Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24 - Muốn hôn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhất Mai.
Edit: Aminineteen.
_____________________

Lộ Nghiêu cảm thấy hình như mình đã gặp qua cô gái này ở đâu đó, nhưng tạm thời cũng không nhớ ra, cậu lễ phép gật đầu với đối phương.

"Có thể, cậu có chuyện gì sao?"

"Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện được không?"

Lâm Viễn Chi cầm quần áo của Lộ Nghiêu, vừa mới đứng lên liền nhìn thấy Lộ Nghiêu cùng một cô gái đi ra bên ngoài.

"Vãi, Lộ Lộ được hoan nghênh ghê, nay mới diễn tập thôi mà đã có nữ sinh tới thổ lộ rồi, nếu đợi đến ngày diễn chính thức, không biết sẽ khiến bao nhiêu cô mê muội đây."

Tiếng cười đùa của Vương Khánh Quốc vang lên bên tai, Lâm Viễn Chi mím môi, đen tối trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Trên hành lang.

Gió lạnh thấu xương, Lộ Nghiêu quấn chặt áo khoác trên người, nở một nụ cười khách khí với cô gái trước mặt.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Tôi đến cảm ơn cậu."

Trong mắt cô gái mang theo một tia ngượng ngùng cùng kiên định, "Trước kia chúng ta gặp qua một lần rồi, ở trung tâm hoạt động."

Lộ Nghiêu a một tiếng, đột nhiên nhớ lại, đây không phải nữ sinh đeo đàn violon đứng phía sau Phó Kiệt sao.

"Nếu không có cậu, tôi còn không biết chuyện hắn ta bắt cá hai tay." Trên mặt nữ sinh xẹt qua một tia tự giễu, "Trước kia tôi thậm chí còn nghĩ tới chuyện sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn cùng hắn ta. Hiện tại nhớ tới liền cảm thấy mình yêu đương đến mức hết thuốc chữa rồi."

Lộ Nghiêu trong nháy mắt liền hiểu rõ ngọn ngành, cậu nhìn nữ sinh trước mặt, khóe miệng cong cong, "Thật ra, người cậu nên cảm ơn không phải tôi."

Cậu khẽ hất cằm, ý bảo nữ sinh nhìn về phía sau.

"Anh ấy mới là người kéo cậu ra khỏi hố lửa."

Nữ sinh ngoảnh đầu nhìn Lâm Viễn Chi đang đứng cách đó không xa, hơi mở to hai mắt.

"Đàn anh, hóa ra anh..."

Lâm Viễn Chi cũng không nhìn cô mà cầm lấy áo khoác đi đến phía sau Lộ Nghiêu choàng lên cho cậu.

Nữ sinh đột nhiên ý thức được bản thân đến tìm riêng Lộ Nghiêu rất dễ khiến người khác hiểu lầm, cô lộ ra vẻ xin lỗi cười cười, "Vậy tôi không quấy rầy các cậu nữa, bạn học Lộ, vừa rồi cậu diễn rất đẹp trai, lúc diễn chính thức cố lên nhé!"

"Cậu cũng vậy."

Lộ Nghiêu cười cười vẫy tay với cô.

Lộ Nghiêu đứng ở hành lang được vài phút liền lạnh đến dậm chân liên tục. Nhìn nữ sinh đã đi xa, cậu quấn chặt áo khoác trên người, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lâm Viễn Chi.

Cậu bỗng nhiên nổi lên ý xấu, muốn trêu anh một chút.

Một vật lạnh băng đột nhiên dán lên cổ, Lâm Viễn Chi nhíu mày, theo bản năng túm lấy tay Lộ Nghiêu.

"Anh làm gì?"

Lộ Nghiêu cảnh giác nhìn chằm chằm, lặng lẽ ném chiếc lá đã đóng băng xuống đất.

Biểu tình Lâm Viễn Chi nghiêm túc, cũng không hề tức giận, anh nhìn lòng bàn tay đã đỏ ửng lên vì lạnh của cậu, lại dùng hai tay bao lấy tay cậu nhét vào trong túi áo khoác của mình.

Cảm nhận được nhiệt độ bàn tay đối phương, trong ngực Lộ Nghiêu tựa như đang bị móng vuốt lông xù cào qua một cái, cậu ấp úng nói, "Tay anh lạnh quá, buông ra."

"Xin lỗi."

Lâm Viễn Chi rũ xuống hàng mi dài, lòng bàn tay ấm áp vẫn như cũ nắm lấy tay cậu.

Thẳng đến khi phía sau truyền đến tiếng ho khan.

"Lộ lộ, buổi tối ban nhạc tổ chức liên hoan, cậu đừng quên."

"Biết rồi."

Lộ Nghiêu vội vàng rút tay mình về.

***

Ngày diễn chính thức, thời tiết Uyển Thành đã xuống tới âm độ, sáng sớm Lộ Nghiêu đã bị Vương Khánh Quốc lôi tới làm tóc, giữa trưa lại tới nhà đa năng luyện tập lại lần nữa, cậu căn bản ngủ không đủ, trong lúc chờ đợi đã buồn ngủ đến mức ngáp liên tục.

Buổi chiều Lâm Viễn Chi phải đi làm gia sư, buổi tối mới có thể qua đây. Lộ Nghiêu lười về chung cư, tính toán đi ký túc xá của anh đánh một giấc.

Chỉ là mới mở cửa ra, cậu liền đứng hình một lát.

Trong tay Cố Bách cầm một chiếc áo khoác trắng, trên người mặc áo vest cùng màu, hẳn là đã tỉ mỉ make up làm tóc qua, khuôn mặt lai dưới ánh đèn trắng cực kỳ xuất sắc.

*Cho bạn nào chưa biết thì suitvest là hai khái niệm khác nhau mà mọi người thường hay nhầm lẫn, chính mình edit chương 23 cũng bị nhầm (đã beta), suit là tổng thể một bộ Tây âu, gồm suit jacket là áo khoác bên ngoài và vest (hay còn gọi là gille, waistcoa), quần Âu và thường kết hợp cùng áo sơ mi. Bạn nào muốn tìm hiểu kỹ hơn thì lên google nhé.

Lộ Nghiêu bình đạm gật đầu với hắn, đi thẳng đến giường của Lâm Viễn Chi.

"Cậu...không đi hội trường chuẩn bị sao?" Cố Bách mặc áo khoác vào, vẻ mặt khó hiểu.

"Dù sao tiết mục bọn tôi cũng ở gần cuối, thời gian vẫn sớm."

Lộ Nghiêu rúc vào trong chăn, vừa muốn nằm xuống, bỗng nhiên cảm thấy hơi đói, liền click mở wechat gửi voice cho Lâm Viễn Chi.

——Bao giờ anh về nhớ mua cho tôi khoai lang nướng với hạt rẻ rang đường của cửa hàng ở cổng phía Nam nha.

Gửi đi xong, cậu tùy ý ném điện thoại lên bàn rồi nhắm mắt ngủ.

Cố Bách trả lời tin nhắn của phó đạo diễn xong, vừa mới ngoảnh đầu liền thấy được gương mặt đang ngủ ngon lành của Lộ Nghiêu.

Bình thường lúc thấy nhau cậu đều trưng ra bộ dạng nhe nanh múa vuốt, bây giờ lại an tĩnh ngủ cách hắn không xa, điều này làm Cố Bách nhất thời cảm giác hoảng hốt không chân thật.

Nhìn chằm chằm đầu tóc rối bời kia vài giây, lúc này mới ý thức được chính mình đang làm gì, vội vàng thu hồi tầm mắt.

***

Lâm Viễn Chi giảng bài cho Châu Nguyệt xong cũng là lúc kim đồng hồ chỉ năm giờ đúng.

Châu Nguyệt đã sớm chú ý buổi chiều anh vừa dạy vừa liên tục nhìn đồng hồ, trêu chọc nói, "Thầy Lâm, anh vội vàng trở về với bạn trai à?"

Lâm Viễn Chi bị cô nói trúng tâm sự, có chút bối rối mà ừ một tiếng.

"Tiệc năm mới tối nay cậu ấy có biểu diễn, anh phải về sớm một chút."

"Ra là thế, vậy em không níu anh lại ăn cơm nữa."

Châu Nguyệt chớp chớp mắt, mặt đầy hóng hớt nhìn anh, "Có thể biểu diễn ở tiệc năm mới, bạn trai thầy Lâm chắc là cực kì đẹp trai rồi. Huhuhu em cũng muốn đi xem."

"Thứ em muốn xem là soái ca chứ gì."

Châu Nguyệt ngượng ngùng cười, "Có ai không thích nhìn soái ca đâu?"

Lâm Viễn Chi không ba hoa với cô nữa, rút điện thoại đang sạc trên bàn ra. Mới vừa mở máy, một tin nhắn chưa đọc liền hiện ra.

Đọc xong nội dung tin nhắn, Lâm Viễn Chi bất đắc dĩ cười.

Xem ra buổi chiều diễn tập khiến vị tiểu thiếu gia này đói không hề nhẹ. Lâm Viễn Chi để tài xế Châu gia đưa anh tới cổng Nam, vào mùa đông, ban đêm sương mù cực kì dày đặc, nhiều sạp hàng được dựng lên ven đường, bốc khói trắng xóa.

Lâm Viễn Chi bước nhanh đến sạp hàng bán khoai lang nướng, người bán là một ông cụ tóc hoa râm.

"Ông ơi, cho con một phần hạt dẻ rang đường, hai củ khoai lang nướng."

"Được."

Những củ khoai lang được nướng trên vỉ tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Ông cụ nhanh tay gói khoai lang cho anh, "Hạt dẻ rang đường thì chờ một chút nhé."

Lâm Viễn Chi gật gật đầu, kéo khóa áo khoác xuống, đem túi khoai lang nhét vào trong ngực.

Ông cụ nhìn hành động của anh liền cười cười, "Mua cho bạn gái hả, phải bao lại đàng hoàng, không thể để cô bé ăn đồ lạnh được."

Lâm Viễn Chi cong cong khóe miệng, cũng không phủ nhận, chờ hạt dẻ rang đường xong rồi, anh cũng đem túi giấy nhét vào trong ngực, kéo áo khoác lên rồi bước nhanh về phía trường học.

Lộ Nghiêu bị hương thơm làm tỉnh ngủ, trong tầm nhìn xuất hiện một bóng dáng cao lớn thẳng tắp, Lộ Nghiêu có chút yên tâm, từ trong chăn thò chân ra đá đá ghế dựa Lâm Viễn Chi.

"Đồ ăn của tôi đâu?"

"Trên túi chườm nóng."

Lộ Nghiêu nhìn thấy túi giấy trên bàn, tinh thần lập tức phấn chấn ngồi bật dậy. Cậu ngồi đầu giường lột khoai lang nướng ra cắn một miếng to, thơm ngọt mềm mại, ngon xuất sắc.

"Ừm, quả nhiên là hương vị của cửa hàng kia."

Cậu ăn một lát, phát hiện Lâm Viễn Chi nhìn chằm chằm cậu.

"Anh nhìn tôi làm gì?"

Đáy mắt Lâm Viễn Chi mơ hồ có một tia ý cười, "Cậu như vậy, rất giống một con sóc chuột."

Sóc chuột là cái quỷ gì, Lộ Nghiêu đang định phản bác, đồng hồ báo thức của điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Không ổn, cậu phải nhanh chóng đến hội trường, bằng không khẳng định sẽ bị Vương Khánh Quốc mắng cho một trận.

"Có phải sắp đến lượt các cậu không?"

Lâm Viễn Chi lấy áo khoác mặc lên cho cậu, "Tôi đưa cậu đi."

Lộ Nghiêu luyến tiếc nhìn hạt dẻ rang đường trên bàn, cắn răng gật gật đầu.

"Lộ Nghiêu, cậu muốn tớ tức chết đúng không? Còn chuồn ra ngoài ăn ngủ cái gì, buổi sáng lão nương makeup cho cậu đều bị hủy hết rồi!"

Kevin ở một bên khó hiểu nói, "Sao tôi không nhìn ra trên mặt cậu ta có makeup nhỉ."

"Cậu thì hiểu cái gì, đây là kiểu make up trong suốt hot nhất hiện nay, cái kiểu vẽ như không vẽ ấy."

Lộ Nghiêu:......

Vương Khánh Quốc kéo kéo cánh tay Lộ Nghiêu, để cậu ngồi xuống trước bàn trang điểm.

"Tớ bôi ít son cho cậu, nhanh lắm, đợi tí nữa sáng mù mắt toàn bộ học sinh trường này."

"Kế tiếp, xin mời Tiệm cắt tóc số 7 mang đến cho chúng ta bài hát 《Quật cường》của Ngũ Nguyệt Thiên! Mọi người hãy cho một tràng pháo tay nào!"

Ánh đèn sân khấu bỗng nhiên biến hóa, một chùm ánh sáng tụ lên ca sĩ chính ăn mặc gợi cảm, trang điểm quyến rũ, ngay khi giọng hát phi giới tính lại cực kì nội lực kia vang lên, dưới khán đài lập tức ào ào tiếng hú hét.

"Khi tôi và thế giới này không có điểm chung, vậy thì cứ để tôi khác biệt đi...Đôi tay của tôi càng dơ bẩn, ánh mắt lại càng sáng tỏ hơn..."

Lâm Viễn Chi ngồi ở hàng ghế phía sau, xuyên qua đám người nhìn Lộ Nghiêu trên sân khấu, trái tim không chịu khống chế mà kịch liệt nhảy lên.

Nam sinh đổi một chiếc khuyên tai màu bạc, đuôi tóc nhuộm một màu đỏ, cho dù ngồi ở nơi đèn không chiếu tới, gương mặt tuấn tú đó vẫn cực kì chói mắt. Mỗi lần khuôn mặt cậu được chiếu lên màn hình lớn, tiếng hét dưới khán đài liền phá lệ vang dội.

Anh hy vọng biết nhường nào, rằng Lộ Nghiêu như vậy chỉ thuộc về mỗi mình anh.

"Cố Bách, này không phải đàn em theo đuổi em trước kia sao? Hóa ra cậu ấy đẹp trai như vậy nha." Nữ MC bên cạnh cảm thán.

Cố Bách nhìn thân ảnh phía trên sân khấu kia, không tự giác nắm chặt kịch bản trong tay.

Gia hỏa này, thật đúng là chói mắt chết mất.

"Ngay lúc này đây, tôi và sự quật cường của tôi..."

Ca khúc sôi động này đã đẩy bầu không khí của khán giả lên cao trào, khi Lộ Nghiêu kết thúc nhịp trống cuối cùng, phía trước sân khấu xuất hiện vô số pháo hoa màu bạc, toàn bộ học sinh đến xem đều kích động hét lên.

Lộ Nghiêu bị không khí náo nhiệt này ảnh hưởng, nhân lúc cúi chào khán giả, cậu rút chiếc cà vạt trên cổ xuống ném vào trong đám người, tiếng thét chói tai lập tức càng thêm nhiệt liệt.

Bọn họ đã xuống sân khấu được một lúc nhưng tiếng hoan hô thật lâu vẫn chưa tiêu tan, trên người Lộ Nghiêu toát ra một tầng mồ hôi mỏng, mới vừa trở lại hậu trường liền va vào một cái ôm ấm áp.

"A, sao anh tới nhanh như vậy?"

Lộ Nghiêu nâng mặt lên, nhìn thấy Lâm Viễn Chi liền có chút kinh ngạc.

Mọi người trong ban nhạc cũng không thấy lạ, từng người tiến vào phòng thay đồ.

"Vừa nãy thấy tiểu gia đây đẹp trai không?"

Lộ Nghiêu nhớ lại biểu hiện của chính mình, cực kì kiêu ngạo hất hất cằm.

"Tôi cảm thấy qua ngày hôm nay thôi, đại học T của chúng ta hẳn là sẽ có một tân giáo thảo."

Lâm Viễn Chi nhìn đôi mắt sáng lấp lánh ấy, khẽ ừ một tiếng.

"Mặc áo khoác vào trước đã, đừng để bị cảm."

Lộ Nghiêu khoác áo lông vũ thật dày, đi ra khỏi hội trường, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh, cậu vừa ngẩng đầu liền phát hiện hóa ra là tuyết đã rơi.

"Lâm Viễn Chi, anh nhìn kìa, tuyết rơi rồi, trận tuyết đầu mùa của năm nay!"

Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, trên mặt là sự vui sướng hồn nhiên.

"Ừ, thật xinh đẹp."

Lâm Viễn Chi chăm chú nhìn sườn mặt cậu, bỗng nhiên cầm lấy bàn tay đang buông bên người của Lộ Nghiêu.

Lộ Nghiêu ngẩn người, quay mặt qua, có chút khó hiểu nhìn anh.

Cậu trước giờ chưa từng thấy qua ánh mắt này của Lâm Viễn Chi, sâu thẳm, nóng bỏng, phảng phất như bên trong có cơn lốc xoáy đang gào thét muốn nuốt chửng cậu.

Lộ Nghiêu bị anh nhìn chằm chằm như vậy liền trở nên căng thẳng.

"Lâm Viễn Chi, anh muốn làm gì?"

"Nghiêu Nghiêu......"

Hương chanh nhàn nhạt bỗng nhiên tới gần, Lâm Viễn Chi tháo mắt kính xuống, hàng mi dài nhẹ nhàng chớp chớp, đôi mắt anh nhìn chằm chằm nốt ruồi nhỏ trên mũi của cậu.

"Tôi muốn hôn em, có được không?"

_____________________

Thề tui thấy Lâm Viễn Chi quan tâm Lộ Nghiêu từ những chi tiết nhỏ nhất ấy, soft xỉu =(((
Chưa biết khi nào thằng nhỏ mới hiểu ra tâm ý của anh công nữa =))))

*Bài này mình nghe lần đầu mà cũng thấy khá hay á mọi ngừi

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top