Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Nỗi buồn lớn nhất

Edit: Sữa

Wesley đeo cặp sách, than thở trong đầu.

Không biết còn bao lâu Steve mới ra khỏi lớp băng, mà trong thế giới anh hùng chạy đầy đất thế này, cố tình khi cậu có nhu cầu cấp bách thì anh hùng đều xa tận chân trời.

Trong trí nhớ nguyên chủ cũng từng chạy trốn, từng được người khác trợ giúp, bà cụ hàng xóm lén báo cảnh sát để cho Wesley được mang đi bảo vệ hai ngày, ngày thứ ba Wesley về đến nhà, bà cụ hàng xóm đã dọn đi từ buổi tối hôm trước, trước đó cậu bé thậm chí không thể rời khỏi Baltimore.

Mọi chuyện cứ như chưa từng xảy ra vậy.

Lúc này vì muốn đưa Will đi làm quen với Hannibal, trên đường William đưa hai đứa con trai đi học cũng chở Will đi cùng.

Mặc dù là SUV gia đình, bên cạnh mình chỉ có Ethan đang ngồi, Wesley vẫn cảm thấy chen chúc.

Hiển nhiên Ethan Brown còn chưa hồi phục từ lời cảnh cáo của William trong bữa sáng, ánh mắt cậu ta thỉnh thoảng nhìn về phía Wesley rất hung tợn, đáng tiếc cậu ta không học chung trường với Wesley, không lâu sau cậu ta phải thành thật xuống xe, trước khi đi còn làm bộ làm tịch vẫy tay với cha.

“Ngoan ngoãn đi học đi nhóc con, cha sẽ bảo thầy giáo gửi phiếu điểm của con đến văn phòng cha!” William kéo cửa sổ xe xuống rồi nhìn chằm chằm con trai cả, sắc mặt Ethan không khỏi có phần khó coi, nhưng chỉ giận mà không dám nói gì, gật đầu.

Chờ đến lúc Wesley cũng được đưa tới trường học, không thể không nói là thời gian còn rất sớm, thời điểm này trong trường chẳng có mấy học sinh, ít nhất phải nửa tiếng sau mới vào học.

Nhưng cậu làm gì được chứ, William đồng thời là kẻ cuồng chiếu cố công tác và cuồng khống chế, hai tay không bỏ cái nào, làm cho Wesley cộng lại cả hai đời mà đây là lần đầu tiên cậu tích cực đến trường đến vậy.

“Con cũng ngoan ngoãn đi học nhé, Wesley.” Khi William nói với cậu thì dịu dàng hơn nhiều, ánh mắt lướt qua lướt lại tuần tra trên mặt thiếu niên, như muốn trực tiếp xuyên thấu xương cốt cậu, khắc mình vào trong óc ông ta: “Chờ cha có dịp nghỉ sẽ mang con đi Walters, rồi ăn một bữa no nê.”

Giọng điệu như nói chuyện với trẻ con khiến Wesley không nhịn được nổi da gà, nhìn theo xe rời đi, Wesley vừa tiêu cực lãn công* đi về phía khuôn viên trường - trông có vẻ quen mắt, nhưng cũng chỉ là quen mắt - vừa hỏi hệ thống: “Ông ta bảo đi đâu thế?”

*Lãn công: Đến chỗ làm nhưng không làm việc. Khác với đình công là không đến chỗ làm.

“Bảo tàng nghệ thuật Walters.”

“Cái gì, bảo tàng?” Wesley chấn kinh rồi: “Ngày nghỉ còn phải chịu kiểu tra tấn thế này, quả nhiên William là ma quỷ!”

Hệ thống: “…” Đã đưa mục "Tu dưỡng nghệ thuật cho ký chủ" lên lịch trình.

Lúc này Wesley đi xuyên qua một sân vận động mặt cỏ rất lớn, hướng về khu dạy học ba tầng cách đó không xa, vừa tham quan vừa tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, cậu vốn tưởng rằng bây giờ khuôn viên trường đang trống rỗng, không ngờ đến bên cạnh đột nhiên có người vội vàng đi ngang qua.

Người bảo trì khuôn viên trường khiêng thùng dụng cụ trên vai, một tay kéo đai an toàn, một tay kia xách theo cái thang màu đỏ, mắt anh ấy nhìn thẳng, dường như đang đắm chìm trong thế giới của mình, đi ngang qua tạo ra một làn gió.

Quần áo lao động mùa thu đã phai màu được mặc nghiêm chỉnh trên người anh ấy, chiếc áo khoác giá rẻ khi đi cũng không có nếp uốn, hai vành cổ áo đặt lên đôi vai rộng lớn, nhìn từ phía sau là hoàn toàn đối xứng.

Wesley nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi ngay, nhưng qua vài giây, cậu lại đặt tầm mắt lên trên người này, rất nhanh sau đó lại dời đi lần nữa.

Chỉ chốc lát sau, hình như có một lực hấp dẫn kỳ dị nào đó, cậu lại không nhịn được nhìn chú thợ sửa chữa nọ.

Bóng dáng thẳng tắp đó, khi đi thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn bốn phía, lông mày cũng nhíu chặt, giống như vừa trải qua một buổi sáng sớm tồi tệ, có phần tâm sự nặng nề. Quan trọng là sườn mặt kiên nghị mà u buồn đó khiến cậu cảm thấy quen thuộc lạ lùng.

Tất cả chỉ xuất phát từ suy đoán tò mò, cậu có trực giác mông lung như đã cảm nhận được điều gì đó trên người đối phương.

“Hệ thống?”

“Max Eisenhardt, tên giả là Magnus Eisenhardt, tên đang dùng: Erik Lehnsherr."

!!!

Wesley khiếp sợ kêu gào trong lòng, bà mẹ nó, sao đại lão này lại ở đây?

Lúc này đã sắp tới khu dạy học, hai người bất tri bất giác kéo gần khoảng cách, thợ sửa chữa nghiêng mặt nhìn thoáng qua cậu, hai bên khóe miệng giơ lên mấy độ mang tính tượng trưng, xem như đã chào hỏi rồi, sau đó lại tiếp tục đi đường của anh ấy.

Nhìn từ góc độ hiện tại của Wesley, Erik Lehnsherr, nhân vật truyền kỳ này thậm chí còn trẻ tuổi hơn cậu tưởng tượng, nếu tính thêm vẻ ủ dột do tâm tình không tốt thì nhiều lắm anh ấy chỉ nhìn như ba mươi mấy tuổi.

Hơn nữa dù có mặc bộ quần áo lao động, anh ấy cũng không giống như người thợ sửa chữa khuôn viên trường bình thường, nếu nhất định phải bảo Wesley hình dung, cậu sẽ nói là tổng giám đốc đi tuần tra.

Wesley đang dư vị nụ cười cố tình xa cách nọ, thật vất vả mới tìm ra chút ấn tượng trong trí nhớ của nguyên chủ về chú thợ sửa chữa trầm mặc này —— bởi vì đó giờ Wesley luôn đến trường sớm như hôm nay, cho nên thi thoảng hai người sẽ chạm mặt nhau.

Chỉ mới tính tới trước mắt thôi, bọn họ còn chưa từng giao lưu chân chính.

Hiển nhiên đối phương cũng không muốn câu thông, thay vì nói là chào hỏi, không bằng nói là lễ phép bảo cậu ai đi đường nấy.

Đương nhiên Wesley sẽ không tự tìm mất mặt, lắc lư cặp sách đi lên hành lang khác với chú thợ sửa chữa.

“Hệ thống hệ thống hệ thống, sao anh ấy lại ở Baltimore, hơn nữa điều quan trọng nhất là, sao anh ấy lại làm thợ sửa chữa?” Mà không đi lăn lộn hội Brotherhood của anh ấy?

Magneto thế mà lại khiêm tốn đi làm thêm ở trường cấp ba, đây là tình huống nào?

Nhưng mà nghĩ lại chắc có thể tha thứ về mặt tình cảnh, hiện nay đúng là thời kỳ cường thịnh của người đột biến, thái độ xã hội đối xử với người đột biến rất phức tạp, nhưng so với Thế Chiến II trong quá khứ thì tốt hơn, bên ngoài có rất nhiều tổ chức bảo vệ người đột biến, họ cực ít khi lọt vào âm mưu hãm hại, có lẽ bởi vậy mà Magneto muốn sống cuộc đời bình tĩnh trong ước mơ?

Nhưng nhìn vẻ mặt của anh ấy hoàn toàn không giống vậy mà!

Mới sáng sớm đã gặp được Erik trong trường làm cho người ta tỉnh táo ngay, nhưng hiện tại Wesley đã có đủ nhiều phiền toái rồi, chuyện này chỉ có thể tạm thời gác ra sau đầu.

Theo thời gian trôi qua, không ngừng có xe dừng trước cổng rồi lái đi, bọn học sinh nối đuôi nhau đi vào khuôn viên trường, Wesley đang chán đến chết - do nghe hệ thống điên cuồng đọc tin tức, bật trang web, cho nghe quảng cáo - phát hiện, không cần biết là ai đi vào lớp học, quả nhiên chẳng có người nào chào hỏi cậu.

Nhưng có lẽ là ảo giác, cậu quả thật nhận được mấy ánh mắt đồng tình nhưng kính nhi viễn chi*, cứ như tất cả mọi người trong lớp đều biết cậu “không phải đứa trẻ bình thường”…

*Tôn kính nhưng chỉ có thể tránh xa.

Nhịn mười phút, cuối cùng ngay khi cậu muốn nghiêm túc thảo luận với hệ thống về vấn đề lịch sử di lưu của nguyên chủ, trong đầu Wesley bỗng nhiên "Đinh" —— một âm thanh vang lên.

Trên đầu cậu lập tức có sọc đen, không phải hệ thống vừa mới bảo là hôm nay giờ nghỉ trưa mới bắt đầu nhận nhiệm vụ à, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, mình quả thật còn bận rộn hơn Tổng thống.

Tiếng vang lần này khá ngắn ngủi, hình như rất khẩn cấp, xẹt một cái với màu vàng kim chói mắt, giao diện nhiệm vụ hiện lên trước mặt Wesley.

Thuyết minh nhiệm vụ ——

Đám người có tinh thần bạc nhược là đám người nguy hiểm nhất, bọn họ đi bên cạnh cậu, trong lòng lại chất đầy suy nghĩ âm u. Một sự kiện đáng sợ sẽ phát sinh ngay dưới ban ngày sáng trưng, tranh thủ kịp thời gian, hãy giải cứu những người bạn trẻ tuổi bên cạnh cậu đi!

“…” Ê, anh thế này thì có hơi quá đáng rồi, con mắt nào của anh thấy tôi có bạn?

—— Tính chất: Tín hiệu cầu cứu đến từ tương lai.

Khen thưởng: 1. Hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng 200 tích phân; 2. Mở khóa "Ba lô nhỏ của ký chủ”, có thể chứa đựng ba vật phẩm quan trọng của ký chủ trong không gian thứ nguyên do hệ thống sáng lập, tiện lợi cho việc mang theo bên mình;

“…” Ba lô nhỏ của ký chủ?

Ba vật phẩm quan trọng gì? Thế giới quan rách nát, lương tâm, với trinh tiết?

Hạn chế: Trong quá trình thi hành nhiệm vụ, nếu làm cho dân chúng vô tội bị thương hoặc tạo ra thương vong không thể vãn hồi, phải lập tức trị liệu hồi phục, đổi “Chữa khỏi toàn thân” cần 1000 tích phân, xin hãy hành sự cẩn thận.

Từ ngữ mấu chốt lần này: Đã có rất nhiều người chết, tại sao cảnh sát còn chưa đến, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, hắn ta đi tới rồi, cứu mạng!

Tiếp nhận (Có / Không)

Wesley còn đang ngồi trước bàn mình mà như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Đã có rất nhiều người chết?

Tầm mắt cậu bất đắc dĩ dời ra ngoài cửa sổ, xuyên qua mặt cỏ nhìn chằm chằm cổng trường, cảnh tượng bình tĩnh ở đó không khác gì một tiếng trước.

Nhưng đồng hồ đếm ngược của hệ thống giống như chiếc đồng hồ tận thế thật to, treo chói lọi giữa không trung ở gần chỗ đó, rõ ràng nó đang nói với cậu là còn mười phút nữa, nơi đây sẽ xảy ra một sự việc gì đó không thể biết trước.

Vụ nổ? Không, từ ngữ mấu chốt nhắc nhở người nọ đang đi về phía người bị hại, phạm vi vụ nổ rất lớn, sẽ phá hủy cả tòa nhà, nó càng có thể là…

Wesley che mặt lại.

Không thể nào! Vụ xả súng?? Sự kiện xả súng trong trường học mỗi lần xảy ra đều gây khiếp sợ toàn thế giới?

Càng hố hơn là, lần này khác với nhiệm vụ cậu từng nhận trước đó, rõ ràng là cậu không thể lẩn vào trong đầu kẻ phạm tội rồi cảm hóa hắn ta bằng ý nghĩ, vậy thì phải ngăn cản thế nào đây, đánh tay không với hắn ta hả?!

Từ từ…

Wesley xem xét 80 tích phân mình hiện có, muốn hét to trong lòng, có tám cơ hội để hồi sinh đầy máu, hệ thống đừng nên lừa tôi nhé, hoàn thành nhiệm vụ được 200 tích phân, cũng không tính là thua thiệt gì.

Xem nhẹ ý nghĩa của phần thưởng cách xa nhau, Wesley lau mấy giọt nước mắt mì sợi trong lòng mình, bước chân vô cùng kiên cường đi ra ngoài lớp.

Cậu chẳng ngờ tới một bóng người có độ tồn tại cực mạnh đang ở hành lang chuẩn bị kết thúc công việc, thấy Wesley đi ra, đối phương chỉ gật đầu khe khẽ như gặp được người quen, sau đó gấp cây thang lại, lấy cái tua vít đang ngậm trong miệng ra, hai người lại im lặng đi chung một đường.

Lần này Erik kẹp cái thang dưới nách, lúc cất bước còn hơi lắc lư, hai mắt nhìn ra đằng trước, không nhịn được nghĩ rằng đứa nhỏ này thật là an tĩnh cực kỳ.

Trong lòng Wesley lại là suy nghĩ khác: Đại lão lại gần một chút đi, hic hic hic.

Đáng tiếc công việc buổi sáng của Erik đã hoàn thành, mới ra khỏi cánh cửa thủy tinh của khu dạy học đã đổi sang hướng khác, Wesley còn đang đi về phía dưới đồng hồ đếm ngược thật là to ở giữa trời, hai người đường ai nấy đi.

Từ khi có hệ thống, Wesley thường xuyên cảm thấy sống một ngày bằng một năm, thí dụ như giờ này khắc này, cậu chưa bao giờ biết mười phút lại dài lâu đến vậy.

Quan trọng hơn là, cậu không thể nào “biết trước” chuyện này mà gọi điện thoại thông báo cho cảnh sát. Đặc biệt khi cậu nghĩ đến cục trưởng cục cảnh sát…

Cuối cùng, Wesley nhìn thấy một học sinh lớp lớn vác một hộp nhạc cụ đen nhánh, một bàn tay cắm vào túi, cúi đầu đi lẫn vào trong đám người, trong lòng cậu sinh ra dự cảm nào đó.

Tất cả cảnh vật đều hiện rõ trong mắt Wesley, bất chợt, sóng gợn của dị năng tinh thần không chịu khống chế tản ra từ trên người cậu.

Một cơn gió thổi qua.

Trong nháy mắt ấy, vô số cảm xúc từ mọi người xung quanh - hoặc tốt hoặc xấu đều gộp chung vào - đáp lại cậu, dường như trong khoảnh khắc đó Wesley nghe thấy tiếng lòng của những người khác, mồ hôi lạnh trượt xuống từ khuôn mặt cậu, miệng vết thương sau ót bị mồ hôi tẩm ướt mơ hồ đau đớn.

Khi cậu cố tình tìm kiếm, trong đó có một ý nghĩ đặc biệt đen tối ——

Tôi muốn giết bọn họ, toàn bộ.

Cảnh tượng được sàng lọc không ngừng trôi chậm trong mắt Wesley.

Nam sinh lớp lớn đã rời khỏi đám người, bình tĩnh ngồi xổm sửa sang lại hộp đàn của hắn ta.

Không có ai nhìn hắn ta cả.

Wesley đi về phía hắn ta.

Có lẽ qua một phút đồng hồ, có lẽ chỉ là một giây, nam sinh ôm vũ khí nặng nề đứng lên ——

Pằng —— pằng —— pằng pằng pằng pằng ——

Hình ảnh bỗng nhiên nhanh hơn, con ngươi Wesley co chặt, cắn răng một cái, nhún người nhảy lên.

Son of bitch! 1000 tích phân của tôi đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top