Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

˚.CHƯƠNG 007 ˖ ݁ ˓

Edit: Kimie

Mùi vị thức ăn cho mèo mới mua khá kỳ lạ.

Thức ăn cho mèo con với thức ăn cho mèo bình thường có chút không giống nhau lắm, mùi vị của từng hãng cũng khác nhau, Yến An chọn túi mà mình cảm thấy ngon nhất, mua về dĩ nhiên bé Mưa Đá không chịu ăn.

Tạ Lan Lan bồi Yến An đi mua đồ ăn cho mèo một chữ cũng không nói, đến lúc về liền đặt mấy loại thức ăn được đánh giá tốt trên mạng, đúng là mua về rồi mới thấy Mưa Đá ăn rất vui vẻ, Yến An cũng nếm thử hai viên, quả thật rất ngon, không hổ là được đánh giá tốt nha.

Đầu năm mới Yến An về quê ăn Tết, lấy được mấy bao lì xì rất dày, so với Tạ Lan Lan còn nhiều hơn sáu trăm tệ, Tạ Lan Lan la lối muốn Yến An mời đi ăn nhưng Yến An lại nói với cô nàng rằng sáu trăm tệ thì mời được gì chứ, ít nhất cậu phải là khách hay là chính cậu tự muốn mời cô mới có lý chứ.

Tạ Lan Lan mạnh mẽ lên án loại hành vi này của Yến An, đợi qua mùng sáu Yến An vừa về tới nhà liền mời Tạ Lan Lan đi ăn lẩu, tiện đường mua thêm một túi cát và đồ ăn mới cho Mưa Đá, sau đó hai người xách bao lớn bao nhỏ về tới nhà.

"Lần trước cậu nói chỉ tớ làm bánh quy," Tạ Lan Lan nói, "Khi nào thì được? Hai ngày nữa là đi học lại rồi."

"Hả? À," Yến An sửng sốt, chắc vì lần trước lo đi mua đồ cho mèo con ở nhà mà quên mất chuyện chỉ Tạ Lan Lan làm bánh quy, "Hôm nay luôn được không? Hôm nay cậu cũng rảnh mà, tụi mình đi mua nguyên liệu đi?"

"Sao cậu không nói sớm chứ," Tạ Lan Lan thở dài một hơi, "Về đến nhà là tớ phải đi ra ngoài một chuyến nữa."

"Cậu cũng đâu có hỏi tớ sớm đâu." Yến An cũng thở dài theo cô nàng.

Về đến nhà hai người liền đem đồ cho Mưa Đá để xuống, chưa nghỉ ngơi bao lâu liền cùng nhau ra ngoài, theo lý mà nói thì đầu năm ở phía Nam sẽ phải ấm hơn, nhưng hai ngày nay nhiệt độ lại xuống rất thấp, vừa đi vừa lạnh run cầm cập không chịu được, mãi đến khi vào siêu thị không khí xung quanh mới dễ chịu chút ít.

Yến An định chỉ Tạ Lan Lan làm bánh quy Magaret, theo lý thuyết thì làm bánh quy rất đơn giản, có thể tự làm được. Chỉ cần mua bơ lạt cùng một số loại nguyên liệu cần để làm bánh, nhưng Tạ Lan Lan cũng không biết trong nhà bếp có còn gì không nên chỉ đành mua mỗi thứ một ít.

"Bơ không muối là loại nào vậy?" Tạ Lan Lan đứng trước quầy bơ ngơ ngác nhìn Yến An hỏi.

"Để tớ xem thử," Yến An quan sát một lúc thì cầm một hũ bơ không muối lên, "Là cái này, nhớ kỹ đi, lần sau cậu tự đi mua cũng được."

Tạ Lan Lan nghiêm túc gật đầu, cầm hũ bơ nhìn kỹ nhãn hiệu.

Yến An lại nhìn xung quanh, định mua thêm ít kem, lại thấy Tạ Lan Lan mua nhiều bột quá, chừng đấy có dùng mãi cũng không hết, thôi thì làm thêm hai cái bánh mì bơ ăn cũng được, vừa mới duỗi tay ra, Tạ Lan Lan đột nhiên dùng cùi chỏ đập thụt vào tay cậu.

"Hả," Yến An quay đầu trừng mắt nhìn cô, "Chuyện gì vậy?"

"Nguyễn Dư kìa." Tạ Lan Lan nhìn qua bên phải Yến An, bĩu môi.

Yến An cảm giác cả người mình hoàn toàn cứng đơ rồi, sửng sốt mấy giây mới lấy kem trên kệ bỏ vào trong xe đẩy, không hé môi nói gì.

"Sao cậu không ra chào hỏi cậu ấy đi?" Tạ Lan Lan hơi nghi hoặc, "Hai người bị làm sao vậy hả? Hồi hè năm ngoái không phải còn rất tốt sao, cậu ấy chơi game đánh lén cậu à?"

"Không phải," Yến An không nhìn qua bên phải, cúi đầu thấp xuống, "Chỉ là... Thật là, không biết nên nói thế nào cho cậu."

"Hả," Hai mắt Tạ Lan Lan trợn tròn, "Cậu còn có tâm sự phức tạp vậy nữa à? Gạt ai đó?"

Đọc truyện edit ở page chính chủ để ủng hộ editor Kim nhé!

Yến An nhìn Tạ Lan Lan tặc lưỡi, đẩy cô nàng đi về hướng khác.

Mà dù thế nào đi nữa thì trong cùng một siêu thị thì xác suất đụng mặt nhau quả thật rất cao, Yến An và Tạ Lan Lan còn chưa đi tới quầy thanh toán liền nghe tiếng gọi: "Yến An?"

Giọng nói mang theo chút nghi hoặc không xác định được, là giọng của Nguyễn Dư.

"À." Yến An quay đầu lại nhìn Nguyễn Dư.

"... Đúng lúc tôi muốn nói chuyện với cậu," Nguyễn Dư nhìn Tạ Lan Lan cười một cái, tiếp tục nói với Yến An, "Có chút chuyện muốn hỏi cậu mà thôi."

"Không được," Yến An nói, "Tôi phải về nhà rồi."

"Hả?" Nguyễn Dư nói, "3 phút thôi."

"Không được," Yến An trả lời cậu ta, "Tôi không muốn nói chuyện với cậu."

Nguyễn Dư không nói nữa.

Tạ Lan Lan không tiện xen vào, chỉ yên lặng đứng bên cạnh, từ từ đi về phía quầy thanh toán, cô nàng cảm thấy lúng túng muốn chết rồi, lưng cô có hơi ngứa, hôm nay lại mặc quần áo tương đối dày nên không dễ chạm đến chỗ ngứa, mà muốn gãi thì lại phải duỗi tay ra phía sau, mất mặt lắm.

Có thể lúc này Yến An và Nguyễn Dư đều đang trầm mặc nhìn nhau không nói gì, Tạ Lan Lan đứng bên cạnh, cô biết lúc này mình không nên gãi lưng.

Thật kỳ quái, hai người này giao tiếp bằng mắt sao, còn mình bên này gãi lưng như đại bàng tung cánh, còn phải dùng lực nếu không sẽ không gãi tới.

Thật là khó khăn quá đi.

Tạ Lan Lan hạ vai xuống.

"Được thôi," Nguyễn Dư cuối cùng cũng không nhìn Yến An nữa, thấp giọng nói, "Tôi không nghĩ tới việc cậu không tiếp thu được chuyện đó."

"... Tôi... Không phải..." Yến An nhíu mày, giống như định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng được, "Ừm."

Nguyễn Dư cũng không đứng đó nữa, trực tiếp đi đến quầy thanh toán khác đem tất cả những đồ mình mua để lên. Ở bên này bỗng nhiên Tạ Lan Lan nhảy cẫng lên, tay vói ra phía sau ra sức mà gãi, một lúc sau mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Yến An đợi cô gãi xong mới xách túi đồ lên, theo cô về nhà.

Tạ Lan Lan không hỏi tiếp chuyện nãy với Nguyễn Dư, dọc đường đi cũng chỉ hỏi cách làm bánh quy với mấy chuyện linh tinh, Yến An lại không tập trung lắm, hỏi một lúc rồi mới chậm rãi đáp lời cô nàng được.

"Tiểu An." Tạ Lan Lan bỗng gọi cậu.

"Hả?" Yến An quay qua nhìn cô.

"Nếu như có việc gì đó cần tâm sự, có thể nói với tớ," Tạ Lan Lan nói, "Không quan trọng thì... cũng có thể nói với tớ."

"Ừm," Yến An nở nụ cười, "Tớ biết rồi."

_________

"Hôm nay con lại ăn mì ăn liền sao?" Mẹ hắn sau khi về nhà, đi một vòng nhà bếp hỏi hắn.

"Vâng." Giang Thời Dư đứng ở cửa phòng mình trả lời.

"Ngày nào cũng ăn mì, vậy còn mua nhiều gia vị vậy làm gì," Mẹ hắn nghi hoặc nhìn hắn hỏi, "Con hết tiền à?"

"... Con còn tiền thật mà." Giang Thời Dư nói.

"Nếu hết thì nói mẹ," Bà mở tủ lạnh ra xem, bên trong toàn bộ đều là thức ăn đông lạnh Giang Thời Dư vừa mua về hôm qua, "Thôi, để chiều mẹ làm cơm đi."

"Không cần đâu ạ," Giang Thời Dư đáp, "Mẹ nghỉ ngơi đi, để con tự làm."

Bà Giang do dự trong chốc lát, rồi cũng đồng ý với hắn đóng tủ lạnh lại.

Công ty đang tiếp nhận một đơn hàng lớn, bà từ hôm qua tăng ca đến sáng nay mới về được một chút, bà Giang ngáp một hơi dài liền đi vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa còn không quên dặn Giang Thời Dư: "Nếu con không muốn nấu thì ra ngoài ăn đi, gọi đồ ăn ngoài cũng được, đừng ăn mì, cũng đừng ở lì trong nhà hoài."

"Vâng." Giang Thời Dư đáp một tiếng.

"Con đi ra ngoài khuây khỏa chút đi," Bà nhíu mày nhìn Giang Thời Dư, "Thanh niên mà lúc nào cũng ở lì trong phòng thì còn ra thể thống gì nữa."

Giang Thời Dư im lặng chốc lát, không hiểu nổi mẹ mình nói gì nữa, bất quá chờ mẹ hắn vào phòng xong, Giang Thời Dư vẫn rất nghe lời mà về phòng lấy áo khoác.

Vậy thì ra ngoài một chút cũng được, hắn nghĩ.

Nói là đi ra ngoài nhưng cũng đi không xa mấy, hắn căn bản cũng không biết đường xá ở đây, nơi xa nhất từng đi cũng chỉ là xung quanh tiểu khu nơi hắn ở, Giang Thời Dư tùy tiện đi vài vòng, hắn cũng không có thiện cảm mấy với mèo hoang trong tiểu khu lắm, cuối cùng bản thân đành đội gió lạnh về nhà.

Đến thành phố này cũng khá lâu rồi, nhưng hắn lại vẫn chẳng thể quen được với cái không khí lạnh ẩm ở phía Nam.

Quần lót phơi ngoài ban công năm ngày lấy vào vẫn còn chút cảm giác ươn ướt, lúc đi tắm có lẽ là đau khổ nhất, ngay cả buổi tối có muốn đi vệ sinh cũng đau đớn vô cùng, Giang Thời Dư bắt đầu nhớ cái máy sưởi ở nhà cũ mình điên cuồng.

Giang Thời Dư tròng áo khoác vào đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa kéo áo khoác lên, dây kéo phía dưới cứ kẹt mãi không kéo lên được, Giang Thời Dư nhíu mày lại, không dễ dàng mới đẩy được khóa vào, hắn dùng sức kéo dây kéo lên liền phát hiện có gì đó không đúng.

Dây kéo hỏng rồi.

Lúc này cái dây kéo đang kẹt ở giữa áo hắn, phía dưới áo khoác cũng tách ra như sườn xám vậy, Giang Thời Dư nói không nên lời đành đứng bên đường túm lấy dây kéo giật mạnh xuống.

Lần này áo khoác trực tiếp mở ra, nghênh đón một luồng khí lạnh đi vào, cảm giác hắn bây giờ vô cùng đau khổ.

Giang Thời Dư thở ra một hơi dài.

Hay là đi tìm một quán nào đó ngồi trước, không được thì chiều lại về nhà nấu mì gói ăn tạm vậy.

Giang Thời Dư nghĩ nghĩ, hắn đút tay vào túi áo đi về phía trước, không biết là đi được bao lâu rồi, nguyên nhân chủ yếu cho việc hắn vẫn đi như thế là do hắn cũng chẳng biết mình muốn ăn gì. Chờ đến khi hắn tìm thấy một quán ăn vừa định bước vào, thì bên cạnh lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Trời ơi, Tạ Lan Lan ơi, tớ không nghĩ ra được luôn đó," Mặt Yến An vẫn còn vẻ kinh hãi, "Trong nhà cậu sao mà không có trứng gà vậy chứ!"

Đọc truyện edit ở page chính chủ để ủng hộ editor Kim nhé!

"Không biết nữa," Tạ Lan Lan trả lời cậu, "Tớ cũng có nghĩ tới đâu."

"Thật luôn," Yến An nói, "Tớ còn tưởng rằng tụi mình mua đủ nguyên liệu rồi đấy."

Ai mà không cho là như vậy chứ hả.

Đường, bột mì, bơ, muối đều mua hết rồi, thậm chí cậu còn mua thêm một túi bột matcha để làm bánh quy vị matcha nữa. Mọi thứ tưởng chừng êm xuôi rồi đó chứ.

Mãi đến khi Yến An mở tủ lạnh nhà Tạ Lan Lan ra mới phát hiện bên trong không có một quả trứng nào.

Tin xấu là không có trứng gà thì không thể làm bánh quy được, nhưng bù lại thì tin tốt là trong tiểu khu có siêu thị nhỏ có bán trứng gà.

Còn tin xấu hơn là siêu thị nhỏ đó đóng cửa rồi, giờ bọn họ phải đi đến siêu thị khác xa hơn.

Yến An chưa từng nghĩ mình sẽ ra ngoài ba lần trong cùng một ngày vì mua đồ thôi đâu, mẹ nó...

Yến An nghiến răng, đáy mắt quét thấy một bóng dáng quen thuộc, cậu vừa nghiêng đầu qua nhìn, liền vừa vặn chạm mắt với người nọ: "A, Giang Thời Dư?"

"Ò." Giang Thời Dư đáp một tiếng.

"Cậu ở đây làm gì vậy?" Yến An nhìn quán ăn, "Ăn cơm hả?"

"Ừm." Giang Thời Dư gật đầu.

"...Ồ," Yến An nói, "Vậy cậu ăn đi, bọn tôi đi trước."

Giang Thời Dư gật đầu, nói hẹn gặp lại với bọn họ xong liền định đi vào quán ăn đó.

Tạ Lan Lan ở bên cạnh nhắc nhở cậu một tiếng, Yến An dường như mới nhớ ra gì đó, đứng đó một lát rồi mới gọi to: "Cậu muốn đi cùng với bọn tôi luôn không?"

Giang Thời Dư quay đầu nhìn cậu.

"Cậu ăn một mình đúng không? Cậu đi với bọn tôi đi, Tiểu An nướng bánh quy cho bọn mình ăn," Tạ Lan Lan ngay lập tức bổ sung lời nói của cậu, "Bánh quy cậu ấy nướng ngon lắm á."

"Hả," Yến An quay đầu nhìn Tạ Lan Lan, "Tớ dạy cậu làm bánh quy cơ mà."

"Ây nha, cậu dạy tớ thì cũng phải nướng mẫu cho tớ thử vị trước mà," Tạ Lan Lan cười cười nói, cô nàng nhìn Giang Thời Dư, "Cậu có đi không?"

"... Đi," Giang Thời Dư chỉ do dự một chốc, "Các cậu mua thiếu nguyên liệu sao?"

"Ừ." Yến An thở dài.

Giang Thời Dư gật gật đầu, không nói gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top