Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Một góc trong buổi tiệc không chớp mắt, Cố Diệp đến gần ngay lập tức trở thành tâm điểm.

Kiều Dương nhìn lướt qua Lương Vĩ, từ từ đứng lên.

Cậu trước tiên là nhìn những người xung quanh, hơi khom lưng, xin lỗi cười.

Lại ngẩng đầu nhìn Cố Diệp trong mắt không chút thiện cảm, mở miệng cười nói: "Chào Cố Tổng. Thực xin lỗi, vừa rồi mọi người chỉ chào hỏi mà thôi, anh đừng để ý."

"Còn nữa, chúc mừng anh được bầu làm hội trưởng Thương Liên Hội, về sau mong anh chiếu cố." Kiều Dương nhẹ nhàng giơ ly rượu trong tay, làm giả động tác chạm cốc.

Tiếp theo đặt miệng ly bên môi, cái cổ tinh tế trắng nõn hơi giơ lên, theo hầu kết mà đi xuống, nửa ly rượu vang rất nhanh đã hết một nửa.

Động tác cậu mềm mại nhẹ nhàng, đặt ly rượu trong tay xuống rồi cười nhẹ nhìn Cố Diệp cùng những người xung quanh.

Liên tiếp là những động tác lịch sự cùng lời nói tinh tế, làm những người xung quanh đều ngây ngẩn.

Con trai thứ ba của Kiều gia - Kiều Dương, ăn chơi trác táng có tiếng.

Nghe nói kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì. Cái người đẹp trai, nho nhã lễ độ trước mắt là ai đây?

Kiều Dương có một đôi mắt phượng dài hẹp, khi cười cong thành hai vành trăng non, nhìn qua khe hở tinh tế có thể thấy được đôi mắt đen nhánh sáng ngời trong đó.

Kiều tiểu thiếu gia chưa từng phải lăn lộn ngoài xã hội, khi sinh ra đã có một diện mạo đẹp, mặt tựa như ngọc, môi hồng răng trắng, khi cười lại càng làm nổi bật vẻ đẹp vốn có, nào có xuất hiện phong thái của một kẻ kiêu ngạo.

Khách khứa truyền tai nhau vài lời thì thầm:

"Đây là con trai thứ ba của Kiều gia sao? Không phải nói tính cách tốt lại còn bất lịch sự, rõ ràng là nhìn không giống."

"Đều là nghe đồn, ai biết có sự thật hay không. Chẳng qua mấy người ngồi ở bàn cậu ta đều là những đứa trẻ làm người khác đau đầu."

"Đứa nhỏ này mới đi du học Mỹ về cách đây không lâu, còn không hiểu hết những người chúng ta, đừng để bị bọn Lương Vĩ dạy hư."

"Quan trọng là hai người anh trai đều rất ưu tú, cậu ta chắc hẳn sẽ không kém."

......

Lương Vĩ cùng vài người trước kia còn chờ xem kịch vui, lúc này kinh ngạc trợn mắt: Đây là Kiều Dương?

Cố Diệp chỉ thấy qua Kiều Dương một lần, ngày đó đang cùng bạn ăn tối, cậu ta đột nhiên chạy tới hét lên: "Cố Diệp, tôi cùng anh như nước với lửa, về sau đừng để tôi gặp lại."

Quả thực trông rất ngu ngốc nhưng lại khiến người khác buồn cười.

Nhưng đều là người trong giới, hợp tác thương nghiệp và lợi ích đều liên quan đến các gia tộc. Cho dù có chán ghét thì cũng không được thể hiện ra mặt.

Cứ nghĩ hôm nay Kiều Dương lại đến kiếm chuyện, cho dù là ai cũng sẽ khó chịu ra mặt. Hắn đi tới vài bước, nghĩ kĩ vài phương pháp ứng phó.

Nhưng người trước mắt, chỉ chúc mừng hắn?

Cố Diệp như suy tư điều gì đó nhìn cậu uống rượu xong, đáp lễ bằng một nụ cười: "Có thể được Kiều thiếu chúc mừng là vinh hạnh của tôi, cảm ơn. Kiều thiếu còn có chuyện gì khác sao?"

Kiều Dương lui về phía sau một bước, giơ tay làm ra tư thế mời: "Không có, không có, mời anh."

Cố Diệp đối với khách khứa xung quang khẽ gật đầu, xoay người ưu nhã rời đi. Cũng mang đi từng ánh mắt trong sân.

Chơi đùa một chút, buổi tiệc trong sân liền không có chút gợn sóng.

Như vậy là xong rồi.

Lương Vĩ cùng với vài người, lúc này mới phản ứng lại.

Vốn là muốn nhìn Kiều Dương xấu mặt, bây giờ liền cảm thấy mất hứng.

Hắn cho rằng Kiều Dương còn sẽ giống như lần trước, chỉ vào Cố Diệp ngông cuồng kêu lên: Tránh ra cho tôi, đừng có xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Khi các nhân vật lớn của thành phố S cùng nhau tụ hợp, Kiều Dương nếu gây chuyện, chẳng những có thể làm Kiều gia mất hết mặt mũi, Cố Diệp cũng sẽ bị vạ lây.

Đều là những thiếu gia xuất thân hào môn, mà Lương Vĩ bọn họ ngày ngày ăn chơi lêu lổng.

Lớn lên trong tiếng xấu, lâu dần cũng hình thành tích cách ác liệt.

Bọn họ biết được, con trai thứ ba của kiều gia- Kiều Dương vừa từ nước Mỹ trở về, năng lực không lớn, tích cách lại tự cao tự đại, mỗi ngày đều khoác lác nói bản thân muốn thừa kế tập đoàn Kiều thị.

Hừ, Kiều Dương nếu có thể thừa kế tập đoàn Kiều thị, thì chính bản thân hắn có khi làm tổng thống không chừng.

Vì thế, đám người Lương Vĩ liền nắm được tính cách Kiều Dương, khi thì nịnh, khi thì dẫm, khi thì khích tướng, xem cậu ta như một con khỉ mà trêu đùa.

Hắn ho nhẹ vài tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Kiều thiếu không phải cùng Cố Diệp như nước với lửa sao? Sao khách khí như vậy? Chẳng lẽ Kiều thiếu cũng......"

Hắn dừng lại không tiếp tục nói, hừ nhẹ tỏ vẻ khinh thường.

Trên bàn không nói gì, ngầm giao tiếp ánh mắt. Là cái loại khinh thường này, làm người chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.

Bọn họ cũng đều biết, Kiều Dương người này không có bản lĩnh, lại ham hư vinh, tùy tiện khen một chút là bay thẳng lên trời, lại chọc một chút là có thể nổ mạnh.

Căn bản không chịu nổi những lời này.

Quả nhiên, Kiều Dương trầm mặt, hướng tới Lương Vĩ, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi kêu cậu đưa anh ta đến à?"

Khi không cười, đôi mắt phượng nhướng lên, lông mày sắc bén, hơn nữa cùng môi mỏng mang theo một cỗ sát khí.

Bầu không khí trên bàn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Kiều Dương chắc chắn bị chọc giận rồi.

Nhưng trong ánh mắt không phải sự ngông cuồng, mà là tĩnh lặng như nước, u ám thâm thúy, đuôi mắt sắc nhọn mang theo khí tức lạnh lùng như nhìn thẳng vào thâm tâm người khác.

Bọn họ chưa từng thấy Kiều Dương như thế này.

Lương Vĩ không rõ lí do mà đột nhiên hoảng hốt, ngữ khí nói chuyện cũng yếu đi: "Tôi...... Tôi không phải giúp cậu gọi người lại sao?"

Kiều Dương dựa người vào ghế hơi nghiêng đầu, sát khí cũng thu lại, chỉ là ngữ khí nhàn nhạt mang theo sự chất vấn:

"Tôi muốn cho ai đẹp mặt, đó là chuyện của tôi. Không đến lượt cậu xen vào."

Đôi mắt nheo lại, sâu thẳm là những ánh sáng trong suốt, tựa hồ xuyên thấu lòng người, đục khoét những ý nghĩ xấu xa trong đó.

Lương Vĩ: "Cậu!"

Chỉ là một tên Kiều Dương, dựa vào đâu mà nhìn hắn như vậy.

Hắn thẹn quá hóa giận, đột nhiên đứng lên, chỉ vào mặt cậu hét lớn: "Mày kiêu ngạo cái gì, cho rằng bản thân mày thật sự có bản lĩnh sao. Tự nhìn lại mình đi, ngoài bọn tao ra có ai nói chuyện cùng mày chắc."

Bên cạnh một anh trai đầu đinh thấy không ổn, chạy nhanh giữ chặt hắn: "Ấy ấy ấy, Lương ca bình tĩnh, nhiều người nhìn như vậy, có chuyện gì từ từ rồi nói."

"Chủ tiệc hôm nay là Kiều gia, Kiều thiếu chẳng lẽ lại tha cho tiểu tử Cố Diệp kia, chắc chắn có phía sau có chuẩn bị đúng không?"

Kiều Dương cười nhạo một tiếng, không hề để ý tới.

Cậu đứng lên đi ra khỏi hội trường hoa lệ.

Buổi tối đầu xuân, gió mang chút lạnh thổi tan sự khô nóng trong buổi tiệc, làm người dần dần tỉnh táo.

Đưa mắt qua lại, xung quang toàn là các toàn cao ốc, trên đường thì tấp nập xe cộ cùng vài người đi bộ.

Thành phố ồn ào, náo nhiệt giống như phong cảnh tùy ý có thể thấy trước đây, không hề có cảm giác bản thân đang ở một thế giới khác.

Dù sao cũng là người, sống ở đâu cũng vậy.

Kiều Dương dựa lưng vào cổng tường khách sạn, thở dài một hơi. Theo thói quen sờ túi, không tìm thấy thứ có thể giải sầu.

Cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, cậu đi vào, mua một gói thuốc lá cùng bật lửa. Lúc tính tiền phát hiện nguyên chủ không có tiền mặt, nhưng có rất nhiều thẻ.

Cậu tùy tiện rút ra một cái thẻ rồi thanh toán. Lúc đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, điện thoại nhận được một tin nhắn:

- Thẻ ngân hàng có mã kết thúc 8908, ngày 5 tháng 3 đã sử dụng 25 tệ. Số dư còn lại là 28980990.35 tệ.

Kiều Dương dụi mắt nhìn lại:......!

"Có tiền như vậy lại còn tranh đoạt sản nghiệp, tiêu dao tự tại là tốt rồi. Cũng không đến mức phải nhảy lầu tự sát, còn làm liên lụy đến cả nhà."

Cậu ngồi ở dưới bậc thang khách sạn, cắn tàn thuốc lẩm bẩm một mình.

"Em làm gì ở đây vậy?"

Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng sau lưng vang lên.

Kiều Dương quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tuấn dật đang đứng trên bậc thang.

Người đàn ông mặc lễ phục trắng, cà vạt đen ghim một cái kẹp ánh kim, cổ tay lúc ẩn lúc hiện chiếc cúc áo màu vàng. Tay còn lại đặt trong túi quần, đứng đó với dáng vẻ thanh nhã, lại mang theo vài phần tùy hứng.

Chỉ là ánh mắt nhìn Kiều Dương không được tốt cho lắm, lộ ra cảm xúc chán ghét cùng lạnh nhạt.

Kiều Dương rất nhanh đã nhớ ra tên gọi cùng thân phận của người này:

Kiều Cẩn, anh hai của nguyên chủ.

Tổng giám đốc bộ phận kinh doanh của Kiều thị.

Cũng từng kiêm luôn chức trưởng phòng kế hoạch, chỉ là trước đó không lâu nguyên chủ lấy lí do đó là chuyên ngành đại học của mình, từ Kiều Cẩn cướp đi vị trí đó.

Kiều Dương khô khan trả lời: "Bên trong có chút buồn, ra đây ngồi."

Kiều Cẩn nhìn tàn thuốc trong tay cậu, nhướng mày hỏi: "Em hút thuốc?"

Cầm điếu thuốc tay, cậu hơi khựng lại, Kiều gia hình như có luật cấm hút thuốc, nguyên chủ cùng người nhà đều không hút thuốc lá..

Kiều Dương buông tay, bản năng hướng về phía sau giấu đi: "Chỉ là...... Hôm nay có chút việc cần suy nghĩ, sau này sẽ cố gắng không hút nữa."

Kiều Cẩn nghi hoặc nhìn đứa em này, không có thái độ ngông cuồng, kiêu ngạo khi xưa. Nét mặt thể hiện sự nhẹ nhàng và ấm áp, thậm chí còn có chút biểu cảm khi bị bắt quả tang làm chuyện xấu.

Vừa rồi ở buổi tiệc trong sân, hắn nghe được có người khen đứa em trai này khiêm tốn, lễ độ.

Hắn lúc ấy cười theo, trong lòng lại có chút buồn bực.

Những trường hợp như thế này, chỉ cần thằng nhóc này không cùng bọn kia gây chuyện, không khiến kiều gia mất mặt là tốt rồi.

Lại có người khen nó khiêm tốn?

Hắn ở hội trường tìm một vòng lại không thấy người, càng lo lắng Kiều Dương lại đi kiếm chuyện với ai đó.

Kết quả lại nhìn thấy nó ngay chỗ này, bóng dáng cô đơn, lẳng lặng một mình ngồi ở đây.

Khuôn mặt lạnh lùng hiện lên tia châm chọc: "Chắc không phải bị bọn Lương Vĩ khi dễ đâu nhỉ?"

"Ngày thường ở nhà thì kiếm chuyện với nhau, trước mặt người ngoài lại ra vẻ đáng thương bị người khác chơi đùa?"

Nhìn như là đang mỉa mai, nhưng ngữ khí lại mang theo chút nghi vấn.

Tựa như khi còn nhỏ cậu cùng đồng bọn đánh nhau, cả người bẩn thỉu đi về nhà.

Anh trai không chút để ý, phủi bụi dính trên quần áo, ôn nhu nói: "Nói cho anh nghe, ai đánh em?"

Nhìn như đang cười, nhưng sâu trong thâm tâm lại có ý muốn bảo vệ, cùng lửa giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Trên đời này anh trai nào mà lại vô tâm với em mình.

Cũng chính là nguyên chủ không nhìn thấy được, lãng phí thứ tình cảm đáng quý này.

Chân mày Kiều Dương giãn ra, ngẩng đầu nhìn Kiều Cẩn, nhẹ nhàng cười nói: "Không ai khinh thường em được đâu. Còn nữa, về sau sẽ không gây chuyện với các anh. Những chuyện trước kia ...... Em xin lỗi."

Kiều Cẩn giật mình, ánh mắt dừng vài giây trên khuôn mặt đang mỉm cười, hừ một tiếng: "Em tự giải quyết cho tốt đi."

Xoay người đi được hai bước, lại quay đầu ném một câu nhắc nhở: "Hút xong nhớ súc miệng, đừng có cho ba biết."

Kiều Dương nghe xong ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ."

Nhìn anh hai rời đi, Kiều Dương ngồi ở bậc thang, bắt đầu sắp xếp lại kí ức cùng cốt truyện tiểu thuyết.

Trong 《 Tranh Phong 》, Kiều Dương ở Kiều gia vì tranh đoạt sản nghiệp, không tiếc thủ đoạn để hãm hại hai người anh trai, trở thành người thừa kế duy nhất của Kiều thị.

Ở bên ngoài, cùng Kiều thị có Cố thị quy mô ngang nhau, tranh đấu gay gắt, tranh đoạt tài nguyên.

Nguyên chủ tâm cao khí ngạo, chỉ là năng lực và IQ có hạn.

Chẳng những liên tục thất bại còn bị người khác lợi dụng, cuối cùng làm tập đoàn Kiều thị cùng với Kiều gia đi xuống.

Theo như kí ức nguyên chủ, cậu mới vừa du học về, tham gia công ty không lâu. Cùng hai anh trai tranh đấu, chỉ mới cướp được vị trí trưởng phòng kế hoạch.

Khẩu nghiệp với Cố Diệp cũng chỉ có một lần, coi như là uống say nói bậy.

Cho nên bây giờ coi như không quá tệ.

Kiều Dương tắt tàn thuốc, nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Chỉ cần giống với trước kia, mỗi ngày chăm chỉ làm cá mặn sẽ không khiến Kiều gia lụi bại, càng không đến mức phải nhảy lầu tự sát.

Khách sạn là tài sản của Kiều gia, Kiều Dương khi quay lại nghe được vài phục vụ nhỏ giọng nói chuyện:

"À đúng rồi, nghe nói đại thiếu gia muốn chuyển ra khỏi biệt thự đó."

"Ủa, sao lại chuyển đi?!"

"Nghe A Hành làm ở đó kể, tam thiếu gia ở nhà tự coi mình là chủ, còn vô duyên vô cớ đánh người nữa đó."

"Còn nghe nói tam thiếu gia mua bốn chiếc xe, đặt ngang chiếm tám chỗ đậu xe, chính là không muốn đại thiếu gia và nhị thiếu gia ở lại."

"Ủa alo! Một thiếu gia nhà giàu, bằng cách nào có thể làm ra chuyện ấu trĩ như vậy, muốn tranh đoạt sản nghiệp mà tranh kiểu gì kì vậy."

"Thủ đoạn trẻ con thì sao, còn không phải đại thiếu gia chuẩn bị đi rồi. Coi như kế này này của tam thiếu gia cũng thành công rồi đi."

Kiều Dương:.......

Xem ra tình hình cũng không được tốt cho lắm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top