Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32: Thị lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Có tình tiết bạo hành động vật.

---

Ba người họ cùng đi đến trạm gửi đồ trong khuôn viên trường. Nữ nghiên cứu sinh Tiến sĩ và Lư Phương Huy đều là những người rất được lòng mọi người xung quanh, dọc đường đi có kha khá sinh viên bước đến chào hỏi bọn họ.

"Ủa, sao giờ này đông người thế..." Nghiên cứu sinh nghi hoặc lẩm bẩm.

Lư Phương Huy bực bội đáp: "Lúc nào mà căn-tin chả đông?"

Nghiên cứu sinh tức giận nhìn anh ta: "Giờ mới có hơn mười giờ, cũng chẳng phải giờ tan học... Thôi, không giải thích với cậu nữa."

Giang Diệu quay đầu lại, nhìn về phía căn-tin.

[Đúng là... đông thật.]

Ngoài căn-tin là một hàng dài người đang đứng chờ mua khoai lang nướng. Thậm chí, hàng người này còn dài hơn cả hôm Lư Phương Huy dẫn Giang Diệu đến để mua đồ ăn. Không biết cái món khoai lang nướng kia ngon đến mức nào mà có thể khiến sinh viên bỏ tiết để đến đây đứng đợi.

--- Nếu có người qua đường đi ngang qua, ắt hẳn người đó sẽ nghĩ như vậy.

Giang Diệu khẽ cau mày.

Cuối cùng cả ba cũng đã đến được trạm gửi đồ, nhưng không ngờ, ở đây còn đông hơn cả bên căn-tin.

"... Chẳng lẽ hôm nay được nghỉ học thật à?" Nghiên cứu sinh lẩm bẩm, tự nghi ngờ bản thân.

Dù sao thì học vị của cô cũng là Tiến sĩ, không cần phải đến lớp mỗi ngày như những sinh viên khác, chỉ cần ngồi ở phòng thí nghiệm và thực hiện các dự án nghiên cứu với thầy hướng dẫn là được.

Nhưng lúc này, không chỉ ở trên đường mà còn ở trong căn-tin, ở ngay trạm gửi đồ, đâu đâu cũng thấy các sinh viên rảnh rỗi ngồi chơi, không có việc gì làm. Dù là ai khi thấy cảnh này thì cũng sẽ thắc mắc nghĩ xem hôm nay có phải là ngày cuối tuần hay ngày lễ gì đó hay không.

Nữ nghiên cứu sinh lấy điện thoại ra, cúi đầu xuống kiểm tra ngày tháng. Lư Phương Huy đứng cạnh lo lắng kéo mũ áo lên, mang khẩu trang vào, sợ bị người khác nhận ra.

Chẳng mấy chốc, đã có người nhận ra nghiên cứu sinh, nhiệt tình bước đến chào hỏi.

"Đàn chị." Người chạy đến là một cô sinh viên xinh xắn buộc tóc đuôi ngựa, mắt phượng mày ngài, nụ cười tươi tắn nở trên môi: "Chị cũng đến đây lấy hàng à?"

"Không phải, tôi..." Nghiên cứu sinh liếc mắt nhìn qua Giang Diệu một cái, hơi do dự, không biết nên nói thế nào mới đúng. Cuối cùng, cô chỉ đành nói lấp lửng: "Tôi có vài việc cần làm nên phải đến đây một chuyến."

Vì đối phương là người quen nên nghiên cứu sinh nhanh chóng chớp lấy cơ hội, dò hỏi cô gái kia: "Các em đang làm gì ở đây vậy? Sao tập trung lại một chỗ thế này?"

"Ây da, cũng hết cách rồi. Trạm gửi đồ sắp đóng cửa, hàng chuyển phát của bọn em vẫn còn để bên trong." Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hậm hực nói: "Mấy người này cũng vô trách nhiệm quá đi mất, nói đóng là đóng, không chịu thông báo trước gì cả. Ít nhất thì cũng phải để hàng chuyển phát ở bên ngoài để tụi em tự tìm đồ của mình chứ! Ôi, mặt nạ dưỡng da của em, em chờ lâu lắm rồi đó..."

"Trạm gửi đồ đóng cửa ư?" Nghiên cứu sinh nghi hoặc: "Sao lại thế được?"

Theo cô nhớ, trạm gửi đồ trong khuôn viên trường không bao giờ đóng cửa. Dù là bão táp mưa sa, nghỉ đông hay là nghỉ hè thì nơi đây vẫn sẽ hoạt động vì những sinh viên còn ở lại trường – Hơn nữa, đám nghiên cứu sinh như bọn cô phải thực hiện nghiên cứu thường xuyên, dù tới kỳ nghỉ họ vẫn rất hiếm khi về nhà, chỉ có thể nhờ trạm gửi đồ gửi bưu phẩm và thư từ về cho người thân để xoa dịu nỗi cô đơn.

"Không biết nữa." Cô gái buộc tóc đuôi ngựa thở dài, chỉ tay về phía đám đông: "Chị nhìn kìa, bên đó đang chen nhau tìm hàng chuyển phát của mình, ai ai cũng yêu cầu nhà trường đưa ra một lời giải thích."

"Chuyện này liên quan gì đến trường học?" Nghiên cứu sinh suy nghĩ kỹ mọi chuyện, lập tức nhận ra chi tiết bất thường này: "Trạm gửi đồ đâu phải do nhà trường quản lý?"

"Trạm gửi đồ không phải do nhà trường quản lý, nhưng mà giấy niêm phong trên cửa lại do nhà trường dán lên." Có vẻ như cô gái này cũng không hiểu rõ mọi chuyện, cô nghiêng đầu, nói: "Em cũng không rõ chuyện này là sao, nhưng mà em nghe người ta nói lý do nhà trường đóng cửa trạm gửi đồ là vì nhân viên ở đây đều xin nghỉ bệnh, không ai quản lý hết nên... Haiz, khó chịu quá!"

Trong đám đông có người gọi tên cô gái buộc tóc đuôi ngựa, cô quay đầu lại đáp một tiếng rồi nói tạm biệt ba người họ, rời khỏi trạm gửi đồ cùng bạn bè.

Cứ như thể mấy người họ không chờ nổi nữa rồi.

Hướng mà các cô đang đi tới chính là căn-tin.

... Tuy rằng trường học có đầy đủ các cơ sở vật chất, không thiếu thứ gì nhưng những sinh viên thời thượng ngày nay thường chỉ đến hai nơi duy nhất ngoài trường học và ký túc xá, đó chính là căn-tin và trạm gửi đồ.

Một nơi để lấp đầy cái bụng đói, một nơi để xoa dịu tinh thần.

Chỉ có điều, số lượng sinh viên cần lấp đầy dạ dày và xoa dịu tinh thần hôm nay có hơi đông...

Cuối cùng Giang Diệu cũng chịu mở miệng dò hỏi: "Mấy người đó không cần đi học à?"

"Tôi cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ..." Nghiên cứu sinh thấp giọng nói, vừa ngẩng đầu lên thì chợt thấy một người quen, cô vội vẫy tay gọi đối phương lại đây.

"Hôm nay tôi nhớ em có lớp chuyên ngành mà?" Nữ nghiên cứu sinh hỏi cô gái kia: "Tan học sớm vậy à?"

"Không phải đâu." Cô gái đáp: "Hôm nay Giáo sư xin nghỉ nên tụi em được nghỉ học."

Nghiên cứu sinh thắc mắc: "Hả? Sao lại xin nghỉ phép?"

Cô gái kia gãi đầu: "Em không biết nữa, nghe nói là bị bệnh, có thể là cảm cúm gì đó... Dạo này có nhiều giảng viên xin nghỉ lắm."

Nghiên cứu sinh nghe vậy thì nhíu mày lại.

"Cô thấy chưa, tôi đã nói là trong trường có vấn đề rồi mà."

Nghe thấy nhiều câu trả lời lấp lửng, khiến người ta nghi hoặc như vậy, cuối cùng Lư Phương Huy cũng không nhịn nổi mà phải lên tiếng.

"Nói không chừng là do lời nguyền của con mèo chết đó! Rất nhiều giảng viên gặp phải chuyện không may, một đám sinh viên cũng đã xin nghỉ học! Tôi nói cô nghe này, mấy hôm trước hội sinh viên phát hiện ra có rất nhiều người xin nghỉ, đang định báo với nhà trường thì vụ con mèo chết xảy ra, ai cũng bị vụ này dời sự chú ý, không thèm để tâm đến việc kia nữa..."

"Dời sự chú ý? Ý cậu là gì? Cách đây một tháng đã có người phát hiện ra chuyện mèo bị bạo hành rồi, lúc đó đám lãnh đạo các người đang làm gì? Ai là người đã ngăn cấm không cho chúng tôi điều tra..."

"Nếu cô thấy không hài lòng thì cứ đi tìm lãnh đạo nhà trường đi! Tôi chỉ là trợ giảng thôi, các người nhắm vào tôi làm gì?"

"Cậu gọi cái này là nhắm vào cậu đấy hả? Cậu là nhân chứng đầu tiên chứng kiến chuyện của Quýt Mập mà? Lẽ ra cậu phải đứng ra làm chứng mới phải!"

"Đúng là không thể nói rõ với cô được, tôi thấy cô nên... Ủa?"

Hai người tranh cãi đôi câu, khi tỉnh táo lại thì kinh ngạc nhận ra –

Giang Diệu đã biến mất.

"Chết tiệt! Cậu ấy chạy đi đâu mất tiêu rồi?!" Nghiên cứu sinh và Lư Phương Huy hốt hoảng tìm kiếm.

Giang Diệu là cậu con trai duy nhất của Giáo sư Giang! Ông đã dặn họ rất kỹ rằng phải trông chừng cậu cẩn thận!

Nhưng không ngờ, chỉ vừa ra khỏi ký túc xá, cậu đã đi lạc! Hơn nữa, giờ quanh đây đang rất đông! Chỗ này còn là ngã tư nữa chứ, bốn phía đều dẫn đến những con đường khác nhau...

Rốt cuộc thì Giang Diệu đã đi đâu vậy?!

Nghiên cứu sinh và Lư Phương Huy đứng lên bồn hoa, nhón chân lên để nhìn ngó xung quanh tìm Giang Diệu. Cùng lúc đó, Giang Diệu đã lách qua đám đông, đi tới cửa sau của trạm gửi đồ.

Quả nhiên, cửa sau cũng đã bị khóa. Bên trên còn có một tờ giấy niêm phong có đóng dấu mộc của trường.

Trạm gửi đồ ở trong trường tạm đóng.

Chỉ có tám chữ đơn giản thế thôi, không một lời giải thích lý do, cũng chẳng nói sẽ tạm đóng cửa đến khi nào.

[Chuyện này đã gây náo loạn lớn đến vậy mà nhà trường vẫn chưa đưa ra lời giải thích, cũng chẳng thèm ổn định trật tự...]

Người trong lòng thấp giọng nói.

[Xem ra sắp có đại họa ập đến thật rồi.]

Giang Diệu ngẩng đầu, nhìn lên cửa thông gió phía trên bức tường. Cửa thông gió nằm cách mặt đất khoảng hai mét, khá cao. Chắc là vì nó cao đến thế nên lúc đóng cửa trạm gửi đồ, người ta vẫn chưa kịp đóng nó lại.

[Có thể.]

Người trong lòng phán đoán tình huống: [Kích thước vừa đủ để em chui vào.]

Giang Diệu nhìn thứ vật chất màu đen bay ra từ khe cửa, hít sâu một hơi, cảm thấy cơn đói khát nơi dạ dày của mình đã giảm bớt đôi chút.

... Bên trong có rất nhiều.

Giang Diệu nuốt nước bọt, nhìn qua ống thoát nước được lắp đặt gần đó, nhanh chóng leo lên.

Nếu có một người nào đó đi ngang qua và nhìn thấy cảnh tượng Giang Diệu trèo lên ống thoát nước, chắc chắn người đó sẽ hết sức kinh ngạc vì động tác linh hoạt của cậu, tay và chân cậu như dính chặt vào ống, leo thẳng lên mà không có chút rung lắc.

Trông chẳng giống con người tí nào cả.

Mà ngược lại, trông giống thằn lằn, giống nhện,... giống tất cả những loài bò sát có thể tự do bò qua bò lại trên trần nhà và vách tường.

Tóm lại, chẳng giống con người.

---

Giang Diệu chui vào cửa thông gió, nhẹ nhàng nhảy vào trong. Lúc chân cậu chạm đất, gần như chẳng vang lên bất kỳ một âm thanh nào.

Bốn phía xung quanh tối om, chỉ có ánh sáng mờ mờ lọt vào cửa thông gió, chiếu sáng một cái kệ được đặt gần đó. Trên kệ, những gói hàng chuyển phát vẫn đầy ắp như cũ, thậm chí bên dưới cũng chất đống hàng loạt các món hàng như mọi hôm.

Bảo sao những sinh viên đứng bên ngoài lại sốt ruột đến vậy.

Giang Diệu nhìn quanh, không biết vì sao nhưng cậu lại có thể nhìn rõ mọi thứ trong đêm. Cậu biết đâu là lối đi, đâu là vật cản. Vì thế, cậu nhẹ nhàng lướt xuyên qua các kệ hàng, chẳng mấy chốc đã đến được nơi tỏa ra rất nhiều thứ vật chất màu đen.

Đó là kệ hàng được đặt đối diện cửa ra vào của trạm gửi đồ. Tất cả những ai muốn vào đây tìm hàng chuyển phát thì chắc chắn sẽ để ý đến nó đầu tiên.

Giờ phút này, một lượng lớn vật chất màu đen đang nhanh chóng lan tỏa ra môi trường xung quanh, tựa như sự tỏa nhiệt.

Mà trung tâm của thứ vật chất ấy...

Giang Diệu nuốt nước bọt, duỗi tay cầm lấy gói hàng đặt trên kệ, nhanh chóng mở nó ra.

Lại là một gói hàng không có tên người nhận.

Mã vạch cũng đã bị mài mòn, không đọc được gì nữa.

Giang Diệu mở hộp ra, nhìn thấy một con mèo khác đang nằm bên trong. Một con mèo rách nát, máu me be bét, nhìn từ góc độ nhận thức của con người thì chắc chắn con mèo này đã chết hẳn – nhưng lúc này sinh vật tưởng chừng đã chết kia lại giãy dụa, giương nanh múa vuốt lao về phía Giang Diệu.

Giang Diệu vui vẻ cắn nuốt thứ vật chất màu đen tỏa ra từ người nó, có cảm giác thứ sức mạnh nào đó trong cơ thể mình lại thức tỉnh được thêm một ít.

Tầm nhìn của cậu càng lúc càng rõ ràng, không những có thể thứ thấy vật chất màu đen đang bay lượn xung quanh trạm gửi đồ mà còn thấy được phương hướng và tốc độ di chuyển,...

Thứ vật chất đen ngòm ấy nhẹ nhàng chảy xuôi, tựa như đang quyến rũ cậu.

Không lâu sau đó, Giang Diệu đã tìm thấy thêm hộp hàng thứ ba cũng đang tỏa ra luồng vật chất được đặt ở trong góc.

Bây giờ, thị lực của cậu đã rất kỳ lạ. Giang Diệu có thể nhìn xuyên qua tấm mã vạch bị mài mòn, đọc được dấu mực còn in sâu trên bìa giấy.

Cậu dễ dàng đọc được dòng chữ bên trên.

"C2 ký túc xá 603... Tống Bân."

Giang Diệu cúi đầu xuống nhìn mã vạch, đang tự hỏi không biết có nên xé nó xuống rồi mang đi không thì bất chợt nghe thấy âm thanh sột soạt vang lên từ đằng sau.

Giang Diệu quay đầu lại, nhìn thấy vô số cặp mắt đen láy đang chăm chú nhìn mình từ bên trong bóng tối.

"Meo grừ —"

Đám mèo phát ra tiếng kêu gầm gừ từ sâu bên trong cổ họng.

Trên yết hầu của bọn chúng có một cái lỗ rất lớn, dây thanh quản đã bị cắt đứt, khí quản đã bị rách toạc. Nhưng không biết vì sao, tiếng kêu của chúng vẫn có thể khiến da đầu người ta bất giác tê dại.

... Hơi nhiều quá thì phải.

Giang Diệu nhìn xung quanh, phát hiện mọi lối ra đều đã bị chặn. Một số lượng mèo chết đáng kinh ngạc đang từ từ tiến lại gần, căng thẳng gầm nhẹ, cùng vây quanh cậu trong bóng đêm.

Nhiều quá.

Giang Diệu thản nhiên chớp mắt.

[Xem ra em sẽ có một bữa no đấy.]

Người trong lòng cười khẽ.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top