Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25 Nếu Lục Thanh Tắc chết, có lẽ hắn sẽ phát điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yeon
-
“Lũ lụt làm vỡ đê ở vùng phủ Tập An, nhấn chìm một số thôn trang ven đường khiến nhiều người chết đuối, xác chết trôi xa hàng ngàn dặm.” 

Câu đầu tiên thốt ra khiến cho Lục Thanh Tắc và Ninh Quyện đều thay đổi sắc mặt.

Như lời Hộ Bộ thượng thư nói, phương nam hàng năm lũ lụt, cầu xin triều đình cấp kinh phí hỗ trợ, không ngừng khởi công xây dựng thủy lợi, gia cố bờ đê, trăm vạn lượng chân kim bạch ngân* được ném vào, không đến mức tạo ra một công trình bã đậu như vậy.
*Chân kim bạch ngân (真金白银) vàng bạc thật, dùng để chỉ những vật có giá trị và tiền thật.

Bây giờ vẫn chưa tới mùa mưa đâu.

Sợ rằng chân kim bạch ngân này đều lọt vào túi tiền của người nào đó, chứ không phải đường sông.

Trên mặt Ninh Quyện không thể nhìn ra hỉ nộ, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Tiếp tục.”

Trinh thám càng cúi đầu thấp hơn: “Phương nam ngày càng nóng bức, khi thuộc hạ gấp rút trở về, vừa lúc xảy ra dịch bệnh, tuần phủ Giang Hữu Phan Kính Dân hạ lệnh, phong tỏa và bao vây hơn một nửa Giang Hữu, thuộc hạ phải tốn chút công sức mới có thể ra vào.”

Hậu quả việc phớt lờ triều chính khi còn tại vị của Sùng An Đế đã lộ rõ — quan viên địa phương bằng mặt không bằng lòng, căn bản không đặt tân đế vào trong mắt, vì chính tích và chức nghiệp mà tùy ý che giấu tình hình thiên tai.

Chỉ sợ cho dù có tấu chương từ Giang Hữu, cũng bị chặn lại trong tay Vệ Hạc Vinh.

Ninh Quyện đập mạnh chén trà trước mặt: “Thật to gan!”

Ngay cả những người hiếm khi thay đổi tâm trạng như Lục Thanh Tắc, lồng ngực cũng bắt đầu đốt lửa, hít một hơi thật sâu: “Hiện giờ tình huống ở phủ Tập An như thế nào?”

“Bẩm đại nhân, trọng binh canh gác, người thường không được phép tùy ý ra vào, chỉ những người có lệnh thông hành mới có thể ra vào, lệnh thông hành phải được đóng dấu của tuần phủ.”

Trong mắt đám làm quan đó, đây có lẽ chỉ là chuyện bình thường, dù sao thì người chịu khổ chính là bá tánh, với họ mà nói cũng vô thưởng vô phạt.

Nếu báo lên triều đình sẽ gây rắc rối cho chính mình, vậy chi bằng che giấu — suy cho cùng mũ quan của họ, thậm chí còn quan trọng hơn sống chết của một đám dân thường này.

Bọn họ minh oan cho hòa bình và ca hát nhảy múa, còn những nạn dân lại phải trôi dạt khắp nơi, lo sợ không yên, tuyệt vọng chết trong bệnh đói.

Lục Thanh Tắc liếc nhìn sắc mặt lạnh như sương của Ninh Quyện, gật đầu với trinh thám trên mặt đất: “Vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”

Trinh thám không dám cử động, nghe thấy Ninh Quyện lạnh lùng lặp lại “đi xuống”, mới cúi người hành lễ, im lặng lui xuống.

Trong Nam thư phòng nhất thời rơi vào trầm mặc.

Lục Thanh Tắc rót cho Ninh Quyện một ly trà hoa cúc, đẩy vào tay hắn, nhân tiện cũng rót cho mình một ly: “Vệ Hạc Vinh và Phan Kinh Dân có quan hệ gì?”

Ninh Quyện buông lỏng nắm tay siết chặt, lộ ra gân xanh, một hơi uống hết trà, sắc mặt bình tĩnh lại: “Năm Phan Kính Dân trở thành tiến sĩ, Vệ Hạc Vinh phối hợp với Lễ Bộ chủ trì thi hội, là một trong những giám khảo của buổi đó.”

Nói cho suông, Phan Kinh Dân xem như là học trò của Vệ Hạc Vinh.

Ninh Quyện từ nhỏ đọc đến đâu nhớ đến đấy, Lục Thanh Tắc cũng không ngạc nhiên khi hắn lại nhớ tới quan hệ này.

Ngày ấy ở Văn Uyên Các, thái độ của Vệ Hạc Vinh cũng dễ giải thích, lão đang bảo vệ Phan Kính Dân.

Nhưng hiển nhiên là không phải vì tình thầy trò, chỉ có thể là mối quan hệ lợi ích giữa Vệ Hạc Vinh và Phan Kính Dân.

Giang Hữu từ xưa đã phồn thịnh, với hành vi của Phan Kính Dân, ở nơi đó tất nhiên sẽ sung túc.

Vệ Hạc Vinh nếu đã can thiệp, hẳn là cũng không muốn triều đình cử người đến đó để tránh phát hiện ra điều gì — dù sao thì khi tiểu hoàng đế lớn lên, số người bảo vệ đế phái chính thống cũng tăng dần, cho dù không phải là phe của hoàng đế, nhưng vẫn có không ít người muốn hạ gục Vệ Hạc Vinh.

Lục Thanh Tắc vuốt ve mép chén trà, chậm rãi suy nghĩ: “Nhưng nếu ta là Vệ Hạc Vinh, thay vì lo lắng người được triều đình phái đi cứu tế phát hiện ra thì báo cáo tình hình thiên tai như thường, cử người của mình đến cứu tế và giải quyết một cách quang minh chính đại, coi đó là chuyện bình thường mà xí xóa, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Dù sao thì phương nam hầu như năm nào cũng xảy ra lũ lụt, trốn trốn giấu giấu, ngược lại càng dễ bị phát hiện ra có gì đó khác thường không phải sao.

Ninh Quyện nhíu mày, môi mỏng khẽ mấp máy: “Việc này hẳn là Phan Kinh Dân tự ý đưa ra quyết định.”

Vệ Hạc Vinh trong lòng có lẽ cũng không hài lòng, nhưng mất đi cơ hội, lại có cản trở nên chỉ có thể giúp che đậy.

Lúc này, nếu Vệ Hạc Vinh phát hiện ra họ cử người đến Giang Hữu để điều tra, yêu cầu người đến Giang Nam cứu tế và tra xét, sẽ có phản ứng gì?

— lão hoặc là tiên hạ thủ vi cường*, giải quyết Phan Kinh Dân, hoặc là phái người đến xóa sạch manh mối trước.
*Tiên hạ thủ vi cường (先下手为强) ra tay trước thì chiếm được lợi thế

Đây chính là cơ hội tốt để tấn công Vệ Hạc Vinh, bất kể kết quả nào ở trên, cũng không phải là điều họ muốn nhìn thấy, cho nên bọn họ chỉ có thể tạm thời giả vờ không biết.

Ngoài ra, nếu muốn điều tra rõ sự thông đồng giữa Phan Kính Dân và Vệ Hạc Vinh, cũng cần có một người đáng tin cậy và có năng lực phụ trách cứu tế, âm thầm điều tra.

Mấy năm nay hai người đã lôi kéo được một số chi thần hữu dụng, nhưng trong đầu Lục Thanh Tắc sàng lọc một chút, nhất thời lại không có gì đặc biệt — hầu hết đều là văn thần đã quá tuổi, cử đi một chuyến dài, có thể thuận lợi đến nơi hay không mới là một vấn đề.

Không nói đến Giang Hữu sợ rằng có sự cấu kết trên dưới, đồng lõa đồng mưu, nhiệm vụ này cũng không chỉ là cứu tế, cử bất kỳ quan viên nào đi đến đó đều rất nguy hiểm.

Lại Bộ bị kiểm soát bởi Vệ Hạc Vinh, người được chọn trong kỳ thi mùa xuân, hoặc là chọn gia nhập, hoặc là được phân công nhậm chức ở một nơi chim không thèm ị (xa xôi và hoang vắng), ngoài ra còn có không ít máu tươi.

Nghĩ tới nghĩ lui, lại không thể nghĩ ra ứng cử viên phù hợp.

Lục Thanh Tắc xoa xoa thái dương, cảm thấy có chút đau đầu, đang cau mày suy nghĩ về người có thể sử dụng trong nguyên tác, trên trán đột nhiên có hơi lạnh.

Ninh Quyện lặng lẽ di chuyển đến phía sau y, duỗi tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt đạo của y, lực độ không lớn không nhỏ, vừa phải, thành thạo đến mức Lục Thanh Tắc có ảo giác hắn đã đặc biệt luyện tập.

Giọng nói thanh niên rất bình tĩnh: “Có một người phù hợp.”

Cơn đau đầu của Lục Thanh Tắc thuyên giảm đôi chút, đầu lông mày khẽ cau lại cũng thả lỏng một chút, ngước mắt hỏi: “Ai?”

Ninh Quyện mấp máy môi mỏng, phun ra một chữ: “Ta.”

“...” Miệng Lục Thanh Tắc không khỏi mở to một chút, ngớ ngẩn thốt ra một âm tiết, “Hả?”

Dáng vẻ này trông vô cùng đáng yêu.

Tâm tình Ninh Quyện tốt lên một chút, lại ngọt ngào cười, giải thích: “Tiên đế xây dựng hành cung ở Giang Nam, tháng sáu hàng năm đều sẽ đến Giang Nam một chuyến, lần này ta đến Giang Nam, cũng không có gì bất thường.”

Dừng một chút, giọng hắn trầm xuống: “Huống chi, mẫu thân ta xuất thân ở vùng Giang Nam.”

Mẫu phi Ninh Quyện xuất thân từ Lương gia - thế gia y dược ở vùng Giang Nam, chẳng qua là sau vụ việc “đầu độc Hoàng Hậu mưu hại con vua”, Lương gia mới bị liên lụy, sớm đã thất linh bát lạc* hơn mười mấy năm trước.
*Thất linh bát lạc (七零八落) thành ngữ diễn tả sự tan vỡ và rối loạn

Sau khi Ninh Quyện đăng cơ, đã truy phong cho Tĩnh tần là Hoàng Thái Hậu vì thánh mẫu, một thời gian nữa sẽ là ngày giỗ của nàng.

Ngày giỗ mẹ để đang đến gần, Hoàng Thượng thương nhớ, muốn đến Giang Nam, đã có tiền lệ, nói có sách mách có chứng, không thể tìm ra điều gì bất thường.

Ninh Quyện rũ mắt, khuôn mặt tuấn mỹ khuất trong bóng tối, đáy mắt là một mảnh mực dày không cách nào xóa bỏ.

Khi Tĩnh tần bị hãm hại, hắn vẫn còn quấn tã, không thể làm được gì.

Ngay khi vừa bị ép phải đăng cơ, Lục Thanh Tắc bị Thục Vương gây rối, hắn cũng không thể sử dụng quyền lực.

Vệ Đảng trong triều không thể lay chuyển, nếu muốn rút ra trong một lần thì đến Giang Hữu có lẽ sẽ là một cơ hội tốt để phá vỡ tình thế, rủi ro chỉ đi kèm với lợi ích.

Nếu không thể trông cậy vào ai thì hắn tự mình đi.

Nhìn thấy Ninh Quyện im lặng, Lục Thanh Tắc trong lòng chua xót, cho là hắn đang ưu tư chuyện của mẫu thân, nghiêng người, nắm lấy tay Ninh Quyện, dịu dàng nói: “Được, cứ làm như ngươi nói, đúng lúc cũng có thể đến thăm chốn cũ của mẫu thân ngươi.”

Tay Lục Thanh Tắc thực ra cũng không ấm áp.

Thân thể y không tốt, bên trong hư nhược, ngay cả trong mùa hè nóng bức, khi chạm vào làn da vẫn có cảm giác ấm áp và mát mẻ, giống như một khối ngọc lạnh không thể nung nóng.

Nhưng được y nắm tay, Ninh Quyện vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp khó tả.

Ninh Quyện không khỏi cúi người xuống, từ phía sau ôm Lục Thanh Tắc, vùi đầu nhẹ nhàng hít một hơi, hương mận lành lạnh hơi hiện mùi thơm ngào ngạt xoa dịu từng dây thần kinh đau nhức, trái tim trống rỗng cũng dần được lấp đầy, hắn cảm nhận được sự bình yên nhẹ nhàng, sắc mặt dịu đi một chút: “Ừm, trước khi rời kinh, ta sẽ sắp xếp việc ở kinh thành cùng các bước tiếp theo.”

Khi hắn không có ở kinh thành, Vệ Hạc Vinh thế tất sẽ càn rỡ hơn, nhưng đây chính là điều họ cần, Vệ Hạc Vinh càng làm càn, càng không đạte họ vào mắt thì đối với họ càng có lợi.

Mọi hướng đi ở kinh thành cũng phải có người tùy thời giám sát, mọi tin đồn đều phải hội báo cho hắn.

Ngoài ra, còn phải sắp xếp người chuẩn bị cứu tế… hắn ích kỷ muốn Lục Thanh Tắc làm khâm sai này.

Nhưng dù vậy, cũng sẽ không được nhìn thấy Lục Thanh Tắc trong hai ba tháng.

Chỉ cần nghĩ đến chút thôi, một cảm giác miễn cưỡng đã vỡ đê tràn ra, tràn ngập trong lòng.

Còn chưa rời đi, hắn đã bắt đầu nhớ hương mận thoang thoảng gần kề.

Lục Thanh Tắc nhận thấy cánh tay Ninh Quyện càng ngày càng siết chặt, cảm giác như rơi vào lồng giam, không thể cử động, nhưng y lại lười động đậy, để nhãi con này làm nũng trút nỗi lo lắng: “Trong đội ngũ đến Giang Nam, nhất định sẽ có người do Vệ Hạc Vinh xếp đặt, vẫn phải tìm hai người thay thế có thân hình giống nhau, tiện cho chúng ta kim thiền thoát xác*.”
*Kim thiền thoát xác (金蝉脱壳) chỉ bản chất của hành vi đóng giả, tìm vỏ bọc thay thế để đánh lừa đối phương.

Lần này đổi thành Ninh Quyện sửng sốt, chần chừ nói: “Chúng ta?”

Lục Thanh Tắc duỗi ngón trỏ ra, ấn vào cái đầu đầy lông đang cọ vào hõm cổ mình, vô tình đẩy ra, giọng điệu lạnh lùng: “Bằng không? Chẳng lẽ người còn muốn bỏ ta ở lại kinh thành?”

Ninh Quyện sau một hồi bất ngờ kinh ngạc, miễn cưỡng từ bỏ lắc đầu: “Đường xá xa xôi, Giang Hữu bệnh dịch lại lan tràn, sư phụ…”

“Ta lại không phải tôn lưu ly, không mỏng manh dễ vỡ như vậy.” Lục Thanh Tắc không nhẹ cũng không nặng gõ đầu hắn, “Đừng nói nhảm nữa, tình hình thiên tai ở Giang Hữu đang cấp bách, không thể chậm trễ, nhanh chóng đi thu xếp.”

“Nhưng mà…” Ninh Quyện vẫn còn do dự.

Lục Thanh Tắc sắc mặt trầm xuống, giọng điệu càng lạnh lùng hơn, giáo huấn nói: “Lề mà lề mề giống bộ dạng gì, ngươi là hoàng đế, không phải vợ nhỏ, làm việc ngươi nên làm đi!”

Ninh Quyện bị giọng điệu của y làm cho sợ hãi, theo bản năng đứng thẳng lưng lên, bước ra ngoài, mở cửa, sau đó mới nhận ra đây là thư phòng của mình.

Ninh Quyện: “...”

Trường Thuận đang canh ngoài cửa, thấy cửa đột nhiên mở ra, bệ hạ đứng ở cạnh cửa vẻ mặt khó đoán, vội vàng cúi người: “Bệ hạ có gì phân phó sao?”

Ninh Quyện trầm mặc một lát, cũng không lộ ra vẻ xấu hổ sau khi bị sư phụ giáo huấn, mặt không đổi sắc nói: “Truyền mật lệnh của trẫm, triệu chỉ huy sứ Trịnh Nghiêu, Phùng đại học sĩ, thiếu khanh Đại Lý Tự Phạm Hưng Ngôn, Hộ Bộ thị lang Chu Khâm… bí mật đến đây.”

Tim Trường Thuận nhảy dựng.

Đây đều là những người ủng hộ thiên tử, Ninh Quyện chưa bao giờ tiếp kiến nhiều người như vậy cùng một lúc, lần này sợ là có đại sự.

Những gã biết tốt hơn hết là không nên hỏi nhiều, lại hành lễ, vội vàng đi truyền mật lệnh.

Một số đại thần làm theo chỉ dẫn, sau khi nhiệm vụ kết thúc lặng lẽ đi vào sảnh phụ thường mật hội (họp kín), gặp mặt Ninh Quyện và Lục Thanh Tắc.

Lúc bọn họ rời đi, sắc trời cũng đã tối, tận dụng màn đêm, dưới sự yểm hộ của Trịnh Nghiêu, im ắng rời khỏi hoàng thành.

Sáng hôm sau, Ninh Quyện liền lấy ra lý do đã chuẩn bị tốt, đề nghị muốn đến Giang Nam.

Trên triều đình tức khắc trở nên náo nhiệt.

Ngụy Hạc Vinh nhướng mày, đáy mắt toát lên một tia dị sắc.

Sớm không đi, muộn không đi, lại cứ đi vào lúc này?

Nhưng dựa theo phong tục cũ ngày xưa, lúc này đến Giang Nam quả thực không có gì lạ, trái lại bởi vì mẹ đẻ của tiểu hoàng đế - Hoàng Thái Hậu sinh ra ở Giang Nam nên càng tự nhiên hơn.

Ý kiến của các triều thần chia thành hai phái.

Một nửa cảm thấy Thiếu Đế tuổi còn trẻ đã bắt đầu học thái độ buông thả, đắm chìm trong khoái cảm nhục dục của cha mình, thật sự khiến người khác cảm thấy đau lòng, đây là phe của hoàng đế.

Nửa còn lại vui mừng ra mặt, tiểu hoàng đế vừa có một số người ủng hộ, lại muốn từ bỏ chuyện kinh thành, chạy tới Giang Nam chơi đùa, vui tay vui mắt, đây là Vệ Đảng.

Sau một hồi nghị luận sôi nổi, lại có một giọng nói thứ ba vang lên: Mẫu hậu của bệ hạ sinh ra ở Giang Nam, Đại Tề luôn tôn trọng lòng hiếu thảo, bệ hạ thương nhớ mẫu thân, chính là thể hiện lòng hiếu đạo.

Vệ Hạc Vinh vẫn im lặng, nghiền ngẫm ý đồ thực sự của tiểu hoàng đế.

Nhưng cũng hiểu, chuyện này không thể bị bác bỏ, chỉ có thể làm một chút thủ đoạn trong đội ngũ đi xuống phía nam.

Trong lúc tảo triều, Ninh Quyện đến Giang Nam là chuyện đã được định trước.

Vốn dĩ Thái Bộc tự* và các lộ quan viên còn dự định đến bàn bạc với Ninh Quyện, muốn nghi thức đi xuống phía nam lần này lớn đến mức nào, sắp xếp bao nhiêu người, mang theo ai… Một đống việc vặt rơi xuống, ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng, Ninh Quyện nghe vậy cau mày, nhàn nhạt nói: “Mọi thứ cứ đơn giản đi, an bài càng sớm càng tốt, trẫm không muốn phô trương lãng phí. Cứ giao cho Vệ thủ phụ tới an bài đi.”
*một trong 6 tự trong quan chế Lục tự

Bệ hạ muốn đến trước ngày giỗ của mẫu thân — vì lý do này nên không ai dám nói khác.

Vệ Hạc Vinh ngồi trong thư phòng Vệ phủ, hơi nhướng mày: “Bệ hạ thật sự nói để ta an bài mọi thứ?”

Lão vốn còn có vài phần hoài nghi, chờ xem hành động tiếp theo của tiểu hoàng đế, không ngờ tiểu hoàng đế lại đột nhiên chưa chuẩn bị mà ra tay như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc.

Dám để đoàn tùy tùng do lão an bài đi xuống phía nam với mình, chẳng lẽ thật sự chỉ đi xuống phía nam để hoài niệm mẫu thân?”

Cùng ngồi trong thư phòng còn có Phàn Vĩ chỉ huy sứ Kinh doanh*, Hình Bộ thượng thư Hướng Chí Minh và những người khác, mấy người ánh mắt giao hội, thấp giọng nói: “Vệ đại nhân, không bằng, nhân cơ hội này…”
*Kinh Doanh, theo baidu là một cơ sở quân sự dưới thời nhà Minh TQ, người ta cho rằng nó được thành lập vào đầu thời Hồng Vũ. Sau khi Minh Thành Tổ dời đô đến Bắc Kinh, lần lượt thành lập kinh sư, kinh doanh và Nam Kinh kinh doanh.

Bí mật loại bỏ tiểu hoàng đế.

Những năm gần đây tiểu hoàng đế có vẻ không còn nghe lời như trước, vừa hay tên ma ốm bên cạnh hắn cũng muốn đi cùng.

Trước khi tiểu hoàng đế hoàn toàn trưởng thành, thay thế hắn bằng một đứa trẻ ba tuổi trong tộc, chẳng phải còn tốt hơn?

Hoặc là dứt khoát hoặc là không làm gì, đã làm phải làm đến cùng, khoác hoàng bào…

Dòng suy nghĩ của nhiều người bị tiếng chung trà đập mạnh xuống bàn làm cho gián đoạn.

Vệ Hạc Vinh liếc nhìn mấy người trước mặt, cảm thấy hơi mệt mỏi với những kẻ ngốc này —  một hai tên ngu xuẩn trước mắt còn có thể quản, nhưng tên ngu xuẩn ở xa Giang Hữu nhất thời nhịn không được, thậm chí còn ngu ngốc hơn.

“Nếu tiểu hoàng đế chết, các phiên vương, Tĩnh Vương Thục Vương còn có thể ngồi yên?” Vệ Hạc Vinh vẫn mỉm cười, giọng nói lại rất lạnh lùng: “Võ quốc công ở xa nắm giữ binh quyền ở Mạc Bắc có thể ngồi yên sao?”

Đáy lòng mọi người thoáng chốc cảm thấy lạnh lẽo.

Tĩnh Vương Thục Vương đã đủ phiền toái, nhưng hai người này gộp lại cũng chưa đủ khiến cho họ sợ hãi bằng một võ quốc công.

Võ quốc công mất cha khi còn nhỏ, huynh trưởng lại đến biên ải, một mình ở lại kinh thành, Thái Hậu thấy hắn đáng thương nên đem hắn vào trong cung nuôi nấng, đối xử với hắn cực kỳ tốt.

Có lẽ cũng vì lý do này mà cho dù nản lòng với triều đình, võ quốc công cũng không trực tiếp làm phản, vẫn đóng quân ở Mạc Bắc nhiều năm, chữ “Trung” đã khắc sâu vào trong xương máu của người Sử gia.

Nếu như trên long ỷ đổi họ, ai biết võ quốc công sẽ không trực tiếp đánh về Yến Kinh, hay đơn giản là mở rộng cửa đưa người Thát Tử vào?

Dựa vào sự hiểu biết của Vệ Hạc Vinh về võ quốc công, cũng không đến mức mở cửa thả người Thát Tử, nhưng Sử đại tướng quân nhất định sẽ mang theo thân binh, đêm chạy ngàn dặm đến kinh thành lấy đầu lão.

Mọi người đều im lặng, một lúc lâu sau mới có người lúng túng nói: “Vậy…”

“Theo lời bệ hạ, mọi thứ cứ đơn giản.” Vệ Hạc Vinh lần nữa bình tĩnh lại, cũng không ngẩng đầu lên, “Bố trí người để mắt tới, đừng làm quá rõ ràng.”

“Vâng.”

Những người bên dưới có chuẩn bị nhanh đến đâu, cũng cần có thời gian.

Lục Thanh Tắc nóng lòng, nhưng y biết rõ, Ninh Quyện đã nói hết những gì cần nói, lúc này, càng không thể hành động thiếu kiên nhẫn.

Tận dụng những ngày này, y dành nhiều thời gian hơn để đến ưng phòng ở bên Tiểu Tuyết lẻ loi.

Người nuôi chim vừa nhìn thấy Lục Thanh Tắc tới, vội vàng hành lễ: “Thái phó đại nhân đến.”

Lục Thanh Tắc nhã nhặn gật đầu với hắn ta: “Tiểu Tuyết thế nào?”

Người nuôi chim bối rối một lúc.

Hắn ta vẫn cảm thấy cái tên Tiểu Tuyết này, đặt cho Hải Đông Thanh đẹp trai bướng bỉnh, cảm thấy gần như là sự sỉ nhục!

Hải Đông Thanh nhà người ta hoặc được gọi là “Uy vũ tướng quân” “Thần uy tướng quân”... Đế sư đại nhân đây là mùi vị gì vậy.

Nhưng đây là cái tên bệ hạ gật đầu, hắn cũng chỉ có thể theo sau gọi: “Tiểu, thuốc của Tiểu Tuyết dùng là loại tốt nhất, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là không biết vì sao, rõ ràng là chân phải và cánh trái của nó đều không bị thương, nhưng khi đi vẫn khập khiễng, cũng không thể bay được.”

Có phải trước đây chịu qua huấn luyện nên có chấn thương tâm lý không?

Lục Thanh Tắc phỏng đoán đi vào ưng phòng, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Tuyết được người nuôi chim thả ra, đang khập khiễng đi trên mặt đất, không còn là vị vua dũng mãnh của bầu trời, nhất thời cảm thấy có chút chua xót.

Nhìn thấy Lục Thanh Tắc, Tiểu Tuyết tàn nhưng không phế, vỗ cánh lao tới giống như một con gà thả rông.

Lục Thanh Tắc ngồi xổm xuống, đau lòng chạm vào chú đại bàng lớn đẹp trai này.

Ở thời hiện đại, đây giống như một chú chim ngồi trong tù.

Tiểu Tuyết đã rất quen với sự vuốt ve của Lục Thanh Tắc, khi được y chạm vào, sẽ nhắm mắt lại, dụi đầu vào trong lòng bàn tay y.

Lông đại bàng chạm vào cũng không mịn như nhung, nhưng dày và ấm áp, Lục Thanh Tắc chạm vào, nhịn không được lặng lẽ so sánh đầu của Tiểu Tuyết với đầu của Ninh Quyện.

Ừm… Chó nhỏ và chim nhỏ, mỗi loài đều có ưu điểm riêng.

Đó là kiểu lạnh lùng kiêu ngạo mà phớt lờ người khác, chỉ là tính khí cọ vào y, thật sự rất giống Ninh Quyện.

Lục Thanh Tắc lộ ra chút ý cười, phía sau liền truyền đến giọng nói chua chát của vị hoàng đế trẻ tuổi: “Quả nhiên sư phụ lại đến đây.”

Ninh Quyện bước vào phòng ưng, lạnh lùng liếc nhìn Hải Đông Thanh vừa thấy hắn tiến vào, liền kiêu căng mà ngẩng đầu lên.

Lục Thanh Tắc lại sờ vào đầu Tiểu Tuyết thêm hai cái, quay đầu lại: “Sao vậy, đã bàn bạc mọi thứ chưa?”

Ninh Quyện gật đầu: “Ngày mai có thể xuất phát.”

Nói đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy có chút vui mừng.

Chờ rời khỏi kinh thành, con chim hỏng này liền không thể phân tán sự chú ý của Lục Thanh Tắc đối với hắn.

Ninh Quyện lộ ra nụ cười hiếm thấy, nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết: “Nghe người nuôi chim nói, cánh và móng vuốt của nó bị thương, đến giờ cũng không thể bay được, ngày mai chúng ta rời Yến Kinh, không thể mang theo phiền toái này được.”

Lục Thanh Tắc: “?”

Sao đột nhiên nói điều này, ban đầu y cũng không muốn đưa Tiểu Tuyết đến Giang Nam.

Đầu chim vốn đang tận thưởng trong tay y chợt khựng lại.

Tiểu Tuyết ngẩng đầu lên, như nghe hiểu được lời của Ninh Quyện, đột nhiên kêu một tiếng rõ ràng, đôi cánh rung lên —

Nó bay lên!

Ninh Quyện: “…”

Quả nhiên là đang giả vờ.

Sớm muộn gì cũng phải làm thịt con chim hỏng này.

Lục Thanh Tắc mở to mắt: “...”

Đây là kỳ tích y học gì vậy?

Kỹ thuật diễn của Tiểu Tuyết cuối cùng vẫn không được mang theo.

Trước khi Lục Thanh Tắc rời đi, nghe báo cáo của người nuôi chim, bởi vì không được mang theo nên Tiểu Tuyết tức giận đến mức ăn ít hơn hai con thỏ.

Chuyến đi về phía nam này, là bằng đường thủy, qua sông Hoàng Hà trước, sau đó đi về phía nam dọc theo con kênh, trên đường cũng không định cập bến mà đi thẳng đến phủ Lâm An.

Thần tử đi theo chỉ có Lục Thanh Tắc, mọi người không thấy bất ngờ chút nào.

Mặc dù đội ngũ đã tinh giản qua, nhưng hoàng đế xuất hành, sự phô trương vẫn không hề nhỏ, chiếm nhiều nhất chính là hộ vệ, cấm quân ba trăm người, Cẩm Y Vệ ba trăm người, tất cả đều do chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Trịnh Nghiêu thống lĩnh.

Trên dưới lâu thuyền xa hoa có ba tầng, hộ vệ và người hầu đều nghỉ ở hai tầng bên dưới, còn Ninh Quyện và Lục Thanh Tắc ở tầng trên cùng.

Ninh Quyện không thích bị người vây quanh, Cẩm Y Vệ chỉ có thể tuần tra ở hai tầng dưới, tạp dịch cũng chỉ có thể tiến lên khi đang làm việc.

Trần Tiểu Đao cũng bị mang theo, nó không biết mục đích thật sự của chuyến đi lần này nên khi lên thuyền liền dựa vào mạn thuyền, không ngừng nhìn xuống, hưng phấn như một chú khỉ con.

Trường Thuận và Trần Tiểu Đao giao tình cũng không tệ lắm — hoặc là nói ngoại trừ Ninh Quyện, không có người nào mà Trần Tiểu Đao không thể đối phó, đặc biệt sắp xếp chỗ ở gần nhau cho Trần Tiểu Đao, cùng nhau ôn lại chuyện xưa.

Lâu thuyền bắt đầu chậm rãi di chuyển, gió mát trực tiếp xua tan cái nóng.

Sáng sớm thức dậy quá sớm, Lục Thanh Tắc thổi gió một hồi liền trở về khoang chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy không biết đã đi được bao xa, nhìn lại đã không còn nhìn thấy hình dáng kinh thành, trên sông dài mênh mông, ánh nước trong veo.

Lục Thanh Tắc có chút nhàm chán, mời Ninh Quyện đến chơi cờ, giữa đen trắng ngang dọc, y ngước mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú của vị hoàng đế trẻ tuổi, đột nhiên có một loại dự cảm.

Đợi đến khi trở về, có vẻ kinh thành đã đến lúc phải thay đổi rồi.

Sau một ván cờ dài, quân cờ của Lục Thanh Tắc gần như đều bị Ninh Quyện ăn mất, bại cục đã định.

Lục Thanh Tắc xoay một quân cờ đen suy nghĩ rất lâu, thản nhiên nói: “Ta thua rồi.”

Ninh Quyện chơi cờ cũng như tính khí trước đây của hắn, giống như một con sói cắn chuẩn vào cổ con mồi không chịu nhả ra, từng bước ép sát, cực kỳ hung hãn.

Lục Thanh Tắc lại khoan dung mượt mà hơn, bất động như núi, thường thì Ninh Quyện thà lao đầu vào, còn hơn là khó thoát ra.

Hai người chơi cờ, Ninh Quyện luôn thua nhiều hơn thắng.

Tuy nhiên sau khi thắng cờ, trông Ninh Quyện lại không mấy vui vẻ, cũng không có làm nũng như thường ngày, ngược lại vẫn rầu rĩ im lặng, có chút kỳ quái.

Lục Thanh Tắc kỳ lạ: “Sao vậy? Thắng cờ vẫn không vui sao?”

Ninh Quyện lại im lặng một lát, mới nhỏ giọng nói: “Không có.”

Chân trời đầy mây hồng, bị xé thành từng mảnh rơi xuống sông dài, xào xạc chói lóa như sao vỡ, hai người chơi một ván cờ rất lâu, sắc trời gần như tối sầm.

Ninh Quyện đưa chiếc áo choàng bên cạnh qua cho Lục Thanh Tắc: “Buổi tối lạnh, sư phụ phủ thêm đi.”

Lục Thanh Tắc nhướng mày.

Nhãi con ngày thường không phải hành động trước rồi mới nói sao, thông thường vào lúc này nên trực tiếp đến đây phủ thêm áo choàng cho y trước, sợ y thấy nóng quá, vẫn sẽ buộc lại cẩn thận rồi giải thích thêm hai lần nữa.

Vẫn có chút bất thường.

Nhưng sắc trời đã tối, cho dù Trường Thuận và Trần Tiểu Đao đã thắp nến, dựa vào ánh sáng yếu ớt đó, vẫn không thể nhìn thấy rõ sắc mặt Ninh Quyện.

Đang lúc y định cúi xuống nhìn kỹ hơn thì Trường Thuận đi tới: “Bệ hạ, Lục đại nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong, có muốn dùng ngay bây giờ không ạ?”

Ninh Quyện trầm giọng “ừm” một tiếng.

Trần Tiểu Đao liền nhanh nhẹn bưng bữa tối lên, cười hì hì nói: “Có cá, công tử thích ăn cá nhất.”

Lục Thanh Tắc cười nói: “Bệ hạ không thích có người ở bên cạnh nhìn, hai người các ngươi đi ăn cơm đi, lát nữa để người khác tới thu dọn.”

Trường Thuận còn có chút do dự, Trần Tiểu Đao liền lưu loát “này” một tiếng, kéo gã đi xuống, lẩm bẩm” “Vừa lúc, cùng ta hỏi thăm phòng bếp xem ngày mai ăn gì, công tử nhà ta cũng có rất nhiều thứ không thể ăn được…”

Tiếng người xa dần, Lục Thanh Tắc cầm đôi đũa ngà lên, gấp ít bong bóng cá trắng nõn, thời tiết khô hanh nên dùng gừng tỏi băm nhỏ để khử mùi tanh rồi hấp chín, thêm nước tương tăng vị tươi, non mềm tươi ngon.

Y ăn hai miếng, mới phát hiện Ninh Quyện vẫn không nhúc nhích, khó hiểu đặt chiếc đũa vào trong chén hắn: “Làm sao vậy?”

Ninh Quyện vẫn không hé răng, nhìn Lục Thanh Tắc gắp đồ ăn vào trong chén mình, im lặng cầm lấy chiếc đũa, đưa vào miệng, động tác thoáng chốc cứng đờ.

Sau đó hắn đột nhiên đứng dậy thật nhanh, bò đến mạn thuyền, ọe mà nôn ra.

Lục Thanh Tắc: “…”

Lục Thanh Tắc nhất thời không nói nên lời, dở khóc dở cười đặt đũa xuống bước tới, đỡ hắn vỗ lưng: “Sao ngươi không nói sớm là mình bị say sóng?!”

Ninh Quyện nôn xong, chỉ cảm thấy mức độ nhục nhã có thể so được với lần bị chảy máu mũi trước mắt Lục Thanh Tắc, rầu rĩ quay mặt đi: “Ta không sao, sư phụ đi dùng bữa tối đi.”

Lục Thanh Tắc khó tin trợn mắt: “Ninh Quả Quả, ngươi sẽ không cảm thấy mình đang nôn ở đây mà ta vẫn có thể nuốt trôi đấy chứ?”

Ninh Quyện suy nghĩ một chút, suy yếu nhưng quật cường: “Vậy ta đổi một chỗ nôn khác.”

Lục Thanh Tắc: “…”

Đứa nhỏ này, để cho y nói gì đó đi.

Y đặt Ninh Quyện ngồi xuống, cúi xuống nhìn kỹ hơn, sắc mặt của đứa trẻ không biết đã tái nhợt từ lúc nào, muốn nôn nhưng ngăn lại, đoán chừng đã cảm thấy không thoải mái khi chơi cờ trước đó, nhưng gắng gượng không hé răng.

Ánh mắt thiếu niên né tránh, môi mím đến trắng bệnh, tám phần là cảm thấy mất mặt.

Lục Thanh Tắc dở khóc dở cười, thấy chóp tai hắn đều đỏ, tốt bụng tránh xa một chút, quay người đi kêu người.

Nhân lúc Lục Thanh Tắc rời đi, Ninh Quyện nhanh chóng rót hai chén trà, ghé vào mạn thuyền súc miệng, cẩn thận thở ra, cảm thấy không còn mùi gì nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Thanh Tắc vừa quay lại đã nhìn thấy cảnh tượng này, đáy mắt đầy ý cười.

Giống như một chú khổng tước nhỏ xòe đuôi.

Mấy tấn gánh nặng hình tượng này rốt cuộc đến từ đâu?

Trước mặt y đã như vậy, sau này ở trước mặt cô nương mình thích, cũng không biết sẽ như thế nào.

Trong nguyên tác, bạo quân có lẽ vì không tin tưởng bất kỳ ai nên không gần nữ sắc.

Lục Thanh Tắc nhịn không được suy đoán Ninh Quyện sẽ thích kiểu con gái như thế nào.

Nhưng nghĩ kỹ hơn, nói không chừng đợi sau khi Ninh Quyện có con, cũng có thể y đã nghỉ hưu sẽ bị mời trở lại.

Biết thiếu niên ở độ tuổi này da mặt mỏng, lòng tự trọng cao, y đợi Ninh Quyện ngồi lại, mới cầm hai thứ đi tới, đặt lên bàn: “Nhờ người mang tới ít củ cải chua và sơn tra, có thể giảm bớt một chút.”

Ninh Quyện vẫn cảm thấy mất mặt, cót két cắn một miếng củ cải chua giòn không nói một lời.

Nhưng sau khi ăn vài củ cải chua, cảm giác choáng váng tức ngực và buồn nôn đó quả nhiên đã giảm đi một chút.

Đến lúc này, Ninh Quyện mới lên tiếng, vẫn rất quật cường: “Sư phụ, ta ổn.”

Lục Thanh Tắc cười mắng một tiếng: “Lại ăn nhiều một chút, ta còn sẽ cười nhạo ngươi sao? Tiền đồ!”

Ninh Quyện ủ rũ lại ăn một ít sơn tra.

Cho dù Lục Thanh Tắc không cười nhạo hắn, hắn cũng không muốn xấu hổ trước mặt Lục Thanh Tắc.

Thấy Ninh Quyện liều chết giữ sĩ diện, Lục Thanh Tác tốt bụng không nói cho những người khác biết bệ hạ say sóng — để tránh người đi cùng ghi lại sự việc, sau này cũng sẽ ghi vào sử sách.

Gập ghềnh ăn xong bữa tối, Ninh Quyện vẫn có chút khó chịu, chịu đựng cảm giác buồn nôn, gọi Trịnh Nghiêu dậy, dặn dò hắn ta an bài chuyện tiếp ứng sau khi đến phủ Lâm An.

Trịnh Nghiêu cung kính đáp lại, nhìn thấy Ninh Quyện cầm một chén trà rỗng vuốt ve, lại tiến tới muốn châm trà cho Ninh Quyện.

Đúng lúc thân thuyền đột nhiên lắc lư, giống như cọng rơm cuối cùng, Ninh Quyện nắm chặt chén trà, trầm thấp nôn khan một tiếng.

Trịnh chỉ huy sứ sét đánh giữa trời quang!

Trịnh Nghiêu run rẩy: “Bệ… bệ hạ?”

Chẳng lẽ bệ hạ chê hắn ta ghê tởm sao!

Lục Thanh Tắc thật sự không xem được nữa, dở khóc dở cười nói: “Không sao đâu, bệ hạ bị gió thổi hơi khó chịu, không phải là vấn đề của Trịnh đại nhân, chỉ cần nghỉ ngơi một chút.”

Dừng một chút, lại nói: “Không cần thiết giữ tất cả những người lạ mặt ở ngoài tầng ba, ngẫu nhiên thả họ tiến vào nhìn một cái.”

Như vậy Vệ Hạc Vinh mới có thể yên tâm.

Trái tim thô ráp tan vỡ của Trịnh Nghiêu liều mạng trở về, thở phào nhẹ nhõm: “Được, ta biết rồi.”

Sắc mặt Ninh Quyện tái xanh. trông không hài lòng nói: “Đi xuống.”

Vẻ mặt bệ hạ trầm xuống quá mức khủng bố, cũng chỉ có Lục thái phó mới có thể chịu đựng được.

Trịnh Nghiêu trong lòng nói thầm một tiếng, nhanh chóng bỏ chạy.

Màn đêm hoàn toàn buông xuống.

Trên thuyền tai vách mạch dừng, hai người ngủ chung cũng không tiện.

Ninh Quyện đánh răng rửa mặt xong rồi nằm xuống, nghĩ đến Lục Thanh Tắc đang ngủ ở khoang cách vách, tâm tình mới dễ chịu hơn một chút, nằm xuống đối diện với khoang của Lục Thanh Tắc, cuộn thành một đoàn, giảm bớt sự khó chịu của dạ dày.

Bên ngoài có tiếng nước chảy ào ào, lâu thuyền đang tiến lên trên sông dài, nhè nhẹ lắc lư, trên dưới nhấp nhô di chuyển, ban ngày cảm giác cũng không quá rõ ràng như vậy, ban đêm yên ắng, các giác quan như được phóng đại vô số lần.

Ninh Quyện nhắm mắt lại, ép mình nghỉ ngơi.

Hắn đang có chút mơ màng, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe thấy tiếng cửa khoang bị nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó là tiếng bước chân cố tình hạ thấp truyền đến.

Ám sát?

Vệ Hạc Vinh điên rồi sao, dám ra tay với hắn?

Hai ý nghĩ này lướt qua trong đầu Ninh Quyện, vào lúc tiếng bước chân đó đến gần mép giường, động tác của thiếu niên không hề nhìn ra chút ảnh hưởng nào do say sóng mang lại, xoay người đứng dậy, nhanh nhẹn như một con sói, mang theo một tia sắc bén, khoảnh khắc chủy thủ sắp đâm ra, một cảm giác nguy cơ rùng rợn lập tức ập đến, khiến hắn bất ngờ dừng lại.

Ngay lập tức hương hoa mận quen thuộc xộc vào chóp mũi.

Lục Thanh Tắc đứng yên không nhúc nhích, khen câu: “Tính cảnh giác không tồi.”

Đầu và lưng Ninh Quyện nháy mắt toát đầy mồ hôi lạnh, sợ đến mức cả người đều run lên, hốc mắt chợt đỏ hoe: “Sư phụ! Người, người, sao người không lên tiếng!”

Ngộ nhỡ hắn đâm xuống thì sao?!

Lục Thanh Tắc cũng hơi sốc, nhưng theo thói quen, cũng không có động tác gì quá lớn, hai ngón tay kẹp chủy thủ, nhẹ nhàng dời đi, bất đắc dĩ nói: “Ta ở bên ngoài gọi ngươi một tiếng, nhưng không có phản hồi, cho rằng ngươi đã ngủ rồi.”

Ninh Quyện lại không nghe y giải thích, không nói không rằng bổ nhào vào trong lòng y, cơ thể vẫn còn run rẩy, ôm chặt y trong lòng, gần như hơi khóc nức nở, mỗi một chữ đều đang run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: “Lục Hoài Tuyết, ngươi dọa ta chết mất.”

Lục Thanh Tắc giật mình, không ngờ hắn lại phản ứng lớn như vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “Được rồi được rồi, không phải ta vẫn không sao à?”

Cơn say sóng choáng váng dường như đã làm mất đi ý chí của Ninh Quyện, được y dịu giọng dỗ dành, thiếu niên ngày thường thích giả vờ trưởng thành và vững vàng nắm chặt góc áo y, tiếng khóc nức nở hoàn toàn được giải tỏa, bởi vì cảm xúc phập phồng quá lớn nên tần suất hô hấp bị rối loạn, thở hổn hển kịch liệt, phổi dường như muốn nổ tung, giọng nói không thể khống chế được mà phóng đại: “Người thiếu chút nữa đã chết rồi!”

Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Tắc bị Ninh Quyện mắng, kinh ngạc còn muốn tiếp tục dỗ dành thì lại nhận thấy từ cổ có thứ gì đó nóng hổi chảy xuống.

Y yên lặng một lúc, muộn màng nhận ra đó là nước mặt của vị hoàng đế trẻ tuổi.

Y nhìn Ninh Quyện lớn lên, chưa bao giờ thấy hắn rơi nước mắt.

Đây là lần đầu tiên.

Đời trước do bệnh tim, Lục Thanh Tắc từ nhỏ đã học cách khống chế cảm xúc của mình, sau khi lớn lên cũng đã trở thành bản năng, trông có vẻ như dễ gần, nhưng thực chất cảm xúc lại rất lãnh đạm, trong xương cốt trộn lẫn giữa dịu dàng và bình tĩnh, quen với việc giữ khoảng cách vô hình cùng người khác, cho dù có chuyện gì xảy ra thì y vẫn là người tỉnh táo nhất.

Vậy nên khả năng nhận biết cảm xúc của y, thực ra tương đối yếu.

Cũng giống như vừa rồi, y chỉ cho rằng Ninh Quyện sợ hãi, cho đến khi Ninh Quyện bắt đầu khóc, y mới mơ hồ nhận ra, Ninh Quyện dường như không chỉ bị giật mình.

Lục Thanh Tắc bình tĩnh lại, ôm Ninh Quyện, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, chờ hắn từ từ thoát khỏi cảm xúc.

Không biết qua bao lâu, hơi thở cực kỳ hỗn loạn của Ninh Quyện dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu, đuôi mắt ướt đẫm, đen đặc đến kinh người, khuôn mặt tuấn tú như được nước rửa qua, giống một chú chó con đáng thương bị rơi xuống nước.

Hắn cẩn thận nhìn quanh Lục Thanh Tắc một vòng, cẩn thận mà vươn tay, từ gò má ấm áp sờ đến yết hầu nguyên vẹn rồi đến gần sát ngực y, nghe được từng hồi bên trong, tuy không mạnh mẽ nhưng nhịp tim vẫn đủ đều đặn, cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái sợ hãi tê liệt.

Chỉ là trong đầu vẫn còn ong ong tê dại, tâm trạng giống như lâu thuyền dưới thân, bồng bềnh trong nước, lang thang bất an.

Lục Thanh Tắc bị hắn sờ đến ngứa ngáy, yết hầu cuộn lên, chịu đựng không nhúc nhích, thấy hắn bình tĩnh trở lại mới đưa tay lau mặt cho hắn: “Bình tĩnh rồi à?”

Môi Ninh Quyện mấp máy, vẫn nắm chặt góc áo y không hé răng.

Trong vài ngày tới, nếu Lục Thanh Tắc không ở bên cạnh hắn, sợ là hắn sẽ không thể ngủ được nữa.

Lục Thanh Tắc thuận thế đẩy hắn vào trong, chui vào trong chăn: “Đừng nghĩ quá nhiều, ta không sao, cũng sẽ không rời đi, vốn dĩ chỉ đến xem tình trạng của ngươi.”

Vừa nói, Lục Thanh Tắc vừa đặt tay lên bụng hắn: “Còn thấy khó chịu không?”

Ninh Quyện sắc mặt tái nhợt lắc đầu.

Sau cú sốc đó, những chuyện trần tục gì đó đều bị vứt ra sau đầu, huyệt thái dương của hắn vừa đập thình thịch, chỉ cảm thấy nếu lại nôn ra, sợ là nên nôn ra máu.

Trong lòng hắn bây giờ chỉ còn có Lục Thanh Tắc.

Ngày thường ngủ cùng nhau, Lục Thanh Tắc nhất định phải vạch ra Sở hà Hán giới* lúc này cũng không chê Ninh Quyện nóng, chủ động ôm lấy thiếu niên còn cao lớn hơn mình này, một tay thay hắn che bụng, còn một tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, giọng nói dịu dàng: “Yên tâm ngủ đi, mấy ngày này ta sẽ ngủ với ngươi.”
*con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán.

Hương mận lành lạnh quanh quẩn khắp người, cùng với vị thuốc đắng nhàn nhạt.

Ninh Quyện lại im lặng ôm Lục Thanh Tắc vào trong lòng, hít một hơi thật sâu.

Thật tốt quá, Lục Thanh Tắc không sao hết.

Trong khoang lại trở nên yên tĩnh, Lục Thanh Tắc dễ dàng cảm thấy mỏi mệt, lại thêm khoang thuyền lắc lư nhẹ nhàng tự nhiên như có sức thôi miên, không lâu sau đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Nghe hít thở đều đều bên cạnh, Ninh Quyện rốt cuộc cũng dám lại gần một bước, cúi đầu, chạm vào trán y, khép lại đôi mi hơi run.

Đến cả chính hắn cũng không biết, an nguy của Lục Thanh Tắc hóa ra lại quan trọng đối với hắn như vậy.

Nếu Lục Thanh Tắc chết, có lẽ hắn sẽ phát điên mất.

Hắn gần như muốn nhốt Lục Thanh Tắc lại.

Nhận ra mình đang nghĩ gì, nhịp tim vừa mới bình tĩnh lại của Ninh Quyện đột nhiên tăng tốc trở lại.

Hắn đang làm cái gì vậy? Hắn muốn làm cái gì vậy chứ?

— Lục Thanh Tắc chính là sư phụ của hắn.

—--------------------@Ttradaosatac--------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Lục Thanh Tắc: Chết một lát đi.

Ninh Quả Quả: QAQ? ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top