Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

˚.CHƯƠNG 010 ˖ ݁ ˓

Edit: Kimie

Thứ vừa đập vào gáy hắn chắc hẳn là chai rượu.

Nguyễn Dư và Yến An mỗi người giữ một cánh tay của Giang Thời Dư để ngăn hắn chạm vào vết thương, Giang Thời Dư chỉ có thể tự mình cảm nhận một chút, vẫn ổn, không chảy máu, cái thứ đập vào chắc là chai rượu còn mới chứ không phải mảnh vỡ.

Nếu không thì giờ không phải đứng bên đường chờ xe.

Sau khi Nguyễn Dư nói cảm ơn với Yến An xong thì không ai nói gì nữa, Yến An cũng không có ý định muốn nói chuyện với cậu ta. Giang Thời Dư đứng giữa cũng lúng túng không biết nói gì cho phải, cũng may xe đến rất nhanh, Yến An cẩn thận đỡ Giang Thời Dư ngồi lên xe, dọc đường lo lắng mười phần mà nhìn hắn.

Tài xế nhìn hai người họ mấy lần liền, tự hỏi hai người đã xảy ra chuyện gì.

"Cậu đừng nhìn tôi nữa được không," Giang Thời Dư nhỏ giọng nói, "Nhìn cái gì?"

"Tôi đang nghĩ," Yến An nhíu mày hết sức nghiêm túc nói với hắn, "Lúc nãy bọn họ lấy chai rượu đánh cậu?"

Giang Thời Dư quay đầu nhìn cậu chằm chằm, sau một lúc mới trả lời: "Giờ cậu mới biết?"

"... Đệt," Yến An cũng trừng mắt nhìn Giang Thời Dư, "Tôi tưởng gã ta cầm theo thứ gì trên tay, đập vào đầu cậu thành như vậy."

"Cậu chưa từng đánh nhau à?" Giang Thời Dư nói.

"Sao cậu biết?" Yến An nói.

"Nếu người đó đeo thứ gì trên tay, bị đánh như thế này, phía sau đầu của tôi sẽ không sưng lên," Giang Thời Dư nói, "Giờ phải lõm một vết lớn."

"...Mẹ nó," Yến An rùng mình, "Đừng nói nữa."

Giang Thời Dư gật đầu.

"Đừng nhúc nhích!" Yến An hét lên: "Ngồi yên!"

"Tôi đâu có bị chấn động não!"Giang Thời Dư bị cậu hét nên choáng váng, sau đó cũng hét lại.

"Cái đó thì ai biết được!" Yến An lại hét, đưa tay ra huơ huơ trước mặt Giang Thời Dư mấy cái rồi mới chạm vào, cho hắn chuẩn bị tốt tâm lý trước khi bị chạm vào, cuối cùng giữ đầu Giang Thời Dư lại, "Ở yên vậy đi, không được phép nhúc nhích đâu đó!"

"...Chết tiệt," Giang Thời Dư nhịn không được nói, "Yến An, cậu có bệnh à?"

"Tôi nói cho cậu biết, cậu giúp tôi đỡ đòn này. Nếu xảy ra chuyện gì, bố tôi sẽ treo tôi lên xà đánh ba ngày ba đêm." Yến An trông rất hoảng loạn, "Mẹ tôi kéo tôi xuống tầng hầm đánh cho nhừ xương."

"Nhà cậu làm gì có xà với tầng hầm?" Giang Thời Dư cảm thấy mặt mình cứng đờ.

"Nhà ở quê!" Yến An trừng hắn, "Cái này không phải trọng điểm!"

Giang Thời Dư không lên tiếng.

Hai người họ duy trì tư thế như vậy, chen chúc ở băng ghế sau, Yến An còn chạm vào đầu hắn, từ cánh tay tới bả vai nửa người trên chưa có chỗ nào chưa chạm qua, Giang Thời Dư ngồi làm sao cũng không quá thoải mái.

Chú tài xế lại liếc họ qua gương chiếu hậu vài lần.

Nguyễn Dư ngồi ở ghế phụ cũng nghiêng mặt nhìn bọn họ, vẻ mặt cậu ta kinh ngạc, liền quay mặt lên lại.

Đây là ai mà Yến An lại...

Giang Thời Dư không nói nên lời.

Tâm tình không nói nên lời này kéo dài suốt chuyến xe, Yến An kéo Giang Thời Dư đi về phía phòng khám, cậu cẩn thận như ngay giây sau Giang Thời Dư sẽ chết luôn vậy, kết quả bác sĩ chỉ kê cho hắn một chút thuốc tiêu sưng rồi cho họ về, hôm nay hắn ăn mặc dày, nên trên lưng không có khả năng bị đánh đến bầm tím.

Yến An thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc rời khỏi bệnh viện Giang Thời Dư đi sau cùng, không chịu tham gia vào bầu không khí khó xử giữa Nguyễn Dư và Yến An nữa.

Nguyễn Dư đi trước một đoạn nhỏ sau đó thở dài, nói: "Đêm nay cảm ơn cậu."

"Không có gì," Yến An kéo khóa kéo, vùi đầu đi về phía trước, "Cậu với mấy người kia xảy ra chuyện gì?"

"Uống nhiều rồi gây sự thôi." Nguyễn Dư thở dài.

"Ừm," Yến An gật gật đầu, "Vậy... bây giờ cậu lại quay lại quán thịt nướng à?"

"Ừ, quần áo và áo khoác của tôi vẫn còn ở đó," Nguyễn Dư nói, "Chắc tôi không thể làm việc ở đó được nữa."

Yến An vẫn gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Đi thêm một đoạn nữa, đến bên đường, Nguyễn Dư lấy điện thoại di động ra gọi một chiếc taxi, lại gọi thêm một chiếc khác cho Yến An và Giang Thời Dư, cậu ta do dự một lát vẫn mở miệng nói: "Chuyện lúc trước..."

Yến An lập tức dừng cậu ta lại.

"Tôi không ngờ cậu lại phản ứng lớn như vậy," Nguyễn Dư khịt mũi, "Tôi nói chuyện đó cho cậu không phải bởi vì tôi thích cậu, chẳng qua tôi cảm thấy..."

"Tôi không muốn nghe." Yến An ngắt lời cậu ta.

Nguyễn Dư dừng một chút, gật đầu: "Dù sao tôi cũng không thích cậu, cậu đừng lo lắng."

Yến An không lên tiếng.

Đọc truyện edit ở page chính chủ để ủng hộ editor Kim nhé!

"Nếu cậu nghĩ chúng ta không thể tiếp tục làm bạn thì hãy quên đi," Nguyễn Dư nói, "Dù sao... có rất nhiều người kỳ thị người đồng tính."

Yến An vẫn không trả lời, hai tay cậu đút vào túi quần, tay nắm chặt lại, cổ họng nghẹn đến nửa chữ cũng không thể nói thành lời, cậu cũng không biết đến cùng mình muốn nói gì, cũng không biết đến cùng mình muốn làm gì.

Vô cùng bối rối.

Giờ chuyện này đã đạt đến trình độ chỉ cần Nguyễn Dư nhắc đến việc này, cậu lập tức rơi vào trạng thái không muốn nói chuyện với ai.

Nếu như tuần trước Nguyễn Dư không thẳng thắn nói với cậu rằng cậu ta là đồng tính, cậu nhất định sẽ không bối rối đến vậy, cũng sẽ không sợ sệt.

Rất nhanh xe đã đến, Nguyễn Dư về lại quán đồ  nướng, cậu ta có hơi gấp gáp, Yến An để cậu ta lên xe trước, sau một lúc chiếc xe sau cũng tới, Yến An quay đầu chuẩn bị gọi Giang Thời Dư lên xe, lại phát hiện Giang Thời Dư đã tản bộ đến chỗ rất xa.

"Này!" Yến An gọi hắn một tiếng, "Cậu đi đâu đấy! Không sợ lạc đường à?"

Giang Thời Dư không biết nói gì, bước nhanh về hướng này vừa đi tới lại liếc mắt nhìn cậu, mở cửa lên xe.

"Hỏi cậu đấy, " Yến An nói, "Chạy xa như thế làm gì?"

Giang Thời Dư đẩy kính xuống, nói: "Ngắm đường xá."

Yến An lườm hắn một cái, cậu cũng biết Giang Thời Dư nói vậy cũng chỉ là mượn cớ, phỏng chừng chỉ là không muốn nghe cậu nói chuyện cùng Nguyễn Dư thôi, vì vậy không có hỏi tới.

Lần này Yến An đưa Giang Thời Dư đến cửa nhà, bồi hắn lên tận lầu, nhìn tận mắt thấy hắn vào trong nhà mới gật gật đầu: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon, " Giang Thời Dư nói, "Về đến thì gửi tin nhắn cho tôi."

"Được." Yến An phất phất tay.

Giang Thời Dư đem thuốc bỏ vào phòng, vào nhà nhìn một chút, cửa phòng ngủ mẹ hắn mở hờ, người cũng không ở bên trong, lúc Giang Thời Dư về đã nhìn thấy dép lê của mẹ ở trước cửa, phỏng chừng là bà đi làm rồi.

Sau đầu có một vết sưng lớn, ngủ rất khó chịu, ban đêm Giang Thời Dư trở mình, vừa nằm ngửa liền rùng mình đau đớn mà tỉnh giấc, mở mắt ra ngẩn ngơ hồi lâu mới xoay người ngủ tiếp.

Mấy ngày kế tiếp hắn không nhìn thấy mẹ mình.

Mẹ hắn sẽ thỉnh thoảng gọi điện về, nhiều nhất cũng chỉ là nhắc nhở hắn nhớ ăn uống ngủ nghỉ, lại qua vài ngày lời nhắc nhở lại trở thành 'Sắp khai giảng, con nhớ chú ý làm việc nghỉ ngơi, nhớ tới đưa giấy phép cho trường.'

Cũng có lúc Yến An sẽ gọi cho hắn, hỏi hắn có muốn gặp bé Mưa Đá hay không, khi kết thúc cuộc gọi lại vòng vo hỏi xem vết thương sau gáy của hắn đã lành chưa.

Mãi đến khi Giang Thời Dư nói với cậu rằng vết sưng đã đỡ và không có vấn đề gì lớn, Yến An mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Mãi đến tận trước khai giảng một hôm Giang Thời Dư cũng không đi xem thử đường đến trường, hắn xem bản đồ rồi đi bộ tận một tiếng mới tới được trường, trường học còn chưa mở cửa, hắn liền đứng bên ngoài xem thử, tiện thể còn mua chút đồ ăn vặt ở mấy quầy hàng xung quanh trường.

Khi đi về, hắn luôn có cảm giác đường xá trông khác so với khi hắn đi. Nhưng bản đồ nói hắn vẫn không đi sai nên hắn chỉ có thể tiếp tục đi.

Sau khi về nhà, mẹ hắn vẫn đang bận rộn với công việc, Giang Thời Dư ngồi xuống bàn học, bật máy tính đã cài đặt từ lâu, bấm vào phần mềm chỉnh sửa video và tiếp tục cắt ghép.

Video là video về quá trình làm bánh giọt mưa(*) đã có phụ đề từng bước, được ghép với BGM nhẹ nhàng và hình ảnh được chọn lọc nên khi xem rất thoải mái.

(*) Bánh giọt mưa (hay shingen mochi) là một món tráng miệng được làm từ nước và thạch agar với hình dạng giống giọt mưa.

Vì hôm nay không có gì bận rộn nên Giang Thời Dư chỉ cần cắt chỉnh video, sau đó xuất ra và đăng lên Weibo là được, hắn nhìn trên Weibo thì thấy có người đang thúc giục hắn cập nhật video mới.

Video mới đăng tận năm phút mới có một người like, Giang Thời Dư bấm vào xem thông báo Weibo sau đó thoát ra.

Quả thực.

Một blogger đã từng là blogger.

Giang Thời Dư thở dài.

Bữa tối không biết nên ăn gì nên thẳng thắn không ăn luôn, Giang Thời Dư tựa vào đầu giường lướt điện thoại. Ngày mai là ngày đầu tiên đi học, theo lý mà nói hắn nên ngủ sớm.

Nhưng hắn không muốn ngủ, dù chỉ cần nhắm mắt có thể ngủ ngay lập tức nhưng hắn vẫn trợn tròn mắt, ngay cả mắt kính cũng không gỡ xuống.

Hơn một giờ sáng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, Giang Thời Dư ngừng cử động, cảnh giác nhìn ra bên ngoài, sau đó hắn nghe thấy tiếng giày cao gót của mẹ mình mới bình tĩnh lại, hắn lấy dây sạc điện thoại cắm vào sạc, sau đó tiếp tục nhìn trần nhà, vẫn không cảm thấy buồn ngủ.

Một lúc sau cửa phòng hắn mở ra, mẹ chắc đang đứng ngoài cửa xem hắn có đang chơi điện thoại hay không, nhìn xong liền đi ra ngoài, chờ nghe tiếng cửa nhà khóa xong xuôi Giang Thời Dư mới lấy điện thoại tiếp tục chơi.

Hắn chơi đến ngủ thiếp đi khi nào cũng không hay, dù sao thì sáng hôm sau cũng bị đồng hồ báo thức đánh thức, Giang Thời Dư xoay người tiếp tục ngủ, năm phút sau đồng hồ reo một lần nữa hắn mới tỉnh dậy, mang dép đi vào phòng tắm rửa mặt.

Hắn có hơi không nhớ đường tới trường lắm.

Lúc Giang Thời Dư ra đến cửa tiểu khu vẫn còn đang suy nghĩ.

Đi đến trường thì phải quẹo trái, rồi... sau đó thì sao?

Giang Thời Dư cau mày đi về phía trước, đường phố tựa hồ không giống lúc trước hắn từng đi, đi một đoạn hắn mới phát hiện là có mấy cửa hàng đã thay đổi phong cách trang trí, khác với những gì hắn nhớ, nên mới cảm thấy kỳ lạ.

May mắn là trường học cách nhà Giang Thời Dư không xa, đi được một đoạn thì nhìn thấy những học sinh khác cũng đang đi học.

Đến trường trước tiên là phải tìm giáo viên, giáo viên phụ trách Giang Thời Dư họ Lưu, dạy Ngữ Văn, thầy Lưu là một người đàn ông trung niên hơi mập và trông rất tốt bụng, lúc dẫn Giang Thời Dư về lớp còn vừa đi vừa uống trà trong bình giữ nhiệt.

Dọc đường đi Lưu lão sư nói cái gì Giang Thời Dư cũng không có chú ý lắng nghe, bất quá lúc đi vào lớp Giang Thời Dư có ngẩng đầu nhìn một cái.

Lớp 11-3

"Mẹ nó!" Tạ Lan Lan kinh ngạc, "Giang Thời Dư!"

Yến An đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Viết nhanh đi!" Tạ Lan Lan quay người ấn đầu Yến An xuống: "Viết tiếp đi! Lát nữa Lâm Hướng Kiêu đến thu bài tập!"

Yến An cúi đầu, nhanh chóng chép bài tập về nhà.

Giang Thời Dư?

Giang Thời Dư thực sự học cùng lớp với bọn họ.

"Giới thiệu với các em, đây là bạn học năm nay mới chuyển đến lớp chúng ta, Giang Thời Dư," Thầy Lưu đứng trên bục giảng giới thiệu: "Mọi người hãy hòa thuận nhé."

Giang Thời Dư gật đầu, không nói gì.

Thầy Lưu nhìn hắn, vui vẻ nói: "Em tự giới thiệu bản thân đi?"

"À, tôi tên là Giang Thời Dư." Giang Thời Dư nói.

Thầy Lưu mỉm cười, không nói gì, chỉ vào một chỗ trống bảo Giang Thời Dư ngồi xuống.

Giang Thời Dư liếc nhìn, Yến An với Tạ Lan Lan ngồi bàn trước bàn sau, còn cách chỗ hắn rất xa, hắn ngồi cạnh cửa sổ, hai người kia lại ngồi sát tường.

Nhưng thật tuyệt khi được học cùng lớp với họ, hắn không biết có nên cảm động không... Khi đến thành phố này, hắn quen biết hai người bằng tuổi, và may mắn là cả hai đều học chung trường, cùng lớp với hắn.

Khi Giang Thời Dư nhìn sang, Tạ Lan Lan cũng nhìn sang vẫy tay chào hắn.

Yến An đang bận chép bài cũng giơ tay vẫy, mỉm cười.

Đúng là có duyên.

Giang Thời Dư nghĩ nghĩ, cũng mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top