Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Tranh chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau.

Hôm nay, Giang Nhất Hoán cũng có việc phải đến phòng thí nghiệm. Vị trợ giảng đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc Giang Diệu hôm trước không đến được, nghe nói anh ta không khỏe cho lắm. Vừa lúc, Giang Nhất Hoán cảm thấy người này khá vô trách nhiệm nên nhân cơ hội đổi người luôn.

Nguời thay thế là một nghiên cứư sinh học vị Tiến sĩ mà Giang Nhất Hoán từng dẫn dắt. Đối phương đã tốt nghiệp, vừa hoàn thành xong thí nghiệm trong tay, đang trong quá sắp xếp lại số liệu. Vì thế, người nọ có thể cầm theo sổ tay của mình, ngồi trong ký túc xá cả ngày để trông chừng Giang Diệu.

Vị nghiên cứu sinh kia là một cô gái, đôi mắt cô sáng rỡ và dịu dàng, trông có vẻ là một người thông minh và hào phóng.

Giang Nhất Hoán gửi con mình cho cô rồi vội vàng rời đi.

"Cậu thích ăn que cay ư?" Nghiên cứu sinh mở to mắt, kinh ngạc nhìn đống vỏ bao bì que cay chất đầy trên bàn.

"Ừm..." Giang Diệu liếm ngón tay, gật đầu.

Cậu vẫn còn đói.

Hôm qua, sau khi cái thứ đen đen kia, cậu đã đỡ đói hơn một tí nhưng một lúc sau, cảm giác cồn cào trong bụng lại ập đến... Giờ cậu còn đói hơn cả lúc trước.

Tựa như một vị hòa thượng ăn chay lâu ngày đột nhiên được ăn thịt, không thể tự chủ được bản thân, ngày đêm suy nghĩ.

Nếu là bình thường, cậu sẽ không bao giờ ăn cả đống que cay cùng một lúc như thế này, dạ dày sẽ không thoải mái. Nhưng giờ nếu cậu không bỏ thứ gì đó vào miệng, bụng sẽ kêu cồn cào, đói lắm, rất đói, rất rất đói... Rất muốn... đi ra ngoài.

Muốn đi ra ngoài kiếm ăn.

Rột rột.

Bụng Giang Diệu phát ra tiếng kêu.

Nghiên cứu sinh hoảng sợ, vội vàng rót một ly nước ấm cho cậu: "Cậu ăn ít lại đi! Cậu ăn nữa là dạ dày không chịu nổi đâu! Giờ cậu có thấy đau bụng không?"

Giang Diệu lắc đầu rồi lại gật đầu.

Thực ra thì có hơi đau một tí.

Rất đói.

[...]

Giang Diệu cảm thấy người trong lòng mình cũng hơi căng thẳng.

Dường như anh đang lo cậu sẽ làm ra chuyện gì đó không hay vì cơn đói khát này.

Nghiên cứu sinh không hiểu động tác lắc đầu rồi lại gật đầu của Giang Diệu là có ý gì, cô vội chạy đi lấy một viên thuốc dạ dày đến cho cậu.

Giang Diệu ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng cảm giác nóng rát trong dạ dày vẫn không hề giảm bớt mà ngược lại, một cảm giác bực bội khó có thể miêu tả thành lời từ từ trào dâng trong lòng cậu.

[Đi ra ngoài kiếm gì đó ăn đi.]

Người trong lòng chợt lên tiếng.

Giang Diệu liếm môi, cố đè nén cảm giác không thoải mái xuống, nói với nghiên cứu sinh mình muốn ra ngoài để ăn thứ gì đó.

"Hả? Cậu còn muốn ăn nữa sao?" Nghiên cứu sinh kinh ngạc: "Cậu đã ăn một đống đồ ăn vặt rồi mà... Cậu muốn ăn gì nữa? Tôi đặt đồ ăn về cho cậu nhé?"

Giang Diệu ấm ức: "Không phải đồ ăn đặt trên mạng..."

Nghiên cứu sinh: "Vậy cậu muốn ăn gì? Để tôi đi ra ngoài mua cho cậu."

Giang Diệu: "..."

Cậu không thể nói được.

Ngay cả bản thân cậu cũng chẳng biết mình muốn ăn gì, chỉ biết bụng mình đang kêu lên từng tiếng rồn rột.

Khó chịu quá.

Đói đến mức không còn sức để trò chuyện.

Nghiên cứu sinh thấy cậu uể oải, hỏi gì cũng không chịu trả lời như thế thì không khỏi lo lắng. Cô định gọi điện báo chuyện này cho Giang Nhất Hoán biết thì chợt có tiếng đập cửa vang lên.

"Giang Diệu? Giang Diệu cậu đâu rồi? Mở cửa! Mở cửa! Tôi có việc cần cậu giúp!"

Giọng nói này...

Giang Diệu và nghiên cứu sinh cùng ngẩng lên nhìn về phía cửa phòng. Tiếng gõ vang lên dồn dập, có thể thấy người bên ngoài đang rất sốt ruột, nếu hai người họ không mở cửa thì e rằng đối phương sẽ trèo tường vào trong.

Nghiên cứu sinh bước đến nhìn qua mắt mèo, thấy người bên ngoài là người quen thì mở cửa ra.

"Lư Phương Huy, cậu đến đây làm gì?" Nghiên cứu sinh ngạc nhiên hỏi.

Người đứng ngoài cửa chính là vị trợ giảng Tiểu Lư đã chăm sóc Giang Diệu vào ngày hôm qua.

"Cô..." Thấy nghiên cứu sinh ở đây, Lư Phương Huy cũng giật mình. Nhưng chẳng mấy chốc, anh ta đã gạt chuyện này sang một bên, quay đầu sang nhìn về phía Giang Diệu.

Anh ta nhìn cậu bằng một ánh mắt cực kỳ lo lắng và bất an.

"Giang Diệu, cậu giúp tôi chuyện này có được không?"

Lư Phương Huy lao về phía Giang Diệu, đi nhanh đến nổi đụng hông vào góc bàn.

Chiếc bàn bị va đập phát ra tiếng rầm giòn giã.

Giang Diệu chợt nhớ đến anh nhân viên thường hay dụi mắt ở trạm gửi đồ, không biết giờ anh ấy sao rồi.

[Có đồ ăn đưa đến trước mặt thật này...]

Sốc.

Giang Diệu ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Lư Phương Huy. Quả nhiên, trong mắt anh ta cũng đã bắt đầu xuất hiện những vệt đen.

Giống chú mèo xác sống cậu gặp hôm qua, bóng đen trên đôi mắt của Lư Phương Huy tỏa ra hương thơm của thứ [có thể ăn].

Ánh mắt Giang Diệu sáng rỡ lên, người trong lòng cười khẽ.

[Ăn đi.]

Giang Diệu liếm môi, đứng yên không nhúc nhích. Đợi đến khi người trong lòng cho phép, cậu mới duỗi tay ra, bắt lấy thứ nằm trên mắt của Lư Phương Huy.

Lư Phương Huy thấy vậy thì chộp lấy tay cậu, vội kéo cậu chạy ra ngoài.

"Cậu làm chứng cho tôi với... Cậu hãy nói là lúc chúng ta nhìn thấy con mèo đó, nó đã chết rồi! Tôi không có bao che cho ai hết, cũng không dung túng cho bất kỳ sinh viên nào..."

Lư Phương Huy vừa dụi mắt vừa nhanh chân chạy đi.

Giang Diệu hơi quay đầu qua, nhìn thấy thứ vật chất màu đen trong mắt Lư Phương Huy đang xếp thành một hàng dài, chảy dọc xuống theo cánh tay của anh ta rồi chui vào bàn tay đang nắm lấy tay cậu.

Những thứ này tốt bụng ghê.

Biết cậu đang đói nên ngoan ngoãn chui vào bụng cậu.

"Ực."

Đột nhiên Giang Diệu ợ một cái, thấy bụng mình đã thoải mái hơn nhiều.

"Chờ đã." Nữ nghiên cứu sinh Tiến sĩ mở to mắt, nhanh chóng đuổi theo, kéo Giang Diệu về phía mình. Cô dang rộng hai cánh tay ra, tạo tư thế bảo vệ, tức giận trừng mắt nhìn Lư Phương Huy.

"Cậu đang làm gì đấy hả! Cậu định dẫn cậu ấy đi đâu?"

"Đi tới hội sinh viên thôi mà! Chứ cô nghĩ tôi làm gì cậu ấy?!" Lư Phương Huy cáu kỉnh dụi mắt, rồi chợt "hả" lên một tiếng.

Anh ta đảo mắt một vòng, bối rối nhìn xung quanh, như thể đang tự hỏi vì sao đột nhiên hai mắt mình lại có thể nhìn rõ đến vậy.

"Hội sinh viên..." Nghiên cứu sinh bỗng nhớ ra chuyện gì đó, cô ngạc nhiên hỏi: "Cậu chính là vị trợ giảng bao che cho kẻ hành hạ mèo à?"

"Đã nói là không có bao che rồi mà!" Lư Phương Huy giận dữ đáp: "Lúc tôi nhìn thấy nó thì nó đã chết rồi! Tôi đâu có biết ai là người đã hành hạ mèo đâu! Cô nói xem tôi đang bao che cho ai đây hả?!"

Có vẻ như nghiên cứu sinh cũng là người tường tận chuyện này, ánh mắt cô nhìn Lư Phương Huy càng lúc càng kỳ lạ, giọng nói cũng bất giác cao hơn: "Lúc ấy có rất nhiều người chứng kiến hiện trường! Ai cũng thấy Quýt Mập nhảy khỏi hộp hàng chuyển phát! Cái này là chết của cậu đấy à?! Cậu trợn mắt nói dối như thế mà không biết ngượng hả!?"

"Sao mấy người lại không tin tôi?!" Lư Phương Huy gào lên: "Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi hết! Tôi chỉ đến đó để giúp Giáo sư Giang trông nom con trai thôi!"

"Vậy sao cậu lại không cho mọi người xem camera?!" Nữ nghiên cứu sinh Tiến sĩ nghiến răng nói: "Lúc ấy Quýt Mập vẫn chưa đi xa, chỉ cần xem camera theo dõi là có thể tìm được nó! Cũng có thể truy ra được là ai đã bỏ nó vào hộp hàng chuyển phát nhanh! Nhưng tại sao các người lại không cho chúng tôi xem? Còn nói cái gì mà video giám sát đã bị lỗi, nghe là đã biết nói dối!"

"Việc này liên quan gì đến tôi!" Lư Phương Huy tuyệt vọng túm tóc, tức giận quát to: "Tôi chỉ là trợ giảng thôi, tôi không phải lãnh đạo nhà trường! Tôi cũng đâu phải người cấm các người xem video giám sát! Tại sao mấy người cứ nhắm vào tôi vậy hả? Tôi vô tội mà!"

Nghiên cứu sinh cũng hét lên: "Chắc chắn cậu và ban lãnh đạo là cùng một giuộc! Bằng không thì tại sao các người lại cấm chúng tôi đi tìm Quýt Mập?! Cậu đang sợ bọn tôi tìm thấy bằng chứng chứ gì! Lần trước cũng vậy! Đáng lẽ ngay từ vụ hành hạ mèo đầu tiên, các người nên điều tra rõ ràng mọi chuyện mới đúng! Nếu vậy thì mọi chuyện đã chẳng đi xa đến thế! Tất cả là tại mấy người đã dung túng và bao che! Chính các người là thủ phạm hại chết đám mèo đó!"

"Đúng là không thể giải thích với cô được mà!" Lư Phương Huy tức giận duỗi tay ra định kéo lấy Giang Diệu.

Hành động này của anh ta đã chọc giận nữ nghiên cứu sinh, cô đứng che trước mặt Giang Diệu, hét lên thật lớn: "Cứu với! Mọi người ơi cứu tôi với!"

Hai người xô xô đẩy đẩy, vật lộn qua lại, không thèm quan tâm gì đến nam nữ khác biệt.

Giang Diệu nhíu mày, không muốn đứng đây xem hai người họ đánh nhau. Cậu quay người lại đi vào phòng, bước ra ngoài sân, cầm chiếc xẻng nhỏ lên đào thi thể của Quýt Mập ra.

Thi thể của chú mèo cam ấy được đựng trong một chiếc bịch nilon.

"Anh ấy không nói dối." Giang Diệu cầm chiếc bịch lên, mở ra cho nữ nghiên cứu sinh Tiến sĩ xem: "Con mèo đó chết rồi. Nhưng nó đã đến tìm tôi."

Nghiên cứu sinh cúi đầu xuống, chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì đã thấy xác mèo bị chia năm xẻ bảy, cô hoảng sợ hét lên.

"Cái, cái gì..."

Tuy có tinh thần trượng nghĩa nhưng dù sao, nghiên cứu sinh vẫn chỉ là một cô gái bình thường. Thấy cảnh tượng thi thể nát tươm, kinh tởm trước mặt, chân cô mềm nhũn đi, mắt cũng đã rơm rớm nước.

"Đây là Quýt Mập à?" Nghiên cứu sinh cố nhận diện thi thể bên trong bịch nilon.

"Ừm." Giang Diệu gật đầu.

"Tại sao con mèo này lại ở chỗ của cậu?" Lư Phương Huy cũng giật mình.

Giang Diệu nhìn anh ta, lặp lại lời ban nãy mình đã nói: "Lúc mở hộp hàng chuyển phát nhanh ra, mèo đã chết rồi. Nhưng nó đã đến tìm tôi."

Lư Phương Huy và nghiên cứu sinh không hiểu cậu đang nói cái quái gì.

Nhưng sự thật chính là như thế.

Giang Diệu cũng không biết phải giải thích làm sao để cho họ hiểu.

Lư Phương Huy và nghiên cứu sinh khiếp đảm nhìn nhau, dường như cả hai đều đã nhận ra sự đáng sợ của chuyện này.

Hai người đang định mở miệng hỏi gì đó thì Giang Diệu bất chợt lên tiếng: "Tôi muốn đến trạm gửi đồ."

Lư Phương Huy: ?

Nghiên cứu sinh: ?

Giang Diệu xoay người rời đi, hai người đằng sau kinh ngạc đuổi theo.

Nghiên cứu sinh giữ chặt tay cậu, nghi hoặc hỏi: "Cậu đến trạm gửi đồ làm gì... Chẳng lẽ trong đó còn những con mèo khác sao?!"

Lư Phương Huy tỏ vẻ "cô thấy chưa, cậu ta là loại người bất thường thế đấy", anh ta bất lực nói: "Cậu ấy là vậy đấy. Hôm qua cũng vậy, tự dưng đòi đi đến trạm gửi đồ rồi phát hiện có mèo chết..."

Có vẻ như nghiên cứu sinh đã nhận ra chuyện gì đó, cô mau chóng rút điện thoại di động của mình ra: "Chờ chút đã, để tôi tìm thêm người đi chung!"

"Không cần đâu." Giang Diệu nhíu mày, lắc đầu từ chối.

"Hả? Sao vậy?" Nữ nghiên cứu sinh đã nhập xong số điện thoại nhưng lại bị Giang Diệu vươn tay ngăn cản. Cô không khỏi nghi ngờ nhìn cậu nhưng nghĩ đến việc đối phương mắc chứng tự kỷ, cô vẫn nhẹ nhàng nói: "Mọi người cùng đi thì có thể hỗ trợ lẫn nhau. Nếu chẳng may thấy được thứ gì đó không tốt thì..."

"Không ăn hết." Giang Diệu cúi đầu xuống, duỗi tay xoa bụng mình: "Ăn nhiều quá thì sẽ đau bụng."

Lư Phương Huy: ?

Nữ nghiên cứu sinh Tiến sĩ: ?

Đúng là chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của người mắc bệnh tự kỷ mà!

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top