Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

˚.CHƯƠNG 006 ˖ ݁ ˓

Edit: Kimie

Sáng hôm sau Tạ Lan Lan tới rất sớm.

Nhà cô ở tòa nhà ngay cách vách với nhà Yến An, đều ở cùng một tiểu khu, sau ngày hôm qua, chưa đợi ba mẹ Yến An tỉnh dậy thì cô nàng đã tới rồi.  Cô nàng tới chỉ để xem chú mèo nhỏ kia, sáng sớm cô nàng đã gọi điện cho Yến An ra mở cửa.

Yến An vẫn đang mặc áo ngủ ra mở cửa cho cô, hai mắt cậu vẫn còn lem nhem chưa mở hẳn ra được: "Tinh thần cậu cũng còn tốt quá đó chứ."

"Thức dậy rồi ở nhà nằm lì nên chán thôi," Tạ Lan Lan đi vào nhà, "Giang Thời Dư đâu?"

"Đang thay quần áo," Yến An ngáp một cái, "Cậu ta cũng mới ngủ dậy."

"Chuyện con mèo các cậu bàn tới đâu rồi, nuôi ở nhà ai hả?" Tạ Lan Lan vừa thay giày liền ngồi lên sa lông trong phòng khách.

"Chưa bàn gì hết, ăn sáng xong thì bàn sau," Yến An nói xong liền về phòng mình, "Thay quần áo xong tớ gọi cậu."

Tạ Lan Lan đáp một tiếng, tự mình đi rót một ly nước.

Lúc cậu mở cửa vào Giang Thời Dư vừa mới mặc quần vào, đang cài nút, tay vẫn đặt trên lưng quần, hắn quay đầu nhìn Yến An, bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi, trông vô cùng kỳ quái.

Từ khi rời giường... không đúng, phải nói là từ nửa đêm ngày hôm qua, người này bỗng nhiên có chút kỳ quái mà chính cậu không thể nói ra được.

Chắc là do mất ngủ nhỉ, Yến An cảm thấy từ khi mình đi vệ sinh về thì Giang Thời Dư thức trắng cả đêm.

Cậu nhanh chóng thay quần áo, lại đổ thêm chút thức ăn cho mèo, Yến An làm một bữa sáng đơn giản rồi gọi ba mẹ dậy. Ngay lúc đó Tạ Lan Lan cũng phụ đem chén đũa ra bày lên bàn, Giang Thời Dư thì đến phòng cho khách gọi mẹ của hắn.

Lúc đẩy cửa ra hắn mới phát hiện mẹ mình đã dậy từ lâu, hoàn toàn không còn bộ dạng say mèm của hôm qua, sau khi rời giường bà cũng đã gấp chăn gối gọn gàng chỉnh tề, phát hiện người đẩy cửa vào là Giang Thời Dư thì biểu tình trên khuôn mặt bà lại lạnh thêm vài phần.

"Sao vậy?" Mẹ hắn hỏi.

"Ăn sáng ạ." Giang Thời Dư nói, "Con nghĩ mẹ chưa dậy nên con tới... gọi mẹ."

Bà rũ mi xuống gật gật đầu, không nhìn Giang Thời Dư nữa.

Bà đứng dậy, tiện tay vén tóc, lại dùng dây chun cột tóc lại, lúc bà sắp đi ra cửa đột nhiên Giang Thời Dư nói: "Con có thể nuôi thú cưng không."

"Cái gì?" Mẹ hắn ngước mắt nhìn hắn.

"Nuôi mèo ạ," Giang Thời Dư đút tay vào trong túi quần, vô thức lục túi mình, "Con sẽ tự chăm sóc nó, không để nó chạy lung tung..."

"Không được," Mẹ hắn cắt lời, "Không thể nuôi."

Tay Giang Thời Dư buông lỏng, hắn không hỏi vì sao, chỉ gật đầu, chờ sau khi mẹ hắn ra khỏi phòng thì chính hắn cũng đi ra. Vừa đóng cửa lại, ngước mắt lên nhìn đã thấy Yến An và Tạ Lan Lan đã ngồi xuống bàn.

Ba Yến đang nói gì đó cũng mẹ Yến, trên mặt thỉnh thoảng lại lộ ra ý cười, còn Yến An và Tạ Lan Lan ngồi một bên nghịch điện thoại, vừa thấy mẹ hắn liền bỏ điện thoại xuống bàn, gọi hắn mau tới ăn sáng.

Vừa ăn sáng xong Giang Thời Dư liền phải về nhà với mẹ hắn, hắn vẫn chưa từng tới nhà mới của mình lần nào, ngay cả chìa khóa nhà cũng không có. Lúc này còn phải về phòng Yến An dọn dẹp một chút, đem hành lý dọn về nhà.

Tạ Lan Lan ăn xong liền chui đến phòng cậu xem mèo nhỏ, Yến An và Giang Thời Dư đi phía sau cô, ung dung bước vào phòng, Giang Thời Dư một bên nhét áo ngủ hôm qua của mình vào vali, một bên liếc mắt nhìn hai người đang ngồi xổm trong góc chơi với con mèo kia.

"Cậu nói chuyện với mẹ chưa?" Yến An quay đầu hỏi Giang Thời Dư.

"Rồi," Giang Thời Dư thấp giọng trả lời, "Mẹ tôi không đồng ý."

"À, cũng không sao," Yến An xoay đầu lại, trong tay cầm chút thức ăn cho mèo, đổ vào đĩa nhỏ cho nó, lại để lại trong tay một ít bỏ vào miệng mình, "Tôi đi nói chuyện với mẹ một chút."

"Sao cậu lại ăn cái đó vậy hả!" Tạ Lan Lan la lớn.

"A, tớ thử vị xem sao thôi," Yến An cười cười, đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhấm nháp mùi vị trong miệng, "So với sữa dê thì ngon hơn nhiều á."

"Cậu ta vẫn luôn như vậy sao?" Giang Thời Dư có chút bất đắc dĩ, chờ Yến An đi ra khỏi cửa mới hỏi Tạ Lan Lan.

"Đúng vậy," Mặt Tạ Lan Lan nghiêm túc hẳn, "Bệnh từ lâu lắm rồi, hết thuốc chữa."

Giang Thời Dư cười cười giữ thể diện.

Trước đây Yến An chưa từng nghĩ tới mình sẽ nuôi thú cưng gì đâu, cậu cũng không thích chó mèo gì cho cam, tất nhiên cậu cũng không có tâm tư muốn nuôi chúng, phỏng chừng ba mẹ cậu cũng vậy. Sau khi nghe Yến An nói về việc cậu và hắn nhặt được chú mèo nhỏ kia trên đường về nhà, ba mẹ cậu còn có chút kinh ngạc sau đó lại do dự một lúc.

"Mẹ nói này, hôm qua ba đứa vào phòng rồi không ra ngoài là mẹ đã nghi rồi," Mẹ Yến chỉ vào người Yến An, "Cái chén Lan Lan mang vào phòng con cũng không phải sữa bò đúng không, là sữa dê hả?"

"Quả nhiên đúng là mẹ con," Yến An giơ ngón tay cái lên, cho mẹ Yến một like, "Lợi hại."

Đọc truyện edit ở page chính chủ để ủng hộ editor Kim nhé!

"Được rồi, nuôi thì có thể nuôi," Ba Yến vỗ vai Yến An, "Nhưng ba nói trước, con phải tự chăm sóc nó, lông mèo không thể rụng đầy nhà, Tiểu Trúc dị ứng với lông mèo hiểu chưa hả, đến lúc người ta đến nhà phải để nó trong phòng con."

"Còn phải tự mình hốt phân mèo nữa," Mẹ Yến bổ sung, "Vệ sinh cho nó con phải làm."

"Không thành vấn đề ạ," Yến An lập tức đồng ý, "Vậy ba mẹ đồng ý rồi nhé?"

"Con còn tiền không? Mua ít cát cho mèo gì đi." Ba Yến nói, "Con mèo đó đâu rồi? Ba đi xem nó một chút."

"Trong phòng con, ở từ tối hôm qua rồi ạ." Yến An rất vui vẻ, "Con còn tiền, lát nữa con sẽ tự đi mua cát cho nó."

"Vậy thì được." Ba Yến trả lời, "Ba lên xem nó."

Yến An lập tức đứng qua một bên nhường đường cho ba ba, thiếu chút là trông giống như mời quan khách vào tham quan phòng mình vậy.

Mẹ Giang Thời Dư cũng vào phòng, bà nhìn chằm chằm con mèo kia một lúc, không nói gì, sau đó tầm mắt bà liền dịch sang người Giang Thời Dư hai giây rồi mới rời đi.

"Con mèo này có tên không mấy đứa?" Ba Yến hỏi.

"Con đặt nhũ danh cho nó rồi," Tạ Lan Lan cười nói, "Chú đặt tên chính thức cho nó đi ạ."(*)

(*) Nhũ danh: Tên đặt lúc mới sinh.

"Ây da, chú ghét nhất là đặt tên," Ba Yến thở dài, "Năm đó tên của Tiểu An là bốc thăm mới ra được đấy."

"Hả?" Giang Thời Dư quay sang nhìn Yến An.

"Thật đấy, ông nội tôi viết một đống thăm để ba tôi bốc, ông lại bốc được chữ An trong 'An tĩnh' chứ," Yến An cũng thở dài thườn thượt, "Nếu tôi mà là con gái, không chừng bây giờ tên là Yến Tĩnh."

"Ông nội cậu với chú cũng thật là..." Giang Thời Dư dừng lại, không biết nói sao mà giải thích, "Người có tài thường rất bạo nhỉ!"

Cả phòng toàn là người cười ha hả.

Lúc này mọi người mới phát hiện chú mèo nhỏ kia quả thực không phải là không sợ người, mà chỉ là không sợ ba người Giang Thời Dư mà thôi, lúc này trong phòng có thêm mấy vị đại nhân, Yến An liền cảm thấy lông mao nó sắp dựng hết lên rồi, con mèo nằm trong đống quần áo cũ kêu lên, muốn thoát khỏi đống quần áo kia như là muốn chạy trốn. Tạ Lan Lan vội vàng kêu mấy vị phụ huynh ra ngoài phòng khách ngồi trước.

Bất quá cuối cùng tên của mèo nhỏ là gì cũng là một vấn đề nan giải nha.

Tạ Lan Lan cũng không thật sự định đặt tên cho chú mèo kia là Tiểu Mai, cũng như lúc nãy cô nàng cũng nói rồi, cái tên đó chỉ là nhất thời thôi.

Tên chính thức thì cũng phải để cho người nuôi nó đặt mới được.

"Gọi là bé Mưa Đá đi." Yến An đột nhiên nói.

"Bé Mưa Đá là sao..." Tạ Lan Lan sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Giang Thời Dư, lại quay đầu nhìn Yến An, lập tức bật cười.

Yến An nhìn cô nàng nở nụ cười liền biết cô nàng 'get' được ý của mình rồi, hai người nhìn nhau cười một hồi, "Cậu hiểu ý tớ mà đúng không!"

"Tớ hiểu mà!" Tạ Lan Lan vừa cười vừa vỗ tay bộp bộp."

Giang Thời Dư không nói nên lời mà nhìn cả hai người, ba Yến như nhìn thấu gì đó mà vỗ vai Giang Thời Dư, hỏi hắn: "Hai đứa nó đang nói gì vậy?"

"Mưa Đá ạ," Giang Thời Dư chỉ chỉ vào mình lại chỉ chỉ vào cửa phòng, "Đó là bé Mưa Đá đó chú."

"... Này! Sao con lại đặt tên như thế hả," Mẹ Yến đánh mấy cái lên tay Yến An, "Đúng là không lễ phép mà!"

"Không sao đâu ạ, nó cũng rất... thú vị mà," Giang Thời Dư nhìn hai người họ cười ngây ngô, khóe miệng của chính mình cũng không kiềm được mà câu lên, "Gọi nó như vậy luôn đi."

"Thật là, con mèo nhỏ như vậy mà gọi là bé Mưa Đá," Mẹ Yến cười cười trừng mắt với Yến An và Tạ Lan Lan một cái, "Nếu bữa sau con nhặt được một con chó chắc sẽ gọi nó là bé An Tĩnh nhỉ."

Đọc truyện edit ở page chính chủ để ủng hộ editor Kim nhé!

Nói thì nói vậy thôi, dù gì cũng đâu dễ nhặt được chó mèo vậy chứ, mẹ Yến chắc hẳn chỉ nói thế chỉ để cho Giang Thời Dư thoải mái hơn chút.

Bất quá Giang Thời Dư thấy cái tên bé Mưa Đá này rất đáng yêu, không hề thấy bị mạo phạm gì. Nếu hắn đặt thì chắc là Meo Meo hay Tiểu Bạch rồi, cả nước thì cũng 70% mèo có cái tên này rồi.

Mọi người trong phòng náo loạn một hồi mới nhớ ra phải tiễn Giang Thời Dư và mẹ Giang về nhà, nhà họ cách nhà cậu cũng không xa, kéo hành lý ra vừa định chào tạm biệt thì ba Yến định lái xe chở hai mẹ con hắn về. Đúng lúc Yến An và Tạ Lan Lan ra khỏi cửa chuẩn bị mua chút thức ăn cho mèo, hoan nghênh bé Mưa Đá chính thức dọn vào.

Sau khi đưa hai người về nhà, Giang Thời Dư phải thu dọn hành lý của mình nên không đi cùng bọn Yến An, hắn cũng đã thêm Wechat cậu và hẹn bữa khác sẽ gặp mặt sau. Đợi ba Yến chở Yến An và Tạ Lan Lan đi rồi, Giang Thời Dư mới đem hành lý của mình về phòng, hít một hơi thật sâu.

Căn phòng trống không, chỉ có một cái giường, một cái bàn và tủ treo quần áo, còn lại thì cũng không còn gì cả. May sao trên giường cũng còn khá ổn, giường đã thay ráp và cũng có một cái chăn, Giang Thời Dư đi tới phủi bụi trên bàn đi.

Cửa sổ trong phòng không đóng, trên sàn cũng có rất nhiều bụi, Giang Thời Dư chỉ có thể để hành lý của mình sang một bên, định đi lấy cây chổi dọn dẹp lại phòng của bản thân, kết quả đi hết nhà tìm cũng không có. Tệ hơn nữa là còn có những món đồ đã cũ bị ném trong góc nhà, trên sàn còn có một cái ly thủy tinh đã bể, những miếng thủy tinh đã vỡ văng khắp nơi.

Từ lúc mẹ hắn về đến nhà đã ở trong phòng mình không bước ra nửa bước, Giang Thời Dư suy nghĩ một lát rồi quyết định tự mình đi xuống đi dạo dưới lầu, đi một lúc đến khi hắn nhìn thấy có một cửa hàng tiện lợi nhỏ liền muốn đi vào mua một số thứ linh tinh mà mình cần.

Thật ra trước khi ra cửa hắn còn đi ngang xem tình hình nhà bếp, căn bản thì nhà bếp cũng trống trơn không có gì, phỏng chừng hắn còn phải đi siêu thị hai chuyến mới đem đủ đồ dùng về nhà.

Giang Thời Dư mua đồ xong về nhà vừa mở cửa đã thấy mẹ hắn mặc áo khoác định ra ngoài, bà nhìn thấy hắn cầm bao lớn bao nhỏ liền hỏi: "Con mua nhiều đồ vậy làm gì?"

"... Dạ," Giang Thời Dư gật đầu, "Toàn là đồ cần thiết thôi ạ."

Tất cả đều là đồ dùng hằng ngày cả, gia vị, nồi, chảo, muôi, hộp đựng gia vị, Giang Thời Dư cũng tự mua bàn chải và kem đánh răng rồi khăn tắm cho mình, mọi thứ đều gom vào trong mấy cái bao.

"Mẹ ra ngoài một chuyến, tạm thời mẹ đang có khách hàng," Mẹ hắn không nói tiếp về chuyện lúc nãy nữa, "Bữa tối con tự làm cơm hay gọi thức ăn ngoài? Còn tiền đúng chứ?"

"Còn ạ." Giang Thời Dư trả lời.

Bà gật đầu, gài nút áo khoác rồi thay giày, sau đó nhanh chóng ra khỏi cửa.

Bà vừa đi, không khí trong nhà vốn đã vắng lặng lại càng thêm vắng lặng vài phần, Giang Thời Dư mím môi, quét dọn phòng mình xong liền dọn dẹp phòng khách đến nhà bếp. Nhìn lại cả căn nhà lần nữa mới thấy tuy khá bừa bộn nhưng những thiết bị điện cần thiết vẫn có đủ, sau khi dọn dẹp xong mới thấy có chút cảm giác của một căn nhà thực sự.

Giang Thời Dư đem điện thoại đi sạc, lúc nãy mua đồ trả tiền thì chỉ còn vài phần trăm cuối cùng, đến lúc dọn dẹp vệ sinh xung quanh nhà thì điện thoại cũng sập nguồn. Lúc này hắn mở điện thoại lên thì điện thoại liền nảy lên mười mấy tin nhắn.

Hắn nhìn qua, không muốn trả lời cái nào nên dứt khoát vứt qua một bên, liền ngã xuống giường hít sâu một hơi.

Chưa được bao lâu thì điện thoại lại liên tục rung lên, Giang Thời Dư với lấy điện thoại mở lên xem, thì ra là tin nhắn Yến An gửi tới.

- Cho cậu xem nhà mới của Mưa Đá nè.

Bên dưới là một tấm hình, kỹ thuật chụp hình này của cậu cũng rất độc đáo đi, chụp bé Mưa Đá đến lóe sáng.

Bên cạnh nó còn có một cái ổ cho mèo màu hồng phấn, còn có mấy món đồ chơi màu huỳnh quang gì đó, bên cạnh đó còn có nhà cây cho mèo, Giang Thời Dư nhìn mãi cũng không biết cái nhà đó dựng lên làm sao.

Cậu còn tiện tay gửi một tấm ảnh mà tay Tạ Lan Lan đang chơi đùa lọt vào, nếu không phải hôm nay Giang Thời Dư nhìn thấy màu sắc quần áo Tạ Lan Lan thì chắc chắn cũng không nhận ra đó là cô.

Yến An chụp mấy tấm hình này mờ tới mức ma chê quỷ hờn, dù là điện thoại 18 năm trước cũng không chụp đến nỗi này chứ.

Giang Thời Dư cởi mắt kính ra bỏ qua một bên, cảm giác về mấy tấm hình lại càng thêm chắc chắn, hắn thực sự không biết đánh giá mấy tấm mà Yến An chụp thế nào cho đúng, do dự một lát, hắn nhắn trả hai chữ.

- Trâu bò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top