Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44: Người giám hộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần nữa, sinh vật biến dị nguy hiểm chưa xác định lại phá vỡ kỷ lục về thời gian xuất hiện.

--- Hai mươi giây.

Mức độ ô nhiễm ngay lập tức vượt ngưỡng báo động, tăng vọt lên tới 30000. Tất cả nhân viên tại Cục Quản lý Ô nhiễm Đặc biệt phải đối mặt với nguy cơ bị điếc tạm thời vì tiếng còi cảnh báo, mọi người vội vàng bịt tai mình lại. May mắn thay, chỉ khoảng hai mươi giây sau, âm báo đã chuyển sang chế độ khác.

Từ tiếng "phát hiện loài biến dị nguy hiểm" sắc bén chói tai chuyển thành giọng thông báo nhẹ nhàng nhưng lại vang lên dai dẳng không ngừng: "Tín hiệu đã biến mất, vui lòng chuyển sang chế độ theo dõi thủ công."

"... Cái thứ này đang đùa giỡn với chúng ta sao?!" Một nhân viên không kìm được mà gào lên giận dữ.

Tần Vô Vị tháo tai nghe xuống, nhìn qua thiết bị định vị ô nhiễm ở trước mặt. Trong đôi mắt nhạt màu của anh thoáng hiện lên cảm xúc "quả nhiên là thế".

Vì thời gian xuất hiện quá ngắn nên thiết bị giám sát không thể định vị chính xác vị trí của sinh vật biến dị mà chỉ có thể khoanh vùng một khu vực trong bán kính 3km. Thông thường, loại định vị thế này sẽ khiến cả Cục Quản lý đau đầu. Bởi lẽ, nó đồng nghĩa với việc họ phải huy động một lượng lớn nhân viên, vừa sơ tán người dân vừa lùng sục từng ngóc ngách để tìm ra vị trí chính xác của nguồn ô nhiễm.

Nhưng lần này thì khác.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Tần Vô Vị đã biết nhà của Giang Diệu cũng nằm trong khu vực được hệ thống khoanh vùng.

Anh không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Tối hôm qua, rõ ràng Giang Diệu vẫn đang sốt cao, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của Cục Quản lý. Vậy mà tới nửa đêm, thiết bị theo dõi đáng lẽ phải gắn vào người cậu chợt mất tín hiệu. Các bác sĩ và y tá đã chạy đến phòng bệnh để kiểm tra ngay lập tức, nhưng khi họ đến, Giang Diệu đã không còn ở đó nữa.

Manh mối duy nhất còn ở lại chính là chiếc cửa sổ mở toang đón gió lạnh giữa trời đêm.

Nhưng vấn đề là căn phòng đó nằm trên tầng bảy.

Suy xét đến sự riêng tư của bệnh nhân nên trong đây không được lắp camera theo dõi --- Huống hồ gì, ai mà ngờ nổi chuyện này lại xảy ra trong phòng chăm sóc đặc biệt của Cục Quản lý cơ chứ?!

Mọi người không tài nào hiểu nổi.

Nếu Giang Diệu bị bắt cóc thì ai là kẻ đã làm ra chuyện đó? Đầu tiên phải loại trừ loài biến dị. Đây là trụ sở chính của Cục Quản lý Ô nhiễm Đặc biệt, nơi nào cũng có thiết bị giám sát hoạt động 24/7. Dù mức độ ô nhiễm 0.1 có xuất hiện cách nơi này 10km, thiết bị giám sát vẫn sẽ phát hiện ra, sao có thể có một sinh vật biến dị đủ khả năng lẻn vào nơi này mà không ai hay biết?

Nhưng nếu thủ phạm là con người thì động cơ của đối phương là gì?

Vấn đề then chốt hơn cả, như đã nói, phòng bệnh của Giang Diệu nằm trên tầng bảy. Muốn đưa cậu rời đi mà không kinh động đến bất kỳ ai, chắc chắn đối phương không phải là người bình thường.

Nếu kẻ đó sở hữu thiên phú nguyên sinh thì...

Tần Vô Vị ngẫm nghĩ một lúc, nhanh chóng nghĩ ra vô số loại thiên phú có thể kết hợp với nhau để làm ra được chuyện này. Nhưng dù cho kẻ đó sở hữu thiên phú nguyên sinh thì ít nhiều gì trong cơ thể cũng phải chứa một ít ô nhiễm, dù có uống bao nhiêu thuốc kháng ô nhiễm đi chăng nữa thì cũng không thể áp chế triệt để mức độ ô nhiễm xuống con số 0.

Mà nếu kẻ đó sử dụng thuốc thiên phú thì ngay khoảnh khắc bẻ ống thủy tinh, máy giám sát không khí trong Cục Quản lý sẽ reo hồi chuông báo động ngay tức khắc.

... Dù là trường hợp nào đi chăng nữa thì cũng đều rất quái lạ.

Nếu không liên quan đến thiên phú và loài biến dị, vậy thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất.

Đó chính là Giang Diệu đã tự mình nhảy xuống.

May thay, rất dễ để kiểm chứng tính xác thực của chuyện này, chỉ cần tìm xem dưới bồn hoa có thi thể hay không là được.

Tất nhiên, họ chẳng tìm thấy gì cả. Bằng không, cả Cục Quản lý đã chẳng đau đầu đến thế. Sau khi tiến hành điều tra, họ vẫn không tìm ra bất kỳ manh mối nào còn sót lại. Trong lúc Tần Vô Vị đang vò đầu bứt tai suy nghĩ thì bất chợt, anh nhận được cuộc gọi từ một người không ngờ đến.

"Ơ, là cậu à?"

Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện trực thuộc thành phố Nghi Giang, cảnh sát Phương ngơ ngác nhìn qua Tần Vô Vị đang cau mày đứng trước mặt, sắc mặt cả hai đều chẳng mấy dễ chịu.

"Sao cậu lại ở đây?!" Tần Vô Vị rất muốn túm lấy Giang Diệu đang ngồi trên ghế, lắc mạnh vai cậu để hỏi rõ xem rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra.

"Cậu là người giám hộ của cậu ấy sao?!" Cảnh sát Phương trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

Tần Vô Vị: "?"

Cảnh sát Phương: "?"

Giang Diệu yên lặng ngồi trên ghế, các đồng chí cảnh sát đứng vây quanh, cậu từ từ ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào Tần Vô Vị.

Xem ra cậu không định giải thích gì cả.

Tần Vô Vị cố nén cảm giác muốn lắc mạnh vai Giang Diệu, anh nhíu mày hỏi cảnh sát Phương: "Người giám hộ? Ý chú là gì?"

Cảnh sát Phương gãi đầu: "Hả? Sao cậu lại hỏi tôi? Cậu không biết à? Giang Diệu nói cậu là người giám hộ của cậu ấy mà..."

Tần Vô Vị không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Anh đè cảm xúc trong lòng mình xuống, kiên nhẫn nghe cảnh sát Phương kể rõ mọi chuyện.

Càng lúc càng mơ hồ không rõ.

Thì ra --- tất cả xuất phát từ câu nói của Giang Diệu.

Nửa giờ trước, trung tâm cấp cứu nhận được một cuộc gọi. Người báo án nói rằng trong nhà mình bất ngờ xuất hiện một đám người bị thương. Lý do vì sao bị thương thì không rõ,nhưng có vẻ như thương tích của đám người đó rất nghiêm trọng. Những người này là khách không mời mà đến, xâm nhập trái phép vào nhà, người báo án không quen biết bất kỳ ai trong số họ nên cũng không có cách nào xác minh được danh tính.

Vì có liên quan đến xâm nhập nhà dân trái phép nên phía bên trung tâm cấp cứu đã phối hợp với cảnh sát, một loạt xe cứu thương và xe cảnh sát hú còi inh ỏi lao đến hiện trường.

Lúc đến nơi, họ nhìn thấy Giang Diệu đang cô độc ôm đầu gối ngồi trên cầu thang. Trước mặt cậu là một đám người nửa sống nửa chết nằm bất động, có già có trẻ, có trai có gái.

Tại hiện trường không có dấu vết của ẩu đả, không có vũ khí, thậm chí trên các vách tường và trên đồ nội thất cũng không có dấu vết va đập.

Cảnh sát không thể tìm ra được nguyên nhân vì sao những người này bị thương. Thế nhưng rõ ràng, họ bị thương rất nghiêm trọng. Người bị thương nhẹ nhất trong số đó bị gãy nhiều khúc xương, có vài người còn bị chấn động não. Tất cả bọn họ đều rơi vào tình trạng hôn mê và mất ý thức, hoàn toàn khớp với mô tả của người báo án: "Nếu không đến nhanh, họ sẽ chết đấy!"

Ừm, không phải là báo tin giả.

Đây là một vụ nghiêm trọng hàng thật giá thật!

Nhân viên y tế và cảnh sát sửng sốt nhìn nhau, vội vàng bắt tay vào xử lý các nạn nhân.

Sau khi đưa đám người đó đến bệnh viện, cảnh sát cũng đã xác minh được danh tính của bọn họ. Thì ra, những người này chính là họ hàng của Giang Diệu.

Mặc dù có quan hệ huyết thống nhưng nghe nói quan hệ giữa họ và cha mẹ Giang Diệu không tốt cho lắm, đã nhiều năm rồi hai bên không qua lại với nhau.

Giờ cha mẹ Giang Diệu đều đã qua đời, bản thân cậu lại mắc bệnh tâm thần, khối tài sản khổng lồ của nhà họ Giang để đó không ai quản lý. Đám người này nghe tin thì ùn ùn kéo tới.

"... Vậy chuyện này liên quan gì đến tôi?!" Trán Tần Vô Vị bắt đầu nổi đầy gân xanh.

Cảnh sát Phương gãi đầu: "Ờ... Dù sao Giang Diệu cũng là người báo án, nhưng cậu cũng biết tình trạng của thằng nhóc này rồi đấy... Cậu ấy không thể cung cấp lời khai cho chúng tôi. Còn đám người nhà của những người bị thương thì đang ầm ĩ đòi bồi thường, muốn làm rõ chuyện gì đã xảy ra, vậy nên..."

Cảnh sát Phương cũng đã nhìn ra đám "họ hàng" này chẳng phải hạng người gì tử tế.

Nồi nào thì úp vung nấy, sau khi người nhà của những kẻ bị thương này đến, thấy họ thành ra như vậy thì khóc lóc ầm ĩ trước cửa phòng cấp cứu, bắt đầu làm loạn cả lên.

"Lúc đi vẫn còn khỏe mạnh mà sao giờ lại thành ra thế này?", "Chắc chắn là do Giang Diệu đánh, người mắc bệnh tâm thần khỏe hơn nhiều so với người bình thường, chắc chắn là do nó!"

Không có chứng cứ nào để xác minh, những lời cáo buộc của đám họ hàng đó hoàn toàn phi lý. Nghe thấy mấy câu họ nói, tất cả nhân viên y tế và cảnh sát có mặt tại hiện trường đều cảm thấy phản cảm.

--- Đúng là nực cười mà. Dáng người Giang Diệu vốn gầy gầy yếu ớt, sao cậu có thể đánh gục cả đám người lớn đến mức sống dở chết dở được?

Hơn nữa, chính đám "họ hàng" này là người đã xâm nhập bất hợp pháp vào nhà cậu trước.

Người sáng suốt nhìn qua là biết, bọn họ chỉ đang ỷ vào việc Giang Diệu bơ vơ không có ai nương tựa, cha mẹ đều đã qua đời để vào nhà hòng cướp đoạt tài sản thừa kế của cậu!

Quá độc ác. Thân xác cha mẹ người ta còn chưa lạnh mà đám súc sinh tự nhận là họ hàng này đã ngang nhiên bước tới tranh giành tài sản của một đứa trẻ mắc bệnh tâm thần.

Đây là việc mà con người có thể làm ư?

Vì thế, tất cả các bác sĩ, y tá và cảnh sát có mặt tại hiện trường đều có ác cảm với đám người bị thương và gia đình của những kẻ đó.

Nhưng dù chán ghét là thế thì họ vẫn phải làm theo thủ tục.

Dù sao Giang Diệu cũng là người báo án và đồng thời là người phát hiện ra vụ việc, cảnh sát buộc phải điều tra cậu. Cảnh sát Phương nghĩ, nhóc này tội nghiệp thật, cha mẹ thì lần lượt qua đời, xung quanh không có ai đáng để tin cậy.

May mắn thay, Giang Diệu đã tự đề cập rằng mình có người giám hộ.

Nhưng cảnh sát Phương không ngờ tới, người giám hộ mà cậu nói lại là Tần Vô Vị.

"... Được thôi." Tần Vô Vị xoa trán, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh không khỏi cau mày, nhìn qua Giang Diệu một cái.

Giang Diệu vẫn im lặng ngồi trên ghế y như cũ.

Phía ngoài phòng cấp cứu, đám người thân giận dữ kia đang cố lao tới đòi Giang Diệu phải đưa ra lời giải thích. Dù cảnh sát đã ngăn lại nhưng họ vẫn không ngừng la hét và chửi bới. Giang Diệu ngồi đó dường như không nghe thấy gì, hàng mi đen như lông quạ khẽ chớp, như thể tất cả mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến cậu.

"Chúng ta nói chuyện riêng đi?" Tần Vô Vị nói.

"Ừm." Giang Diệu gật đầu, đứng dậy.

Thấy Giang Diệu định rời đi, đám người nhà lập tức xô nhau xông lên, không chịu buông tha. Tần Vô Vị cau mày, quay đầu lại, lạnh lùng liếc qua họ một cái.

Đám người đó ngay lập tức im bặt, tất cả chợt thấy lạnh sống lưng, một cảm giác kinh hoàng khó tả len lỏi vào tim.

Dưới áp lực từ chàng thanh niên tóc bạc, chẳng ai dám thốt ra thêm một lời nào nữa.

Cứ thế, Tần Vô Vị dẫn Giang Diệu ra xe của mình.

Không đợi Tần Vô Vị mở miệng dò hỏi, Giang Diệu đã chủ động nói: "Tôi muốn mời anh làm người giám hộ của tôi."

Tần Vô Vị sững người.

Giang Diệu nói xong câu đó thì im lặng một lúc, như thể đang tập trung lắng nghe ai đó nói điều gì.

Một lát sau, cậu nói tiếp: "Tần Vô Cấu đã nói với tôi rằng các anh đang thiếu người. Nếu anh đồng ý làm người giám hộ của tôi thì tôi sẽ gia nhập vào tổ chức của các anh."

Tần Vô Vị lại nhíu mày thêm lần nữa.

Chuyện Tần Vô Cấu muốn mời Giang Diệu gia nhập vào Cục Quản lý, anh đã biết từ lâu. Hiện tại, bên phía Cục Quản lý đang thiếu nhân lực một cách trầm trọng, tất cả các bộ phận đều cần có thêm người chi viện.

Huống hồ gì, trường hợp của Giang Diệu lại rất đặc biệt. Dù xét trên khía cạnh nào thì việc cậu gia nhập Cục Quản lý cũng là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là ý muốn của Giang Diệu.

Gia nhập vào Cục Quản lý đồng nghĩa với việc phải bước lên lằn ranh sinh tử, đối diện với sự thật đen tối và tàn khốc của thế giới này. Giang Diệu hoàn toàn có quyền tiếp tục sống cuộc sống của người bình thường, khối tài sản khổng lồ mà cha mẹ cậu để lại đủ để đảm bảo cho cậu một cuộc sống hạnh phúc không cần lo nghĩ.

Vấn đề là, liệu Giang Diệu có thực sự hiểu rõ chuyện này hay không?

Dù sao thì cậu vốn đã mắc chứng tự kỷ từ trước...

Tần Vô Vị suy nghĩ một lúc rồi híp mắt hỏi: "Nhân cách thứ hai của cậu đã dạy cậu nói vậy à?"

Giang Diệu gật gật: "Ừm."

Cách nói chuyện chững chạc và quyết đoán thế này hoàn toàn không giống với cách nói chuyện bình thường của Giang Diệu. Rõ ràng, đây chính là nhân cách phụ mà hồ sơ bệnh án đã đề cập đến.

Tần Vô Vị đã từng nghe nói đến nhân cách phụ của Giang Diệu. Nhưng với anh mà nói thì "rối loạn đa nhân cách" cũng giống "bệnh tự kỷ" mà thôi, đều là những bệnh lý tâm thần mà Giang Diệu đang mắc phải.

Ban đầu, Tần Vô Vị không mấy để tâm, thậm chí anh còn hoài nghi không biết liệu nhân cách phụ này có thực sự tồn tại hay không.

Nhưng giờ anh đã cảm nhận được.

Hầu hết thời gian, nhân cách phụ của Giang Diệu sẽ không can thiệp vào hành động của cậu. Nhưng vào những lúc cần thiết -- chẳng hạn như bây giờ -- nhân cách đó sẽ dạy Giang Diệu cách để hành động và giao tiếp với người khác.

Nếu nói vậy thì Tần Vô Vị đã hiểu.

Nếu Giang Diệu không mắc chứng tự kỷ, không gặp khó khăn trong giao tiếp và tự lập mà là một người bình thường có trí tuệ như những người khác thì hành động hiện tại của cậu hoàn toàn hợp lý.

Giang Diệu mắc bệnh tâm thần, cậu có toàn quyền thừa kế khối tài sản khổng lồ mà cha mẹ để lại nhưng chắc chắn, đám họ hàng phiền phức như ruồi bâu sẽ còn làm phiền cậu dài dài.

Nếu có một người giám hộ hợp pháp thì rất nhiều rắc rối sẽ được giải quyết nhanh gọn.

Thêm vào đó, có lẽ Giang Diệu – hay chính xác hơn là nhân cách phụ thông minh và lý trí của cậu đã nhận ra rằng cái chết của cha mẹ và Ôn Lĩnh Tây vẫn còn chứa rất nhiều bí ẩn giấu kín đằng sau.

Dù muốn tìm ra sự thật hay muốn báo thù thì Giang Diệu đều cần đến sức mạnh của Cục Quản lý.

Hơn nữa, cậu rất có tiềm năng và đã được Tần Vô Cấu để ý đến từ lâu, việc gia nhập Cục Quản lý xem như là việc ván đã đóng thuyền.

... Cái tên "nhân cách phụ" kia đúng là một kẻ xảo trá mà.

Miệng thì nói "Vì các người đã chân thành nên tôi đành miễn cưỡng đồng ý nhưng tôi có một điều kiện" chứ thực chất, với Giang Diệu thì việc gia nhập Cục Quản lý chính là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Ngay cả khi Tần Vô Cấu không mời, chắc chắn Giang Diệu vẫn sẽ chủ động xin gia nhập.

Thế mà giờ lại làm như họ đang cầu xin cậu...

Tần Vô Vị mím môi.

Thú vị thật.

Anh dứt khoát đồng ý với giao dịch này.

Hai người bước xuống xe, vào lại trong bệnh viện. Cảnh sát Phương ngỡ ngàng nghe Tần Vô Vị tuyên bố:

Đúng vậy, tôi chính là người giám hộ của cậu ấy.

Hùng hồn như thể anh đang tuyên bố mình là người "cha mới" mà Giang Diệu vừa tìm được.

Chàng thanh niên mặc chiếc áo da bó sát màu đen, đeo cặp kính râm to đùng, mái tóc bạc lóa mắt và làn da trắng đến kỳ lạ, tuy gu ăn mặc cực kỳ tệ hại nhưng khí chất của anh lại vô cùng mạnh mẽ.

Tần Vô Vị là kiểu người dù đang đeo kính râm thì khi liếc mắt nhìn qua, anh vẫn sẽ khiến bạn phải nhũn chân vì sợ hãi.

Cộng thêm bộ quần áo kỳ quặc kia, trông anh giống hệt một tên tâm thần vừa trốn trại, sẵn sàng rút dao ra chém người ngay giữa phố. Đứng cùng với Giang Diệu, họ như một cặp bài trùng tâm thần hoàn hảo, là cái loại có thể đi giết người mà không ai dám bắt tội.

"Còn chuyện gì nữa không?"

Tần Vô Vị liếc nhìn xung quanh qua cặp kính râm, lười nhác nói: "Nếu không thì tôi đi đây."

Đám họ hàng kia đương nhiên không dám thốt dù chỉ nửa lời, ngoan ngoãn để Tần Vô Vị đưa Giang Diệu rời đi.

Còn chuyện lấy lời khai cho cảnh sát thì... không cần gấp.

Người giám hộ mới nhậm chức – cha nuôi họ Tần tỏ vẻ: Hôm qua bé cưng nhà tôi vừa bị sốt cao, vẫn chưa khỏe hẳn, cần phải đưa đi khám trước đã. Mấy cái lời khai gì đó, từ từ tính sau.

Cảnh sát -- có hơi thiên vị -- rất ghét đám họ hàng khốn kiếp kia của Giang Diệu -- rất hả dạ với hành động của Tần Vô Vị -- Phương cũng hoàn toàn đồng ý.

Mấy chuyện lấy lời khai thì đợi đến khi đám người nửa sống nửa chết trong phòng cấp cứu tỉnh lại rồi nói tiếp. Dù sao thì mấy người đó cũng chỉ suýt chết chứ chưa thật sự tử vong, cấp cứu một lúc là tỉnh ngay ấy mà.

Cứ thế, hai bên vui vẻ đi đến quyết định chung.

---

Trên đường lái xe về Cục Quản lý, Tần Vô Vị liếc qua gương chiếu hậu, nhìn Giang Diệu ngồi ở ghế sau, cảm thấy đúng là vi diệu.

Không ngờ Giang Diệu lại gia nhập vào Cục Quản lý theo cách này.

Càng nghĩ, Tần Vô Vị càng cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá trôi chảy, quá tự nhiên.

Nếu Giang Nhất Hoán còn sống, chắc chắn mọi chuyện đã khác. Nhưng giờ Giang Nhất Hoán đã qua đời, cái chết của ông lại biến thành động lực thúc đẩy Giang Diệu gia nhập...

... Khoan đã?

Nghĩ đến đây, Tần Vô Vị bỗng giật mình.

Không hiểu sao, đột nhiên, anh có một cảm giác rất kỳ lạ.

Mọi chuyện quá suôn sẻ.

Cứ như thể có ai đó đã dọn sạch mọi chướng ngại vật cho anh....

Không, không phải cho anh mà là cho Giang Diệu.

Như thể có người đã cẩn thận gạt bỏ mọi rào cản trên con đường của Giang Diệu, khiến cậu không còn con đường nào khác ngoài việc tiến đến bước này.

Tần Vô Vị chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Anh ngước mắt lên, vô tình bắt gặp ánh mắt của Giang Diệu qua gương chiếu hậu.

"... Ở đâu?"

Giang Diệu bất ngờ lên tiếng nói gì đó. Tạp âm trên đường phố quá lớn, Tần Vô Vị không thể nghe rõ cậu nói gì. Theo phản xạ, anh đạp phanh, dừng xe bên lề đường.

Anh nhìn thẳng vào mắt Giang Diệu qua gương chiếu hậu.

"Cái gì cơ?" Tần Vô Vị hỏi.

"Viên đá đó."

Biểu cảm trên mặt Giang Diệu hơi ngơ ngác, dường như cậu đang cố tìm ra một từ ngữ thích hợp hơn.

"À... đá quý."

Giang Diệu ngồi ở hàng ghế sau, hàng mi dài và đen óng như lông quạ nhẹ nhàng chớp một cái.

Trầm lặng, ngoan ngoãn, không khiến người khác cảm thấy bị đe dọa.

Nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy bất an đến kỳ lạ.

"Viên đá quý đó ở đâu?"

Giang Diệu nhẹ nhàng hỏi.

"Anh có thể... trả lại nó cho tôi có được không?"

---

Lời tác giả:

Chúc mừng Tần Vô Vị vừa lên chức cha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top