Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Đạn rời nòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiên cứu sinh Tiến sĩ và Lư Phương Huy lo lắng tìm Giang Diệu khắp nơi, họ tìm quanh trạm gửi đồ mười mấy vòng, thậm chí còn nhờ những bạn học nháo nhào xung quanh tìm chung nhưng vẫn chẳng thấy Giang Diệu đâu.

Hai người nơm nớp lo sợ bàn bạc với nhau, nghĩ xem nên báo chuyện này cho Giang Nhất Hoán biết trước hay nên đến phòng bảo vệ kiểm tra camera an ninh trước. Thế nhưng, sau khi thảo luận suốt quãng đường dài, cả hai vẫn chưa thống nhất được ý kiến chung.

Sắc mặt hai người xám như tro tàn, cảm xúc trong lòng lẫn lộn lên xuống. Họ không biết phải giải thích chuyện này với Giáo sư Giang làm sao cho phải, trong đầu chỉ có thể hiện lên hai chữ: Thôi xong.

Nhưng nào ngờ, vừa về đến ký túc xá, mở cửa ra, họ đã thấy Giang Diệu đang ngồi bên trong tự lúc nào. Cậu trầm mặc ngồi trên sofa, trên tay là một quyển tập tranh.

"Cậu đây rồi!" Nghiên cứu sinh vui mừng bước đến, lo lắng quan sát Giang Diệu từ trên xuống dưới, hỏi: "Cậu đã đi đâu vậy hả?! Sao lại không nói chúng tôi biết một tiếng!"

Giang Diệu: "Tôi đi ăn."

Nghiên cứu sinh: "Ăn cái gì?... Thôi, chuyện này cũng không quan trọng. Quan trọng là cậu không được phép chạy lung tung! Nếu muốn ăn cái gì thì cứ việc nói với tôi! Tôi có thể đi mua giúp cậu, hoặc dẫn cậu đi mua cũng được! Nhưng cậu không được phép tự mình chạy lung tung khắp nơi! Có được không hả?!"

Giang Diệu: "..."

Cái thứ đen đen trên mắt mèo chết kia không mua được, hơn nữa cậu cũng chẳng biết nó tên là gì. Giang Diệu cảm thấy mình không thể thực hiện được yêu cầu của nghiên cứu sinh, vì thế cậu không gật đầu.

Nghiên cứu sinh không hề nhận ra sự bướng bỉnh kiên định ẩn giấu trong lòng cậu bé trông có vẻ trầm lặng và ngoan ngoãn này, cô chỉ thấy vui mừng khôn xiết khi xác nhận rằng Giang Diệu vẫn bình an vô sự.

Lên voi xuống chó cùng lắm cũng chỉ đến thế thôi.

Nói chung, nghiên cứu sinh không dám dẫn cậu ra ngoài nữa.

"Giờ cậu cứ ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi cha cậu về đi!" Nữ nghiên cứu sinh tuyên bố hùng hồn. Sau đó, cô quay sang hỏi Lư Phương Huy: "Cậu còn chưa đi à?"

Lư Phương Huy: "..."

Anh ta cứ có cảm giác mình đã quên mất thứ gì đó rồi.

Nghiên cứu sinh cáu kỉnh nói: "Không còn việc gì nữa thì mau đi đi, đừng có mà đứng ở đây vướng víu!"

Lư Phương Huy chỉ đành hậm hực rời đi. Ra khỏi ký túc xá, anh ta mới sực nhớ ra: Chết tiệt, anh đến để nhờ Giang Diệu giúp đỡ mà!

Bên hội sinh viên vẫn còn một đám sinh viên đang gây rối, đợi Lư Phương Huy đưa ra một câu trả lời thỏa đáng! Chẳng biết lãnh đạo nhà trường đang làm gì, dù anh ta có gọi cho cấp trên và cả cấp trên của cấp trên thì cũng không ai bắt máy. Hồi chiều, anh đã gọi hơn chục cuộc, nhưng chẳng có cuộc nào liên lạc được.

Lư Phương Huy cảm thấy có biến sắp xảy ra, nhưng anh ta chỉ có thể bất lực đứng nhìn mọi chuyện.

Dù sao đi nữa, muốn mượn được Giang Diệu từ tay cô nghiên cứu sinh kia là một chuyện hết sức viển vông.

Thôi kệ đi!

Nghiên cứu sinh ngồi chơi với Giang Diệu suốt cả buổi chiều. Tới gần tối, cuối cùng Giang Nhất Hoán cũng đã trở lại.

Trông ông rất mỏi mệt.

Nghiên cứu sinh đứng dậy, cúi đầu chào người thầy hướng dẫn cũ của mình. Giang Nhất Hoán ngẩng đầu lên, bắt gặp cô học trò cũ thì vẻ phiền muộn trên mặt cũng dần tan biến, thay vào đó là nụ cười cảm kích nở trên môi.

Nghiên cứu sinh quan tâm hỏi han có phải có chuyện gì xảy ra không, liệu ông có gặp vấn đề gì chăng. Nghe thế, Giang Nhất Hoán chỉ lắc đầu, cười bảo cô về đi.

Hiểu ý của ông, nghiên cứu sinh cũng không hỏi thêm, nói lời tạm biệt người thầy của mình rồi rời khỏi ký túc xá nhân viên.

Giang Diệu ghé vào cửa sổ, dõi mắt theo bóng lưng tràn đầy sức sống kia đang dần khuất đi.

"Xem ra hai đứa chơi vui lắm nhỉ?" Giang Nhất Hoán mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Giang Diệu.

Giang Diệu ngước lên, đáp: "Vâng."

Thông thường, khoảng thời gian sau khi tan làm và ở bên con trai là lúc Giang Nhất Hoán cảm thấy thư thái và vui vẻ nhất. Nhưng hôm nay, ánh mắt và nét mặt của ông lại vương chút lo âu.

Giang Diệu hỏi: "Hôm nay St.Bernard đã làm gì?"

Giang Nhất Hoán thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười kể những câu chuyện hài hước xảy ra trong phòng thí nghiệm cho Giang Diệu nghe.

Giang Diệu lắc đầu: "Không phải chuyện đó."

Giang Nhất Hoán hiền từ hỏi lại: "Vậy con muốn nghe chuyện gì?"

Giang Diệu ngước mắt lên, nhìn sâu vào đôi mắt của cha mình. Trong đôi mắt mệt mỏi, nơi mà khóe mắt đã có những nếp nhăn ấy, thỉnh thoảng lại có vài đốm đen li ti lướt qua.

Giờ Giang Diệu không đói.

Nhưng cậu vẫn đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt của Giang Nhất Hoán.

Đôi mắt là cơ quan quý giá nhất của loài người, đồng thời cũng là điểm yếu chung của tất cả. Theo bản năng, con người sẽ luôn tránh né những thứ tiếp cận mắt mình.

Nhưng Giang Nhất Hoán lại ngược lại, ông luôn bao dung cho những hành động kỳ quái của con trai, vì thế, ông không né tránh. Ông nhắm mắt lại, kiên nhẫn cho phép Giang Diệu duỗi tay thăm dò mí mắt của mình.

Ông không biết con ông đang làm gì, cũng thấy hơi tò mò vì hành động của cậu nhưng lại không hề lo lắng thằng bé sẽ làm ông bị thương vì những động tác vụng về ấy.

Ông tin tưởng con mình, Giang Diệu vẫn luôn là một cậu bé rất dịu dàng.

Ngón tay của Giang Diệu chạm nhẹ lên mí mắt Giang Nhất Hoán vài cái rồi rụt tay về.

Lúc Giang Nhất Hoán mở mắt ra lần nữa, những đốm đen lơ lửng trong mắt ông đã hoàn toàn biến mất.

"Khi nãy St.Bernard đã đến trạm gửi đồ sao?" Giang Diệu hỏi.

"Trạm gửi đồ?" Giang Nhất Hoán hồ nghi hỏi lại: "Không có, bên trạm gửi đồ có chuyện gì vậy?"

Giang Diệu còn đang muốn nói tiếp câu gì đó thì chợt nghe thấy một tiếng rung. Hai người họ cùng nhìn về phía phát ra âm thanh – đó là túi áo của Giang Nhất Hoán.

"Alo?" Giang Nhất Hoán đứng dậy, đi ra ngoài sân để nghe điện thoại. Giang Diệu quay đầu sang, dõi theo người cha đang cau mày lo lắng, đi qua đi lại trong sân.

Vài câu nói lẻ tẻ, hòa trong làn gió, lọt vào tai cậu.

"Chuyện này gấp quá... Nếu là bệnh truyền nhiễm..."

"Tôi không đồng ý. Chuyện này không công bằng với sinh viên, anh nên..."

"... Không còn cách nào tốt hơn sao? Vào thời điểm này, lẽ ra chúng ta nên tìm sự hỗ trợ từ các cơ quan khác mới phải..."

"Tôi hiểu, nhưng mà..."

Dường như người ở đầu dây bên kia đang rất kích động.

Kích động đến mức có một câu nói của đối phương to đến nỗi lấn át giọng của Giang Nhất Hoán, xuyên qua điện thoại, lọt thẳng vào tai của Giang Diệu.

"--- Nhưng nếu không phong tỏa trường ngay thì sẽ quá muộn! Giáo sư Giang, nếu anh muốn rời đi thì phải đi ngay bây giờ..."

[Phong tỏa trường...]

Trong lòng Giang Diệu vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.

[Vậy là cuối cùng họ vẫn xem triệu chứng mù lòa đó như một căn bệnh truyền nhiễm sao...]

Giang Diệu nghiêng đầu, nhìn Giang Nhất Hoán thất thần cúp máy, chầm chậm đi về phía mình. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Giang Nhất Hoán lập tức giấu đi vẻ u sầu, nở nụ cười với con trai.

"Tối nay con muốn ăn gì?" Giang Nhất Hoán xoa đầu con, lòng bàn tay ấm áp dịu dàng, ngập tràn tình thương: "Ba đưa con đi ăn vài món ngon nhé."

---

Cách đó hàng ngàn cây số.

Ở một tỉnh xa xôi khác.

Tần Vô Vị đứng trước một miệng quặng mỏ tối đen như mực, ngửi thấy hơi lạnh và mùi tanh của máu phảng phất tỏa ra từ trong hầm, anh nhíu mày lại.

Gần đây xảy ra chuyện quái gì vậy, đám biến dị này cứ như đột ngột phát điên tập thể, lần lượt gây rối khắp nơi trong cả nước.

Quặng mỏ này đã sập từ hai ngày trước, mọi người đều nghĩ đó chỉ là một tai nạn lao động thông thường. Thế nhưng, khi điều tra viên đến để thực hiện quy trình kiểm tra như thường lệ, còn chưa kịp vào hầm người đó đã phát hiện ra ở đây có nồng độ ô nhiễm cực cao.

Chỉ đứng ở cửa hầm thôi mà máy dò ô nhiễm đã phản ứng mạnh mẽ đến thế, không biết xuống đến đáy hầm sẽ gặp phải những gì. Điều tra viên lập tức rút lui, báo cáo chuyện này với Cục Quản lý.

Dựa trên kết quả điều tra viên gửi đến, Cục Quản lý đoán rằng bên trong quặng mỏ có tồn tại ít nhất một vật ô nhiễm cấp A.

Theo quy định, vật ô nhiễm cấp A cần một người thi hành cấp S hoặc ít nhất là hai người thi hành cấp A cùng nhau xử lý.

Nhưng vấn đề là bây giờ nhân lực không đủ.

Những người thi hành cấp S đang rải rác khắp nơi trên thế giới, đảm nhận những nhiệm vụ cùng cấp cực kỳ nguy hiểm.

Nghe nói gần đây đã có vài vị thi hành cấp S ngã xuống, nhưng để tránh khiến mọi người hoang mang nên tin tức này tạm vẫn chưa được công bố.

Tần Vô Vị không rõ đám biến dị kia đang âm mưu chuyện gì. Nhưng rõ ràng, một cơn bão lớn sắp ập đến, và chúng đang lên kế hoạch cho một thứ gì đó khổng lổ.

Nhưng rốt cuộc thì đó là gì mới được?

Thân là một người thi hành cấp A+ -- hay nói đúng hơn là một người thi hành có sức mạnh chuẩn cấp S, Tần Vô Vị có thể dư sức đối đầu với một biến dị cấp A.

Vì vậy, dù thiếu nhân lực, Tần Vô Vị vẫn không do dự nhận nhiệm vụ.

"Chuẩn bị xuống hầm." Tần Vô Vị nhấn vào tai nghe.

Trong tai nghe vang lên giọng nói khiến người ta bất giác an tâm của nhân viên liên lạc: "Rõ! Hệ thống dò sóng âm sẽ tạo ra bản đồ quặng mỏ theo thời gian thực, đã tải lên thiết bị của anh rồi! Đội trưởng Tần, chúc anh bình an!"

"Ừm."

Tần Vô Vị kiểm tra lại trang bị trong tay. Súng ống đạn dược và vũ khí cận chiến không cần phải nói, thứ quan trọng nhất chính là những ống thủy tinh trong suốt được cất giữ bên trong túi trang bị thiên phú.

Những ống này là những ống thủy tinh có hình dạng trông khá giống với đầu đạn.

Trước đây, bệnh viện thường dùng ống thủy tinh nhọn này để đựng thuốc. Ưu điểm của nó là có thể dễ dàng quan sát được chất lỏng bên trong, cũng như có thể bẻ cổ ống bất cứ lúc nào để lấy thuốc ra ngoài. Sau này, các nhà nghiên cứu ở xưởng chế tạo liên hợp đã cải tiến ống, biến nó thành một cấu trúc tiện sử dụng hơn.

Và họ đã rót dược phẩm thiên phú vào trong đó.

Có đôi khi, Tần Vô Vị cảm thấy rất trớ trêu.

Con người coi loài biến dị là kẻ thù, là loài khác biệt nhưng cuối cùng, vì chúng quá mạnh mẽ nên con người chỉ có thể dựa vào chính năng lực của loài biến dị để đánh bại bọn chúng.

Dược phẩm thiên phú là thứ được chiết xuất từ cơ thể của loài biến dị.

Sau khi được chiết xuất, những dược phẩm này sẽ được phân loại cẩn thận rồi được sắp xếp dựa theo hệ thống các chuỗi thiên phú. Tiếp đó, tùy theo khả năng thích ứng của người thi hành với từng lại thiên phú khác nhau, các người thi hành sẽ được trang bị loại phù hợp.

Khi cần sử dụng, họ chỉ cần nhẹ nhàng bẻ cổ ống thủy tinh, dược phẩm thiên phú sẽ được cơ thể tự động hấp thụ.

Không cần lo đến chuyện dược phẩm sẽ bị người khác sử dụng. Khi điều chế, dược phẩm thiên phú đã được mã hóa theo gen, chỉ có người thi hành có mã gen tương ứng mới có thể dùng. Với những người khác, thậm chí với cả những sinh vật biến dị khác, những ống thuốc này chỉ là thứ nước thải vô dụng.

Rất tiện lợi.

Nhưng cũng rất nguy hiểm.

Dù đã được xử lý cẩn thận nhưng xét cho cùng, đây cũng là thứ được chiết xuất từ cơ thể của loài biến dị. Vậy nên, dù đã quen với thuốc, dù đã sử dụng nhiều lần thì mỗi khi dùng đến, mức độ ô nhiễm của người sử dụng vẫn sẽ tăng lên.

Đây là ví dụ điển hình cho câu nói uống thuốc độc để giải khát.

Nhưng còn cách nào nữa đâu?

Muốn tiêu diệt được loài biến dị thì sức mạnh này là thứ duy nhất đủ khả năng.

Dựa vào sức mạnh của bóng tối, nhưng phải kiên định giữ vững tâm trí của con người.

Đó là con đường tự cứu duy nhất của nhân loại.

Vì thế, Tần Vô Vị chưa bao giờ mê mang hoặc nghi ngờ bản thân.

Tiếng giày da của anh vang vọng trong hầm mỏ trống trải.

Anh đơn độc tiến sâu vào bên trong.

Ngay giây tiếp theo, ánh sáng sau lưng anh chợt biến mất. Một thứ vật chất màu đen dơ bẩn và mang theo điềm xấu trào dâng nhanh như thủy triều, bao trùm lối vào hầm, che khuất ánh mặt trời, chặn đi con đường thoát duy nhất của anh.

"Gấp gáp đến vậy sao?"

Tần Vô Vị thản nhiên bẻ ống tiêm trên tay.

[Danh sách thiên phú 486 – Tự nhắm] đã được trang bị.

[Danh sách thiên phú 573 – Góc rộng] đã được trang bị.

[Danh sách thiên phú 341 – Dự đoán] đã được trang bị.

Trước mắt anh, luồng khí đen cuồn cuộn bốc lên, hàng loạt bong bóng nổi lên như đại dương đen ngòm cuồng loạn trong cơn bão, sẵn sàng ập đến và nhấn chìm anh bất cứ lúc nào.

Tần Vô Vị với mái tóc bạc và làn da trắng vẫn đứng hiên ngang. Bộ đồng phục chiến đấu màu đen ôm sát cơ thể, khẩu súng trường UP035 trong tay đã được nạp đầy đạn.

Có lẽ không chỉ là cấp A.

Tần Vô Vị nghe thấy thiết bị di động trên cổ tay mình đang vang lên từng hồi chuông báo động inh ỏi, biểu thị mức độ ô nhiễm đang không ngừng tăng vọt.

Có lẽ, con quái vật này cũng giống anh.

Là A+... Là chuẩn cấp S.

Nhưng vậy thì sao?

Không có gì khác biệt.

Dù phải đối mặt với thứ gì đi chăng nữa thì những người thi hành như bọn họ cũng chỉ có một cách đối phó.

--- Đó chính là, thẳng bước tiến về phía trước!

Khóe môi Tần Vô Vị khẽ nhếch lên.

Ngay khi con quái vật khổng lồ lao tới, anh nhấn mạnh vào cò súng trong tay, đạn vụt bay ra khỏi nòng.

Người đàn ông tóc bạc da trắng tựa như một thanh kiếm rời vỏ, quyết đoán và mạnh mẽ lao thẳng về phía con quái vật.

--- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top