Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

˚.CHƯƠNG 005 ˖ ݁ ˓

Edit: Kimie

Cuối cùng Giang Thời Dư cũng không ra ngoài tìm mẹ hắn.

Có nhiều lúc, người lớn mang trên mình một lớp ngụy trang trước mặt con cái. Hắn không biết vì sao mẹ mình khóc nhưng lúc này Giang Thời Dư biết mình không nên ra ngoài.

Nếu hắn lao ra hỏi rằng "Sao mẹ lại khóc?" trước mặt mọi người thì sớm thôi người khóc rất có thể là hắn.

Hơn nữa biểu tình Tạ Lan Lan cũng không bình thường lắm, nếu như mẹ hắn vì gặp lại bạn cũ mà vui mừng uống đến nỗi khóc, thì lẽ ra vẻ mặt cô nàng sẽ không kỳ lạ đến vậy.

Hẳn là cô đã nghe được gì đó.

"Sữa dê có vị gì vậy?" Yến An liếc nhìn Giang Thời Dư, nhanh chóng chuyển đề tài.

"Không biết nữa," Tạ Lan Lan thuận theo cậu tiếp tục nói, "Thì chắc là vị sữa dê, cậu thử đi?"

"Để tớ thử." Yến An nói xong liền nhận lấy chiếc cốc.

Sau đó dưới ánh mắt tràn đầy khiếp sợ của Giang Thời Dư, cậu uống một ngụm lớn.

"Mẹ nó!" Yến An dùng sức đặt cái cốc xuống đất, một tay khác vỗ mạnh vào chân, "Cái này có vị sữa dê thật nha!"

"... Ồ." Giang Thời Dư lấy lại tinh thần, cầm lấy chiếc cốc quan sát một chút.

Cũng còn ổn, chưa vỡ, chất lượng tốt phết.

"Ôi trời, tớ đã nói với cậu sữa dê tất nhiên có mùi sữa dê rồi mà," Tạ Lan Lan vội đi lấy mấy tờ giấy đưa cho cậu, "Cậu uống nhiều vậy Tiểu Mai lấy gì uống hả?"

"Chết! Chết rồi!" Yến An hung hăng chậc lưỡi, chắc là do cái vị trong miệng quá nồng không bay hết, làm cậu phải chạy ra khỏi phòng đi súc miệng đánh răng mấy lần. Lúc về phòng mẹ cậu còn cười hỏi, "Các con ở trong phòng làm gì thế?"

"Có gì đâu ạ, nói chuyện thôi." Yến An xua tay, nhìn mẹ của Giang Thời Dư.

Nhìn bà sớm đã không còn nhìn ra bất kỳ dấu vết nào sau trận khóc kia, sau khi uống say bà đang ngồi trên sa lông không nhúc nhích.

Yến An nhìn xong liền trở về phòng mình.

Tạ Lan Lan đem phần sữa dê còn lại trong cốc đổ vào dĩa nhỏ cho Tiểu Mai, cô ngồi xổm bên cạnh xem nó uống, Giang Thời Dư ngồi an ổn một bên nhìn, trong lòng tính toán xem lát nói với mẹ hắn thế nào về việc nuôi mèo.

Thật sự không biết nên nói thế nào.

'Con nhặt được một con mèo xong liền muốn nuôi nó.'

Nói vậy mẹ sẽ đồng ý không?

Giang Thời Dư nhìn mèo nhỏ mà cả người ngơ ngẩn.

Bên ngoài người lớn tụ họp xong vui vẻ tàn tiệc, Giang Thời Dư nghe thấy có người đi về phía phòng bọn họ, ba người nhìn nhau một cái, lập tức đem Tiểu Mai với ổ của nó giấu vào trong một góc, sau đó lại nhanh chóng tách nhau ra, làm như tự nhiên mà ngồi nói chuyện cùng nhau.

Giang Thời Dư đứng qua một bên, chặn hoàn toàn Tiểu Mai giấu nó đi.

Người đẩy cửa bước vào là ba Tạ, ông vọt thẳng vào phòng gọi to: "Con gái, về thôi!"

"Dạ!" Tạ Lan Lan đứng lên, liếc mắt nhìn con mèo trong góc, quay đầu nhìn Yến An nói, "Vậy tớ về nhé, bye bye."

Nói xong cô nàng nhìn Giang Thời Dư cười nói: "Bye bye."

"Tiểu Dư tối nay ngủ ở đây nhé? Mẹ con uống say rồi." Mẹ Yến đứng bên ngoài, nói vào, "Dù sao mai cũng không có việc gì, con với Yến An ngủ chung đi."

Yến An nghe vậy liền quay đầu nhìn Giang Thời Dư.

"Dạ," Giang Thời Dư không phản đối, "Mẹ con đâu rồi ạ?"

"Đang ở phòng khách, bà ấy đang ngủ, không cần các con bận tâm, cô chăm sóc mẹ con được," Mẹ Yến nói, "Đã trễ lắm rồi, các con dọn dẹp chuẩn bị ngủ đi."

Dù là nói vậy, Yến An và Giang Thời Dư vẫn ra ngoài phụ dọn dẹp hồi lâu.

Mẹ Giang uống rất nhiều, cuối cùng Giang Thời Dư và mẹ Yến phải đưa bà đến phòng cho khách, những việc như thay quần áo thì Giang Thời Dư không tiện ở lại hỗ trợ, hắn liền ra ngoài giúp Yến An dọn phòng khách, cầm chén dĩa đến phòng bếp rửa sạch sẽ, sau đó dọn dẹp phòng khách thêm một lát.

Ba Yến cũng uống không ít, ông ngồi trên sa lông vui vẻ nửa ngày, đợi Yến An làm xong hết mới nói với cậu: "Đi đi, đi đi, ngày mai ba nghỉ làm ở nhà, mai ba dọn cho."

"Sao ngài không đợi con liếm sạch sẽ luôn rồi mới nói," Yến An nghiến răng nghiến lợi, "Ba cố ý đúng không hả."

"Xì, không phải ba đang thể hiện tình cha sao," Ba Yến vui vẻ một lúc lâu, "Trễ lắm rồi, dọn sơ thôi, mai ba dậy sớm dọn sạch sẽ cho con."

Yến An nhìn quanh nhà mình, quả thực cậu đã dọn sạch sẽ lắm rồi, bất quá trong mắt ba cậu nhất định không thể để một hạt bụi dính trên sàn nhà, dù cho Yến An có dọn thế nào cũng không vừa ý ông cho được. Nên cậu gật gật đầu dọn sơ, cất cây lau nhà đi rồi cùng Giang Thời Dư về phòng.

Cậu còn phải ngủ chung giường với Giang Thời Dư.

Mới vừa gặp lại đã phải ngủ chung giường, chuyện này nghe qua đã thấy vô cùng kỳ cục rồi.

Yến An nhớ tới thời điểm lúc gọi Giang Thời Dư rời giường, nhất là phản ứng của hắn.

Không chỉ kỳ cục thôi đâu, chuyện này còn rất nguy hiểm nữa.

Lỡ như nửa đêm không cẩn thận đụng vào hắn, hắn nhảy dựng lên thuận tiện đánh mình một trận nữa thì làm sao bây giờ.

Đọc truyện edit ở page chính chủ để ủng hộ editor Kim nhé!

"Cậu tắm trước hả?" Yến An giúp hắn kéo vali về phòng, "Trễ lắm rồi."

"Được." Giang Thời Dư lấy áo ngủ và quần lót từ vali ra, xong lại liếc nhìn con mèo trong góc đã ngủ từ bao giờ .

Không biết có nên nói nó rất gan không nữa, ăn no xong liền híp mắt lại ngủ, không hề sợ người chút nào, lúc ở cùng Tạ Lan Lan còn rất dính người. Từ lúc Tạ Lan Lan về nó cũng không ra khỏi ổ, nằm trong ổ của mình ngủ ngon lành.

Đến khi Giang Thời Dư tắm xong ra ngoài thì con mèo kia vẫn nằm đúng tư thế kia trong ổ, hắn đi tới bên chỗ nó nhìn xuống, vẫn còn thở, không sao.

Ngược lại trên giường có tận hai cái chăn, Yến An ngồi một bên im lặng chơi điện thoại, cậu vẫn luôn im lặng nhìn hắn, đến khi tầm mắt của cả hai vô tình đụng phải, Yến An mới lên tiếng:  "À thì, tôi mới lấy thêm một cái chăn."

"Ừm." Giang Thời Dư đáp lại.

"Không phải tôi ghét bỏ gì cậu đâu, chỉ là tôi ngủ không được ngoan cho lắm," Yến An nói, "Tôi sợ nửa đêm lỡ đụng trúng cậu, cậu lại đánh tôi thôi."

"... Hôm nay tôi cũng chưa đánh cậu lần nào." Giang Thời Dư có chút bất đắc dĩ đáp lại.

"Ừ, chỉ là vặn tay tôi ấn lên giường thôi," Yến An vui vẻ cười, "Đêm đầu tiên, hòa bình chút chứ?"

Giang Thời Dư cũng cười theo, hắn không giải thích với Yến An rằng lúc nãy thật ra là do hắn gặp ác mộng, chứ không phải là do hắn có phản ứng kỳ lạ gì cả.

Nhưng có hai cái chăn cũng khá ổn.

Ngay cả khi cậu chả có ý gì với hắn nhưng chính cậu cũng không thể khống chế được cơ thể mình, Yến An chuẩn bị hai cái chăn vừa vặn có thể cách ra một khoảng với Giang Thời Dư.

Giường cậu không lớn, hai người bọn họ đắp hai cái chăn có vẻ hơi chật chội, bất quá cũng rất ấm, hai người vừa lên giường liền thoải mái thở ra một hơi, cả hai nằm trong sự ấm áp thư thái đó liền không muốn nhúc nhích.

Giang Thời Dư nằm lên gối, đột nhiên nghĩ tới một topic nọ hắn từng đọc được trên Weibo.

Người phía Nam khó ngủ thế nào?

Hắn không biết khó ngủ như thế nào, ngược lại Giang Thời Dư nằm trong chăn một lúc lại vươn tay ra túm lấy chăn, một luồng gió lạnh chui vào trong chăn hắn. Ngay lúc đó hắn liền cảm nhận được cơn đau rát trên da của mình.

Ngược lại với hắn, Yến An ngủ rất nhanh, được một lúc liền nghe được tiếng thở đều đều của cậu, Giang Thời Dư cẩn thận trở mình, gió lại chui vào trong chăn lần nữa, hắn thở dài, không muốn cử động nữa.

Không thể ngủ được.

Hắn muốn hút thuốc, nhưng cũng không muốn rời giường chút nào.

Con mèo trong góc hình như đã tỉnh dậy, Giang Thời Dư nghe thấy tiếng nó kêu sau đó nó đi tới bên cạnh dĩa thức ăn. Nó ăn chút thức ăn trong dĩa, ăn được chút lại không ăn nữa, tinh thần mèo nhỏ sảng khoái bắt đầu đánh giá căn phòng xung quanh.

Một lúc sau nó kêu một tiếng, lại một tiếng, càng ngày kêu càng lớn hơn.

Giang Thời Dư chống đỡ thân thể ngồi dậy, liếc nhìn Yến An đang ngủ say, nhíu mày lại hít vào một hơi, chậm rãi xuống giường, hắn đi dép vào đi tới con mèo nhỏ bên kia, nó ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng cúi đầu nhìn lại.

"Tên gì đây hửm?" Giang Thời Dư đưa tay sờ sờ nó.

Mèo nhỏ rụt cổ lại, sau khi Giang Thời Dư sờ lông nó thì nó cũng bắt đầu hợp tác cho hắn sờ, nó dụi cái đầu nhỏ vào lòng bàn tay hắn, không lên tiếng.

Giang Thời Dư xuống giường không bao lâu cũng cảm giác tay chân mình lạnh cóng, đợi đến khi chú mèo cọ vào tay thì tay hắn cũng đã lạnh cóng rồi. Hắn vội vàng ôm mèo nhỏ về ổ của nó, đổ thêm chút thức ăn ra cho nó, hắn nhẹ nhàng xoa đầu nó, nhỏ giọng nói với mèo nhỏ: "Đừng kêu."

Mèo nhỏ vẫy vẫy đuôi, dụi đầu vào tay hắn.

Lúc Yến An mở mắt ra thì cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn.

Cậu liếc thấy một cái bóng màu xám đang ngồi xổm trong góc, cậu vừa tỉnh nên tâm lý hơi kích động, đột ngột tỉnh dậy, nhìn lại trong góc rồi mới nhớ ra tối nay Giang Thời Dư ngủ lại phòng mình.

Trời ạ.

Người này có thể ngủ một giấc bình thường không vậy.

Yến An cảm thấy mình không còn gì để nói, Yến An trở mình huýt sáo với Giang Thời Dư: "Làm gì đấy?"

Giang Thời Dư bị tiếng huýt sáo làm giật mình, run rẩy, hắn quay đầu nhìn cậu: "Mèo kêu."

"... Mèo kêu sao," Yến An nói, "Nhà tôi cách âm rất tốt, nhất định sẽ không làm phiền tới người khác... Cậu bị đánh thức hả?"

"Không phải," Giang Thời Dư do dự một lát, "Tôi hơi khó ngủ một chút."

"Hả?" Yến An sửng sốt, "Cậu không mặc áo khoác sao, không lạnh hả?"

Vừa dứt lời Giang Thời Dư liền hắt hơi, con mèo trong tay sợ đến mức cả người run lên, mặt nó tràn đầy run sợ mà nhìn hắn.

Yến An xuống giường đưa áo khoác cho Giang Thời Dư, Giang Thời Dư nói cảm ơn, mặc vào, hắn nghĩ nghĩ rồi nhìn Yến An: "Cậu không ngủ sao?"

"Hả? Tôi..." Yến An nhìn chú mèo một chút, lại nhìn tới Giang Thời Dư, dĩ nhiên lúc này cậu đã không còn tí buồn ngủ gì, "Tôi đi vệ sinh không được sao?"

"Không có gì, cậu cứ đi," Giang Thời Dư cười cười, "Đi thuận lợi nhé."

Yến An thở dài nhìn chằm chằm hắn hai giây, cậu không biết nên nói gì nữa, liền mặc áo khoác vào đi vào nhà vệ sinh.

Giang Thời Dư vẫn ngồi xổm ở đó sờ sờ mèo nhỏ.

Bên kia giường điện thoại rung lên hai lần, Giang Thời Dư theo bản năng đi về phía chiếc điện thoại, đi được hai bước hắn liền nhận ra đó không phải điện thoại mình.

Yến An đặt điện thoại trên đầu giường, điện thoại cậu rung hai lần liền trực tiếp chuyển thành chuông gọi đến, Giang Thời Dư do dự một chút, đang lúc hắn không biết có nên đưa điện thoại giúp cho cậu hay không, thì điện thoại đã tự cúp.

Giang Thời Dư thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt hắn liếc màn hình một cái, hắn cứ theo bản năng mà nhìn một cái thôi, hắn cảm thấy mình chỉ vừa nhìn ba lần lại không thể nào dứt ra, ngay sau đó lực chú ý của hắn đều rơi xuống màn hình điện thoại cậu.

Là tin nhắn của một người nào đó tên Nguyễn Dư, liên tiếp hiện tới mấy tin nhắn liền, nhưng Giang Thời Dư chỉ chú ý tới hai cái cuối.

- Chúng ta không thể làm bạn nữa sao?

- Chỉ bởi vì tôi là đồng tính?

Tối nay rất yên ắng.

Yên ắng đến nỗi đến khi nhà vệ sinh truyền tới tiếng xả nước thì Giang Thời Dư mới hoàn hồn, hắn lùi lại hai bước, rũ mắt xuống mà rít lên một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top