Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13 - Thách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhất Mai.
Edit: Aminineteen.
_____________________
*Thách trong trò chơi "Thật hay Thách" nha, tiếng Trung là "Nói thật lòng hay Đại mạo hiểm".
_____________________

Bữa lẩu này Nguyễn Thanh ăn có chút thất thần, Cố Bách vẫn giống như trước, rất để ý cảm nhận của cậu, luôn chú ý xem cậu muốn uống nước hay muốn uống canh, nhưng Nguyễn Thanh cảm thấy hắn chỉ làm vậy theo thói quen mà thôi.

Từ trường mật thiết giữa họ mà người ngoài khó có thể chen vào trước kia đã không còn tồn tại nữa rồi.

"Nguyễn Thanh, cậu muốn ăn cái gì, xem xem cậu gầy như vậy."

Nhìn núi đồ ăn trong bát nước chấm, Nguyễn Thanh hơi nhíu mày lại.

"Tớ biết, cậu không cần gắp cho tớ."

"Lâm Viễn Chi, bò viên chín rồi phải không?"

"Chín rồi, để tôi gắp cho cậu."

"Cố Bách, anh có bệnh à, anh lấy mất sách bò tôi nhúng rồi?"

"Sao tôi biết được miếng nào là cậu nhúng? Hơn nữa cậu ăn đủ nhiều rồi đi, cho người khác ăn nữa không được chắc?"

"Anh cũng có ăn sách bò đâu, lấy của tôi làm gì?"

Nhìn hai người như hai nhóc học sinh tiểu học cãi nhau, Lâm Viễn Chi bất đắc dĩ lại nhúng thêm một ít sách bò.

Mập Mạp uống sữa ngô, trong miệng nhai bò viên, thích ý nheo đôi mắt. Thực tập quá mệt mỏi, sếp của hắn người này còn ngu hơn người kia, vẫn là cùng bạn bè ăn ăn uống uống thoải mái hơn.

*Từ gốc ổng chửi sếp là 傻逼: ngu l^n

Ăn lẩu xong, mấy người lại kéo nhau đến quán KTV đối diện, Lộ Nghiêu đã đặt phòng trước, vừa vào cửa liền có người phục vụ đi lên tiếp đãi.

"Là Lộ tiên sinh phải không ạ, phòng của các vị ở tầng ba, ở đó đã có một vị khách tới trước rồi."

Không cần phải nói, khẳng định chính là tên Vương Khánh Quốc kia.

Quả nhiên, vừa đẩy của phòng ra, Lộ Nghiêu liền nghe thấy một giọng hát nữ quyến rũ, Vương Khánh Quốc không chỉ giả gái, mà còn bẻ giọng đến nỗi không phân biệt được là nam hay nữ.

Nhìn thấy Lâm Viễn Chi và Lộ Nghiêu đi vào, Vương Khánh Quốc xoay người ném cho bọn họ một nụ hôn gió.

Cố Bách vừa hay đi phía sau hai người:......

Cổ họng hắn một trận ghê tởm, nhưng nghĩ đến đây là bạn của Lộ Nghiêu, đành phải cố gắng ép xuống sự chán ghét trên mặt.

"Giới thiệu một chút, đây là bạn em, Vương Điệp."

Vương Khánh Quốc mặc váy ren dài màu đen, tóc uốn xoăn đoan trang đứng lên, cười cười chào hỏi.

"Tiểu tỷ tỷ thật xinh đẹp."

Ánh đèn phòng bao mờ mờ, Mập Mạp còn tưởng rằng Vương Khánh Quốc thật sự là nữ, đôi mắt đều sáng lên.

Vương Khánh Quốc che miệng cười cười, "Tiểu ca ca, anh cũng rất là đẹp trai đó nha."

Mập Mạp hai tai ửng đỏ, gãi gãi cổ, "Thật hả?"

"Người ta là nam đó, cậu không thấy trên cổ cậu ta có hầu kết sao?" Cố Bách không nhìn nổi, không chút lưu tình vạch trần.

"Nam thì sao? Bộ tôi ăn hết gạo nhà cậu hay gì?"

Vương Khánh Quốc một giây sau liền đổi về giọng đàn ông, "Không thích thì cất cái mắt vào, sinh viên thế kỷ 21 mà tư tưởng cổ hủ như cương thi thời nhà Thanh ý."

Lộ Nghiêu mới gọi xong rượu và chút trái cây, quay lại thì thấy trong phòng đang cãi nhau.

Cậu tự nhiên mà đứng về phía Vương Khánh Quốc.

"Cố Bách, nếu anh thấy bạn tôi không vừa mắt thì có thể đi ngay bây giờ, không cần miễn cưỡng chính mình."

Cố Bách hừ lạnh một tiếng ngồi xuống sô pha.

Mập Mạp đang trong nỗi khiếp sợ khi biết chị gái xinh đẹp kia là nam, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, có điều hắn thân là một wibu có thâm niên, sự tiếp thu đối với chuyện này rất cao, lập tức điều chỉnh tốt trạng thái, thậm chí sinh ra vài phần hiếu kỳ đối với anh chàng giả gái trước mặt.

"Cái kia, tôi có thể hát cùng cậu một bài không?"

"Có thể nha tiểu ca ca."

Nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình phía đối diện, cùng nhau hát tình ca khiến Lộ Nghiêu nổi hết cả da gà da vịt.

Trai thẳng và trai giả gái, cái combo quỷ quái gì đây!

Vương Khánh Quốc hát một lúc liền chán, bèn tìm phục vụ xin ống thăm và giấy ghi chú, đề nghị mọi người cùng nhau chơi "Thật hay Thách".

Rượu và trái cây lúc này cũng được đưa lên, Vương Khánh Quốc ngại không đủ, lại gọi thêm một thùng bia.

"Dù sao mai cũng là cuối tuần, có thể ngủ đã đời, ở đây đều là người trưởng thành rồi, uống chút rượu cũng không quá đáng đâu nhỉ."

Lộ Nghiêu vừa thấy vẻ mặt của cậu ta liền biết cậu ta không có ý tốt, cậu đề phòng nhìn thẳng đối phương, "Quy tắc trò chơi đâu?"

"Rất đơn giản, rút trúng Thật hoặc Thách thì phải trả lời câu hỏi hoặc làm theo yêu cầu, nếu làm không được thì uống nửa chai bia."

"Được nha, như này rất thú vị." Mập Mạp dẫn đầu tỏ vẻ đồng ý.

Những người khác cũng không có ý kiến gì, trò chơi rất nhanh liền bắt đầu.

Trên bàn trà có một cái xúc xắc, ở đây vừa hay đủ sáu người, đánh số từ 1 đến 6, mỗi lần đổ xúc xắc trúng số nào, người tương ứng với số đó sẽ được chọn.

Lộ Nghiêu bốc được số 5, Lâm Viễn Chi bên cạnh là số 6.

Số 1, 2, 3, 4 lần lượt là Cố Bách, Nguyễn Thanh, Mập Mạp và Vương Khánh Quốc.

Người đầu tiên đổ xúc xắc chính là Vương Khánh Quốc, biểu cảm cậu ta hưng phấn, trên tay cũng xúc cực kỳ có lực, thậm chí khi mở xúc xắc còn phát ra âm thanh "a" cực kỳ khoa trương.

Lộ Nghiêu thúc giục Vương Khánh Quốc, "Đừng úp úp mở mở, mau mau mở nắp ra."

Vương Khánh Quốc chậm rì rì mở nắp, 3 điểm, tương ứng với Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh hình như không ngờ tới người đầu tiên dính chưởng lại là chính mình, cậu có chút ngơ ngác chớp chớp mắt.

"Đàn anh chọn một cái đi, Thật hay Thách?"

"Thật đi."

Vương Khánh Quốc cong môi cười, đưa ống thăm tới trước mặt cậu.

Nguyễn Thanh có chút khẩn trương mà nín thở rút ra một tờ giấy. Vừa mở nó ra, trước mắt cậu như tối sầm lại.

"Hiện tại bạn đã thích ai chưa?" Vương Khánh Quốc cực kỳ không có mắt mà đọc to câu hỏi.

Lập tức một hồi ồn ào liền vang lên, Mập Mạp còn hướng Cố Bách nháy mắt vài cái.

Lộ Nghiêu đã sớm biết đáp án, cũng không kích động như mấy người kia, mà là làm vẻ xem náo nhiệt nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh.

Gương mặt trắng nõn của Nguyễn Thanh đỏ ửng, cậu liếc nhìn Cố Bách thật nhanh một cái, rồi lại thật nhanh cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm đá cẩm thạch của bàn trà.

"Rồi."

"Vãi, là nam hay là nữ?"

"Đây là câu hỏi thứ hai, tôi từ chối trả lời."

Nguyễn Thanh cúi đầu như muốn cắm luôn mặt xuống đất.

Cố Bách nghe thấy cậu nói mình đã thích ai đó, đáy lòng chấn động không thôi. Hắn và Nguyễn Thanh hàng ngày đều kè kè bên nhau, nhưng hắn chưa từng thấy cậu và nữ sinh nào từng có tiếp xúc thân mật. Đến nỗi hễ nam sinh nào có tình cảm với Nguyễn Thanh đều bị hắn dọa chạy mất dép. Hiện tại cậu ấy nói bản thân có người mình thích, rốt cuộc đó là ai?

Cậu ấy yêu thầm nữ sinh nào đó sao? Hay là......

Giờ phút này trong lòng Cố Bách vừa chua vừa đắng, hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì bên tai vang lên tiếng gọi của Mập Mạp.

"Số 1, Lão Cố, đến lượt cậu đó."

Cố Bách miễn cưỡng cười cười, bất chấp tất cả nói, "Thách."

"Bế một người bất kỳ bằng tư thế ôm công chúa."

Nghe thấy yêu cầu này, Cố Bách thấp giọng chửi thề một câu.

"Nhanh lên nhanh lên, cậu chọn người nhẹ nhất mà bế." Mập Mạp vốn có ý đồ tác hợp Cố Bách và Nguyễn Thanh liền cười tủm tỉm nói.

Lộ Nghiêu đang ăn táo Tàu mùa đông vừa giòn vừa ngọt, thấy vậy liền vỗ tay hùa theo, "Ôm công chúa, ôm công chúa!"

Vận khí cậu tốt thật, đổ xúc xắc mấy vòng rồi cũng chưa dính lần nào, cậu vui vẻ ngồi bên cạnh ăn dưa xem náo nhiệt.

Cố Bách liếc Nguyễn Thanh ngồi đối diện một cái, nam sinh thanh tú yên tĩnh đang ngồi đó cúi đầu xuống, hai bên tai đỏ lên. Cố Bách đang định đi qua đó thì chợt dừng chân lại.

Nếu cậu ấy đã có người thích, nếu cùng mình làm hành vi thân mật như thế hình như cũng không tốt lắm?

Giây tiếp theo, mọi người trong phòng đều kinh ngạc mở to hai mắt.

Cố Bách vậy mà lại bế Mập Mạp lên, vẫn là dùng tư thế ôm công chúa tiêu chuẩn.

"Vãi chưởng, Lão Cố, cậu mau thả tớ xuống!" Mập Mạp tựa vào trong lồng ngực hắn, thật sự xấu hổ muốn chết.

Cố Bách cứng mặt, thả Mập Mạp xuống, "Như vậy được chưa?"

Khi nhìn thấy Cố Bách đi về phía mình, trong tim Nguyễn Thanh có chút chờ mong, nhưng không ngờ tới hắn lại chọn bế Mập Mạp.

Là vì muốn tránh tị hiềm với mình sao?

Đáy lòng Nguyễn Thanh trở nên mất mát.

"Miễn cưỡng cho cậu qua cửa đó, tiếp đi tiếp đi."

Lượt đổ xúc xắc tiếp theo lại đến.

Lần này đổ ra số 6, chính là Lâm Viễn Chi.

Anh chọn Thật.

Vương Khánh Quốc nhìn đến câu hỏi trên tờ giấy, đầu tiên là cười hắc hắc, sau đó mới không nhanh không chậm nói, "Xin hỏi học bá, lần đầu tiên anh hôn môi là khi nào?"

Vừa đọc câu hỏi ra, mọi người trong phòng đều kích động nhìn về phía Lâm Viễn Chi và Lộ Nghiêu, Mập Mạp phấn khích đến hai mắt tỏa sáng.

Nhưng câu trả lời củaLâm Viễn Chi lại khiến mọi người cực kỳ thất vọng.

"Tôi chưa từng hôn môi."

Nam sinh tuấn tú đỡ mắt kính, cho dù là dưới ánh đèn mờ mờ của phòng bao, dáng ngồi của anh vẫn thẳng tắp như cũ, sống lưng rắn rỏi và mạnh mẽ giống như cây bạch dương vậy.

Hôn cũng chưa hôn qua, học bá thật đúng là ngây thơ.

Lộ Nghiêu đang cảm thán trong lòng, bỗng nhiên phát hiện mấy đôi mắt đang đồng thời nhìn cậu chằm chằm, đặc biệt là Vương Khánh Quốc, lộ vẻ "Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh"*.

*"哀其不幸,怒其不争":
Hán Việt: Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh.
Dịch nghĩa: Thương họ bất hạnh, hận họ không biết đấu tranh.
Câu nói này được viết về những người tầng lớp dưới trong xã hội TQ thời xưa bởi Lỗ Tấn trong cuốn tiểu thuyết Khổng Ất Kỷ, hàm ý thông cảm với những đau đớn của họ, nhưng giận vì họ hèn nhát, không dám đấu tranh.

Cố Bách nhìn Lộ Nghiêu đang ngơ ra, trong lòng có chút kinh ngạc, hai người này ở bên nhau cũng hơn một tháng rồi mà ngay cả hôn môi cũng chưa hôn?

"Chẳng thú vị gì cả, tiếp tiếp tiếp."

Thấy những người khác cuối cùng cũng dời tầm mắt đi chỗ khác, Lộ Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, cậu dựa vào sô pha, vừa mới bỏ nửa quả quýt vào miệng, bên kia Vương Khánh Quốc đã đổ xong xúc xắc.

"5 điểm, Lộ Nghiêu, đến lượt cậu."

"Tớ chọn Thách." Lộ Nghiêu một chút cũng không sợ, cậu tràn đầy tự tin rút tờ giấy ra, "Nếu tớ không làm được yêu cầu đưa ra, ba ly bia trên bàn tớ sẽ uống hết!"

"Cậu chắc chưa?"

"Đương nhiên tớ...ĐM—"

Thấy rõ nội dung trên giấy, trước mắt Lộ Nghiêu cũng tối sầm lại luôn.

Mập Mạp ngồi bên cạnh cậu, tò mò lại gần xem, nhìn nhìn rồi phấn khích đọc ra, "Hôn môi với một người bất kỳ, thời gian không được ít hơn 5 giây."

"Vãi, kích thích vậy sao, tôi muốn xem!"

Vương Khánh Quốc cực kỳ hưng phấn, giật lấy tờ giấy, "Đúng rồi nè, Lộ Nghiêu, mau lên, đừng hòng đánh trống lảng!"

Lộ Nghiêu xấu hổ ho khan hai tiếng, quay đầu nhìn về Lâm Viễn Chi bên cạnh.

Dáng ngồi Lâm Viễn Chi vốn dĩ còn đang thả lỏng, khóe mắt thấy Lộ Nghiêu đang nhìn mình, sống lưng không tự giác càng thẳng hơn một chút, tim cũng đập nhanh hơn.

Trừ Lâm Viễn Chi ra cũng không còn lựa chọn nào khác.

Học bá ngây thơ như vậy, nếu cậu cưỡng hôn đối phương có phải là không tốt lắm không?

Lộ Nghiêu vô thức liếm liếm môi, trong tiếng thúc giục ồn ào của mọi người, cậu uống liên tiếp nửa chai bia để lấy can đảm, tiếp theo liền do dự đặt tay lên vai Lâm Viễn Chi.

Đối phương cũng không lộ ra bất kỳ biểu cảm miễn cưỡng nào, sau cặp kính trong suốt kia, đôi mắt đen nhánh không chớp mắt nhìn cậu chằm chằm.

"Lâm Viễn Chi, vậy...tôi hôn thật nha?"

Lộ Nghiêu không phải không dám hôn, chủ yếu là lo lắng Lâm Viễn Chi không thể tiếp thu nổi thôi.

Lâm Viễn Chi không nói gì, anh rũ lông mi nhìn cậu, hầu kết trượt trượt hai cái.

Lộ Nghiêu cắn chặt răng, nắm chặt bờ vai của anh, thân thể tiến đến càng ngày càng gần.

_____________________

Hôn đi hôn đi :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top