Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33 - Chương đặc biệt 05: Cho ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình như Giang Diệu có khả năng hấp thụ năng lực đặc biệt của sinh vật biến dị bằng cách săn lùng chúng.

Sau nhiều lần quan sát, khả năng này của cậu đã khơi dậy ham muốn tìm tòi của các nhân viên nghiên cứu. Bọn họ đồng lòng khuyến khích Lục Chấp nên đưa cậu đi làm nhiều nhiệm vụ hơn để có thể chứng thực suy đoán của họ thông qua thực chiến.

Đáng mừng làm sao, đó đúng là sự thật.

Sau khi cắn nuốt một con bạch tuộc có giác hút biến dị, Giang Diệu đã có được khả năng vượt nóc băng tường. Sau khi cắn nuốt một sinh vật biến dị có thể phun nọc độc, đầu ngón tay Giang Diệu không những có thể tiết ra độc mà cơ thể cậu còn có khả năng kháng độc cực cao.

--- Cũng đúng thôi. Dù sao thì độc cũng sinh ra từ cơ thể cậu, nếu cậu không có khả năng kháng độc thì e rằng, trước khi tiêu diệt được kẻ địch, Giang Diệu đã tự giết chết bản thân mình.

Về hiện tượng cắn nuốt – kế thừa này, nhóm nghiên cứu viên cũng đã từng nhìn thấy năng lực mạnh mẽ ấy trên vài cá thể biến dị mạnh mẽ. Nhưng cũng bởi vì chúng quá mạnh, cần phải hi sinh rất nhiều nhân lực mới có thể đánh bại nên thông thường, gần như chẳng có cách nào bắt sống chúng về để nghiên cứu.

Giang Diệu là một trường hợp cực kỳ hiếm gặp.

Nhân viên nghiên cứu rất quý trọng cơ hội ngàn năm có một này. Mỗi lần Giang Diệu thực hiện nhiệm vụ xong, trở về căn cứ là họ lại hào hứng hơn cả cha của cậu, giơ một đống dụng cụ lên để kiểm tra Giang Diệu từ đầu tới chân, phân tích xem lần này cậu đã cắn nuốt được loại sinh vật biến dị nào, có được năng lực mới gì.

Năng lực mới mà Giang Diệu có được đã thay đổi danh sách thiên phú của Cục Quản lý vô số lần.

Lục Chấp thấy vậy thì vừa mừng vừa đau đầu.

Mừng ở chỗ, cuối cùng thì Giang Diệu cũng đã trở thành cá thể có sức chiến đấu mạnh nhất của Cục Quản lý Ô nhiễm Đặc biệt.

Còn đau đầu ở chỗ... tất cả mọi người đều khuyến khích Giang Diệu cắn nuốt càng nhiều sinh vật biến dị càng tốt, tất cả đều nhằm nâng cao sức mạnh của cậu, phục vụ cho mục đích quan sát và nghiên cứu. Bản thân Giang Diệu cũng rất thích lời đề nghị này, dù sao thì cậu không ăn thịt người, cũng chẳng ăn động vật có vú, sinh vật biến dị là nguồn thức ăn duy nhất của cậu, mỗi lần Giang Diệu ra ngoài làm nhiệm vụ thì chẳng khác nào đang tham gia một buổi tiệc buffet...

Vi thế có đôi khi, cậu sẽ hấp thụ được vài năng lực kỳ quái nào đó.

Chẳng hạn như, sau khi ăn xong một sinh vật có nhiều đầu... Giang Diệu bỗng mọc ra thêm một cái đầu nữa.

Lúc ấy, Lục Chấp vừa pha xong nước tắm cho cậu. Anh bước ra ngoài, định kêu Giang Diệu vào phòng tắm nhưng nào ngờ, vừa đặt chân ra, anh đã thấy trên cổ Giang Diệu có hai cái đầu, cả hai cùng quay qua nhìn về phía anh cầu cứu.

Hai cái đầu quá nặng, cổ cậu không tài nào gánh vác nổi.

Giang Diệu buộc phải dùng hai tay, mỗi tay đỡ một bên để nâng đầu mình dậy.

May mà bản thân Lục Chấp đã trải qua rất nhiều trận chiến khốc liệt, bằng không thì chắc chắn giá trị SAN của anh sẽ bị tụt xuống một khoảng lớn.

... Cũng may, hầu hết các năng lực đều có thể kiểm soát.

Ngoại trừ vài năng lực vừa mới biến dị nên Giang Diệu vẫn chưa quen, khoảng một thời gian sau thì mọi thứ sẽ dần ổn định.

Nói tóm lại, khi Giang Diệu đã quen với việc có hai cái đầu, cậu có thể điều khiển tự do để thu bớt một cái đầu lại, nếu cần thì có thể mọc một cái đầu mới ra ngay,... Hoặc là hai cái tay, bảy cái chân, mười một cái miệng,...

Lục Chấp không muốn chứng kiến những cảnh tượng kỳ quái này.

Nhưng ngược lại với anh, nhóm nhân viên nghiên cứu lại vui mừng khôn xiết, cầm máy đo ghi chép không ngừng, chỉ hận không thể ôm ấp, hôn hít, bế Giang Diệu lên cao, khen cậu là "bé ngoan".

Thông qua việc quan sát Giang Diệu, các nhân viên nghiên cứu đã dần khám phá ra một số thói quen và hành vi trong các quần thể sinh vật biến dị.

Trong nhận thức chung của tất cả mọi người, sinh vật biến dị đã tách rời khỏi loài người, trở thành một loài sinh vật khác. Vì có quá nhiều hướng biến dị khác nhau và thông thường, các sinh vật biến dị cũng không chịu hợp tác nghiên cứu nên hiểu biết của con người về chúng vẫn còn rất hạn hẹp.

Cảm ơn Giang Diệu, cậu đúng là món quà mà Darwin đã ban tặng cho loài người.

Các nhà nghiên cứu dần rút ra được một số kết luận như sau:

1. Thực phẩm chính của các sinh vật biến dị là những động vật có vú cỡ lớn. Chúng chỉ ăn thịt sống, không ăn thịt chết cũng như xác thối. Các động vật có vú cỡ lớn được đề cập đến bao gồm: bò, cừu, ngựa, và cả con người. Có thể là do có cấu trúc sinh học nguyên thủy tương tự nhau nên sinh vật biến dị có thể lấy được nhiều năng lượng và nguyên liệu từ cơ thể của các động vật có vú còn sống, bù vào sự thiếu hụt năng lượng do quá trình biến dị liên tục tạo ra và cung cấp nguyên liệu sinh học cần thiết cho sự biến dị.

2. Sinh vật biến dị có khả năng cắn nuốt – kế thừa. Đại diện tiêu biểu cho năng lực này chính là Giang Diệu – tuy rằng giá trị SAN của cậu vẫn luôn giữ ở mức ổn định, không hề có dấu hiệu [sa ngã] và biến thành sinh vật biến dị nhưng cơ thể cậu lại biểu hiện những đặc điểm rõ rệt của chúng, có thể được sử dụng như một tài liệu nghiên cứu về sinh vật biến dị. Sau khi Giang Diệu cắn nuốt kẻ địch, cậu có thể kế thừa thiên phú của đối phương và thậm chí có thể tạo ra được thiên phú mới dựa trên cơ sở đó.

Trên thực tế, hiện tượng cắn nuốt – kế thừa này là một hiện tượng rất phổ biến trong các quần thể biến dị.

Thông thường, các sinh vật biến dị có xu hướng sống đơn độc. Do sự khác biệt lớn giữa các cá thể, chúng rất khó tìm thấy cá thể tương tự để gọi nhau là "đồng loại" hay "bạn đồng hành". Giữa các cá thể biến dị thường tồn tại mối quan hệ thù địch, một khi gặp nhau sẽ lao vào chiến đấu và ăn thịt lẫn nhau.

Vì thế, các sinh vật biến dị mạnh mẽ có thể nhanh chóng mạnh hơn bằng cách giết chết và ăn thịt những sinh vật biến dị khác. So với con người thì các sinh vật biến dị có xu hướng thích giết hại lẫn nhau hơn.

Nhưng loài người cũng không vì thế mà vui mừng.

Ngược lại, chuyện này chẳng khác nào một vòng tuần hoàn ác tính dành cho nhân loại.

Rất khó để con người có thể tiêu diệt và nghiên cứu các biến dị chủng có mức độ biến dị cao --- Thông thường, những sinh vật như vậy thường được xếp vào cấp S, thậm chí là cấp S+ hiếm gặp hơn. Biến dị chủng càng mạnh thì càng dễ cắn nuốt những sinh vật biến dị khác, thu được năng lực và tiến hóa bản thân, khiến chúng trở thành những tồn tại đứng đầu chuỗi thức ăn.

Càng không thể đánh bại chúng, chúng càng trở nên bất khả chiến bại.

Nhận thức này khiến loài người tuyệt vọng.

3. Từ định nghĩa số 2 phát sinh ra định nghĩa số 3.

Các nhà nghiên cứu đã chia những sinh vật biến dị có được năng lực mới ra thành bốn cấp bậc: [Biệt hóa cao], [Biệt hóa trung bình], [Biệt hóa thấp], và loại mạnh mẽ nhất là [Không biệt hóa.]

Khái niệm biệt hóa này được lấy cảm hứng từ những tế bào ác tính, hay còn được gọi là ung thư.

Bản chất của ung thư là những tế bào ác tính bị lỗi gene nhân đôi không kiểm soát, còn biệt hóa là quá trình một tế bào gốc bị chuyển đổi thành một tế bào chức năng.

Mức độ biệt hóa càng cao thì chức năng và định hướng của tế bào càng mạnh mẽ, tình trạng của tế bào cũng sẽ đạt tới trạng thái ổn định.

Nói một cách tương đối thì mức độ biệt hóa càng thấp, sự bất thường của tế bào càng mạnh. Về lý thuyết thì tế bào gốc không biệt hóa sẽ có muôn vàn khả năng, có thể biệt hóa thành bất kỳ loại tế bào nào.

Nói cách khác, những tế bào không biệt hóa tồn tại [một khả năng] vượt trội.

Với ung thư, mức độ biệt hóa càng thấp thì mức độ ác tính càng cao. Điều này cũng là lẽ hiển nhiên thôi. Bởi vì các phương pháp điều trị ung thư mà con người có thể tiếp nhận cũng có giới hạn nhất định, nếu tế bào ung thư đã biến đổi thành loại hoàn toàn khác so với trước kia thì các phương pháp điều trị cũ không thể loại bỏ, cũng chẳng thể kìm hãm sự phát triển của nó.

Sinh vật biến dị cũng giống vậy.

Nếu một cá thể biến dị được xếp vào loại [Biệt hóa cao] thì đồng nghĩa với việc cơ thể của nó đã có xu hướng ổn định. Rất khó để cá thể này có thể biến dị ra thêm một loại thiên phú mới, thậm chí những thiên phú sẵn có từ trước của nó cũng rất khó để phát triển.

Trong khi đó, một cá thể [Biệt hóa thấp] lại có thể dễ dàng có được thiên phú mới thông qua việc cắn nuốt các sinh vật biến dị khác.

Còn về [Không biệt hóa]...

Chẳng cần phải cắn nuốt, chỉ cần liên tục tiếp xúc với ô nhiễm, ở trong môi trường có mức độ ô nhiễm cao, nó đã có thể tự sinh ra thiên phú mới cho mình.

Vì thế, loài người rất khó tiêu diệt được loại này.

... May mà Thượng Đế đã ban cho chúng ta một Giang Diệu.

Càng nghiên cứu sâu về sinh vật biến dị, các nhà nghiên cứu càng cảm thán. Thậm chí, họ đã dùng chính Giang Diệu để đặt ra định nghĩa về loại [Không biệt hóa] này.

May mà Thượng Đế đã ban cho chúng ta một Giang Diệu.

Giá trị SAN của cậu vẫn luôn duy trì ở mức ổn định, vô số lần thử nghiệm và nghiên cứu đã chỉ ra rằng cậu sẽ không bao giờ [sa ngã].

Cậu sẽ luôn luôn đứng về phía nhân loại, sẽ không [sa ngã] và biến thành một sinh vật biến dị.

Cậu là con người, đồng thời cũng là người nắm giữ thiên phú biến dị mạnh mẽ nhất.

Thông qua quá trình cắn nuốt – hấp thụ, khả năng kế thừa thiên phú của Giang Diệu gần như đạt đến mức 100%.

Đồng thời, trong quá trình tiếp xúc với các sinh vật biến dị và liên tục hấp thụ các chất ô nhiễm, cậu vẫn đang không ngừng tiến hóa, từng chút từng chút một biến dị ra những thiên phú độc nhất thuộc về riêng mình.

Có đôi lúc, các nhà nghiên cứu sẽ nghĩ, chắc hẳn kiếp trước họ đã tích nhiều đức lắm để kiếp này mới có thể gặp được một báu vật như Giang Diệu.

Giang Diệu đúng là cục vàng cục bạc mà.

Vừa ngoan ngoãn, vừa vâng lời, lập trường vững vàng và kiên định.

Lại còn biết nhớ ơn và báo đáp người khác nữa chứ.

Giang Diệu rất thường gửi tặng một vài "món quà nhỏ" dành cho các nhân viên nghiên cứu.

Chẳng hạn như mang và vây của một sinh vật biến dị nào đó thuộc hệ đại dương, hay cánh của một sinh vật biến dị nào đó có cánh,...

Cứ coi đó là đặc sản của vùng mà cậu đi công tác đi.

Về phần Lục Chấp, anh là người có mối quan hệ thân thiết nhất với Giang Diệu nên cậu vẫn luôn dành cho anh một sự đối đãi đặc biệt.

Những thứ mà cậu tặng cho Lục Chấp đều là những món mà cậu không nỡ ăn, là phần mà cậu cho là ngon nhất.

--- Não và tim của sinh vật biến dị.

Đó là phần bị ô nhiễm nặng nề nhất trên cơ thể của loài biến dị, là phần có năng lượng dày đặc nhất.

Với Giang Diệu thì đó là phần ngon nhất trên cơ thể chúng.

Và cậu sẽ luôn vui vẻ để dành phần ăn này lại, cẩn thận cất đi rồi hào hứng mang nó đến cho Lục Chấp.

Mỗi lần Lục Chấp mở mắt dậy thấy một đống não đang chuyển động hoặc một trái tim đang lăn lộn lung tung dưới đất, anh đều sốc đến mức rút kiếm ra ngay.

Lục Chấp không ăn, Giang Diệu cảm thấy rất tủi thân.

Cuối cùng, Lục Chấp chỉ đành giả vờ giả vịt nhận lấy, vờ như "ăn" một hai miếng rồi cảm động xoa đầu Giang Diệu, nói cảm ơn em nhưng tôi không ăn được nữa đâu, em còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn nên em hãy ăn hết đi nhé!

Đã diễn thì phải diễn cho trót.

Bằng không, Giang Diệu sẽ tỏ vẻ tủi thân.

Dù cậu không khóc trước mặt Lục Chấp nhưng cậu sẽ trốn vào góc một mình, cúi đầu xuống vừa ăn vừa rơi nước mắt trong im lặng.

... Nhìn cảnh tượng đáng thương này thì ai mà cầm lòng cho nổi.

Lục Chấp chỉ có thể nhanh tay ôm người nọ vào lòng, nhăn mặt nhận lấy món quà và cảm kích xoa đầu cậu.

Có đôi khi, Lục Chấp cảm thấy thằng nhóc này đang chơi xấu. Cố tình làm vậy để nhìn thấy vẻ mặt đau khổ nhưng bị buộc phải diễn tiếp của anh đấy à, trêu anh hả?

Nhưng mỗi khi thấy Giang Diệu cầm trái tim bằng cả hai tay rồi giơ về phía anh, ánh mắt kỳ vọng, khuôn mặt vừa thành kính lại vừa vui sướng.

Lục Chấp lại mềm lòng.

... Nếu Lục Chấp mở miệng yêu cầu ---

Anh tin rằng, chỉ cần anh nói anh muốn lấy trái tim của Giang Diệu.

Thì Giang Diệu sẽ cầm dao mổ ngực mình ra không chút do dự, vẫn dùng ánh mắt kỳ vọng, khuôn mặt thành kính và vui sướng dâng trái tim của cậu lên.

... Một Giang Diệu như thế.

Sao anh lại không đau lòng cho được?

Anh chỉ muốn ôm chặt Giang Diệu vào ngực để xoa dịu nỗi đau trong lòng mà thôi.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top