Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Lĩnh Tây nghe tin của Từ Tĩnh Nhàn từ bên phía cảnh sát.

Kết quả khám nghiệm hiện trường cho thấy, hiện trường vụ án đầu tiên chính là phòng tập ballet. Các nhân viên phòng tập cũng xác nhận, tối hôm trước, nạn nhân Từ Tĩnh Nhàn đã thuê riêng phòng tập để luyện tập và còn dặn dò họ bà sẽ ở lại đến khuya.

Lúc đó, Giang Diệu cũng có mặt.

Vì Từ Tĩnh Nhàn và chủ phòng tập là bạn cũ nên sau khi trao chìa khóa cho nạn nhân, nhân viên đã rời đi. Theo ghi chép của hệ thống camera an ninh, trong khoảng thời gian này, không có ai ra vào phòng tập.

Hay nói cách khác, từ lúc nhân viên tan tầm rời đi cho đến khi thi thể của nạn nhân được phát hiện vào sáng hôm sau, tức khoảng hơn mười tiếng đồng hồ, người duy nhất có mặt tại hiện trường vụ án với nạn nhân trong suốt khoảng thời gian đó là Giang Diệu.

Theo lẽ thường, Giang Diệu – người mắc bệnh tâm thần là nghi phạm có khả năng gây án cao nhất.

"Nhưng khó mà nói chắc được, trên người cậu ấy không có vết máu, đế giày cũng rất sạch sẽ. Hơn nữa, nếu xét về sức lực và vóc dáng thì cậu ấy không thể làm ra được loại chuyện bạo lực này."

Tình cờ làm sao, nữ cảnh sát đến thăm hỏi tình hình là người quen của Ôn Lĩnh Tây. Hai người họ từng cùng nhau tham gia vào vụ án mất tích của Giang Diệu – chính nữ cảnh sát này là người đã trực tiếp giao Giang Diệu cho vị bác sĩ tâm thần.

Vì thế, quan hệ giữa bọn họ khá tốt đẹp.

"Tôi không thể tiết lộ nhiều hơn nữa." Nữ cảnh sát thở dài, cô cất cuốn notebook đi: "Được rồi, cảm ơn anh đã phối hợp, tôi hỏi xong rồi."

Ôn Lĩnh Tây gật đầu, tiễn cô ra cửa.

"Giờ em ấy đang ở đâu?" Ôn Lĩnh Tây hỏi: "Tôi qua thăm em ấy có được không?"

"Tôi e là không." Nữ cảnh sát thở dài lắc đầu: "Bên cậu ấy vẫn chưa điều tra xong... Vụ án này rất kỳ lạ, phía lãnh đạo rất để ý đến vụ này."

"Tôi hiểu." Ôn Lĩnh Tây gật đầu: "Cha em ấy thì sao?"

"Đã liên lạc rồi, ông ấy đang trên đường từ nước ngoài về." Nữ cảnh sát lại thở dài: "Cũng khó cho Giáo sư Giang. Nghe nói lúc đang tham dự hội nghị học thuật thì ông ấy nhận được tin, cả người như chết lặng..."

Ôn Lĩnh Tây có thể tưởng tượng ra cảnh đó.

Tiễn nữ cảnh sát về xong, mọi người tại Trung tâm Sức khỏe Tâm thần xúm lại tám chuyện với anh.

Ôn Lĩnh Tây lắc đầu, nói không có gì để kể.

Sự việc còn chưa giải quyết xong, anh không muốn bàn luận thêm.

Hai ngày tiếp theo, Giang Diệu đều ở đồn cảnh sát.

Không phải vì bị thẩm vấn quá lâu mà chủ yếu là do Giang Diệu không có người thân đến đón cộng thêm việc tình huống của cậu có hơi đặc biệt. Vậy nên, mãi đến khi cha cậu – ông Giang Nhất Hoán tới thì cảnh sát mới thả cậu về nhà.

Bên phía cảnh sát cũng không hỏi được gì từ cậu, Giang Diệu hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó. Hôm xảy ra sự việc, cậu đi ngủ rất sớm.

Hôm ấy, mẹ cậu đột nhiên quyết định đến phòng tập múa của bạn cũ để luyện tập. Nghe nói, bà đang chuẩn bị cho công việc huấn luyện viên ở đội tỉnh.

Giang Diệu ngồi cạnh nhìn mẹ mình múa. Mẹ cậu vốn là vũ công chính của đoàn ballet nên phong độ vẫn chưa tuột dốc, Giang Diệu say sưa ngồi xem, chẳng thể nào dời mắt nổi.

Đến khoảng chín giờ tối, Giang Diệu bắt đầu buồn ngủ nhưng mẹ vẫn chưa mệt. Vì thế, bà bảo Giang Diệu ra nằm ngủ ở hàng ghế dài ngoài phòng.

Dù sao thì cửa lớn của phòng tập nhảy cũng đã đóng, chìa khóa nằm trong tay Từ Tĩnh Nhàn, bà không lo sẽ có người đến.

Giang Diệu đắp áo khoác của mẹ, ngủ ngon lành trên hàng ghế.

Đến khi cậu tỉnh giấc, chỉ thấy máu vương đầy phòng tập nhảy.

---

Hai ngày sau, lễ tang của bà được cử hành.

Giang Nhất Hoán là một học giả chu đáo và cẩn thận. Dù là việc nghiên cứu học thuật hay là việc chuẩn bị lễ tang cho vợ thì ông đều tỉ mỉ trong từng chi tiết.

Người đàn ông đã ngoài 40 tuổi này luôn đề cao lễ tiết. Dù đã 48 tiếng không ngủ kể từ khi trở về nước nhưng ông vẫn tỉ mỉ sắp xếp nghi thức cho tang lễ, mọi thứ đều hoàn hảo, giúp vợ ra đi trong thanh thản, xinh đẹp và rực rỡ trên đoạn đường cuối cùng.

Không ai dám bàn tán về vụ án mạng kỳ bí trong buổi lễ tiễn biệt, ngay cả khi Giang Diệu ôm di ảnh của mẹ xuất hiện trước mặt mọi người thì cũng chẳng ai dám hó hé.

Nhưng khi nghi lễ kết thúc và mọi người lần lượt ra về, trong những chiếc xe riêng, trong những câu chuyện phiếm sau bữa ăn, tất cả đều khó tránh khỏi tò mò và háo hức khi thảo luận về sự việc này.

"Giang Diệu không biết gì thật à? Cậu ấy ở gần hiện trường đến vậy mà... Chẳng lẽ không nghe được chút âm thanh nào?"

"Chắc cảnh sát đang che giấu manh mối, phim trinh thám nào chẳng vậy! Một phần là để tránh cho kẻ thủ ác biết được cảnh sát có bao nhiêu thông tin, phần còn lại là để tránh cho kẻ khác bắt chước..."

"Tôi nghe nói Giang Diệu có hai nhân cách, mọi người có nghĩ là..."

"A? Không thể nào? Dù có hai nhân cách nhưng dù gì đó cũng là mẹ ruột của cậu ấy..."

---

Dù đã chôn cất vợ xong nhưng ở nhà vẫn còn nhiều việc phải giải quyết.

Trên đường từ nghĩa trang về nhà, Giang Nhất Hoán vừa lái xe vừa nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Phải đưa cha mẹ vợ về nhà, tránh cho họ quá đau buồn rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Phải đi chào hỏi với bên đội trượt băng nghệ thuật của tỉnh. Nói với họ bà ấy không đi được, cảm ơn họ vì đã cho bà cơ hội này.

Cần xác nhận lại lịch tái khám của con trai. Hình như là một tháng sau thì phải? Nghe nói kết quả khám bệnh lần trước rất tốt, Giang Nhất Hoán vẫn còn nhớ rõ nụ cười rạng rỡ của vợ mình khi bà báo chuyện này cho ông biết qua video.

Cần trò chuyện với dì giúp việc. Có vẻ như dì giúp việc cũng bị kích động sau sự việc này, dì ấy không định làm thuê cho gia đình họ nữa. Nếu đổi dì giúp việc mới ngay tại thời điểm này thì e rằng Giang Diệu sẽ không thích ứng được. Nếu có thể thì tốt nhất nên khuyên dì ấy ở lại thêm một khoảng thời gian.

... Trừ mấy việc này ra, còn một việc khác nữa.

Tuy không quá cấp bách nhưng vẫn cần phải làm.

"Con có nhớ xe của mẹ đỗ ở đâu không?" Giang Nhất Hoán quay đầu lại hỏi Giang Diệu đang ngồi ở hàng ghế sau.

Giang Diệu nhìn ông, chớp chớp hàng mi dài như lông quạ: "Nhớ."

"Được rồi, vậy mình đi lấy xe giúp mẹ nhé."

Tối hôm đó, Từ Tĩnh Nhàn đã lái xe đi. Đến nay, chiếc xe ô tô màu trắng kia vẫn còn đỗ trong bãi đỗ xe ngầm của phòng tập múa ballet.

Nhờ Giang Diệu chỉ đường, Giang Nhất Hoán nhanh chóng tìm thấy xe của vợ mình trong bãi đỗ xe to lớn.

Thân xe trắng sạch không một vệt bụi, trong xe cũng gọn gàng ngăn nắp, thoang thoảng mùi nước hoa thơm dịu.

Vợ ông luôn trân quý những đồ vật thường dùng hằng ngày. Không liên quan gì đến giá cả mà đó chỉ là một cách bà tôn trọng cuộc sống của mình.

Giang Nhất Hoán ngồi vào trong xe, chuyện đầu tiên ông làm là điều chỉnh ghế ngồi.

Cạch – ông đẩy ghế lái về sau một khoảng lớn.

Cơ thể ông lớn hơn vợ một vòng. Dù sao thì vợ ông vốn cũng là vũ công ballet, tuy đã nghỉ hưu nhưng bà vẫn giữ sự tự giác cao độ, luôn duy trì được vóc dáng hoàn hảo.

Còn về bản thân ông, sau khi kết hôn thì tự dưng tăng cân, đã không còn là chàng trai cao gầy hồi trẻ.

Vợ ông thường hay trêu con trai nói đúng, ông rất giống chú chó St.Bernard, vừa mập mạp lại vừa ngốc nghếch.

Giang Nhất Hoán nghiêng người qua thắt dây an toàn cho con trai ngồi ở ghế phụ.

Khác với khi ngồi ở xe của cha, khi ngồi xe mẹ, Giang Diệu sẽ ngồi ở ghế phụ thay vì ghế sau.

Nguyên nhân là bởi Giang Nhất Hoán thường xuyên bận rộn với công việc, bình thường Từ Tĩnh Nhàn sẽ tự mình chăm sóc cho Giang Diệu. Vậy nên, Giang Diệu quen ngồi ở ghế phụ trên xe mẹ.

Nếu như ngồi trên xe cha, Giang Diệu sẽ tự động ngồi ở ghế sau. Suy cho cùng, chỉ cần Giang Nhất Hoán có mặt, họ sẽ là một nhà ba người cùng nhau đi chơi.

Lạch cạch – dây an toàn đã được thắt xong.

Giang Nhất Hoán hít sâu một hơi, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.

Chiếc xe vừa lên đến mặt đất, những tia nắng xiên xéo của hoàng hôn đã rọi vào. Giang Diệu giơ tay lên theo bản năng, che bớt ánh sáng chiếu thẳng vào mắt.

Chiếc xe đi được một đoạn rồi dừng lại ở cổng thu phí.

Trên đồng hồ tính tiền bên cạnh thanh chắn hiển thị số tiền đỗ xe đắt đỏ.

Hơn hai trăm.

"Sao lại đỗ lâu vậy!?" Vừa nhìn thấy số tiền đỗ xe đắt đỏ trên đồng hồ tính tiền, bảo vệ trong bốt thu phí lập tức nhíu mày. Ông ta thò người ra khỏi cửa sổ, gõ mạnh vào tấm biển bên ngoài bốt, nói với vẻ trách móc và nghiêm khắc: "Không được đỗ qua đêm! Bãi đỗ xe này không được đỗ qua đêm! Chữ to thế này mà không nhìn thấy à!"

"..."

Người đàn ông hiền hậu ngồi trên ghế lái vốn đã rút điện thoại ra chuẩn bị thanh toán thì đột nhiên vỡ òa cảm xúc khi nghe lời quát nạt của bảo vệ. Ông gục xuống vô lăng, bật khóc nức nở.

Giang Nhất Hoán là một người rất tự chủ, ông không bao giờ để lộ cảm xúc của mình trước mặt người ngoài.

Khi nhận được tin vợ mất lúc đang tham dự hội nghị học thuật ở nước ngoài, ông không hề khóc. Vội vã trở về nước, đón con trai từ phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự, ông cũng không khóc.

Ngay cả khi thương lượng với nhân viên nhà tang lễ về cách sắp xếp di hài cho người vợ chỉ còn lại phần thân trên, ông cũng chẳng rơi nước mắt.

Ông như một người thép, dùng tấm sắt che đi nỗi đau khi mất đi người vợ yêu dấu.

Ông cho rằng, là một người đàn ông, là một người cha, ông không có quyền đưa ra lựa chọn vào lúc này.

Ông phải mạnh mẽ.

Nhưng giờ đây, chỉ vì bảo vệ của bãi đỗ xe hỏi một câu "Sao lại đỗ lâu vậy", Giang Nhất Hoán bỗng chốc tan nát cõi lòng.

Nỗi buồn bấy lâu nay bị kìm nén bỗng trào dâng như vỡ đê.

"... Ơ? Sao vậy? Không phải chứ, chưa gì mà khóc là sao? Đàn ông con trai, nói hai câu mà đã khóc à..." Bảo vệ sửng sốt, không ngờ một người đàn ông đã ngoài bốn mươi lại có thể bật khóc nức nở như vậy.

Người đàn ông gục xuống vô lăng nức nở, đôi vai dày rộng cong lên, tiếng khóc bị vùi trong cánh tay, nghẹn ngào mà thảm thiết.

Giang Diệu ngồi trên ghế phụ nhìn ông.

[Ông ấy rất buồn.]

Giọng nói trong lòng bỗng vang lên.

[Vỗ vai ông ấy đi.]

Giang Diệu ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu vươn tay ra, khẽ khàng vỗ lên bả vai của người đàn ông đang khóc nức nở.

Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, hệt như cành lá đang vuốt ve chú sâu.

Nhưng người đàn ông đang khóc đã cảm nhận được.

Giang Nhất Hoán ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe ánh lên vẻ khó tin: "Con trai?"

Giang Nhất Hoán không thể ngờ đứa con trai mắc bệnh tự kỷ suốt hơn hai mươi năm của mình, ngay cả giao tiếp với mọi người còn không biết lại biết an ủi ông.

Giang Nhất Hoán không thể kiềm chế được nữa. Vị học giả đĩnh đạc và điềm tĩnh này gạt bỏ mọi tự trọng và kiềm chế, ôm chầm lấy con trai mình dưới sự chứng kiến ngỡ ngàng của người bảo vệ, ông khóc rống lên.

... Tiếng khóc của ông rất lớn.

Giang Diệu bị cha ôm chặt vào lòng, cậu cảm thấy tai mình vang vọng tiếng khóc của ông, rung động đến mức nhức nhối.

Bảo vệ nhìn hai cha con đầy bất lực. May mắn là đây không phải giờ cao điểm ra vào bãi đỗ xe nên để chiếc xe này tạm đỗ ở đây một lúc cũng không sao.

Hơn nữa...

Bảo vệ nhìn thời gian chiếc xe này vào bãi, tim bỗng đập thình thịch, đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó.

Bảo vệ thở dài, không hỏi thêm nữa mà tự ý hủy đi phí đỗ xe.

Ông nâng thanh chắn lên để hai người họ rời đi.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top