Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Người đàn ông trẻ tuổi nghiêng người ngồi trên chiếc sô pha màu lục.

Hắn mặc một chiếc áo len màu trắng rộng thùng thình, phối cùng quần jean đen với đôi giày da vượt qua mắt cá chân, đôi chân thon dài tùy ý bắt chéo lên nhau.

Tóc để dài quá tai, mang theo chiếc kính râm che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra chiếc mũi thẳng, đôi môi mín chặt cùng khuôn hàm góc cạnh.

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa bưng trà đi tới, nhẹ nhàng đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh người đàn ông: "Kiều tiên sinh, mời uống trà."

Người đàn ông có chút thẳng lưng, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Biểu cảm người sống không nên lại gần của hắn bỗng có chút ôn hòa, khiến mặt cô gái có chút đỏ: "Không, không cần khách khí. Cái kia...... Giám đốc Từ sắp đến rồi, Kiều tiên sinh nếu cần cái gì thì cứ việc nói."

Người đàn ông gật đầu: "Ừm."

Sau khi cô gái đi ra, đúng lúc gặp phải Tư Đồ trở về: "Giám đốc Từ, Kiều tiên sinh đang đợi."

Từ Đồ: "Biết rồi."

Cô gái có chút kích động liền hỏi: "Kiều tiên sinh cũng là minh tinh sao? Sao em chưa từng thấy, người gì đâu mà đẹp trai ghê."

Từ Đồ lắc đầu, cười nói: "Là bạn học đại học, tên Kiều Dương. Tuy rằng không phải minh tinh, nhưng cậu ta khi học đại học viết một bài hát liền đoạt được giải thưởng "Giai Điệu Vàng". Lần này mời cậu ấy đến là để viết ca khúc mở đầu cho phim <Tranh Phong >."

"Kiều Dương? Không phải trong phim cũng có nhân vật pháo hôi tên Kiều Dương sao?"

Cô gái bất giác cười: "Cái này không phải gọi là cảnh báo xuyên thư, mời học thuộc cốt truyện sao?"

Từ Đồ tức giận liếc cô một cái: "Đừng có trù người ta, cô chưa xem kịch bản đúng không? Biết người đó có kết cục thảm thế nào không?"

Nói xong liền đẩy cửa bước vào, nhìn người đàn ông trên sô pha, nói: "Kiều Dương, lâu rồi không gặp, tư thế giả vờ nghiêm túc của cậu vẫn không thay đổi chút nào."

Kiều Dương không nói chuyện, ngón trỏ đẩy kính lên, lộ ra một đôi mắt phượng dài mà sắc sảo...... Cùng hai cái quầng thâm mắt.

Từ Đồ phụt một tiếng, cười nói: "Cậu đây là cả đêm không ngủ, thức đêm xem <Tranh Phong>?"

Đôi mắt bị kính râm một lần nữa che đậy, thanh âm không chút dao động, nhàn nhạt nói: "Không có. Một đêm không ngủ là vì viết cho cậu một bài hát mới đấy, lâu rồi không đụng vào, hơi ngượng tay."

"Khó coi lắm sao? Hẳn là không thích vai phụ Kiều Dương rồi."

Từ Đồ ha ha cười nói: "Tên giống với cậu, tính cách thì hoàn toàn bất đồng, hơn nữa một người là dồn sức để hại hai người anh trai, còn cậu đối với người anh duy nhất thì thật sự rất tốt....."

Nói được một nửa, đột nhiên im lặng.

Từ Đồ ho nhẹ một tiếng, thử hỏi: "Cậu hiện tại thật sự trông coi ở quán bar kia, từ bỏ viết nhạc?"

Đôi mắt bị kính râm chắn lên, nhìn không ra cảm xúc, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, lại không giống như đang cười, giọng vẫn như cũ bình đạm nói:

"Nói từ bỏ thì lại không đúng. Chẳng phải vẫn viết cho cậu sao."

"Cậu biết tôi khuyên cậu cái gì mà."

Từ Đồ lắc đầu thở dài nói: "Thôi không nói xàm nữa. Đi, lâu rồi không gặp, chúng ta đi uống một chút."

Hai người khi học đại học là bạn tốt, chỉ là sau khi Kiều Dương thôi học vào năm thứ hai thì rất ít được gặp nhau. Bây giờ gặp lại thì có rất nhiều chuyện để nói.

Trò chuyện một lúc, Từ Đồ bắt đầu kể cho cậu nghe về bộ phim: "Kiều Dương trong phim tuy sẽ sớm nhảy lầu tự sát, nhưng để quay được thì mất rất nhiều công sức đó."

"Đem Kiều Dương ngu ngốc làm đá lót đường, tô đậm ra vai chính Cố Diệp thông minh xuất chúng, quang minh lỗi lạc, làm cho hào quang nam chính càng ngày càng sáng."

Kiều Dương không chút để ý đem nước chanh, nước soda đổ vào nửa ly Whiskey trung, tùy ý lắc vài cái rồi đẩy cho Từ Đồ:

"Dừng! Đừng có lấy tên của tôi để miêu tả về cậu ta, không thể sửa tên được sao?"

Từ Đồ uống nhiều quá, chén rượu trong tay cầm cũng không xong, lè lưỡi thở dài: "Tôi biết, cậu chướng mắt hắn vì hắn hại chính anh trai của mình.

Cậu chính là không thể quên được anh trai của mình, đã nhiều năm như vậy, còn ở lại trông coi cho cái quán bar tồi tàn này, mỗi ngày đều sống như vậy là vui sao......."

Bạn cũ không gặp lại gợi lên một chút chuyện cũ, tăng thêm một chút buồn. Từ trước đến nay đều kiểm soát bản thân, thế mà hôm nay Kiều Dương cũng uống vài ly.

Sau khi gọi taxi, nói địa chỉ xong lại loạng choạng ngồi lên ghế phụ.

Bên trong xe mở một ca khúc lúc trước rất được yêu thích. Các loại nhạc đệm nhạc cụ hòa thanh tạo thành những tiếng nhạc vui tươi, nhưng trong đầu cậu chỉ hiện lên mỗi giai điệu chính, đắm chìm trong nó, rồi nhẹ nhàng thiếp đi.

Tầm mắt đột nhiên tối sầm, ngoài cửa sổ một chiếc xe tải rất nhanh phóng về phía cậu. Hai mắt kinh ngạc mở to, lại không kịp thét lên.

Sau tiếng phanh gấp, thân thể đột nhiên bị đẩy đi, tiếp theo liền nghe được một tiếng đinh tai nhức óc, đánh vỡ cả một thành phố yên bình.

"Dương Dương...... Đừng khóc, anh chỉ đi đến một thế giới khác, chờ em......."

~~~

Một sảnh tiệc lớn, cùng những hàng bàn tròn phủ khăn trắng sạch sẽ, bên trên trang trí rất nhiều hoa thơm cùng ly đựng rượu.

Trên mặt đất là thảm đỏ, phía trên là từng hàng đèn thủy tinh đang được treo lên, phản chiếu vào đó là nhưng chàng trai cô gái ăn mặc lịch sự ngăn nắp, phát ra ánh sáng chói mắt, đập vào mắt là một nơi xa hoa lộng lẫy.

Bên cạnh chiếc bàn tròn, một người đàn ông mặc tây trang, tóc nhuộm màu bạch kim, giơ chén rượu trong tay về chàng trai phía đối diện, cười nói:

"Lần trước cậu dám thách đấu đấu Cố Diệp, thật sự làm mọi người nể phục, tôi Lưỡng Vĩ kính Kiều thiếu một ly!"

Hắn vừa nói vừa ra hiệu cho những người khác.

Kiều Dương mặt lạnh như nước, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, nâng chiếc cốc cùng Lương Vĩ chạm vào.

Ngoài mặt là vậy, nhưng trong lòng bây giờ lại như sóng biển.

Cậu biết bản thân đã chết, hai chiếc xe tải va đập vào nhau tạo ra một lực rất lớn, làm cậu không có cảm giác nào liền mất đi ý thức.

Trong không gian tĩnh mịch đó, những lời anh trai đã nói khi sắp lâm chung rõ ràng truyền vào tai cậu: "...... Anh qua thế giới kia, chờ em......."

Sau đó, cậu liền xuất hiện ở nơi này ---

Một buổi tiệc lớn được tổ chức trong sân.

Chẳng lẽ đây là thế giới kia mà anh đã nói?

Nơi nàymỗi người đều người có tiếng trong giới kinh doanh, trang phục đẹp đẽ, cử chỉ nho nhã.

Bọn họ cười nói nhàn nhã, trong tay cầm li rượu Latour trị giá cả vạn tệ.

Trong não bắt đầu chen chút xuất hiện những kí ức lạ, làm cậu nhanh chóng biết được thân phận của nguyên chủ --- , Kiều Dương người cùng tên cùng họ với cậu trong tiểu thuyết 《 Tranh Phong 》.

Một vai phụ bị người khác lợi dụng, dùng hết thủ đoạn để hại anh trai, cướp đoạt sản nghiệp.

Một pháo hôi làm tăng hào quang cho nam chính bằng chính sự ngu ngốc của bản thân.

Mà kết cục sau này là -- thất bại thảm hại, sau đó liền nhảy lầu tự vẫn.

Kiều Dương hít sâu một hơi, ổn định tâm tình: Không thể chết được, ít nhất là phải biết được nơi mình xuyên đến có quan hệ gì với thế giới mà anh đã nói không.

Trên bàn vài thanh niên quần áo chói lóa, nhận được ánh mắt của Lương Vĩ, mở miệng khen:

"Đúng đúng, Kiều thiếu câu kia: Cố Diệp tôi cùng anh như nước với lửa, sau này đừng để tôi gặp lại. Mẹ nó, cực kì hả dạ."

"Cố Diệp được bầu làm hội trưởng Thương Liên Hội thì đã sao chứ, trong lòng chúng ta Kiều gia tam thiếu mới là lão đại. Hắn có giỏi đến mấy khi thấy Kiều thiếu cũng phải trốn thôi."

"Chút nữa Cố Diệp tới, chúng ta cùng Kiều thiếu phải khẳng định cấp bậc, làm cho hắn xấu hổ trước mặt mọi người."

"Hôm nay là lần đầu hai người gặp lại sau khi tuyên chiến, không khéo khiến cho mọi người biết thế nào là như nước với lửa."

Các người đây là muốn tôi mau chết.

Kiều Dương giương mắt nhìn những người kích động cậu làm chuyện ngốc, cười nhạt nói: "Thật không?"

Kiều Dương không biết hiện tại tiểu thuyết đang ở giai đoạn nào, càng không biết nguyên chủ đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn rồi.

Nhưng cậu hiểu rõ cái đám anh em tốt này đã không ít lần đem nguyên chủ đẩy vào hố lửa.

Chất lỏng sóng sánh trong ly rượu không hề lay động, phản chiếu thanh niên tuấn tú trước mặt. Quả nhiên, chẳng những giọng nói, mà ngay cả khuôn mặt cũng giống nhau như đúc.

Có lẽ thật sự có cái gì đó khiến cậu xuyên vào nơi này.

Lương Vĩ trái lương tâm, tấm tắc khen cậu một tiếng: "Chỉ cần nhìn một cái cũng biết, khí chất của Kiều thiêu đây ở đây làm gì có ai sánh bằng."

Kiều Dương chậm rãi đặt ly rượu xuống, liếc hắn một cái, cười khẩy nói: "Ánh mắt của cậu cũng tốt thật đó."

Trong sảnh tiệc, bàn của bọn họ được đặt ở nơi kín đáo nhất, những người ở bàn này đều là những thanh niên mới 20 tuổi.

Toàn bộ đều mặc lễ phục cao cấp. Tuy nhiên ở bàn khác đều là những người phong độ ngời ngời, khí chất bất phàm.

Còn những người ở bàn này đều là bọn ăn chơi lêu lổng, phá gia chi tử.

Trời đất khác biệt, vừa nhìn đã hiểu..

"Kiều thiếu, Cố Diệp tới rồi!"

Lương Vĩ đẩy hắn một cái.

Kiều Dương dời mắt nhìn theo.

Đảo mắt nhìn, những người tụ tập trong buổi tiệc đều có phong thái trang nhã.

Ngay cả như vậy, Kiều Dương vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra sự tồn tại đặc biệt của thế giới này --nam chủ Cố Diệp.

Người đàn ông mặc âu phục, lộ rõ dáng người thẳng đứng, hai chân thon dài từng bước vững vàng đi trên thảm đỏ, vẻ ngoài đẹp trai và nụ cười đầy ánh hào quang của hắn ta lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Trong sân cả trai lẫn gái, lập tức bưng ly rượu đỏ vây xung quanh hắn.

Hắn vẫn thong thả ung dung, lịch thiệp tiếp đãi từng người.

Lương Vĩ lộ ra một tia không cam lòng, sau đó vỗ vai Kiều Dương: "Kiều thiếu, đằng kia! Cậu xem đi."

Kiều Dương chán ghét gạt đi cái cái tay đang đeo đồng hồ vàng: "Hôm nay không có hứng."

Lương Vĩ làm lơ câu nói kia, gào to một tiếng: "Yo, Cố tổng tới rồi, lại đây! Kiều thiếu của của chúng tôi có chuyện muốn nói."

Bước chân người đàn ông không dừng lại, tựa hồ giống như nghe phải tạp âm, mặt lạnh như nước.

Liếc mắt nhìn một cái, lộ ra một tia khinh thường không dễ phát hiện.

Kiều Dương nén giọng cảnh cáo Lương Vĩ: "Ngậm miệng lại cho tôi."

Lương Vĩ kích động, đạp ghế cao giọng khiêu khích: "Sao nào? Cố hội trưởng mới nhậm chức, bây giờ chào hỏi một chút cũng không được? Chẳng lẽ ý của Cố Tổng đây là kiều thiếu nhà chúng tôi không xứng?!"

Giọng hắn rất lớn, một nửa hội trường đều nghe được. Nháy mắt nơi này đã là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Mà khi nãy đám ăn chơi trác táng còn hi hi ha ha bây giờ đều im bật ngồi ngay ngắn, nhìn Kiều Dương cùng Cố Diệp, lén lút chờ xem kịch hay.

Cố Diệp không mất đi phong độ của bản thân, tỏ ý xin lỗi mọi người xung quang, lịch thiệp xoay người bước tới.

Thân hình cao lớn phía trên Kiều Dương rũ xuống, giống như bị áp lực vô hình giam cầm, cậu ngồi trên ghế lúc này có chút bất lực..

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống Kiều Dương, nhàn nhạt nói: "Có việc gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top