thấy phức tạp vô cùng, theo lý thuyết một người đàn ông không thể nào mang thai được. Tuy rằng không muốn tin tưởng nhưng trong lòng anh ẩn ẩn sự vui sướng lẫn cảm giác kỳ quái, cũng không thể nắm bắt được sự kỳ quái kia đến từ đâu. Sau đó suy nghĩ lại, nếu đối phương thật sự có thể sinh cho mình một đứa con thì không còn gì tốt hơn.

"... Nếu không mua thêm một cây thử lại một chút đi, thuận tiện hỏi đàn ông sử dụng hiệu quả có giống nhau không. Đàn ông làm sao có thể mang thai được chứ." Trình Ương giống như lơ đãng đùa giỡn, nhưng giọng nói mơ hồ run rẩy.

Liễu Sùng nhìn Trình Ương đang cố gắng giữ bình tình, trầm mặc một hồi lâu mới bảo: "Sao chúng ta không đi làm siêu âm B đi."

Vừa dứt lời cậu liền phản ứng kịch liệt nói: "Em không đi!!"

Liễu Sùng cau mày, quả thật không nghĩ tới phản ứng của cậu lại dữ dội như vậy. Anh nhìn Trình Ương không còn cách nào giả bộ bình tĩnh nữa mà hoảng hốt lo sợ. Không dám bày tỏ ý định mình muốn tiếp tục xác nhận có mang thai hay không, anh tiến lên ôm lấy Trình Ương, dối miệng dối lòng mà nhỏ giọng trấn an: "Không đi không đi, nhất định là chẩn sai. Que thử cũng không nhất định là chính xác. Chắc chỉ là suy dinh dưỡng thôi, bồi bổ nhiều là ổn mà."

Trình Ương vô lực gật đầu, cho dù lý do này không có sức thuyết phục nhưng cậu nguyện ý tự mình dối lòng mà tin tưởng.

... Đàn ông có thể mang thai có khác gì quái vật, cậu không muốn là loại khác thường đó.

Bởi vì chuyện này mà tâm tình Trình Ương bắt đầu trở nên nặng nề. Thật ra bản thân cậu đã mơ hồ có câu trả lời nhưng không nguyện ý tin tưởng và tiếp nhận nó. Vì vậy Trình Ương luôn vô thức sờ bụng xem có dấu hiệu to ra không. Lúc muốn nôn sẽ cố gắng kìm chế, buồn ngủ liền đứng lên đi lại không muốn đi ngủ, mấy ngày liên tiếp đều như vậy.

Ngược lại, sau khi Liễu Sùng kiểm tra phản ứng mang thai trên mạng và đến hiệu thuốc để dược sĩ kiểm tra, anh dần dần tin rằng Trình Ương có thể thực sự có thai. Cảm giác kỳ quái lúc trước ngay lập tức có nguyên nhân, nếu như việc mang thai là thật, dựa theo thời gian mang thai lão Đông ý nói lúc trước thì đứa con được Trình Ương gửi gắm trước khi trùng sinh có lẽ là con mình.

Bọn họ từng có thân mật một lần, tính toán thời gian vừa hay là chính xác khoảng ba tháng.

Liên tưởng đến thái độ của Triệu Tiêu và Trình Ương lựa chọn đem đứa trẻ giao phó cho anh, Liễu Sùng trong nháy mắt mừng như điên, càng nghĩ càng cảm thấy có thể. Nhưng nghĩ đến sự bất lực và kinh hoàng sau khi cậu rời đi anh liền đau lòng vô cùng, càng để tâm Trình Ương hơn. Sau khi nhận lương liền tra công thức nấu ăn trên mạng, dựa theo trên đó mà tẩm bổ cho Trình Ương.

Nhưng mà tình hình hiện tại không đơn giản như Liễu Sùng nghĩ.

Anh nhìn biểu hiện căng thẳng của Trình Ương không tránh khỏi lo lắng, luôn cảm thấy kéo dài như vậy không phải là cách. mặc dù khó tin nhưng cũng không thể trốn tránh mãi. Nghĩ đến đây Liễu Sùng lập tức đứng dậy ôm lấy Trình Ương đang buồn ngủ mắt díp cả lại nhưng vẫn cố chấp đi lại trong phòng. Để cho cậu an ổn dựa vào mình, nhỏ giọng nói: "Nếu như chuyện này là thật thì em muốn như thế nào?"

Trình Ương bị hỏi bất ngờ, không kịp phòng bị nhất thời ngơ ngác không biết trả lời thế nào. Mờ mịt nhìn chỗ khác một lúc lâu, sau đó mới nói: "Đàn ông có thể mang thai, anh không cảm thấy kỳ lạ sao."

"Anh xem trên mạng rất nhiều tin tức, nước ngoài cũng có trường hợp đàn ông mang thai, mặc dù là nhân tạo nhưng bản thân anh thấy ngoại trừ có chút thần kỳ ra cũng không có cảm thấy có gì kỳ lạ cả." Giọng nói của Liễu Sùng rất dịu dàng, bàn tay cẩn thận vuốt ve mái tóc Trình Ương: "Có đôi khi khác thường cũng không phải là kỳ quặc cả, nói không chừng là món quà trời cao ban tặng thì sao? Anh có đôi lời muốn nói với em, mặc dù lời này rất ích kỷ, nhưng quả thật nếu có một đứa con của hai chúng ta anh cảm thấy nó thật sự rất tốt. Dĩ nhiên quyền quyết định nằm trong tay em, bất luận em quyết định như thế nào anh đều ủng hộ, tôn trọng em. Chẳng qua là anh hy vọng em có thể phấn chấn lên và dám đối mặt với thực tế."

Trình Ương yên lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn lẩm bẩm: "Em không muốn."

Tim Liễu Sùng trùng xuống, siết chặt cánh tay, yên lặng một lúc mới buồn bã ừ một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top