Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20 - Nhặt người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Nhặt người

Editor: Tô

Beta: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Liễu Sùng nhìn đầu đỏ mặt đầy vẻ không phục giận mà không dám nói, cũng không có ý định làm khó nó. Anh biết hội bọn nó muốn đánh lén mình nên dứt khoát chủ động tìm tới cửa, nếu không chờ bọn trẻ trâu này tìm tới không biết đến chừng nào.

Liễu Sùng cùng với Trương Uyên bày ra trò này, cố ý ném mấy cái đinh bọn anh phát hiện được tự chọc thủng bánh xe, chờ cho bọn nó thấy có cơ hội tự lú đầu ra cho họ dạy dỗ, trái lại hốt ngon ơ cả một ổ. Nhưng bây giờ đám người ăn mặc không ra thể thống gì lại làm bộ đáng thương, làm anh cũng không có tâm trạng dạy dỗ gì.

Anh quay đầu nhìn Trương Uyên, chuẩn bị hỏi ý kiến của y nhưng y có vẻ như không tính nhúng tay vào chuyện này, mà lùi ra khỏi đám người đứng dựa lưng vào tường, lấy điếu thuốc ra châm lên, vẫn ung dung nhìn về phía này, hơi hất cằm của mình tỏ ý anh tự nhìn mà làm.

Liễu Sùng bất đắc dĩ cười cười, nhìn đầu đỏ bướng bỉnh không phục cắn răng nghiến lợi quay đầu sang một bên không hiểu sao có chút buồn cười, lửa giận đối với bọn nó cũng tiêu tan chứ đừng nói chi đến việc dạy dỗ bọn nó: "Muốn lăn lộn ngoài xã hội không phải ỷ vào nhiều người mà ngông nghênh, ai cũng biết gọi người hết. Tôi nhìn mấy cậu đoán chừng còn nhỏ hơn tôi, tôi cũng không có ý định làm gì mấy cậu, chuyện cứ vậy đi. Bất cứ hiểu lầm, thù sâu hận lớn trước đây giữa chúng ta bây giờ xí xoá, mấy cậu thấy sao?"

Đầu đỏ ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, lại không ngờ tới đối phương cứ như vậy là tuỳ tiện bỏ qua cho bọn nó. Trong lòng thở phào một cái nhưng ngoài miệng không muốn yếu thế: "Mấy người của mày đây sao, dù sao cũng là trứng chọi đá. Mày nói gì thì là cái đó, người gì lắm mồm."

Liễu Sùng nhướng mày không so đo với tên nhóc này, mà xác nhận lại lần nữa: "Nhanh lên, chịu hay không chịu?"

Đầu đỏ chần chừ, đàn em trốn sau lưng nó đưa tay chọt chọt nó: "Đại ca, để Thanh Long được sống..."

"Mẹ mày chọt cái gì mà chọt, bộ ông đây không biết nên làm gì hả." Đầu đỏ xoay người vỗ bốp lên tay đàn em, mặt không nhịn được mà liếc xéo, xong đưa mắt nhìn chỗ khác, lúng túng mấp máy môi mấy cái mới ngập ngừng nói "... Thì chịu chứ sao."

Mấy người Trương Uyên gọi tới thấy vậy không nhịn được che miệng cười, tên đó lập tức xấu hổ nhìn về phía bọn họ. Trong lòng Liễu Sùng cũng cảm thấy buồn cười, anh cố gắng nhịn không cười: "Đàn ông nói chuyện phải quân tử nhất ngôn, tôi không muốn mấy cậu vừa quay lưng lại đánh lén tôi."

Đầu đỏ cau mày, bướng bỉnh nói: "Không tin thì nhào dzo."

"Tin." Liễu Sùng thản nhiên cười như thường, cho mấy anh em một ánh mắt, đoàn người rối rít tản ra, đám côn đồ oắt con lập tức thoát khỏi vòng vây, cảnh giác đi lùi lại. Đầu đỏ liếc nhìn Liễu Sùng bằng ánh mắt phức tạp, sau đó xoay người dẫn một đám người cuống quýt rời đi.

Trương Uyên đi tới, ngạc nhiên hỏi: "Cứ vậy bỏ qua cho bọn nó?"

Liễu Sùng như có điều suy nghĩ nhìn đám người đang chui vào hẻm trước mặt chạy mất tăm, đáp: "Giáo huấn một trận, bọn nó sẽ không cam lòng cắn ngược lại tiếp, em không muốn tự chuốc lấy phiền phức vậy, không bằng thả bọn nó đi. Người nọ nhìn cũng không giống một tên không biết điều, hy vọng nó sẽ giữ đúng cam kết."

Trương Uyên cười cười, thờ ơ nói: "Đâm lủng bánh xe toi công rồi."

Liễu Sùng: "..."

Giải quyết xong chuyện này, Liễu Sùng cuối cùng cũng bỏ được một cọc tâm sự.

Mùa hè ở thành phố D không có khí hậu nóng bức khô hành nhưng thời tiết khó lường. Tháng tám đã định trước là tháng nhiều biến cố, đến gần cuối tháng, thời tiết trở nên càng oi bức, cả ngày nổi gió lớn. Có ngày lại mây đen giăng dày đặc, bầu trời âm u dường như có thể đổ xuống một cơn mưa bất cứ lúc nào.

Thời tiết như vậy là dằn vặt người nhất. Trình Ương cũng không biết là bởi vì thời tiết này hay là nguyên nhân khác mà mấy ngày gần đây không hiểu sao chân cậu cứ đến buổi tối sẽ bị chuột rút, từ bắp chân đến ngón chân chuột rút co giật đến cứng ngắc. Không thể cố gắng chịu đựng được, cậu chỉ có thể cẩn thận xoa bóp. Mới đầu Trình Ương còn không muốn đánh thức Liễu Sùng, nếu không phải Liễu Sùng ngủ không sâu cũng sẽ không biết cậu chịu đựng như thế nào.

Vì thế Liễu Sùng cố ý đi hỏi bác sĩ mới biết là do thiếu canxi, nên ăn nhiều đồ ăn nhiều canxi. Liễu Sùng cố ý lên mạng tra một chút, ghi chép mấy bài viết về hộ lý với vấn đề ăn uống khi mang thai, buổi tối dành nhiều thời gian xoa bóp cho Trình Ương, sau khi cơm nước xong sẽ đưa cậu đi tản bộ. Lúc này tình hình mới được cải thiện hơn một chút.

Đèn đường ở công viên nhỏ dưới lầu cách xa nhau, còn có nhiều bụi cây, ghế đá ẩn hiện dưới cây cỏ xung quanh, vô cùng thích hợp để tản bộ.

Liễu Sùng cùng với Trình Ương ngồi trên ghế, hai người câu được câu không trò chuyện, đột nhiên sắc mặt Trình Ương biến đổi, đưa tay che bụng. Liễu Sùng không thấy rõ vẻ mặt đối phương nhưng nhìn thấy rõ hành động của cậu, cho là cậu khó chịu chỗ nào nên lo lắng vội vàng hỏi: "Em sao vậy?"

Trình Ương nhìn Liễu Sùng, có chút khẩn trương bất an nói: "Mới vừa rồi bụng bị đá, sẽ không phải là..."

Liễu Sùng nghe vậy vui mừng khôn xiết, vội vàng vươn tay chạm vào bụng cậu, mặc dù không cảm nhận được làn da căng cứng dưới bàn tay có động tĩnh gì, nhưng không khỏi dịu dàng khẽ cười, nói: "Đây là con đạp em đó, không phải là sắp sinh đâu. Em đừng lo lắng, tuy cấu tạo khác nhau nhưng chắc chắn phải gần mười tháng mới sinh được".

Trình Ương nghe vậy cơ thể không khỏi cứng đờ, lúng túng vô cùng, mặc cho Liễu Sùng vuốt ve bụng tròn xoe, nhưng tâm trạng có chút phức tạp.

Trước đây ngoại trừ cảm giác cơ thể càng ngày càng nặng nề ra thì cũng không có cảm giác gì khác, nhưng giờ phút này chân thực cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé, làm cậu không khỏi tự hỏi năm tháng sau làm sao có thể hạ sinh đứa bé. Thân thể cậu vốn cấu tạo khác với phụ nữ, lại nghe không ít lời thím mình than phiền sinh con đau như thế nào, thậm chí có người còn phải sinh mổ. Cậu thực sự sợ những vấn đề mà mình sẽ gặp phải sau năm tháng nữa, đi bệnh viện là không thể nào, nếu đi bệnh viện thì bí mật của cậu không thể giữ được.

Trình Ương cau mày, bàn tay vô thức nắm chặt.

"Sao lại không động đậy nữa." Liễu Sùng có chút đáng tiếc thu tay về, đồng thời nắm lấy tay Trình Ương, phát hiện tay cậu đang căng cứng siết chặt liền biết cậu có tâm sự, anh không khỏi nghiêm túc lên, nhỏ giọng hỏi: "Em có tâm sự sao? Nói anh nghe một chút đi."

Trình Ương nhìn anh một cái, yên lặng một lúc mới nói: "Em không muốn người khác biết chuyện của em."

Liễu Sùng sửng sốt, đây cũng là vấn đề mà anh lo lắng gần đây nhưng trên mặt vẫn ung dung, nhẹ giọng trấn an: "Đừng lo lắng, anh sẽ thu xếp mọi thứ."

Trình Ương rất tín nhiệm Liễu Sùng, không nghi ngờ anh với cũng không muốn nghĩ nhiều nữa liền dứt khoát không hỏi.

Thời tiết oi bức kéo dài vài ngày, một cơn mưa tầm tã kèm theo mưa đá ập đến vào buổi sáng đầu tháng Chín.

Liễu Sùng chưa ra cửa tất nhiên giờ cũng không ra được, đang chuẩn bị nhắn tin cho Trương Uyên xin nghỉ, ai ngờ đối phương lại nhanh hơn anh một bước, gửi tin nhắn trong nhóm thông báo hôm nay bọn họ không cần đi làm, đợi mưa tạnh rồi đi. Liễu Sùng gửi lại tin nhắn, đứng dậy vào bếp nấu cơm cho Trình Ương.

Xế chiều đã hết mưa đá nhưng mưa vẫn như trút nước, không có ý tạnh. Đã qua giờ làm ca ngày, hôm nay Liễu Sùng không cần đến quán làm dứt khoát tìm áo mưa mặc vào, đạp xe đi mua thức ăn.

Giao thông ở thành phố D rất tốt, bình thường hiếm khi ùn tắc, lúc này lại mưa lớn trên đường ít xe cộ. Các phương tiện trên đường quốc lộ chạy như bay làm nước đọng trên đường bắn tung toé. Liễu Sùng đạp xe trên đường với tốc độ không đổi, mặt đầy nước mưa, anh giơ tay lau mặt, vừa mới hạ tay xuống thì thấy chiếc xe van phía trước đột ngột phanh gấp. Anh vội vàng bóp phanh tay, khó khăn lắm mới dừng lại ở phía sau đít xe, suýt nữa tông vào xe.

Liễu Sùng nhíu mày, đang khó chịu thì lại thấy xe van đột nhiên lùi lại, Liễu Sùng giật thót vội vàng nhấc chân đá lên chiếc xe, mượn lực đẩy ra giữ khoảng cách.

Chỉ nhìn thấy chiếc xe van hơi lùi lại vài bước, quẹo cua một cái tăng tốc chạy đi, biến mất trong màn mưa như thác đổ.

Liễu Sùng khẽ chửi một tiếng, tự nhận mình xui xẻo, đang chuẩn bị lái đi thì thấy phía trước có một đứa con nít nằm trên đất, trên trán chảy máu và cả người ướt đẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top