Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

˚.CHƯƠNG 013 ˖ ݁ ˓

Edit: Kimie

Nhà Yến An cách cổng tiểu khu không xa, đến cửa nhà liền tạm biệt Tạ Lan Lan, Tạ Lan Lan đi thêm một đoạn mới về tới.

Cậu đem xe đạp khóa vào bãi giữ xe dưới tầng, đeo cặp bình thản bước vào thang máy, có chút mờ mịt. Một lát sau cửa thang máy mở ra, cậu chuẩn bị bước ra mới nhận ra đây vẫn đang ở tầng một, cậu vẫn chưa nhấn thang máy.

"Tiểu An tan học rồi hả?" Bà Vương lầu dưới hỏi thăm.

"Chào bà ạ," Yến An nhấn thang cho bà rồi lại nhấn thang tầng nhà mình, "Bà đi đâu vậy ạ?"

"Đi đón cháu trai bà, kết quả là cha nó dẫn nó đi ăn tiệc, cũng không chịu nói bà một tiếng," Bà Vương cười thở dài, "Hại bà đi một chuyến về không."

"Lần sau bà cứ đánh chú ấy đi ạ." Yến An cười nói.

Bà vỗ nhẹ cánh tay Yến An hai cái, nói mấy chuyện lặt vặt.

May là thang máy đi rất nhanh, lúc Yến An đang lúng túng không biết nói gì thì thang máy đã xuống đến tầng của bà, bà mang theo túi ra ngoài, Yến An chờ cửa đóng lại xong tâm tư liền từ từ thả chậm lại.

Ba mẹ vẫn chưa về, Yến An đi vào bếp xem tủ lạnh thấy nhà không có đồ ăn, cậu nghĩ lát nữa mẹ sẽ về mua đồ ăn nên cũng không để ý nữa.

Thay cát cho bé Mưa Đá xong, cậu đổ thêm ít thức ăn cho mèo vào đĩa, bên cạnh để chén nước nhỏ xong mới yên tâm ngồi xuống, lấy bài tập hôm nay ra đặt lên bàn, xem đã làm xong hay chưa, lấy ra trước coi như tôn trọng đi.

Ngày đầu tiên đi học đã có bài tập, còn rất nhiều, nhưng Yến An lại không có tâm trạng làm.

Trước đây, không muốn làm bài tập về nhà, là vì đi học mệt, tan học đi bộ về cũng mệt, tìm đủ loại lý do để trì hoãn, hiếm khi làm bài tập về.

Mệt mỏi.

Tạ Lan Lan thích Tôn Khả, rất thẳng thắn, ai có mắt cũng có thể nhận ra, có lẽ Tôn Khắc... cũng thích cậu ấy.

Còn mình thì sao?

Không có gì người mình thích, không có gì cảm thấy hứng thú khi gặp người khác phái... Tương lai chắc sẽ gặp đi?

Ở cái tuổi này không nhất thiết phải thích một người, chỉ là cậu thấy tình yêu thẳng thắn của Tạ Lan Lan dành cho Tôn Khả, cậu lại có chút bối rối: "Người mình thích đâu rồi?"

Yến An ngồi phịch xuống ghế, ngơ ngác chưa đầy năm phút, liền có tiếng mở cửa, cậu lập tức ngồi thẳng dậy, từ trong cặp lấy ra một cây bút, nhìn sách vở trước mặt, lấy ra một tờ giấy nháp và chép nhanh vài công thức lên đó.

Để trông chuyên nghiệp hơn, Yến An còn đặc biệt viết công thức một cách lộn xộn méo xẹo, ba cậu không bao lâu đã mở cửa phòng.

"Ồ," Ba Yến vui vẻ, "Làm bài hả?"

Tiểu Băng Bạc ngồi xổm bên chân Yến An meo một tiếng.

"Dạ," Yến An nói, "Tối ăn gì ạ?"

"Con làm bài trước đi, tối ăn canh cá," Ba nói, "Lát nữa con sẽ ra giúp trộn dưa chuột, mẹ con thích ăn món con trộn."

"Được ạ." Yến An cười cười.

Ba Yến đóng cửa lại, Yến An ném cây bút đi, bế bé Mưa Đá bên cạnh lên xoa mạnh đầu nó: "Có phải mày định nói với ba tao là tao không làm bài tập không? Hả?"

Cái đuôi của bé Mưa Đá quét quét trên cánh tay cậu, kêu meo meo.

"Mèo hư," Yến An nhéo gáy nó, để chân lên bàn, "Giúp tao làm bài tập đi."

Bé Mưa Đá không để ý đến cậu, dùng móng vuốt cào vài vết trên tờ giấy nháp của cậu, thoát khỏi nanh vuốt của Yến An, nhảy sang một bên, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Yến An nhìn chằm chằm bài tập phát ngốc một lúc, sau đó bỗng nhiên vui vẻ, mê man cái rắm. Bài tập hai ngày nữa chất như núi, cũng không có tâm trạng mê man nữa.

Sau đó chút cảm xúc đó liền tiêu tan.

Ngày hôm sau, Giang Thời Dư thức dậy, bên ngoài đang mưa nhỏ. Hắn mở điện thoại nhìn xem, đã gần đến lúc thức dậy, hắn nhớ ra điều gì đó, ngón tay dừng trên màn hình một chút, tìm tới khung chat với Yến An, nhắn một tin.

Tắm rửa xong đi ra vẫn không thấy cậu trả lời, Giang Thời Dư nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại qua.

Di động của Yến An chưa bao giờ để chế độ im lặng, âm thanh rất lớn, nhưng tiếng chuông điện thoại nhắc nhở vang lên đến lần thứ tư thứ năm, cậu mới miễn cưỡng tỉnh dậy, bé Mưa Đá bất mãn đạp mặt cậu mấy cái, Yến An trở mình, nhét mèo con vào trong ngực, mò điện thoại bắt máy.

"Alo?" Yến An vừa ngáp vừa nói.

"... Cậu còn chưa dậy?" Giang Thời Dư có chút kinh hãi.

"Hả," Yến An nhìn chằm chằm vào chăn mấy giây, sau đó đột nhiên tỉnh táo, "Dậy... dậy rồi!"

"Được rồi," Giang Thời Dư không vạch trần lời nói dối của cậu, "Tôi không có số Tạ Lan Lan."

"Không sao, tôi sẽ gọi cho cậu ấy," Yến An lại ngáp dài, nhấc chăn lên bế con mèo vào phòng tắm, "Cậu... cậu có thể chuẩn bị chậm chút."

Giang Thời Dư "Ừ" một tiếng.

Cúp điện thoại, Giang Thời Dư nhìn đồng hồ, nhớ lại khoảng cách từ nhà Yến An đến nhà mình, ước chừng phải mất một lúc sau Yến An với Tạ Lan Lan mới đến nhà mình, hắn thay quần áo xong đứng dậy đi ra phòng khách ngồi đợi.

Lúc ra ngoài, hắn nhìn phòng ngủ của mẹ, cửa khép hờ, bên trong không có ai, cũng không biết tối qua mẹ có về không.

Giang Thời Dư cau mày thở dài.

Giang Thời Dư mở đóng điện thoại nhiều lần nhưng không mở khung chat với mẹ ra, dù hắn có hỏi, mẹ cũng không trả lời, nếu có trả lời cũng không giải thích rõ mình đã đi đâu, cũng chỉ nói với hắn "Làm việc" hay "Tăng ca" để bào chữa.

Công việc gì chứ, một tuần bảy ngày hết năm ngày tăng ca rồi.

Nhân viên công ty đó không đứng lên biểu tình sao.

Giang Thời Dư ngả người ra sau, nhìn trần nhà ngẩn người.

Trong nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể mơ hồ nghe thấy tiếng người đi lên lầu, cẩn thận nghe cũng có thể nghe tiếng lết dép nhịp nhàng, không biết Giang Thời Dư đã ở đó bao lâu. Điện thoại cuối cùng cũng rung lên, Yến An và Tạ Lan Lan chuẩn bị đến, gửi tin nhắn trước cho hắn.

Giang Thời Dư xách cặp lên khóa cửa lại, đợi dưới lầu một lúc, hắn nhìn thấy Yến An và Tạ Lan Lan đang chạy về phía mình.

Hai người đến khá sớm, vẫn còn thời gian để ăn sáng.

Tạ Lan Lan xấu hổ nhìn Giang Thời Dư nói: "Cậu đợi lâu rồi sao? Lần sau bọn tớ nhất định sẽ dậy sớm hơn."

"Lần sau tôi đến gọi các cậu rời giường." Yến An đầy tham vọng nói.

"Nếu cậu muốn bọn tớ đến muộn thì cứ việc nói đi." Tạ Lan Lan tiếp một câu.

"Học kỳ trước tớ có gọi cậu không?" Yến An quay sang lườm cô: "Cậu đến muộn bao giờ chưa hả?"

"Tớ không đến muộn, nhưng ngày nào tớ cũng phải chạy điên cuồng trên đường," Tạ Lan Lan nói, "Bà Vương tầng dưới nhà cậu còn tưởng bọn mình tham gia đội điền kinh rồi tập luyện mỗi sáng nữa chứ."

"...Đi ăn trước đã," Giang Thời Dư bất lực nhìn bọn họ, "Lát nữa không có thời gian ăn sáng đâu."

Lúc này Yến An và Tạ Lan Lan mới đi theo hắn, bước nhanh về phía trường.

Ăn sáng xong đi học, trên đường Tạ Lan Lan gặp được Tôn Khả, Yến An và Giang Thời Dư đi vào lớp trước, sóng vai nhau đi dạo, Yến An dọc đường nói lảm nhảm gì đó, Giang Thời Dư thỉnh thoảng cũng đáp lại cậu một hai câu.

Tất cả đều là phiền muộn hôm qua Yến An đem ra than thở với hắn.

Hắn không nhịn được nhìn Yến An một cái, Yến An lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Giang Thời Dư lắc đầu.

"Này, thực ra cậu có vẻ là loại người có nhiều tâm sự trong lòng, cởi mở hơn đi," Yến An vỗ nhẹ vào ngực mình, "Giống như tôi, tâm sự không giấu nổi một đêm."

"Có thật là hôm sau sẽ nói ra không?" Giang Thời Dư nói.

"Tim cậu gắn liền với mông hả." Yến An nói.

Giang Thời Dư nhìn cậu hai giây, đột nhiên vui vẻ nói: "Tôi không có ý đó, đúng là năng lực liên tưởng của cậu."

"Nói thật, nếu cậu cảm thấy không thể chịu đựng được nữa hoặc thực sự không còn nơi nào để nói thì cậu có thể nói với tôi," Yến An nói, "Dù sao ngày hôm sau tôi cũng quên mất, nên cậu không phải lo tôi kể cho người khác."

"Em quên mang sách của hôm sau luôn đúng không?" Thầy Lưu nói.

"Vâng." Yến An trả lời rất nhanh, sau đó quay mặt lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giang Thời Dư.

Giang Thời Dư cười cười, quay đầu lại nhìn thầy Lưu: "Chào thầy ạ."

"... Chào thầy," Yến An quay đầu lại nhìn thầy Lưu, tặc lưỡi, "Thầy dọa chết em rồi."

"Hai em đứng trước cửa lớp nói chuyện, tôi không dọa em thì sao vào lớp?" Thầy Lưu thở dài đẩy hai người ra, "Vào lớp đi, tới giờ tự học buổi sáng rồi."

Yến An cười cười về chỗ, Giang Thời Dư cũng về chỗ ngồi của mình, bạn cùng bàn im lặng không nói gì, chỉ nhìn hắn.

Giang Thời Dư cũng nhìn sang, bạn cùng bàn còn dĩ nhiên gật đầu chào hắn một cái.

Đây là một bước đột phá mang tính lịch sử à nha.

Hôm qua hai người ngồi cùng nhau cả ngày, nhưng bạn cùng bàn này không nói một câu với Giang Thời Dư, thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái.

Giang Thời Dư cũng gật đầu rồi ngồi xuống.

Một lúc sau, Tạ Lan Lan cũng vào lớp, thầy Lưu không nói gì mà cho cô vào, có thể thầy nhìn thấu gì rồi, lúc kết thúc tiết tự học sáng còn nói hai câu về chuyện yêu sớm, Tạ Lan Lan cười khúc khích, nói gì đó với Kỳ Tìm Kính.

"Còn nữa," Thầy Lưu ôm cốc giữ nhiệt thở dài, "Các em phải đến trường sớm, không có thời gian ăn sáng, tôi hiểu."

Thầy dừng lại, nhìn về phía sau Giang Thời Dư hai hàng: "Nhưng Lâm Hướng Kiêu với Trạm Lạc, hai em có thể ăn nhỏ tiếng hơn được không."

"Ôi," cậu bạn tên Trạm Lạc ngồi sau nói nhỏ, "Thầy ấy nghe tiếng tụi mình được hả?"

"Hai cậu kém chút nữa là vừa ăn vừa hát, ai không nghe thấy hả?" Giang Thời Dư ngồi sau Thường Tắc quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu ta, "Cậu ăn gì vậy? Cho tôi một miếng."

"Này!" Thầy Lưu trừng mắt.

"Giờ là giờ tự học buổi sáng mà thầy!" Thường Tắc vẫy thầy Lưu, "Thầy Lưu tới ăn một miếng không ạ?"

Thầy Lưu cười chỉ chỉ bọn họ, hắng giọng đi xuống bục giảng: "Ăn cái gì đâu? Thầy xem một chút."

Lớp học lập tức trở nên ồn ào, Giang Thời Dư thậm chí còn đóng vai người đưa bánh, Yến An lấy một miếng bánh quy được đưa tới, cậu cũng đưa cho Tạ Lan Lan một miếng.

Bánh quy rất ngon, nhưng hơi khô. Ngay cả sau khi Giang Thời Dư uống thêm chút nước, miệng vẫn cảm thấy rất khô.

Lúc sáng Giang Thời Dư bỏ vào cặp một chai sữa với một bình nước, lúc nghĩ giữa giờ Giang Thời Dư tranh thủ đi vệ sinh, mới vừa móc ra còn chưa bắt đầu tiểu, thì một nhóm người đột nhiên từ bên ngoài tràn vào.

Giang Thời Dư im lặng nhét lại vào, kéo quần lên, liếc nhìn người đang bị kéo vào.

Là Nguyễn Dư.

Sắc mặt Nguyễn Dư tái nhợt, không ngừng cắn chặt môi, có thể thấy được môi có chút đỏ bừng, có lẽ là tự cắn mình đến chảy máu.

Cậu ta nhìn Giang Thời Dư, rất nhanh tầm mắt liền dời đi chỗ khác.

"Mày nhìn cái gì?" Nam sinh đầu trọc hung hăng trừng Giang Thời Dư, "Cút!"

"Hả?" Giang Thời Dư nhìn gã, nghiêng đầu.

"Bảo mày cút ra ngoài!" Tên đầu trọc hình như tức giận, đẩy mạnh Nguyễn Dư nằm rạp xuống sàn, đám đàn em lập tức vây lại, giống như đang đợi đại ca đánh phát đầu tiên vậy, con mẹ nó còn rất có cảm giác nghi thức.

Không biết khi đánh người có phải tắm sạch sẽ rồi thắp hương vái tổ nghề không.

Chia khu vực đánh còn rất chuẩn, hôm nay tao đánh chỗ này, mày đánh chỗ kia, không đánh lố qua chỗ khác, đánh lố qua còn phải trả tiền nha.

"Tôi muốn đi vệ sinh." Giang Thời Dư nói.

"Cút ra ngoài đi tiểu đi," Đầu trọc đi tới, gã khá cao, nhưng không cao bằng Giang Thời Dư, "Nơi này đang được trưng dụng, hiểu không?"

"Đánh người xong trả chỗ," Giang Thời Dư cười nói, "Mày sợ tao tè vào mày sao?"

"Mẹ mày," Đầu trọc lớn tiếng quát, đám đàn em đang vây quanh Nguyễn Dư lập tức vây quanh hắn, "Mày tìm đường chết à?"

Vẻ mặt Giang Thời Dư lạnh đi, hắn tháo kính ra đặt trên bồn rửa, nhướng mày nhìn đám côn đồ.

Đầu trọc không cùng hắn phí lời, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, vung tay đánh Giang Thời Dư một cái.

"Yến An!" Thường Tắc đột nhiên đẩy cửa lớp, hét lớn, "Giang Thời Dư đánh nhau với người ta rồi!"

Yến An sững sờ, đứng dậy.

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Xin lỗi vì đăng muộn _(:з」∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top