Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16 - Các dân chơi nửa mùa*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Các dân chơi nửa mùa

Editor: Tô

Beta: Mòi, Mian

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

杀马特 - Smart – Theo Baidu: Là một trào lưu của giới trẻ bắt đầu từ năm 2008, bị ảnh hưởng bởi phong cách Rock n' Roll từ Mỹ và Nhật, mặc dù người mặc thì tự xưng là "thông minh, đẳng cấp", nhưng lại bị dân mạng coi là đám "não tàn" đú đởn.
Về bên mình thì là style HKT đó =)))) Mình được mấy bạn hỗ trợ nên dùng dân chơi nửa mùa thay thế nhé.

Thành phố D có bốn mùa rõ rệt, nhiệt độ đã tăng dần từ tháng bảy nhưng vẫn hơi lạnh vào sáng sớm và buổi tối. Hai người chen vào chung một giường, đắp chung một chiếc chăn bông cũng không hề cảm thấy nóng nực. Không giống như những thành phố bọn họ từng đến, bước vào tháng bảy phải nhờ vào hơi lạnh từ điều hòa và quạt máy mới có thể ngủ được. Thành phố này quả là rất thích hợp để sinh sống.

Sáu giờ sáng, báo thức trong điện thoại để dưới gối đúng giờ vang lên, mới vừa rung vài cái Liễu Sùng liền tỉnh. Hai mắt anh nhắm chặt, đưa tay móc điện thoại ra tắt báo thức, nằm trên giường chục giây sau mới mở mắt chuẩn bị đứng dậy. Liễu Sùng nhẹ nhàng rút cánh tay bị Trình Ương đè ra, nhìn Trình Ương ngủ say trong ngực không khỏi cười một tiếng, anh cúi xuống hôn một cái lên trán cậu rồi xuống giường rửa mặt, tiện thể làm bữa sáng cho cậu và chuẩn bị bữa trưa.

Kể từ khi biết Trình Ương mang thai, mỗi ngày Liễu Sùng đều dậy vào giờ này. Bởi vì lo lắng cậu ở nhà một mình không biết nấu cơm, ăn bên ngoài không có dinh dưỡng, cho nên Liễu Sùng mỗi ngày sẽ dậy sớm chuẩn bị hết thảy cho cậu rồi mới đi làm.

Bận bịu một hồi đến bảy giờ ba mươi, Liễu Sùng ăn sáng xong thay quần áo, vào phòng nhìn Trình Ương còn đang say giấc một chút. Gần đây có lẽ bởi vì nghĩ thông suốt nên Trình Ương ăn ngon ngủ ngon, cả người nhìn có sức sống lên không ít. Liễu Sùng tỉ mỉ nhìn một hồi, sau đó cúi người đặt tay lên vùng bụng vẫn còn mềm mại nhưng đã hơi nhô cao của đối phương mà xoa xoa một lúc mới miễn cưỡng rời đi.

Trong phòng yên tĩnh, ánh nắng chỉ lọt vào một nửa qua khung cửa sổ, cây cỏ trên bệ bừng bừng sức sống, dưới lầu cũng dần náo nhiệt hẳn lên.

Ánh mặt trời dần chiếu tới trên giường, Trình Ương bị ánh sáng chói lòa làm tỉnh giấc. Cậu cau mày kéo chăn qua đầu chắn ánh sáng, theo thói quen lăn qua vị trí Liễu Sùng nằm, hít vào mùi hương của đối phương một lúc mới từ từ bò dậy, vừa vuốt tóc vừa ngáp dài đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong đi ra ăn sáng.

Trình Ương bây giờ ăn cái gì cũng không nôn nữa, từ khi quyết định muốn đứa con này cậu liền rất có trách nhiệm với đứa bé, ở mặt ăn uống sẽ không cố ý kìm hãm bản thân nữa. Liễu Sùng làm cái gì cậu liền ăn cái nấy, sau khi ăn xong xuống đi dạo tản bộ quanh tiểu khu, thuận tiện xem có thể tìm chút chuyện làm để giảm bớt gánh nặng cho Liễu Sùng không.

Mặc dù chi phí ở thành phố D không cao, nhưng cuộc sống của hai người chỉ dựa vào chút tiền lương của Liễu Sùng thì thật sự không đủ. Hơn nữa công việc có thể làm tại nhà không dễ tìm, cũng may Trình Ương cũng không có ý định ép buộc mình, tránh lại khiến cho Liễu Sùng lo lắng.

Mấy ngày nay quán cafe kinh doanh rất chạy, ca ngày lại chỉ có bảy nhân viên khiến Liễu Sùng ngày nào cũng bận rộn không thôi. Người khác không muốn nhận bill, chạy bill chỉ cần anh rảnh sẽ chủ động nhận lấy, muốn tranh thủ trước khi con ra đời kiếm thêm chút tiền sữa bột. Mặc dù tiền thưởng không nhiều, tiền lương của anh cũng không vượt quá ba ngàn dù hiệu suất làm việc tốt nhất, nhưng anh vẫn làm không biết mệt.

Buổi trưa kinh doanh tương đối kém, chỉ có một, hai bàn khách. Lúc Liễu Sùng cùng mấy nhân viên tập trung phía sau quầy bar chuẩn bị ăn cơm, bên ngoài đột nhiên có một đám người tới, khoảng chừng mười người. Bọn chúng ăn mặc cà lơ phất phơ, trên người đeo một đống trang sức loạn xì ngầu, đi lại còn vang lên tiếng chuông leng keng. Mỗi tên đều có một mái tóc rực rỡ không hề trùng màu. Trên mũi không xỏ dây xích thì cũng là xỏ khuyên, trông chẳng khác gì mấy con trâu cả. Tai cũng cắm hàng loạt đinh nhọn, nhìn người không ra người, quỷ không ra quỷ. Trong tay chúng cầm côn sắt không ngừng vuốt ve, ngửa mặt lên trời mà đi tới. Một đám côn đồ này, xem ra là tới gây sự.

Bầu không khí trong tiệm nháy mắt căng thẳng, hai nhân viên nữ đang ngồi một bên nghỉ ngơi thấy vậy vội vàng chạy về quầy bar, trốn sau lưng quản lý.

Đám dân chơi nửa mùa này bước vào cửa mặt mày đầy phách lối nhìn đông nhìn tây. Bọn chúng nhấc chân đạp cái ghế sofa, hung hăng càn quấy ồn ào gọi nhân viên phục vụ. Mấy vị khách đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm rối rít nhìn qua, sau khi nhìn ra đám người muốn tới gây chuyện liền hoảng loạn vội vã lấy tiền tiền bỏ lên trên bàn, sợ hãi đi vòng qua đám người chạy khỏi quán cafe.

Liễu Sùng nhíu mày nhìn đám người không có ý tốt vừa tới, anh đang chuẩn bị ra chào hỏi thì bị quản lý Trương Uyên cản lại: "Để tôi đi, mấy cậu ở lại đây. Tiểu Tề, lúc cần thiết thì gọi 110."

Nam sinh viên vóc người nhỏ nhắn đang đứng phía sau nơm nớp lo sợ hỏi: "Lúc cần thiết là lúc nào anh?"

Trương Uyên không trả lời mà vòng ra ngoài quầy bar đi tới chỗ đám người kia.

Liễu Sùng không yên lòng nhìn đám người đó, cũng không chú ý tới mấy tên nhân viên phía sau lặng lẽ chạy khỏi quầy bar lao vào nhà vệ sinh trốn. Chỉ còn lại Tiểu Tề mặt mày đầy sợ hãi núp sau lưng anh nhìn về phía trước.

Trương Uyên nhìn thoáng qua không giống người đã gần ba mươi, khí chất của y tao nhã, diện mạo xuất sắc, nước da trắng nõn, dáng người mảnh khảnh, cười lên rất thân thiện, thuộc tuýp người nhìn một cái liền khiến người khác sinh lòng hảo cảm. Y mỉm cười ra tiếp đón, đầu cao hơn đám dân chơi kia, lịch sự cười hỏi: "Mời mấy vị ngồi, mấy vị nhìn xem muốn uống gì?"

Bọn chúng không ngồi xuống theo lời quản lý, ngược lại hung hăng vây quanh Trương Uyên, thái độ cậy mạnh nói: "Uống gì ư? Muốn uống máu, chỗ này của bọn mày có không!"

Trương Uyên cười một tiếng, tự biết đám người này tới kiếm chuyện, vẫn như cũ áy náy cười đáp: "Ngài nói đùa, nơi này của chúng tôi là quán cafe, chỉ có cà phê mà thôi. Nếu các vị có hứng thú, tôi có thể giới thiệu cho các vị mấy loại cà phê mới."

Không biết là kẻ nào đã dùng gậy đập Trương Uyên một cái, hét lên: "Con mẹ mày làm như ông đây không biết chỗ mày bán cà phê hả? Mày đang cười nhạo ai đó!"

Trương Uyên cau mày, xoay người nhìn về phía người đánh mình, lạnh lùng nói: "Tiên sinh, xin ngài chú ý thái độ. Không uống cà phê xin mời rời đi."

Liễu Sùng vẫn luôn chăm chú quan sát thấy đối phương động thủ, quyết định thật nhanh nói: "Tiểu Tề, báo cảnh sát."

Tiểu Tề khẩn trương đến phát run, vội lấy điện thoại ra lặng lẽ gọi báo cảnh sát.

Dân chơi đầu vàng cười gằn, sau đó sắc mặt đột nhiên lạnh đi, hung tợn cầm ống thép đập vào vai Trương Uyên, cắn răng nói: "Thái độ của tao hả? Mày nói cho tao nghe một chút cmn thái độ gì, đối với loại thái giám chết dẫm như mày tao cần gì cùng mày cười nói vui vẻ? Bọn mày là nhân viên phục vụ, có biết khách hàng là thượng đế không, mẹ nó bọn mày phục vụ như vậy với thượng đế à?"

Đám người bắt đầu gây rối, không ít người bắt đầu táy máy tay chân với Trương Uyên: "Không uống cà phê thì ông đây tới đây tìm xui xẻo à, mẹ mày có biết nói chuyện không hả? Kêu ông chủ bọn mày cút ra đây!"

Vẻ mặt Trương Uyên đầy giận dữ, nhíu mày nhìn chằm chằm ranh con đầu vàng, chịu đựng không phát tác. Ra tay thì đối với quán trăm hại không có lợi, bây giờ chỉ có thể kéo dài chờ cảnh sát tới.

Đương nhiên đối phương cũng không dễ buông tha như vậy, thấy Trương Uyên không nói lời nào thái độ càng hung hăng hơn. Đám người bắt đầu đẩy Trương Uyên, mà Trương Uyên thì nắm chặt nắm đấm, mặc kệ đối phương nhục mạ đẩy tới đẩy lui, hoàn toàn không có ý định chống trả. Nhóm người này vô duyên vô cớ tìm tới nhất định là ôm ý định gì đó, y không thể đánh trả, nếu không sẽ đúng ý đối phương.

Liễu Sùng ít nhiều có thể hiểu được cách làm của Trương Uyên, anh đã cố gắng hết sức nhẫn nhịn lúc lâu lại thấy đám kia càng ngày càng càn rỡ, thậm chí bắt đầu dùng gậy đánh lên người. Anh nhìn không nổi chuẩn bị đi ra giúp đỡ lại bị Trương Uyên dùng ánh mắt cản lại, Liễu Sùng chỉ đành bực bội kiềm chế bản thân, thuận tiện để cho Tiểu Tề tiếp tục gọi 110.

Nhưng mà không đợi Tiểu Tề gọi điện thoại, một tên dân chơi lại chú ý tới bọn họ, hét: "Hai thằng chúng mày! Ra đây!"

Tiểu Tề run một cái, điện thoại mém chút nữa rớt xuống đất, luống cuống nhìn về phía Liễu Sùng, chỉ thấy anh cười như không cười nhìn tên kia, đứng tại chỗ động cũng không động, lén lút vỗ tay cậu bạn một cái, miệng khẽ nhúc nhích: "Đừng sợ, tôi bảo vệ cậu."

Tiểu Tề nghe vậy trong nháy mắt bình tĩnh lại, nhẹ nhàng di chuyển về phía sau anh.

"Mẹ kiếp, gan quá ha?! Ông đây muốn nhìn xem mày giỏi cỡ nào!" Một tên đầu tóc lố lăng lúc này bị chọc giận, vừa gào lên xách gậy hùng hổ vọt tới, giơ gậy nện vào máy pha cà phê. Những người còn lại bị hấp dẫn, tạm thời dừng kiếm chuyện với Trương Uyên, mặt đầy vẻ xem kịch vui nhìn bên Liễu Sùng.

Cây gậy đầy khí thế quất xuống lại bị Liễu Sùng dễ như trở bàn tay bắt được.

Hắn ta sững sờ, nhận ra được mình bị mất mặt lập tức xấu hổ vô cùng, đang muốn mở miệng mắng thì nghe thấy ngoài cửa có người hét lên: "Mấy người đang làm gì đấy!"

Đám 'đầu két nửa mùa' rối rít nhìn lại phía sau, thấy là một tên thư sinh trắng trẻo tướng mạo nhã nhặn, bọn chúng không quan tâm chửi mắng: "Con mẹ mày! Bớt xen vào chuyện của người khác, mau cút cho tao!"

Người tới cười cười, vừa định nói thì bị Trương Uyên lạnh giọng mắng: "Em tới góp vui làm gì, đi ra ngoài!"

"Tiệm của em em không được tới hả?" Đối phương nhíu mày, đây chính là anh chủ tiệm cafe – Triệu Giác, chớp mắt lạnh lùng nói: "Còn anh đang làm cái gì đấy, bị đám ranh con này cưỡi trên đầu kéo cứt sủa bậy mà cũng nhịn?"

Trương Uyên cau mày: "Đánh hư đồ em chịu sao?"

Triệu Giác cười nói: "Không bắt anh chịu."

Trương Uyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, một giây sau đột nhiên động thủ, cho tên giang hồ cầm đầu một đấm làm hắn ta bay mấy mét.

Bọn chúng lúc này mới phản ứng lại, rối rít gào thét nhào tới Trương Uyên.

Bên kia Liễu Sùng đã sớm không nhịn được, trong chớp mắt khi Trương Uyên động thủ anh liền đoạt lấy cây gậy của đối phương, hung hăng gõ một gậy lên vai gã, làm gã ôm vai hét thảm thiết. Hai tay anh chống quầy "soạt" một cái nhảy ra khỏi quầy bar, cho tên cặn bã đang chuẩn bị đứng dậy một đạp, bước tới vài bước nhập cuộc hỗn chiến.

Bọn chúng cũng không có kỹ năng gì ngoài dựa vào khí thế khi gào thét, bình thường cũng toàn chọn đối tượng yếu đuối để tấn công. Ai ngờ hôm nay mới nhận được một đơn làm ăn lớn liền gặp đối tượng khó ăn, chỉ với hai người mà đánh cả một đám bọn họ tơi bời. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cả đám đã bị đánh ngã nằm lê lết dưới đất, kêu rên không ngớt.

Trương Uyên thở phào, từ trong túi áo rút ra một điếu thuốc ném cho Liễu Sùng ở đối diện. Liễu Sùng theo phản xạ bắt lấy, sau đó mỉm cười nói: "Em không hút, nhưng mà điếu thuốc này em nhận." Vừa nói vừa gài điếu thuốc lên tai, Trương Uyên cười một tiếng, không hiểu sao cảm thấy quan hệ với đối phương đã gần gũi hơn. Y tự châm cho mình một điếu, vừa mới rít được hai hơi lại bị Triệu Giác túm đi, kéo ra chỗ gạt tàn trên bàn dập thuốc, hắn nhìn đám người trên đất nói: "Gọi 110, để cảnh sát mang người tới dẫn đi."

Vừa dứt lời thì đúng lúc đó một đội cảnh sát xuất hiện.

Cảnh sát lập biên bản đơn giản với bọn họ xong liền dẫn đám người đi luôn. Triệu Giác nhìn Liễu Sùng mấy lần, đột nhiên cười nói: "Lợi hại nha, thân thủ không tồi, cậu còn biết không ít."

Liễu Sùng không nói gì cười cười, cùng Trương Uyên ăn ý xoay người đi thu dọn bàn ghế.

Nhưng mà rắc rối này chỉ mới là mở đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Đám này tới không phải tới không

Cơ mà cảm giác chương này dài dòng nhờ....

Hai người kia là một đôi nhưng sẽ không thành CP phụ. Chỉ là bây giờ bé công cần sử dụng năng lực của mình để kết bạn với một số người thôi, vì vậy họ đã được sinh ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top