Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Hôn mê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Diệu đã bị sốt.

Sau khi quay về Cục Quản lý Ô nhiễm Đặc biệt, Tần Vô Cấu đã đưa cậu đi làm kiểm tra tổng quát. Từ đo mức độ ô nhiễm, bước sóng thiên phú, độ bền giá trị SAN đến độ tương thích,...

Kết quả kiểm tra đúng như những gì Tần Vô Cấu đã dự đoán: Mức độ ô nhiễm của Giang Diệu vẫn luôn là 0, trong khi giá trị SAN của cậu thì duy trì ổn định ở con số 98.

Họ không đo được bước sóng thiên phú của Giang Diệu, điều này chứng tỏ rằng cậu không sở hữu thiên phú nguyên sinh. Thế nhưng, thay vào đó, trong số hơn 700 loại thiên phú đã biết, độ tương thích của Giang Diệu đều trên 95%.

Đúng là đáng kinh ngạc mà.

Vốn Tần Vô Cấu chỉ cho rằng Giang Diệu có khả năng kháng ô nhiễm khá tốt, khó bị ảnh hưởng, nhưng không ngờ cậu lại sở hữu một tiềm năng lớn đến vậy.

Với độ tương thích cao đến mức này, Giang Diệu có thể dễ dàng sử dụng gần như toàn bộ mọi loại thuốc thiên phú do xưởng chế tạo liên hợp sản xuất. Nói cách khác, dù là trong chiến đấu hay điều tra, Giang Diệu đều có thể biểu hiện cực kỳ xuất sắc.

Sở hữu một tiềm năng đáng kinh ngạc đến vậy mà chỉ làm một điều tra viên thì đúng là phí của trời.

Tần Vô Cấu tin chắc rằng, chỉ cần cho Giang Diệu một chút thời gian, cậu hoàn toàn đủ khả năng để trở thành một người thi hành cấp S – không, thậm chí là siêu cấp S cũng chẳng phải điều viển vông.

Nhưng tất nhiên, đầu tiên cậu phải ra chiến trường được trước đã.

Đây chính là vấn đề.

Sau khi chứng kiến cái chết thương tâm của cha, chứng tự kỷ của Giang Diệu đã bắt đầu chuyển biến xấu. Cậu ngồi yên trong căn phòng mà Cục Quản lý chuẩn bị, không ăn, không uống, không ngủ và cũng không di chuyển, tựa như một con búp bê bị tháo mất dây cót, trầm lặng đến mức đáng sợ.

Mọi nỗ lực giao tiếp với cậu đều thất bại. Thính giác của Giang Diệu không có vấn đề gì, cậu cũng không cố tình tỏ vẻ ngang ngược hay giận dỗi. Nói đúng hơn, hình như Giang Diệu đã mất đi khả năng thấu hiểu ngôn ngữ của con người.

--- Cậu ấy có thể nghe thấy lời bạn nói, nhưng cậu ấy không hiểu bạn đang nói gì.

Vì thế, cậu không thể trả lời, cũng không thể điều khiển cơ thể đưa ra phản ứng.

Ngoài những thứ đó ra, Giang Diệu còn bắt đầu có biểu hiện của chứng rối loạn ăn uống (*).

Theo kết quả điều tra của Tần Vô Cấu, trước đây Giang Diệu không hề kén ăn, cũng không gặp phải bất kỳ chướng ngại nào về ăn uống. Nhưng kể từ khi tiến vào Cục Quản lý, cậu không thể nuốt nổi bất cứ thứ gì.

Cũng dễ hiểu thôi, Giang Diệu đã tận mắt chứng kiến cái chết thảm khốc của cha mình, sao cậu có thể ăn ngon ngủ yên cho được?

Huống hồ gì, Giang Diệu vốn đã mắc bệnh tâm thần từ trước.

Ban đầu, Tần Vô Cấu chỉ cho rằng cảm xúc của cậu dao động quá mức nên không có cảm giác thèm ăn. Thế nhưng, mãi đến tận ba ngày sau, Giang Diệu vẫn không đụng đến một miếng đồ ăn nào, thậm chí cậu còn không uống nổi một giọt nước.

Cứ tiếp tục thế này, cơ thể Giang Diệu sẽ không chịu nổi nữa. Tần Vô Cấu không thể không đích thân đút cậu ăn.

Khi phần thức ăn được cẩn thận đút vào trong miệng, cuối cùng Giang Diệu cũng đã có phản ứng.

Cậu bắt đầu nôn mửa dữ dội.

Cứ như thể thứ cậu nuốt vào không phải đồ ăn nóng hổi thơm ngon mà là thuốc độc, là một thứ rác thải độc hại, một thứ gì đó ghê tởm đến mức khiến người ta buồn nôn.

Chỉ mới ăn một miếng nhỏ, Giang Diệu đã nôn thốc nôn tháo không ngừng, nôn đến mức chẳng còn gì trong bụng, thậm chí cả nước chua cũng trào ra, cuối cùng chỉ có thể ôm bụng nôn khan.

Tần Vô Cấu bàng hoàng, những người giám sát khác cũng chưa từng chứng kiến phản ứng nào mãnh liệt đến vậy.

"Chứng chán ăn?" Có người nhỏ giọng nói.

Tần Vô Cấu lại lật xem hồ sơ bệnh án của Giang Diệu – không, không phải là chứng chán ăn. Giang Diệu không hề mắc bệnh này, cậu vẫn luôn là một cậu nhóc ngoan ngoãn ăn uống đầy đủ, chẳng kén ăn bao giờ.

Nhưng nôn mửa dữ dội đến mức này thì không thể đơn giản là do "không muốn ăn" nữa rồi.

Rõ ràng, Giang Diệu đã mắc phải chứng rối loạn ăn uống.

Chẳng lẽ là vì... liên quan đến tâm lý ư?

Tình trạng của Giang Diệu đã nghiêm trọng hơn rất nhiều so với cái lý do "tâm trạng kém nên ăn không vô". Ba ngày nữa lại trôi qua, cậu vẫn không thể ăn bất cứ thứ gì.

Sức khỏe của Giang Diệu đã suy yếu rõ rệt, thậm chí cậu còn bắt đầu sốt cao.

Nôn mửa rồi lại đến sốt cao, lượng chất lỏng ít ỏi trong cơ thể Giang Diệu dần dần cạn kiệt. Nếu cứ tiếp tục như thế này, chẳng mấy chốc cậu sẽ mất nước rồi biến thành một cái xác khô.

Tần Vô Cấu buộc phải truyền dịch dinh dưỡng cho Giang Diệu, miễn cưỡng bổ sung những dưỡng chất cần thiết vào người cậu thông qua tĩnh mạch.

Kết quả là Giang Diệu càng nôn mửa dữ dội hơn, nhiệt độ cơ thể tăng vọt lên 42°C, cậu ngất xỉu vì sốt quá cao.

Tần Vô Cấu không dám làm gì thêm nữa.

May mắn thay, đúng lúc này, anh trai song sinh của y – Tần Vô Vị đã trở về.

"Anh mau đến đây xem cậu ấy đi!"

Mặc dù anh trai mình vừa tắm máu trở về từ một hầm mỏ xa xôi cách đây hàng ngàn dặm, nhưng Tần Vô Cấu lại không có thời gian đâu mà hỏi han anh, y chỉ có thể vội vàng kéo Tần Vô Vị đến chỗ Giang Diệu.

"Em đã làm gì cậu ấy vậy hả?" Tần Vô Vị kinh hãi.

Tần Vô Cấu khẽ giật giật khóe môi. Nhưng quả thật, nhìn tình trạng hiện tại của Giang Diệu, chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ rằng cậu vừa bị tra tấn tàn nhẫn.

Hai má và hốc mắt của Giang Diệu bị lõm sâu do mất nước, môi khô nứt nẻ đến mức chảy máu, hệt như một người bị phơi khô trên sa mạc suốt hàng tháng trời.

Thân nhiệt của Giang Diệu vẫn chưa giảm. Bộ phận y tế đã thử dùng tất cả loại thuốc hạ sốt họ có được, thậm chí dùng đến cả thảm làm mát (**) – đúng như tên, đây là một tấm thảm nằm có nhiệt độ thấp, một thiết bị y tế được thiết kế để hạ nhiệt cơ thể bằng phương pháp vật lý.

Nói một cách đơn giản thì họ đã đặt Giang Diệu nằm lên một tảng băng khổng lồ.

Nhưng ngay cả khi làm đến mức này, nhiệt độ cơ thể của Giang Diệu vẫn chỉ miễn cường dừng ở con số 41°C.

Có thể thấy, nếu không có thảm làm mát, e rằng thân nhiệt của Giang Diệu sẽ vượt trên 45°C.

À không, với điều kiện sinh lý của con người, chưa kịp sốt đến mức đó thì môi trường trong cơ thể đã hỗn loạn, các cơ quan đã bắt đầu suy kiệt, và hầu hết mọi người sẽ tử vong trước khi thân nhiệt lên đến 45°C.

Tình trạng hiện tại của Giang Diệu cực kỳ nguy kịch. Phương pháp trị liệu mà bộ phận y tế dùng cho cậu cũng cực kỳ ít ỏi, bởi lẽ họ không thể tìm ra nguyên nhân khiến Giang Diệu sốt cao liên tục.

Ngay cả những biện pháp điều trị cơ bản nhất như cung cấp dinh dưỡng qua đường mũi hoặc tĩnh mạch đều không khả thi. Vì hôn mê nên Giang Diệu không thể ăn uống, nhưng mỗi khi họ cố truyền dinh dưỡng vào cơ thể cậu, cậu lại nôn mửa dữ dội, nhiệt độ của cơ thể cũng theo đó mà tăng cao.

Hay nói đúng hơn thì chính việc cố gắng bổ sung dinh dưỡng một cách cưỡng ép đã khiến tình trạng của Giang Diệu xấu đi nhanh chóng.

"..."

Nghe xong mọi chuyện từ em trai, Tần Vô Vị cũng thấy nhức đầu. Anh hiểu cảm giác của Tần Vô Cấu, bởi Giang Diệu là người mà y đã đưa về, nhưng rõ ràng là y vẫn chưa làm gì mà Giang Diệu đã thành ra thế này.

Vấn đề là bây giờ cha của Giang Diệu vẫn còn nằm trong nhà xác, chờ đến ngày hỏa táng. Nếu Giang Diệu cũng không qua khỏi thì...

Hay thật, thế thì thành hỏa táng cả hai luôn rồi chứ còn gì nữa. Mua một tặng một, để cả nhà đông đủ gặp nhau dưới suối vàng à?

Ngoài cảm giác áy náy đó ra thì xung quanh Giang Diệu vẫn còn rất nhiều bí ẩn cần được giải quyết.

Thực ra, Tần Vô Vị cũng đã nhận thấy, hình như dạo gần đây có một thứ gì đó đã điều khiển khiến anh bận túi bụi, hối hả ngược xuôi khắp nơi. Trùng hợp làm sao, sự việc [Bệnh mắt đen] đã xảy ra đúng vào lúc anh đang đi giải quyết vụ sập hầm.

Như thể có ai đó đã cố tình dàn xếp mọi chuyện, ngăn không cho anh chạy đến Đại học Nghi Giang phá rối.

Tần Vô Vị thở dài, vẫy tay bảo em trai đi nghỉ ngơi – rõ ràng Tần Vô Cấu cũng đã kiệt sức sau mấy ngày không ngủ, giờ sắc mặt y cũng chẳng kém Giang Diệu là bao. Cứ thế này mãi thì Tần Vô Cấu cũng sẽ gục mất.

Tiễn em mình rời đi, Tần Vô Vị lại ngồi xuống bên giường bệnh, nhìn thoáng qua người đang nằm im trên giường. Giang Diệu vẫn chưa hạ sốt, mắt cậu nhắm nghiền, hôn mê không tỉnh.

... Giờ quan trọng nhất là phải tìm ra nguyên do khiến Giang Diệu sốt cao trước đã.

Tần Vô Vị trầm mặc một lúc rồi lấy hồ sơ báo cáo [Bệnh mắt đen] ra, liếc mắt đọc sơ qua.

[Bệnh mắt đen]

· Mã số hạng mục: 974.

· Cấp độ hạng mục: Niêm phong.

Mô tả:

Hạng mục -974 là một căn bệnh có khả năng lây lan qua đường nhìn. Triệu chứng của bệnh tương tự như hiện tượng ruồi bay. Theo đó, bệnh nhân sẽ nhìn thấy trong mắt có những đốm đen không rõ nguồn gốc, di chuyển theo sự chuyển động của nhãn cầu. Khi số lượng đốm đen tăng lên, bệnh nhân có thể quan sát thấy chúng dần tập hợp lại thành từng mảng và bắt đầu có những hoạt động tự chủ riêng.

Những đốm đen khi tập hợp lại sẽ tạo thành một thứ vật chất giống như loài sứa, cuối cùng bao phủ toàn bộ tầm nhìn của bệnh nhân, khiến họ bị mù hoàn toàn. Trong quá trình này, giá trị SAN của bệnh nhân sẽ liên tục giảm xuống, mức độ ô nhiễm cũng ngày một tăng cao. Một số người bệnh đã [sa ngã] và biến thành loài biến dị. Hiện những cá nhân này đang bị cách ly tại [--------], cũng như được điều trị và nghiên cứu bởi [--------].

Sau khi [sa ngã], vật chủ sẽ biến thành những xác sống không còn ý thức. Dù phần đầu và tứ chi đã bị cắt rời, nội tạng bị tách khỏi cơ thể, họ vẫn có thể tiếp tục hoạt động tự chủ và thể hiện tính hung hăng, hiếu chiến cực cao.

Trước mắt, cách giải thích hợp lý nhất cho hiện tượng này chính là vì hạng mục -974 đã xâm nhập vào đại não qua mắt, tấn công hệ thần kinh, từ đó kiểm soát cơ thể người nhiễm ngay cả sau khi họ đã chết. Bản chất của vật chủ không phải là bất tử mà là do sự kiểm soát và chiếm đoạt của hạng mục -974.

Cần lưu ý rằng, vật chủ của hạng mục -974 không chỉ giới hạn ở con người. Trong những sự kiện đã được quan sát và ghi lại, có bằng chứng cho thấy động vật thuộc họ mèo cũng bị ký sinh và biến đổi. Theo điều tra, có khả năng chuyện này liên quan đến hung thủ gây án trong hạng mục 974 – A: [Vụ án ngược đãi mèo hoang đến chết].

---

Tất cả các sinh vật có khả năng nhiễm hạng mục -974 đều đã bị kiểm soát.

Mọi nghiên cứu về hạng mục -974 đều phải tránh tiếp xúc trực tiếp bằng ánh mắt.

---

Phụ lục:

· 974 – A: [Vụ án ngược đãi mèo hoang đến chết]

· 974 – B: [Vụ án quản lý ký túc xá bị ngược đãi đến chết]

· 974 – C: [Vụ án hiệu trưởng bị chặt đầu]

· 974 – D: [Vụ án học giả nổi tiếng nhảy lầu]

· 974 – E: [Đá Mặt Trời]

---

Đoạn văn bản dài ngoằng với một đống ký tự khiến người ta không khỏi choáng váng mặt mày. May mắn thay, Tần Vô Vị đã quen với cách viết tỉ mỉ của nhóm người phụ trách ghi chép hồ sơ từ lâu. Anh hít một hơi thật sâu, lật sang trang tiếp theo.

[Đá Mặt Trời]

· Mã số hạng mục: 974 – E.

· Cấp độ hạng mục: An toàn.

[Đá Mặt Trời] được phát hiện treo trên cành cây bên đường tại hiện trường hạng mục 974 – D: [Vụ án học giả nổi tiếng nhảy lầu].

Trên bề mặt của hạng mục 974 – E có một loại chất nhầy không xác định. Thông qua kết quả kiểm nghiệm, xác định chất nhầy này có thành phần tương tự với dịch tiết của hạng mục -875 [Ốc sên].

Hiện chưa thể xác định được vai trò cụ thể của hạng mục -875 [Ốc sên] trong vụ việc này.

Hạng mục 974 – E vốn là một mặt dây chuyền Đá Mặt Trời được chế tác thủ công, với lớp vỏ ngoài là tinh thể trong suốt, bên trong chứa những tạp chất hỗn hợp giữa vàng và đỏ.

Hạng mục này không có tính nguy hại. Sau khi được làm sạch, toàn bộ chất ô nhiễm trên viên đá đã được loại bỏ hoàn toàn.

Hạng mục 974 – E không biểu hiện bất kỳ đặc tính đặc biệt nào. Qua kiểm định, đây là một viên đá quý cực kỳ bình thường, an toàn và vô hại.

Hiện tại, hạng mục 974 – E đang được cất giữ tại [--------]. Vì có khả năng liên quan đến hạng mục -875 [Ốc sên] nên việc sử dụng và nghiên cứu hạng mục này cần phải được nhân viên hành chính cấp A trở lên phê duyệt và cần có ít nhất một người thi hành cấp A đi theo trong suốt quá trình thực hiện.

---

Đá Mặt Trời... một mặt trang sức ư?

Tại sao một thứ như thế này lại xuất hiện ở nơi đó?

Tần Vô Vị nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Đá Mặt Trời trong tập hồ sơ.

... Nhìn thế nào thì cũng thấy nó chỉ là một viên đá quý bình thường, một món đồ trang trí đơn thuần không hơn không kém.

Nhưng thứ chất nhầy của [Ốc sên] dính trên bề mặt mới là thứ khiến Cục Quản lý đặc biệt chú ý.

Vậy nên, dù chỉ là một viên đá quý thông thường nhưng nó lại được quản lý nghiêm ngặt và được cất giấu trong một khu vực đặc biệt.

Viên đá này... là thứ dành cho Giang Diệu sao?

Những chuỗi sự kiện liên tiếp nhau, từ [Bệnh mắt đen], [Ốc sên] đến [Vụ án mạng trong phòng tập nhảy], [Vụ mất ruột], [Cái chết của Ôn Lĩnh Tây]...

Và xa xôi hơn nữa chính là [Vụ mất tích bí ẩn ngoài sân vườn]...

Tại sao tất cả những sự kiện này đều liên quan đến Giang Diệu?

Tần Vô Vị nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Giang Diệu đang nằm im trên giường bệnh, sắc mặt cậu trắng bệch như một tờ giấy.

Vì sao cậu thiếu niên mắc bệnh tự kỷ, yếu đuối mong manh, tứ cố vô thân này lại trở thành trung tâm của một loạt các sự kiện kinh hoàng đến thế?

... Rốt cuộc là ai đang nhằm vào cậu ấy?

Tại sao chứ?

Đột nhiên, một cái tên bất ngờ xuất hiện trong đầu Tần Vô Vị.

--- Lục Chấp.

Đó là bệnh nhân cuối cùng mà Ôn Lĩnh Tây đã gặp trước khi chết.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tần Vô Vị, anh mở thiết bị di động ra, xem lại đoạn video ghi hình tại hiện trường nơi Giang Nhất Hoán nhảy lầu.

Ngay tại cổng của tòa quản lý ký túc xá, có một chiếc camera đã vô tình nhắm thẳng vào Giang Diệu.

Dường như nó đang bắt lấy khoảng khắc Giang Diệu gặp phải cú sốc ấy lại như thể có ai đó đã cố tình ghi lại cảnh này để phơi bày ra trước mặt người khác...

Tần Vô Vị nheo mắt, chăm chú nhìn vào giữa khung hình nơi Giang Diệu đang đứng. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Đá Mặt Trời đung đưa trong gió, biểu cảm trên mặt cậu dại ra, miệng lẩm bẩm vài từ trong vô thức.

Lục, Chấp.

Rõ ràng khẩu hình của cậu đã phát âm ra từ đó.

Khi Giang Diệu nhìn thấy viên Đá Mặt Trời kia, trong cơn mê man, cậu đã nói ra hai từ ấy – cái tên bí ẩn đó.

Lục Chấp.

Nghĩ đến đây, Tần Vô Vị không còn chần chừ thêm nữa. Anh đứng phắt dậy, đi đến khu vực bị phong tỏa.

Anh phải đi đến chỗ của viên Đá Mặt Trời kia.

Anh cần phải xem xem rốt cuộc thì giữa Giang Diệu, Lục Chấp và Đá Mặt Trời tồn tại mối liên hệ gì.

Âm mưu gì đang ẩn giấu đằng sau bức màn này?

---

Sau khi Tần Vô Vị rời đi, phòng bệnh lại về với vẻ im lìm vốn có. Trong đêm khuya tĩnh lặng, chỉ còn lại mình Giang Diệu nằm đơn độc trên giường bệnh, âm thanh duy nhất vang lên chính là tiếng máy đo huyết áp cạnh giường cứ bơm khí mười phút một lần.

"Chậc."

Một bóng người như giọt mực nhỏ trên tờ giấy Tuyên Thành, lặng lẽ xuất hiện bên giường của Giang Diệu.

Người đàn ông đó cong môi, nhìn về phía Tần Vô Vị vừa rời đi rồi dời mắt nhìn qua Giang Diệu.

Người đó nhìn xuống từ trên cao, cúi người quan sát chàng trai đang nằm mê man trên giường, sốt cao không tỉnh.

"Khó khăn lắm mới đem về được cho em, sao em lại để người khác lấy đi mất rồi?"

Người đàn ông đó cúi xuống, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve gương mặt của Giang Diệu như đang tiếc thương.

"Họ đã lấy đi rồi thì sẽ không trả lại cho em đâu, em hiểu không?"

Giang Diệu vẫn nằm yên ngủ mê mệt, không nhận biết được có một người lạ đang chạm vào mặt mình.

Vì sốt cao nên nhịp thở của cậu rất gấp và nông, lồng ngực phập phồng một cách khó nhọc. Đôi mắt Giang Diệu nhắm nghiền, tròng mắt bên dưới mí không ngừng run rẩy, như thể đang trải qua một cơn ác mộng.

"Nhớ ra chưa? Giang Diệu, Giang Diệu?"

Ngón tay người đàn ông khẽ vuốt ve gò má Giang Diệu rồi nhẹ nhàng phớt qua khóe môi cậu.

"Anh là Lục Chấp, Lục Chấp đã quay về tìm em rồi đây. Em nhớ ra chưa? Giang Diệu, anh là Lục Chấp."

Miệng người đó vẫn nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng như nước. Nhưng ngón tay thì lại thô bạo, lạnh lùng ép vào giữa môi Giang Diệu, khuấy đảo khoang miệng cậu.

"Anh biết rồi, chắc chắn là do em đang đói. Em lúc nào cũng vậy, không bao giờ chịu ngoan ngoãn ăn cơm."

Ngón tay thon dài của người đàn ông khuấy đảo bên trong khoang miệng Giang Diệu.

Nhưng Giang Diệu vẫn không thể tỉnh giấc, tròng mắt dưới mí run rẩy không ngừng, càng lúc càng khó thở vì khoang miệng đã bị chặn.

"Ăn nhiều thêm một chút đi nhé?"

Người đàn ông đó vui vẻ thưởng thức biểu cảm đau đớn trên gương mặt Giang Diệu khi cậu khó thở.

Đau đớn, nhưng lại không thể phản kháng.

Chỉ có thể bị kéo vào vực sâu vô tận.

Thú vị thật đấy.

Người đó cười khẽ.

---

Chú thích:

(*) Rối loạn ăn uống (Eating Disorder) là một bệnh có nguồn gốc tâm lý, biểu hiện bằng việc người bệnh tự ép buộc mình phải ăn hoặc từ chối ăn mà không căn cứ theo nhu cầu tự nhiên của cơ thể, dẫn đến những tác hại tới sức khỏe thể chất và tinh thần. 

(**) Thảm làm mát (冰毯机): Theo mình tìm hiểu thì có vẻ như đây là một thiết bị y tế được sử dụng trong các tình huống cần hạ nhiệt cơ thể một cách nhanh chóng, chẳng hạn như trong các ca phẫu thuật, sau khi bị sốc nhiệt, hoặc trong điều trị một số bệnh lý cụ thể.

Máy này hoạt động bằng cách bơm nước lạnh qua một tấm thảm đặc biệt (thảm làm mát) mà người bệnh nằm lên, giúp làm mát cơ thể từ bên ngoài. Tuy vậy, mình không tìm ra tên gọi tiếng Việt của chiếc máy này là gì nên tạm để là thảm làm mát. Nếu bạn nào biết về nó thì hãy nói mình biết nhé, mình sẽ sửa lại! Trong trường hợp nếu mình giải thích sai công dụng của máy thì mọi người nhắc mình giúp nhé, cảm ơn mọi người.

Dưới đây là hình của chiếc máy này khi mình tìm bằng tiếng Trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top