Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46 - Chương đặc biệt 08: Lý do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi người gia nhập Cục Quản lý đều có lý do riêng của mình.

Giang Diệu là vì nhu cầu ăn uống, Lục Chấp là vì muốn báo thù cho những đồng đội đã bị loài biến dị sát hại.

Còn Tần Vô Vị là vì không còn lựa chọn nào khác.

Khi đó, Tần Vô Vị vừa tốt nghiệp Học viện Cảnh sát với vị trí thủ khoa, là sinh viên ưu tú chuyên ngành điều tra hình sự, tiền đồ rộng mở. Sau khi tốt nghiệp, anh được phân về đội cùng ngành.

Trong một lần phá án, Tần Vô Vị đã đuổi theo nghi phạm vào một con hẻm nhỏ tối tăm.

Bóng tối bất ngờ ập đến, đồng tử còn chưa kịp thích nghi với ánh sáng thì Tần Vô Vị đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ phía trước vọng lại.

Ngay sau đó, bóng tối cuốn lấy anh.

May thay, vì phải thường xuyên tập luyện chương trình huấn luyện chiến đấu khắc nghiệt ở trường cảnh sát, Tần Vô Vị đã sở hữu một cơ thể cực kỳ nhanh nhẹn. Nhờ vào bản năng chiến đấu và sức mạnh thể chất, anh đã né được đòn tấn công đầu tiên.

Khi ấy, anh vẫn chưa rõ mình sắp phải đối mặt với điều gì.

Dù được rèn luyện đến mức nào thì chung quy lại, cơ thể con người vẫn có giới hạn.

Giống như một đứa trẻ, dù có tập luyện được mười tám múi cơ bụng thì nó cũng không thể thắng nổi một con gấu trưởng thành.

Khoảng cách sức mạnh giữa Tần Vô Vị và con quái vật kia còn lớn hơn nhiều so với sự chênh lệch giữa một đứa bé ba tuổi và con gấu lớn.

Tần Vô Vị có thể nghe thấy tiếng xương mình gãy nát, trước mắt tối sầm lại. Cơ thể anh rơi vào một nơi ẩm ướt, trơn trượt và hôi thối.

Chất lỏng tanh hôi lập tức nhấn chìm cả người anh.

Anh không thể tưởng tượng nổi mình đang ở đâu, cơ thể như bị nhấn chìm vào một vũng bùn đen không lối thoát. Kinh khủng hơn nữa, vũng bùn hôi thối, nóng rực ấy lại đang chuyển động.

Như một con thuyền nhỏ bị cuốn trôi giữa đại dương, Tần Vô Vị bị axit vây lấy, luồng axit đắng nghét tràn vào khoang mũi.

Anh không thể mở mắt ra, làn da anh bỏng rát không chịu nổi.

Anh cảm thấy da đầu mình tê dại, sống lưng dần lạnh toát.

Một thứ gì đó mềm dẻo nhưng lại rắn chắc như một cái túi bao bọc lấy anh. Tần Vô Vị bị cuốn trôi trong cái túi chứa đầy axit đó, chao đảo khắp mọi nơi.

Thỉnh thoảng, anh lại va vào những mảnh vụn linh tinh khác.

Anh ngơ ngác đưa tay ra, đẩy thứ gì đó vừa đụng vào mặt mình.

Thì ra, đó là một bàn tay.

Đó là bàn tay của nghi phạm mà anh đang truy đuổi. Ngón út của kẻ đó bị cụt một đoạn – đây là vết thương cũ do một lần đánh nhau để lại.

Anh từng nghĩ rằng tên nghi phạm đã lén chạy trốn trong lúc anh bị quái vật quấn lấy, nhưng không ngở kẻ đó cũng đang ở chốn này.

Tan thành từng mảnh.

Trôi lềnh bềnh trước mặt anh, chỉ còn lại duy nhất một bàn tay.

Tần Vô Vị chợt hiểu ra mọi chuyện.

Anh đang nằm bên trong dạ dày.

Anh đang ở trong dạ dày của một con quái vật khổng lồ, một sinh vật vượt ngoài tầm hiểu biết của con người. Con quái vật ấy đã nuốt chửng anh chỉ với một cú ngoạm.

Axit nồng nặc tràn vào cổ họng, từ từ ăn mòn nhãn cầu anh. Tần Vô Vị không thể mở mắt, cũng không thể phát ra bất kỳ một âm thanh nào.

Anh có thể cảm nhận rõ rằng mình sắp bị ăn mòn, bị nghiền nát, bị biến thành một đống nhão nhoẹt như tên nghi phạm kia.

Anh sẽ bị con quái vật không thể miêu tả đó tiêu hóa.

Tần Vô Vị đã từng tưởng tượng ra vô số cách để chết. Anh từng nghĩ đến việc bị tội phạm đánh hội đồng đến chết trong một cuộc truy đuổi, anh từng nghĩ mình sẽ bị cắt cổ khi thế chỗ với con tin.

Thậm chí, anh từng nghĩ đến việc băng qua biên giới, đến một nơi lạ lẫm nào đó không có luật pháp, nơi tội ác hoành hành, bị những tên tội phạm truy nã quốc tế tra tấn đến chết bằng những cách thức dã man vô nhân tính.

Thứ duy nhất mà Tần Vô Vị không nghĩ đến đó chính là điều này – bị một con quái vật khổng lồ chưa kịp nhìn rõ hình dạng nuốt chửng vào bụng, bị nghiền nát, bị ăn mòn đến chết.

Tần Vô Vị cảm thấy chuyện này quá hoang đường.

Như những câu chuyện kinh dị đô thị làm quá, có kể ra cũng chẳng ai tin vì vừa vô lý lại vừa nhàm chán.

Axit nhanh chóng ăn mòn cơ thể, da của anh bị bỏng rát nặng nề.

Ngay lúc Tần Vô Vị nghĩ rằng mình sắp bị tiêu hóa hoàn toàn thì một âm thanh như tiếng dao mổ cắt xẻ da thịt vang lên từ phía đỉnh đầu.

Mượt mà, sắc bén.

Mang theo sự kiên định và dứt khoát.

Không khí.

Gần như theo bản năng, Tần Vô Vị hít vào một hơi thật sâu.

Đến lúc này, anh mới nhận ra mình đã không thở suốt vài phút.

Cảm giác bỏng rát trên đỉnh đầu từ từ thuyên giảm.

Ngước đầu lên, Tần Vô Vị nhìn thấy một khoảng trời xanh chật hẹp phía trên con hẻm.

Xung quanh anh vẫn là dòng axit đặc sệt.

Da, mắt, yết hầu, tất cả những chỗ tiếp xúc với chất lỏng đều nóng rát như bị đốt cháy trong lửa địa ngục.

Tứ chi gãy nát không thể cử động. Mà dù cho chúng có thể gắng gượng nhúc nhích một chút đi chẳng nữa, các dây chằng cũng đã bị axit ăn mòn hết rồi.

Không còn dây chằng kéo, cơ bắp không thể co rút lại.

Vì thế, anh chỉ có thể nằm bất động.

Tần Vô Vị cảm thấy có ai đó đã nhấc anh lên. Ngay sau đó, một lượng lớn chất lỏng dội thẳng vào đầu anh.

Một thứ chất lỏng mát lạnh, có mùi giống với dung dịch khử trùng.

Mắt Tần Vô Vị không thể mở ra được nữa, anh nghĩ có lẽ mình đã bị mù. Nhưng ít nhất, cảm giác bỏng rát trên cơ thể đã giảm đi rất nhiều.

"... Cậu là cảnh sát à?"

Một giọng nói vang lên từ phía xa.

Theo bản năng, Tần Vô Vị nghiêng đầu về hướng phát ra âm thanh. Trong mơ hồ, anh cảm nhận được một thứ gì đó đang di chuyển, hình như có ai đó đang vẫy tay trước mặt anh.

"Nhìn thấy không?"

Giọng nói đó lại vang lên.

Hóa ra, người đang nói chuyện không ở phía xa mà chỉ gần trong gang tấc. Có điều, ống tai của anh cũng đã bị axit ăn mòn, thính giác bị tổn thương nghiêm trọng nên mới không nghe rõ.

Một lượng lớn chất lỏng dội xuống cơ thể anh từ đầu đến chân.

Miệng anh bị nhồi đầy thuốc viên, nước thuốc cũng bắt đầu được đổ vào.

-- Tôi đang bốc cháy.

Mỗi khi nghĩ lại, đó chính là cảm giác duy nhất mà Tần Vô Vị nhớ được.

Da anh đang cháy, nhãn cầu đang cháy, tóc cũng cháy. Toàn thân anh như bị nhấn chìm trong đống dung nham núi lửa, đau rát, ngạt thở, sống không bằng chết.

Trong lúc đang thoi thóp, Tần Vô Vị nghe thấy tiếng ai đó đã hỏi mình:

"... Có thể cậu sẽ được cứu, cũng có thể... cậu sẽ biến thành quái vật."

"Cậu có muốn thử không?"

---

Tần Vô Vị không nhớ mình đã trả lời thế nào. Anh chỉ nhớ, sau khi tỉnh dậy, anh bắt gặp một người đàn ông đang mặc vest và thắt cà vạt – trông có vẻ như vừa đàm phán kinh doanh xong. Ấy vậy mà, người kia lại tự xưng mình là một cựu binh đặc nhiệm, đưa tay xoa trán mình và nói chuyện với anh.

"Một tin xấu, một tin tốt, cậu muốn nghe tin nào trước?"

Tin tốt là anh đã sống sót, anh đã thành công. Hơn hết, anh không hề [sa ngã] và biến thành loài biến dị.

Tin xấu là anh phải dựa vào thuốc chống ô nhiễm để sống suốt phần đời còn lại.

Đây là một liệu pháp thử nghiệm.

Sau này, Tần Vô Vị mới biết, cơ thể mình có khả năng tương thích cao với rất nhiều loại thiên phú khác nhau, lên đến tận 80%.

Chính vì vậy, khi thuốc nước được tiêm vào cơ thể anh, chúng đã phát huy tác dụng ngay lập tức.

Chúng sửa chữa tứ chi bị tổn thương, tái tạo dây thần kinh đã đứt đoạn.

Chúng kéo anh trở về từ bờ vực của cái chết, miễn cưỡng biến anh thành một thứ gì đó gần giống với con người.

Bây giờ, so với một con người thì anh trông giống một ma – nơ – canh mới toanh hơn nhiều.

Tóc, da, thậm chí là cả con ngươi của anh cũng chuyển sang màu trắng xóa.

Một người không có màu sắc.

Đáng sợ hơn nữa, người đó còn có thể cử động, có thể nói chuyện.

Ngay cả các thành viên của Cục Quản lý biết rõ những gì anh đã trải qua cũng phải giật mình khi đụng mặt anh mà chưa chuẩn bị tinh thần.

Dần dần, Tần Vô Vị không còn muốn thách thức giới hạn chịu đựng của những người xung quanh mình nữa. Anh bắt đầu đeo kính râm, mặc áo khoác da.

Gu thẩm mỹ của anh rất tệ, Tần Vô Vị biết rõ điều đó.

Đó cũng là lý do vì sao anh lại chọn học trường cảnh sát. Cảnh sát sẽ có đồng phục riêng, anh không cần đắn đo suy nghĩ xem hôm nay nên mặc gì.

Nực cười làm sao. Người khác cho rằng anh vào trường cảnh sát là vì phá án, là vì theo đuổi lý tưởng và hoài bão riêng.

Thực ra, đó chỉ là vì anh muốn mặc đồng phục mà thôi.

Nhưng nói gì thì nói, phong cách ăn mặc kỳ quặc, không giống ai của anh đã đánh lạc hướng mọi người. Những người xung quanh không còn bị đôi mắt không màu của anh dọa sợ, thậm chí họ còn đùa rằng tóc trắng ngầu thật đấy!

Giữa mùa hè nóng nực, có người qua đường không rõ chuyện hỏi anh: "Sao anh trắng thế?"

Lúc đó, Tần Vô Vị cũng có thể bình thản trả lời:

Tôi mắc bệnh bạch tạng.

May mắn thay, trên đời này có tồn tại một loại bệnh có thể giải thích cho vẻ ngoài của anh.

Thời gian dần trôi, Tần Vô Vị cũng dần chấp nhận chuyện này. Thậm chí, anh nguyện ý tin rằng mình thực sự mắc bệnh bạch tạng, từ khi sinh ra anh đã xấu xí thế này rồi.

Bệnh di truyền mà, không còn cách nào khác.

Bệnh về gen, không thể chữa được đâu.

Nghĩ thoáng một chút.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top