Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33 - Hôn trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nhất Mai.
Edit: Aminineteen.
_____________________

Khi Lâm Viễn Chi trở lại ký túc xá thì trời đã trở về khuya.

Mập Mạp vừa mới đánh xong một trận Vương Giả*, đang cắn khoai tây chiên ngon lành, nhìn thấy anh đi vào, không lấy làm lạ mà gật đầu một cái.

*王者荣耀/Vương Giả Vinh Diệu: tương tự như Liên Quân Mobile.

Có điều chờ sau khi Lâm Viễn Chi ngồi xuống, hắn bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó, đột nhiên đứng phắt dậy tiến đến trước mặt anh.

"Lão Lâm, miệng cậu sao thế này?"

Cố Bách vừa trở về từ sân bóng rổ, mới đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Mập Mạp cùng Lâm Viễn Chi ngồi một chỗ nói chuyện.

"Đừng nói là cậu đánh nhau với người ta nhá?"

Mập Mạp mặt đầy tò mò, ngó trái ngó phải nhìn chằm chằm miệng Lâm Viễn Chi, thấy trên mặt anh không hề có vết thương nào khác, lại có hơi không hiểu được.

"Không đúng nha, nếu cậu đánh nhau sao chỉ có mỗi khoé miệng bị thương? Hôm nay cậu ở cùng một chỗ với đàn em đúng không?"

Vô thức nói xong câu cuối cùng, Mập Mạp đột nhiên ngộ ra điều gì đó, nụ cười dần trở nên mất nhân tính, "Hehe, tớ hiểu rồi, đây là do 'đánh nhau' cùng đàn em chứ gì."

Lâm Viễn Chi mất tự nhiên ho khan hai tiếng, cũng không muốn thảo luận cái đề tài này nữa.

Cố Bách cũng thấy được vết thương ở khoé miệng anh, nghĩ đến dấu vết đó là do Lộ Nghiêu làm ra, đáy lòng hắn cảm thấy cực kỳ lạ lùng, giống như bị cái gì đó cào một cái, rất khó chịu.

"Mập Mạp, ngày mai trường chúng ta sẽ tổ chức hiến máu tình nguyện đúng không?"

Hắn nắm chặt tay rồi lại buông ra, ý đồ dùng chủ đề khác để dời đi sự chú ý của mình.

"Đúng vậy, nghe nói lần hiến máu này còn thu thập DNA nữa đó, toàn bộ sẽ được nhập vào cơ sở dữ liệu quốc gia. Bây giờ công nghệ hiến máu càng ngày càng tiến bộ rồi."

Mập Mạp khoa trương cảm thán, cũng không nhận ra vẻ mặt của người bên cạnh rõ ràng đang thay đổi.

***

Đêm khuya.

Lộ Nghiêu nằm ở trên giường, cứ liên tục trằn trọc không thể chìm vào giấc ngủ.

Chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng Lâm Viễn Chi đè cậu ở huyền quan hôn môi sẽ hiện lên ám ảnh cậu.

Hơi thở trên người đối phương, môi lưỡi ấm áp, còn có cặp mắt đang ẩn chứa gió lốc trong đó, phảng phất như một giây sau sẽ cuốn theo cả cậu.

Lộ Nghiêu che ngực lại, cảm giác trái tim đang nảy lên cực kỳ mãnh liệt.

Quá nửa đêm Lộ Nghiêu mới miễn cưỡng ngủ được, chỉ là cậu ngủ cũng không quá an ổn, liên tục mơ thấy những giấc mơ hư hư thực thực.

Trong chốc lát cậu trở về vườn trường cấp hai, khi cậu và các bạn đang đùa giỡn trên hành lang, thoáng chốc cậu lại trở về thời đại học, Lâm Viễn Chi lái xe đạp chở cậu đi, xuyên qua từng con đường nhỏ, từng cái hồ nước trong trường.

Cảnh tượng cuối cùng là khi cậu và Lâm Viễn Chi cùng nhau trở về chung cư. Cậu chưa kịp bật đèn đã bị cánh tay thon dài của người đó ôm chặt eo, đè lên trên bức tường mà nóng bỏng hôn môi.

Trong giấc mơ đó, vậy mà cậu lại vòng tay lên cổ anh, chủ động dâng chính đôi môi của mình lên cùng anh quấn quýt.

Trong bóng tối, tất cả giác quan đều bị phóng đại tới vô tận, cậu không ngừng trầm luân trong hơi thở chỉ thuộc về một mình Lâm Viễn Chi, thân thể cậu dường như vừa rơi vào trong ngọn lửa cháy hừng hực, nó cứ thế mà cắn nuốt lấy linh hồn bé nhỏ của cậu......

Lộ Nghiêu bị chuông báo thức kéo khỏi giấc mơ.

Đầu cậu đầy mồ hôi, bên trong thân thể có một luồng nhiệt không cách nào giảm xuống được. Cho đến khi cậu ngồi dậy, Lộ Nghiêu mới ý thức được bản thân có nơi nào đó không thích hợp.

Cậu xốc chăn lên, nhìn thấy dấu vết trên drap giường, gương mặt tuấn tú lập tức liền đỏ bừng bừng.

Cái quỷ gì vậy? Sao cậu lại mơ cái loại mộng xuân này!? Đối tượng trong mơ lại còn là Lâm Viễn Chi?

Chết mất! Chết mất!

Cậu vội vàng đi xuống tìm drap giường mới trong ngăn tủ, thay xong rồi thì nhét cái cũ vào máy giặt.

Buổi sáng hôm nay có tiết, buổi chiều trường học sẽ tổ chức hoạt động hiến máu tình nguyện.

Thời điểm xếp hàng, Lộ Nghiêu không muốn chạm mặt Lâm Viễn Chi chút nào, nhưng mà Mập Mạp mắt tinh như cú vọ, liếc một cái liền nhìn thấy cậu lẩn trong đám đông.

"Đàn em, mau qua bên này!" Mập Mạp giơ cao móng vuốt của mình lên nhiệt tình vẫy vẫy cậu.

Lộ Nghiêu đành không tình nguyện mà đi qua.

"Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, gần trường mình vừa khai trương một tiệm cá hầm cải chua, nghe nói ăn khá ngon."

"Chắc không được rồi, buổi tối mẹ kêu em về nhà ăn cơm, đã hai tuần rồi em chưa về."

"Không sao, vậy thì hẹn lần khác."

Mập Mạp nói xong, nhịn không được kéo kéo tay áo Lâm Viễn Chi, gia hỏa này sao không có phản ứng gì vậy, ít nhất cũng phải nói hai câu chứ.

Từ lúc xếp hàng đến giờ Lâm Viễn Chi vẫn im lặng khác thường, nhìn chằm chằm chiếc xe hiến máu kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lộ Nghiêu hiếm khi thấy bộ dáng thất thần này của anh, trong lòng cũng sinh ra một tia buồn bực.

"Không phải anh sợ máu đấy chứ? Mặt trắng bệnh hết cả rồi kìa." Cậu cười nhạo nói.

"Lão Lâm sao có thể sợ máu được, cậu ấy mỗi năm đều hiến máu một lần đấy, lôi đả bất động."

Mập Mạp trêu chọc nhìn qua nhìn lại vài lần gương mặt hai người.

"Đàn em, anh đoán...hình như Lão Lâm khẩn trương là vì nhìn thấy cậu đấy."

Hắn nói chưa dứt lời, Lộ Nghiêu liền nhớ đến sự tình ngày hôm qua, hai bên tai lập tức đỏ bừng.

Cố tình Lâm Viễn Chi còn đang nhìn cậu chằm chằm.

Muốn chớt quá!

"Mập Mạp, đổi chỗ với em đi, em muốn lên phía trước."

Lộ Nghiêu biệt nữu mà trốn khỏi tầm mắt của Lâm Viễn Chi.

Rất nhanh liền đến lượt Lộ Nghiêu hiến máu, trước hết là làm các bước kiểm tra cơ bản, tất thảy không có vấn đề gì, y tá lấy máu bảo cậu ngồi lên chiếc ghế tựa, rồi vén tay áo lên.

Nhìn thấy ống dây kim tiêm dùng một lần trong tay nữ y tá, Lộ Nghiêu liếm liếm môi, trong lòng có chút hoảng.

Y tá nhìn ra cậu đang khẩn trương, hơi hơi mỉm cười.

"Em hiến máu lần đầu hả? Không phải sợ, một lúc là xong rồi, tí nữa chỉ cần em không nhìn chằm chằm kim tiêm là được."

Lộ Nghiêu miễn cưỡng cười cười, sắc mặt trắng bệch cuốn tay áo lên trên bắp tay.

Cảm giác được miếng bông thấm cồn y tế đang lau trên da, thân thể Lộ Nghiêu liền cứng đờ, khó khăn quay đầu về hướng bên kia.

Tiếng mở gói kim tiêm truyền đến, Lộ Nghiêu cắn cắn môi, đang muốn nhắm mắt, bàn tay còn lại đặt bên hông bỗng nhiên bị nắm lấy, gương mặt cậu được tiến vào một cái ôm dịu dàng ấm áp.

"Đừng sợ."

Là giọng nói của Lâm Viễn Chi, trước sau như một mát lạnh, trầm ổn.

Cảm giác đau đớn vì bị kim đâm ngay tại khoảnh khắc này đột nhiên không còn đáng sợ như trước nữa, toàn bộ lực chú ý của Lộ Nghiêu đều chuyển đến hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.

"Anh vào đây làm gì?"

Dư quang nhìn thấy một nhóm nữ sinh đang hiến máu bên kia nhìn qua, Lộ Nghiêu xấu hổ không biết làm sao, dứt khoát nhận mệnh mà chôn mặt vào hông Lâm Viễn Chi, để anh che mặt cho mình.

"Tiếp theo là đến tôi, tôi không yên tâm em nên đến nhìn một cái."

Ngón tay thon dài của Lâm Viễn Chi nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu, mang theo một tia trấn an.

"Nếu em sợ thì nên nói sớm cho tôi biết."

Lộ Nghiêu cắt ngang, "Rút tí máu mà thôi, có gì mà phải sợ?"

Chị y tá cười khẽ một cái, ánh mắt bát quái quét qua quét lại trên người hai vị đại soái ca đang đầy mùi ám muội này.

"Vừa nãy em nhìn thấy kim tiêm còn trắng bệch hết cả mặt cơ mà, còn nói không sợ cơ đấy."

Khuôn mặt Lộ Nghiêu quả thực đã nóng muốn bốc khói luôn rồi, nói nhiều sai nhiều, cậu dứt khoát ngậm miệng lại.

Rút xong máu, khuôn mặt Lộ Nghiêu so với trước kia còn đỏ hơn. Buổi tối tài xế Lục gia tới đón cậu, sau khi biết cậu hôm nay hiến máu ở trường, Trần Hương Mai đã tự mình xuống bếp làm một mâm đồ ăn thịnh soạn bồi bổ cho cậu.

Ăn xong cơm tối, Lộ Nghiêu đi dạo trong vườn một lát. Thời tiết đã dần trở nên ấm áp hơn, các loại hoa trong vườn cũng đã nở. Cậu đang định xới đất cho hoa lan trong vườn thì nghe thấy Trần Hương Mai gọi với ra.

"Nghiêu Nghiêu, mau vào đây con."

Lộ Nghiêu đành phải buông đồ làm vườn xuống đi vào trong nhà.

"Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì vậy?"

Cậu đi vào phòng khách, phát hiện trên bàn trà có một cái thùng giấy. Mấy tấm ảnh cũ có chút ố vàng đang để trên bàn, khóe miệng Trần Hương Mai mang theo ý cười, cầm từng tấm lật xem.

Thấy Lộ Nghiêu tiến vào, bà lập tức vẫy vẫy tay với cậu, ý bảo cậu ngồi xuống bên cạnh mình.

"Không phải lần trước chúng ta vừa từ nhà bà ngoại con về sao, mẹ đã mang về rất nhiều ảnh chụp lúc nhỏ của con. Nhìn tấm này đi, lúc con còn nằm trong nôi nè, đáng yêu quá đi."

Nhìn thấy bản thân mặc quần hở đũng, Lộ Nghiêu kiểu:......

Cũng không phải cậu muốn xem lịch sử đen tối của mình đâu.

"Còn có tấm này, lúc con vừa lên cấp hai, hình như là cái lúc trường con tổ chức hoạt động du lịch mùa thu nhỉ?"

Lộ Nghiêu liếc mắt nhìn bức ảnh kia, vài đứa trẻ mặc đồng phục trường đứng cạnh nhau, nhe răng trợn mắt cười toe toét.

Lộ Nghiêu lúc ấy phơi nắng có hơi đen, đôi mắt phá lệ sáng ngời, ngũ quan mơ hồ có vài nét thiếu niên tuấn lãng.

Bỗng nhiên cậu chú ý tới trong một góc còn có một cậu nhóc mặc đồng phục trường đeo kính đen. Cậu ta nhìn về hướng Lộ Nghiêu, đại khái là trong lúc vô ý bị máy ảnh chụp được, trên mặt cậu hơi lộ vẻ hoang mang.

Lộ Nghiêu càng nhìn càng thấy cậu bé này rất quen.

Cậu nhớ lại giấc mơ trước kia, lớp phó học tập mảnh khảnh, trên mặt đeo kính đen kia cùng cậu nhóc trong bức ảnh hoàn toàn chồng lên nhau.

Hóa ra không phải là nằm mơ, mà là quá khứ thật sự đã từng xảy ra!

Đầu óc Lộ Nghiêu có chút hỗn loạn, cậu liều mạng nhớ lại khoảng thời gian mình học cấp hai, lại phát hiện sâu trong đại não một mảnh trống rỗng, chỉ có những cảnh tượng trong mơ là vô cùng rõ ràng, phảng phất như đó mới chính là cuộc đời mà cậu chân chính trải qua.

"Nghiêu Nghiêu, con làm sao vậy? Sắc mặt con tệ quá."

Trần Hương Mai còn tưởng rằng sau khi Lộ Nghiêu hiến máu xong thân thể hư nhược, nhịn không được mà sờ sờ chán cậu.

Lộ Nghiêu cầm chặt bức ảnh, hít một hơi thật sâu, "Mẹ, không sao đâu, con đột nhiên nhớ ra con vẫn còn bài luận văn chưa viết xong, con về phòng làm tiếp đây."

Lộ Nghiêu ngồi xuống trước bàn máy tính.

Cậu nhìn nam sinh thanh tú trên ảnh chụp, tuy rằng gọng kính đen dày đã che mất đa phần ngũ quan của cậu ta, nhưng cậu mỗi ngày đều cùng người này sớm chiều ở chung, sao mà không nhận ra cho được.

Vì muốn xác nhận phỏng đoán của mình, Lộ Nghiêu mở công cụ tìm kiếm ra, nhập vào bảy chữ "Trường THCS Tú Thủy Lâm Viễn Chi".

Rất nhanh liền hiện lên các tiêu đề bài báo có liên quan, bên trong còn đính kèm thêm ảnh chụp, là một dải băng màu đỏ thật dài, bên trên viết "Nồng nhiệt chúc mừng học sinh Lâm Viễn Chi đã xuất sắc trở thành thủ khoa khối khoa học tự nhiên tỉnh N."

Lộ Nghiêu hoàn toàn hiểu ra.

Hóa ra Lâm Viễn Chi cùng nguyên chủ từng học chung cấp hai với nhau.

Khó trách lúc ấy anh đã nhận lấy bức thư tình kia.

Nói như vậy, anh ấy đã thích nguyên chủ từ lúc cấp hai rồi...

Nhàn nhạt chua xót tràn ngập trong khoang mũi, Lộ Nghiêu bĩu môi, nhìn đến con gấu bông thật lớn trên giường, nhịn không được đi qua hung hăng cắn một phát lên mặt nó.

"Anh chính là cái tên đại ngốc, người mình thích là ai cũng không phân biệt được!"

Lộ Nghiêu ôm gấu ngủ mất rồi.

Cậu ngủ đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh, Trần Hương Mai đã làm xong bữa sáng, trực tiếp đưa đến bên giường cho cậu. Nhìn chằm chằm sandwich cùng sữa bò nóng trên tủ đầu giường, cậu uể oải rũ mi xuống, không muốn ăn gì hết.

Lộ Nghiêu luôn luôn là một người tích cực lạc quan, mặc dù biết bản thân là người xuyên không, cậu cũng thích ứng rất nhanh, chỉ là ở lại cái thế giới này càng lâu, cậu càng không thể phân biệt được thật giả. Cậu thậm chí đã không còn nhớ rõ bản thân mình đã sống như thế nào ở thế giới thật.

Thôi, thật cũng được mà giả cũng được, trước hết cứ sống tốt ngày nào hay ngày đó rồi tính sau.

Lộ Nghiêu xuống giường uống hết cốc sữa bò. Hôm nay Trần Hương Mai có bảo mẫu hỗ trợ, bữa trưa so với hôm qua còn phong phú hơn, gì mà hải sâm, bào ngư, tiết heo tiết vịt, gồm cả các loại canh bồi bổ, bày thành một bàn lớn.

Nhìn mẹ cậu bưng một chén canh cá trích hầm đậu đi tới, Lộ Nghiêu nhìn không nổi nữa.

"Mẹ, con chỉ hiến máu thôi mà, cũng không phải ở cữ, mẹ làm gì mà khoa trương dữ vậy?"

"Tối hôm qua sắc mặt con kém như vậy, không bồi bổ nhiều chút thì sao mà được?"

Trần Hương Mai đặt bát canh cá trích xuống trước mặt cậu, dịu dàng nói, "Uống canh trước đã, chờ ăn cơm xong lại uống lót dạ sau."

Bữa cơm này Lộ Nghiêu bị ép ăn no muốn chết, riêng canh cá trích cậu đã phải uống tận ba bát. Trần Hương Mai quan tâm đến mức cậu không đỡ được nữa, buổi chiều liền tìm cái cớ rồi trốn về chung cư Thư Hương.

Cậu nằm xuống sô pha, xem phim được một hồi lại cảm thấy nhàm chán, nhịn không được mở Wechat ra ấn vào khung thoại của Lâm Viễn Chi.

Gia hỏa này ngày nào cũng phải tìm cậu quấy rầy một lúc, hôm nay sao lại không thấy động tĩnh gì?

Tuy rằng Lộ Nghiêu đã nhận ra tâm ý của mình, nhưng cậu cũng không muốn tỏ ra quá mức chủ động.

Nói đùa, Lộ Nghiêu cậu là người dễ dàng bị người khác ảnh hưởng sao? Bất luận thời điểm nào cậu đều sẽ bảo trì lý trí của mình, tuyệt đối sẽ không để cho Lâm Viễn Chi nắm được bất cứ nhược điểm nào khiến cậu đắn đo.

Cậu cầm lấy điều khiển, đang định đổi kênh để xem thời sự, điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Cậu cố xem nhẹ sự mong chờ mãnh liệt trong lòng, liếc nhìn màn hình một cái.

Là Mập Mạp gọi tới.

Rất tốt, cậu một chút cũng không cảm thấy thất vọng.

Lộ Nghiêu nhận điện thoại, giọng nói Mập Mạp bên kia có chút nôn nóng, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.

"Đàn em, cậu mau mau đến bệnh viện trực thuộc đi, Lão Lâm bị tai nạn xe rồi!"

Lộ Nghiêu cảm giác như bị sét đánh ngang tai, đứng phắt dậy chạy ra khỏi nhà.

Vốn dĩ cậu muốn tự mình lái xe qua đó, nhưng khi nắm lấy vô lăng, cậu phát hiện hai bàn tay mình đã run rẩy đến mức không thể khống chế được, ấn cần số nửa ngày rồi mà nó vẫn không hề nhúc nhích. Cậu dứt khoát tắt máy, cầm lấy chìa khóa xuống xe.

Lộ Nghiêu gọi taxi đi đến bệnh viện trực thuộc.

Trong tưởng tượng của cậu, Lâm Viễn Chi khẳng định đã xảy ra tai nạn vô cùng nghiêm trọng, bằng không Mập Mạp cũng sẽ không hoảng loạn đến mức như vậy. Thậm chí cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý cho việc toàn thân Lâm Viễn Chi cắm đầy dây nhợ nằm liệt trong phòng ICU (phòng hồi sức). Thẳng đến khi vào phòng bệnh, cậu mới phát hiện Lâm Viễn Chi đang lành lặn nằm trên giường, trừ việc trên mặt có chút trầy xước thì cũng không có gì khác thường cả.

Lo lắng hãi hùng suốt quãng đường Lộ Nghiêu:......

"Đàn em, cuối cùng cậu cũng tới rồi, vừa nãy anh suýt thì bị hù chết rồi đấy."

Vẻ mặt Mập Mạp so với Lâm Viễn Chi còn tái nhợt hơn, hắn bắt lấy cánh tay Lộ Nghiêu, kinh hồn táng đảm mà miêu tả khung cảnh tai nạn trước đó cho cậu nghe.

"Lúc ấy anh cùng Lão Lâm lái xe về khu phía Nam, vừa đi qua đoạn giao lộ, một chiếc BMW đột nhiên lao tới. Lão Lâm trực tiếp bị đâm bay đi luôn, thiếu chút nữa anh bị hù chết rồi!"

Lâm Viễn Chi đè đè cái trán, có chút bất đắc dĩ nói, "Không có khoa trương như vậy đâu, nếu thật sự bị đâm bay thì người tôi đã sớm không còn đây rồi."

Lộ Nghiêu thấy Lâm Viễn Chi vẫn còn có thể nói chuyện, quả tim treo trên cao cuối cùng cũng được thả xuống dưới.

"Làm kiểm tra gì chưa? Bác sĩ nói như thế nào?"

"Bác sĩ nói não bị chấn động mức độ trung bình, để Lão Lâm nằm lại quan sát mấy ngày. Cậu xem cậu ấy chỗ nào giống người ngồi vững..."

Bên ngoài bỗng nhiên truyền tới âm thanh nói chuyện ồn ào, vài người mặc cảnh phục đi tới.

"Vừa nãy là các cậu báo cảnh sát đúng không, chủ xe BMW chúng tôi đã tìm được rồi, mời các cậu xác nhận một chút."

Hai người cảnh sát áp giải một thanh niên trẻ tuổi tiến vào, đúng là chủ xe BMW đã gây tai nạn trước đó.

"Là anh ta." Lâm Viễn Chi quyết đoán nói.

"Không phải, chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi mà, các anh bắt tôi làm gì? Xe đạp của cậu ta quệt vào xe tôi tôi còn chưa tìm cậu ta thì thôi."

Phỏng chừng chủ xe BMW cậy vào nhà mình có chút tiền, hống hách thành thói, lúc nói chuyện cũng là bộ dạng ngang ngược vô lý.

"Các cậu muốn bồi thường thì đi mà tìm công ty bảo hiểm, tịch thu giấy phép lái xe của tôi làm cái quỷ gì?"

Lộ Nghiêu nghe xong cả người liền muốn bốc hỏa.

Cậu siết chặt nắm đấm, đi đến trước mặt thanh niên, lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm, "Bắt anh là bởi vì anh phạm pháp. Anh không biết chuyện gây tai nạn rồi bỏ trốn là vi phạm pháp luật sao?"

Thanh niên hừ lạnh một tiếng, "Giao lộ kia không có đèn xanh đèn đỏ, tôi cũng đâu có nhìn thấy được xe của cậu ta, ai biết có phải cậu ta định ăn vạ tôi hay không."

Anh ta liếc mắt khinh thường nhìn Lâm Viễn Chi đang nằm trên giường bệnh, loại sinh viên nghèo bẩn tính này anh ta còn lạ gì nữa.

"Muốn bồi thường đúng không? Số tiền sơn lại cái xe của tôi cũng đủ mua 100 cái xe đạp của cậu rồi, muốn bao nhiêu thì nói cái giá—"

Lộ Nghiêu trực tiếp lao vào đấm anh ta.

Hai người cảnh sát cũng không ngờ tới, thấy thế lập tức quát lớn một tiếng.

"Làm gì đấy? Muốn vào đồn à?"

Tuy rằng tên chủ xe này quả thật rất gợi đòn.

Mập Mạp vội vàng từ phía sau tiến lên giữ chặt lấy Lộ Nghiêu, quay qua cười cười với hai viên cảnh sát.

"Thật ngại quá hai chú cảnh sát, đàn em này của cháu trẻ người non dạ, không hiểu chuyện, gây phiền toái cho các chú rồi. Hai người ngàn vạn đừng so đo với nó!"

Hai viên cảnh sát cũng đang có việc gấp, dù sao vừa nhìn Lộ Nghiêu cũng biết cậu là học sinh, cũng do tên chủ xe kia miệng tiện trước, bọn họ cũng không muốn quản nhiều.

"Các cậu chăm sóc bệnh nhân cho tốt, đừng gây chuyện gì đấy."

Lộ Nghiêu trở lại trước giường bệnh, hai tay vẫn run rẩy như cũ. Cậu cắn cắn môi dưới, bởi vì cảm xúc phẫn nộ mãnh liệt vẫn còn, lồng ngực cứ phập phồng không ngừng.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người thon dài, Lâm Viễn Chi không biết từ lúc nào đã xuống giường, cầm lấy tay cậu.

"Đau tay sao?"

Lộ Nghiêu nhìn gương mặt tái nhợt của anh, mũi bất chợt đau xót, cậu cúi đầu cố gắng không để nước mắt rơi.

"Anh còn có thời gian quan tâm tôi nữa à, lo cho bản thân mình trước đi."

Lâm Viễn Chi bất đắc dĩ cười, "Cũng không phải chuyện gì lớn, tại Mập Mạp chuyện bé xé ra to thôi, một hai phải gọi điện cho em."

"Tôi mặc kệ, anh mau về giường nằm đi, bác sĩ nói chừng nào được xuất viện thì anh mới được xuất viện nghe chưa?"

Lộ Nghiêu ấn anh trở về giường.

Chỉ trong chốc lát, Mập Mạp mua cháo cùng điểm tâm về tới, tuy rằng sắc mặt Lâm Viễn Chi không quá tệ, nhưng mới uống được hai ngụm cháo liền phun ra, dọa Lộ Nghiêu một phen khiếp vía không nhẹ.

Bác sĩ tiến vào kiểm tra một hồi, nói đây là phản ứng bình thường do não bị chấn động, dặn anh nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt.

Vào đêm, Lộ Nghiêu để Mập Mạp trở về trường trước, bản thân thì ở lại bệnh viện chăm Lâm Viễn Chi.

Giường bên cạnh còn trống, không có ai dùng, sau khi Lâm Viễn Chi nằm xuống, trong phòng bệnh liền yên tĩnh, không hề có một chút âm thanh nào.

Lộ Nghiêu ngồi ở mép giường, nhìn hàng lông mi đang nhắm chặt cùng đôi môi hơi trắng bệch, cậu đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Vẫn tốt, may là anh ấy không xảy ra chuyện gì, anh còn trẻ như vậy mà.

Vết trầy xước xanh đỏ trên gò má trắng nõn của Lâm Viễn Chi phá lệ chói mắt, Lộ Nghiêu nhíu nhíu mày, dùng tăm bông thấm chút cồn giúp anh lau một chút, chỉ là cậu chưa từng làm thế cho người khác bao giờ, lực tay không khống chế được nặng nhẹ, hình như trong giấc mơ Lâm Viễn Chi cũng cảm giác được cơn đau, anh bỗng nhíu nhíu mày.

Lộ Nghiêu bĩu môi, cảm giác thất bại mà ném tăm bông vào thùng rác.

Ngồi không một chỗ là việc nhàm chán nhất trên đời, Lâm Viễn Chi đã ngủ rồi, cậu cũng không dám cầm điện thoại chơi game, sợ âm thanh làm ồn đến anh. Nghĩ rồi lại nghĩ, ngồi ngốc nhìn ngắm Lâm Viễn Chi có khi còn thú vị hơn nhiều.

Lông mi gia hỏa này dài thật, cái mũi cũng đẹp, nghe nói những người mũi cao thì năng lực phương diện kia cũng rất mạnh, có phải sự thật không nhỉ...

Lộ Nghiêu đã thả hồn lên chín tầng mây, nghĩ một hồi cậu lại không tự giác được mà đỏ mặt, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên đôi môi Lâm Viễn Chi.

Nếu không phải trên đó đang có vết thương khó coi thì hình dáng đôi môi đó chắc hẳn sẽ rất đẹp.

Miệng vết thương còn chưa hoàn toàn đóng vảy, đêm đó mình cắn anh ấy có phải hơi ác rồi không?

Hừ, chỉ có thể trách gia hỏa này tự làm tự chịu, ai bảo ảnh cứ một hai phải cưỡng hôn mình!

Lộ Nghiêu nhìn chằm chằm môi anh, nghĩ đến anh hôm nay phải chịu khổ, đầu quả tim lại nổi lên một trận đau đớn.

Nói không rõ là bị cái gì sai khiến, cậu chậm rãi cúi người, hôn một cái lên vết thương đang kết vảy ở khóe môi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top