Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Biệt thự Kiều gia toạ lạc ở nội thành thành phố S, ngay tại trung tâm đô thị phồn hoa tấc đất tấc vàng, nhà cũ Kiều gia chiếm diện tích hơn 30 mẫu.

Từ trực thăng nhìn xuống, biệt thự nhìn như một ốc đảo nhỏ bị vây quanh giữa các toà cao ốc, bên trong đình đài lầu các, núi giả ao hồ, cảnh trí tuyệt đẹp.

Bởi vì Kiều gia là gia tộc thương nhân nho giáo, từ lúc bắt đầu thì tổ tiên vẫn luôn sống tại nơi này.

Khối biệt thự này đã có hơn trăm năm lịch sử. Tuy rằng ba mươi năm trước đã từng tu sửa qua một lần, nhưng vẫn lưu lại nét cũ khi xưa, mang theo cổ kính lịch sự tao nhã cùng điệu bộ xa hoa.

Phòng một- biệt thự lầu hai, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở bức màn, tiến thẳng từng đợt từng đợt ánh vàng, chiếu vào người trên giường vừa mới tỉnh ngủ.

Sắc mặt nam nhân thanh tú đẹp đẽ bỗng tái nhợt, tóc trên đầu còn lộn xộn, buồn ngủ nhìn cách bày trí căn phòng, vẻ mặt mê mang.

Đây là chỗ nào?

Lúc Kiều Dương học đại học năm hai, đã từng bị mời tham gia lễ trao giải "Giai điệu vàng". Đêm đó ban tổ chức cho cậu nghỉ ngơi tại phòng tổng thống, đó là căn phòng xa hoa nhất mà cậu từng ở.

So với căn phòng trước mặt thì đây hẳn là hàng nhái cao cấp.

Phòng này trang trí theo kiểu hiện đại kết hợp Trung Quốc cổ điển, hòa hợp cách điệu thành một thể, trang nhã nhưng không mất đi sự xa hoa vốn có.

Xung quanh là những đồ nội thất có đường nét độc đáo, trên mặt đất là thảm nhung dày, đồ trang trí làm bằng gỗ tử đàn toát ra mùi hương dễ chịu, vật to vật nhỏ đều mang lại cảm giác xa xỉ.

Qua một hồi lâu Kiều Dương mới nhớ lại: Cậu xuyên sách, thân phận hiện tại là tam thiếu gia của gia tộc giàu có bậc nhất trong tiểu thuyết.

Hơn nữa cậu còn có một thân phận.

Trưởng phòng kế hoạch của tập đoàn Kiều thị, lãnh đạo hơn một ngàn nhân viên.

Kiều Dương đau khổ xoa xoa đầu.

Cậu chỉ là sinh viên đại học khoa thanh nhạc, dựa vào một cái quán bar cũ nát làm người thường sống quá ngày, căn bản không hiểu được cách lập mưu tính kế trên thương trường.

Như này làm sao mà lừa gạt qua mắt được ai!

Tại nhà ăn dưới lầu.

Trên bàn gỗ đỏ bày ba phần ăn, hai người ngồi ở đó có thân hình cao lớn, khí chất ưu tú. Bọn họ hẳn là cha của nguyên chủ - Kiều Thiên Thành, cùng cùng anh hai Kiều Cẩn.

Kiều Thiên Thành nhìn cái ghế trống trơn phía đối diện, nghi hoặc hỏi: “Anh cả con hôm qua không về?”

Kiều Cẩn lấy cái muỗng không nhanh không chậm múc cháo, trả lời nói: "Anh cả bảo là muốn dọn ra ngoài, tối hôm qua hẳn là vừa dọn đi, ảnh không nói với ba sao?”

Kiều Thiên Thành kinh ngạc nhìn hắn, không khỏi có chút cao giọng: “Dọn ra ngoài? Vì cái gì?”

Kiều Cẩn ngẩng đầu thoáng liếc nhìn lầu hai, có chút bất đắc dĩ nói: “Trong nhà không có chỗ đậu xe, ảnh cũng lười quản.”

Kiều Thiên Thành lập tức hiểu.

Có chút phiền não buông đũa, trong lòng giống như có một cục bông nghẹn lại, cuối cùng vẫn là nuốt không trôi.

Trong nhà hai anh em hắn từ nhỏ đều rất ưu tú, chưa bao giờ có gì làm ông phải quá quan tâm.

Thằng tam không có gì năng lực lại còn háo thắng, thích ganh đua, lại luôn dùng thủ đoạn chơi xấu dưới bàn.

Mới vào công ty liền chia bè kéo phái, đấu đá nội bộ với nhau, lại còn suốt ngày đấu đá với với hai anh của nó.

Ở trong nhà mua bốn chiếc xe, hiên ngang chiếm chỗ, mặc cho ai nấy đều biết nó làm vậy là có mục đích  gì.

Hai anh trai đều chướng mắt hành vi này, thậm chí mặc kệ. Nhưng trong lòng bảo không để tâm thì là nói dối, lần này tức đến mức bỏ đi rồi!

Anh em bất hòa là điều tối kỵ trong gia tộc, đối với Kiều gia suy cho cùng là không có lợi ích gì.

Kiều Thiên Thành trong lòng nóng như lửa, lạnh giọng phân phó: “A Hành, kêu thằng tam lên đây.”

A Hành cung kính trả lời: "Vâng, tiên sinh.”

Nhưng vừa quay người lại, biểu tình trên mặt là mười phần không tình nguyện, xụ mặt đi lên trên lầu. Đi đến phòng Kiều Dương, gõ hai cái, ghét bỏ thở dài một tiếng.

Ai nguyện ý kêu vị thiếu gia ác độc này dậy cơ chứ.

Đại thiếu gia bị cậu ta chọc giận đến mức bỏ đi rồi. Tiên sinh khẳng định là rất tức giận, vừa lúc có cơ hội này làm tiên sinh giáo huấn cậu ta một chút!

A Hành nhếch miệng nghĩ, đi xuống lầu.

Trở lại trước bàn ăn, ấp a ấp úng nói: “Tiên sinh, tam thiếu gia cậu ấy.......”

Kiều Thiên Thành sắc mặt không tốt nghi vấn: “Như thế nào? Nó không chịu dậy?”

A Hành rũ đầu không nói lời nào, làm bộ ủy khuất .

Kiều Cẩn tập mãi thành thói quen, nhàn nhạt hỏi: “Lại còn mắng ngươi?”

A Hành cúi đầu càng thấp, nhỏ giọng nói: “...... Là tôi không đúng, chọc giận tam thiếu gia.”

Kiều Thiên Thành một tay đặt ở trên bàn, khuôn mặt nho nhã nhiễm một tầng tức giận:

"Thằng nhóc này, đi ra ngoài mấy năm không có tiến bộ , tính cách ngày càng tệ! Nếu không chịu dậy, không cần làm đồ ăn sáng cho nó, cắt phần của nó đi.”

Vừa dứt lời, Kiều Dương đã đi tới.

Cậu đứng bên ngoài nhà ăn, nhìn người cùng cách bày trí xung quanh, là một loại cảm giác quen thuộc lẫn xa lạ.

Cậu có chút không biết nên làm gì, đó dự nhẹ hô một tiếng: “...... Ba, anh hai.”

Kiều Thiên Thành lập tức quay đầu mắng: “Con còn muốn ngủ tới khi nào! Bảo A Hành kêu con rời giường còn tức giận lung tung, càng ngày càng mất dạy*!”

Hả?

Kiều Dương nghi hoặc quay đầu nhìn A Hành đứng một bên cũng nhìn mình.

A Hành trong mắt nháy mắt lộ ra một tia kinh hoảng.

Lẽ nào lại xui như vậy!

Lần đâu đi nói xấu công bị đương sự bắt được, nhưng mà ngày thường tâm thiếu gia cũng mắng hắn không ít!

A Hành trong lòng hoảng đến sắp khóc: Xong đời, ngày thường tam thiếu gia không có việc gì đều sẽ tìm cớ mắng hắn. Lần này có lý do chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Rất có thể sẽ bị đánh?!

A Hành bi phẫn lại kinh hoảng nghĩ, lại nhìn đến Kiều Dương liếc hắn một cái, sau đó không để ý chuyển tầm mắt.

A Hành: ???

Kiều Thiên Thành vẫn còn tức: “Con mua nhiều xe như vậy làm loạn hét cả nhà cửa lên, còn ra cái thể thống gì?”

"Nếu ngày mai mấy chiếc xe trong gara không được sắp xếp gọn gàng bà kêu người dọn đi hết.”

Mới sáng sớm đã bị mắng, Kiều Dương vô tội chớp chớp mắt.

Người đàn ông trung niên trước mắt có thân hình cao lớn, khí chất nho nhã.

Mặc dù là đang phát cáu cũng không giảm khí độ, rất dễ khiến người ta sinh hảo cảm.

Kiều Dương tiêu hóa hết những gì ông vừa nói, nhớ lại những gì nguyên chủ đã làm.

Cuối cùng mở miệng nói: “Ba nói gara xe sao, con tối hôm qua đều đã sắp xếp rồi, còn để giành chỗ cho hai anh nữa.”

Anh hai Kiều Cẩn buông cái muỗng trong tay, nhàn nhạt nhìn Kiều Dương. Trong giọng nói ẩn giấu sự trách cứ: "Đúng là đã sắp xếp, nhưng anh cả cũng đã dọn đi rồi.”

Trong tiểu thuyết xác thật là có chuyện như vậy.

Trong nhà hai anh trai đều không quen nhìn Kiều Dương diễn, lại không muốn đấm đá lẫn nhau làm ba khó xử, cuối cùng họ đều dọn ra khỏi nhà.

Kiều Dương vội vàng nói: “Đừng, em biết trong khoảng thời gian này làm cũng làm nhiều việc khiến hai người tức giận.”

“Cho nên em dọn ra ngoài, anh khuyên anh cả trở về đi.”

Vẻ mặt tức giận của Kiều Thiên Thành bỗng khựng lại.

Ông đối với thằng tam đã không chút nào che giấu sự chán ghét lẫn thất vọng khi nó đòi quyền thừa kế biệt thự trăm năm lịch sử của Kiều gia.

Nhưng hiện tại nó thế mà chủ động xin lỗi còn nói muốn dọn đi.

Kiều Thiên Thành lúc này mới cẩn thận đánh giá Kiều Dương.

Thằng tam cao cao gầy gầy, ăn mặc xuề xoà, áo rộng thùng thình, nhìn qua có chút mềm mại, không hề có vóc dáng bạo lực lẫn thiếu kiên nhẫn ngày xưa.

Trên gò má vẫn còn in dấu của gối, mắt phượng nhập nhoè vừa tỉnh, giống như một đứa trẻ.

Kiều Thiên Thành không quá tin tưởng lời cậu nói, nghi ngờ hỏi: “Con muốn dọn đi? Căn nhà khu Thế Kỳ không phải muốn bán sao?”

Kiều Dương: “Đúng vậy, nhưng con chưa bán, hôm nay liền dọn đi.”

Kiều Dương thái độ thành khẩn, một chút cũng không giống nói dối.

Kiều Thiên Thành trong lòng thở dài một hơi, hắn chỉ muốn bà đứa con hòa thuận ở chung, cũng không muốn bất kì đứa nào dọn ra khỏi nhà.

“Được rồi, việc này để sau, nhanh kại đây ăn cơm.”

"Vâng ạ.”

Kiều Dương đi qua ngồi xuống, đồ ăn ngoài món chính và các món phụ ra cồn có một lý sữa.

--- Đây là thói quen của nguyên chủ.

Là người nhà, cho dù có ghét nhau cỡ nào nhưng chí ít vẫn sẽ nhớ đến thói quen của nhau.

Đối với sự tức giận trên người Kiều Thiên Thành cùng lãnh đạm của Kiều Cẩn, Kiều Dương lúc này cũng chỉ biết cười.

Cậu vốn dĩ có đôi mày sắt, đuôi mắt nhọn, môi mỏng nhợt nhạt tạo hình tượng thanh lãnh, lúc không cười mang theo chút ý vị khiến người khác sợ hãi.

Nhưng mà lúc cười lên mắt phượng hạ xuống, tinh tế lộ ra còn ngươi đen láy, ngay cả đường quai hàm góc cạnh cũng trở nên mềm mại, giống như một đứa trẻ không biết đề phòng.

Kiều Cẩn liếc mắt, chậc một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Kiều Thiên Thành sắc mặt có chút buông lỏng, không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, hung dữ nói: “Cũng không xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn ăn mặc như này.”

“Không thể vì cuối tuần mà buông lỏng bản thân. Nhân viên cuối tuần nghỉ ngơi, nhưng con làm chủ, phải đặt công việc lên đầu.”

"Nếu mà làm không tốt bà liền đuổi con.”

Bị đuổi!

Mắt Kiều Dương bỗng sáng lên.

~~~

Khu nhà Thế Kỷ.

Trong khu chung cư cao tầng, Cố Diệp ngồi ngay ngắn trong phòng ăn, căn phòng được tắm mình trong ánh mặt trời nhàn nhã ăn sáng.

Một bên, trợ lý Cảnh Huy đang báo áo công việc:

"Cuộc họp đấu thầu dự án Tê Phương Đài sắp tới, bởi vì công ty chúng ta cùng tập đoàn Kiều thị tham dự, nên các bên khác đã trực tiếp từ bỏ.”

“Hiện giờ đối thủ cạnh tranh của chúng ta chỉ có tập đoàn Kiều thị.”

Cố Diệp uống một ngụm cà phê, chậm rì rì hỏi: "Dự án này bên đó là do ai phụ trách?”

Cảnh Huy: “Trước mắt xem ra là phòng kế hoạch, người phụ trách là Kiều Dương.”

“Kiều Dương.”

Cố Diệp như suy tư gì đó, nhấn nhá từng chữ.

Một tiếng cũng không lộ chú ý cười: “Thật đúng là như nước với lửa.”

Cảnh Huy tiếp tục báo cáo: “Kiều gia tam thiếu gia mặc dù nhân phẩm cùng danh tiếng có chút tệ hại, nhưng xác thực ở phương diện này rất có năng lực.”

“Bằng không cũng sẽ không ở đó đá nhị thiếu gia Kiều gia đi trong thời gian ngắn.”

"Một khi cậu ta tính ra vốn lưu động của chúng ta mà chuẩn bị khoản dự phòng. Chúng ta...... Rất có khả năng sẽ thất bại bởi Kiều thị.”

Cảnh Huy có chút lo lắng phân tích.

Cố Diệp cắt miếng thịt xông khói trên bàn không chút để ý: "Cậu ta cũng chỉ có thể thông qua số liệu công bố trên thị trường mà tính toán thôi.”

Tàn sản mà Cố gia che dấu, không một ai có thể tính ra được.

Cảnh Huy vẫn lo lắng như cũ: “Kiều Dương tối hôm qua tỏ thái độ với anh, so với lần đầu gặp mặt thì như hai người khác nhau. Vốn dĩ tôi nghĩ cậu ta sẽ làm khó anh ai ngờ lại chủ động bày tỏ thiện chí.”

"Tôi nghĩ Kiều Dương sẽ vì dự án Tê Phượng Đài mà cố ý tiếp cận anh.......”

Cố Diệp buông dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn phía Cảnh Huy, đôi mắt lộ ý cười cùng chút khinh miệt, khóe miệng nghiêng nghiêng chẫm rãi nói:

“Cố ý tiếp cận? Vậy thì sao, chẳng lẽ tôi còn có thể bị cậu ta gài bẫy?”
_____

Chú thích:
-(*): Khúc này này nguyên văn là "Không có giáo dưỡng" nói giảm nói tránh là lót tích, nói thô ra là mất dạy =))))

Lời của Gió: Hello mụi người, tui trở lại gòi đây. Kể từ giờ là hai ngày một chương, mọi người đọc nhớ comment nha, tui là tui thích comment lắm á. Nếu có lỗi thì cũng nhắc tui luôn nha =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top