Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19(1)

Lúc đầu Hoàng Đan nói bên ngoài cửa sổ có người là nói xạo, chỉ để dời sự chú ý của người đàn ông đi, cậu không muốn ướt nhẹp người vì nước bọt.

Không ngờ lại có người thật. Có một số lời thực sự không nên nói bậy.

Hoàng Đan để sát môi vào vành tai người đàn ông, nhỏ giọng nói, “Anh mau xem kìa.”

Lý Căn cảm thấy trong giọng nói của thanh niên có chút quái dị, hắn xoay mặt nhìn lại.

Ngoài cửa sổ đúng là có một bóng người đen tuyền.

Lý Căn đặt tay lên môi Hoàng Đan, mở miệng “suỵt” nhẹ một tiếng rồi âm thầm đi đến chỗ đó, đột nhiên đẩy cửa sổ ra.

“Thúy Linh?”

Ngô Thúy Linh bị dọa sợ, “Anh cả, anh vẫn chưa ngủ sao?”

Lý Căn nói, “Sắp ngủ.”

Hắn nhíu mày, “Em đứng đây làm gì?”

Ngô Thúy Linh nói, “Buổi tối em uống nhiều nước, đi vệ sinh về thì nghe thấy tiếng của Đông Thiên, cứ tưởng hai người cãi nhau nên đến nhìn thử.”

Lý Căn nhìn cô, trên người là bộ đồ ngủ họa tiết hoa nhỏ, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, khuôn mặt bình thường càng trắng hơn khi đứng dưới màn đêm trông có vẻ hơi kiếp người và có chút nhu nhược.

“Không cãi nhau, em ấy nói mớ đấy.”

“Ồ, em cũng thấy lạ, hóa ra Đông Thiên đang nói nói mớ sao.”

Ngô Thúy Linh hỏi, “Anh cả có ngủ ngon không? Ngày mai còn phải dậy sớm.”

Lý Căn nói, “Ngủ ngon.”

Ngô Thúy Linh không nói thêm gì nữa, “Em về ngủ đây, anh cả cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Lý Căn đóng cửa sổ.

Hoàng Đan chống tay ngồi dậy, “Chị Thúy Linh sẽ không phát hiện gì chứ anh?”

Đêm nay cậu cố ý tới ngủ với Lý Căn cũng là vì bỏ mồi xem có thể dụ được mấy con rắn khỏi hang, Ngô Thúy Linh đã ra rồi.

Lý Căn lấy thuốc và hộp diêm, “Phát hiện cái gì?”

Hoàng Đan nói, “Chuyện chúng ta làm cùng nhau.”

Lý Căn ngậm điếu thuốc, phụt cười, “Nói tào lao gì đấy, em có cho anh làm rồi à?”

Hoàng Đan nói, “Không.”

Lý Căn trợn mắt, “Thì đấy.”

Hắn quẹt diêm, không cháy lại đổi một cây khác, “Nếu không thì bọn mình cứ làm trước, nếu có bị phát hiện thì cũng không oan uổng.”

Hoàng Đan nằm xuống, “Ngày mai phải dậy sớm.”

Lý Căn hút một hơi thuốc tồi vứt vào gạt tàn cười nói, “Không sao, em để anh làm anh có thể làm cả đêm, ngày mai……”

Hoàng Đan nói, “Em sẽ chết trong vũng máu.”

Lý Căn, “……”

Hắn xoa cổ, “Đừng nói đáng sợ như vậy, không phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao, anh cũng đâu muốn đâm chết em.”

Hoàng Đan nói, “Công việc khơi thông rất quan trọng, nếu không chính là hại người hại mình.”

Đôi mắt đen sâu của Lý Căn nheo lại, nở nụ cười trầm thấp, “Bé con, còn hiểu rất nhiều nha.”

Hắn kẹp thuốc vào giữa hai ngón tay, cúi người hôn Hoàng Đan, “Chỗ mẹ anh có nhã sương, nếu em không thích thì trong phòng bếp cũng có mỡ heo đấy.”

Hoàng Đan co rút khóe miệng, “Em về đây.”

Đừng nói nhã sương hay mỡ heo, cái gì cũng cứu không được cậu, cậu sẽ đau chết luôn.

Lý Căn ấn người nằm xuống, “Về cái đếch nhé, em ngoan ngoãn nằm cho anh!”

Hoàng Đan nghe thấy mùi thuốc lá 7-up, “Không phải đã nói anh hút ít thuốc rồi hay sao?”

Lý Căn nghiêng đầu phun khói, “Đây là điếu đầu tiên trong hôm nay.”

Hoàng Đan cảm giác người mình như bị một tảng đá lớn đè nặng lên, “Anh nằm đè lên ngực em làm chi?”

Lý Căn thanh cười, “Muốn uống sữa.”

Hoàng Đan nói, “Vậy anh cứ từ từ mà mơ đi, em ngủ.”

Lý Căn vỗ mông cậu, “Không cho ngủ, anh của em còn chưa ngủ đây nè.”

Hoàng Đan đau cả mông, xoay người đưa lưng về phía người đàn ông.

Lý Căn vội vàng dụi tắt thuốc, ôm lấy vai cậu, dỗ dành, “Anh sai rồi.”

Hoàng Đan không phản ứng.

Lý Căn hôn hôn vành tai cậu, rồi lại hôn hôn cổ cậu, “Nếu không thì em đánh lại anh đi, muốn đánh bao nhiêu cũng được hết.”

Hoàng Đan nói, “Tay đau.”

Lý Căn trợn trắng mắt, “Trương Đông Thiên, làng trên xóm dưới cũng không tìm được ai khiến người ta tức nghẹn hơn em đâu.”

Hắn thở ngắn than dài, “Ai biểu anh lại thích chứ.”

Hoàng Đan nói, “Xem ra đêm nay không cần ngủ rồi, nhặt da gà rớt trên chiếu hết đêm luôn.”

Lý Căn mặt đỏ tai hồng mắng, “Thật đúng là thằng nhóc vô lương tâm!”

Hắn ôm người vào lòng, “Mông còn đau không? Anh thổi thổi cho em, thổi là hết đau ngay, chịu không?.”

Hoàng Đan thở dài, “Em cầu xin anh một chuyện.”

Lý Căn sờ sờ tóc cậu, “Chuyện gì, em cứ nói đi.”

Hoàng Đan nói, “Đêm khuya rồi, mau dỗ Lý Đại Căn nhà anh ngủ đi.”

Lý Căn mặt dày nói, “Anh không dỗ được, muốn dỗ thì em đi mà dỗ.”

Nói xong hắn còn chụp Lý Đại Căn đặt vào tay thanh niên.

Lý Đại Căn dài dài mập mạp, thể trọng không nhẹ, một bàn tay của Hoàng Đan cũng cầm không nổi, cậu phải dùng hai tay ôm lấy nó, dỗ một hồi lâu mới nó chịu ngủ.

...

Một ngày mới đã đến, mặt trời bắt đầu mọc, người dân trong thôn quen thuộc mặc quần áo rời giường.

Giặt quần áo bên bờ sông, tưới phân cho đất trồng rau, cấy mạ ngoài ruộng, ai nấy cũng bắt đầu bận rộn.

Trần Kim Hoa nấu cháo bắp, “Năm nay bắp được mùa, hôm nào rảnh đến thu hoạch thôi.”

Hoàng Đan “ồ” một tiếng, vừa ăn cháo bắp vừa nói trong đầu, “Hệ thống tiên sinh, Hà Vĩ đã chết, vốn thì tôi cảm thấy người có hiềm nghi lớn nhất chính là Vương Nguyệt Mai, loại trừ Ngô Thúy bây giờ vẫn chưa thể xác định, ngoài ra tôi còn hoài nghi Trần Kim Hoa và Trương Anh Hùng.”

Trương Anh Hùng nói ngày mà Lý Đại Quý chết cậu ta nhìn thấy Hà Vỹ và Trương Thúy Linh đang chăn bò ở đỉnh núi, ai mà biết có thật hay không bởi vì đâu ai có thể làm chứng.

Không phải Hoàng Đan nghĩ nhiều mà là do cục diện bây giờ vô cùng mờ mịt, cậu nghi ngờ tất cả mọi người đều có khả năng là hung thủ.

Ngọai trừ Lý Căn.

Bởi vì đối phương chỉ muốn ngủ cậu.

Hệ thống, “Tại hạ cảm thấy là càng có nhiều điểm đáng nghi thì lại càng phải bình tĩnh, Hoàng tiên sinh cứ tiếp tục điều tra đi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Hoàng Đan hỏi, “Hệ thống tiên sinh, có khi nào hung thủ là thân thể này không? Trương Đông Thiên ấy?”

Bây giờ hệ thống không ném câu trả lời auto ra nữa mà nói thẳng, “Không phải.”

Hoàng Đan rốt cuộc có thể loại trừ một người, “Cảm ơn.”

Buổi sáng, Hoàng Đan đeo găng tay vào, thắt chặt vùng cổ tay lại rồi đến ruộng nhà Lý Căn hỗ trợ.

Ngô Thúy Linh đang đổ mạ ra, thấy Đông Thiên thì chào hỏi, nhìn không có gì khác thường, cứ như tối hôm qua cô không nghe thấy gì.

Bàn chân Hoàng Đan bước vào bùn, cậu không đến chỗ Lý Căn mà đi tới chỗ cách đó một khoảng.

Ngô Thúy Linh đổ hết hai cái giỏ tre đựng mạ, rồi xuống ruộng.

Ba người cùng cấy mạ, mấy cây mạ màu xanh biếc đứng thẳng lên đón gió nóng thổi tới, lâu lâu lại lắc lư.

Cứ một chốc Hoàng Đan lại đứng thẳng lưng, Ngô Thúy Linh không có mắt zoom cận cảnh nên chắc là sẽ không nhìn thấy mấy dấu dâu tây Lý Căn tạo ra ở trước ngực và sau lưng cậu.

Dù thế thì cậu vẫn không được tự nhiên.
Chỉ cần Ngô Thúy Linh quay đầu thì Hoàng Đan sẽ đứng thẳng.

Không khí có chú kì quái.

Mặt trời dần dần bay lên cao, ánh nắng càng thêm gay gắt, tàn nhẫn chiếu xuống lưng mọi người.

Lúc nghỉ ngơi, Lý Căn thấy trên mặt Hoàng Đan có chút bùn, vươn tay định chùi cho cậu.

Hoàng Đan trốn về sau, kết quả không chú ý, đặt mông ngồi xuống đống bùn, khi đứng lên thì đít quần cũng dính toàn bùn là bùn.

Cậu xoay đầu nhìn thử thấy trên mông có dính một con đỉa to bự, đang lắc lư thân thể béo đen của nó.

Cách lớp quần mà vẫn cảm thấy ghê tởm.

Hoàng Đan nắm quần dùng sức rung, rồi vỗ vỗ mới có thể hất nó xuống.

Lý Căn dở khóc dở cười, “Em nói xem em trốn cái gì hả.”

Hoàng Đan hạ giọng, “Chị Thúy Linh ở đây, bọn mình vẫn nên chú ý một chút mới tốt.”

Lý Căn nhướng mày, quay đầu nói với Ngô Thúy Linh ở gần đó, “Em về nhà đi.”

Ngô Thúy Linh lau mồ hôi trên trán, “Mạ còn nhiều lắm.”

“Chậm thì chậm không sao.” Lý Căn nói, “Mẹ ở nhà một mình anh không yên tâm.”

“Vâng.”

Ngô Thúy Linh đến bên bờ rửa chân, mang giày vào rồi đi về.

Ruộng ít đi một người, gió cũng bớt nóng hơn lúc nãy.

Lý Căn nhìn bốn phía, nhanh chóng hôn chụt một cái lên miệng Hoàng Đan, sẵn tiện lấy tay chùi vết bùn trên mặt cậu đi.

“Có cần phải về đổi quần không?”

Hoàng Đan lắc đầu nói, “Không có việc gì, một lát nữa lại phải làm rồi.”

Lý Căn liếc mắt qua, còn vươn tay bóp bóp khiến tay dính đầy bùn.

Hoàng Đan lập tức đẩy tay hắn ra, “Đừng để người ta thấy.”

Lý Căn hùng hùng hổ hổ, rồi lại thở dài, “Được, anh nghe em.”

Phát hiện một tầm mắt đang nhòm ngó, Hoàng Đan duỗi cổ nhìn lại, cách mấy thửa ruộng, Trương Anh Hùng đang vẫy tay chào hỏi cậu.

Hoàng Đan cũng vẫy mấy cái đáp lại.

...

Mấy ngày tiếp theo, Hoàng Đan đều đến giúp Lý Căn làm ruộng, người trong thôn đều thấy hết.

Trần Kim Hoa còn thường xuyên đến thăm Vương Nguyệt Mai.

Ngày mười tám hôm đó, Trần Kim Hoa gọi Hoàng Đan, hai người cùng vào núi phía nam, đi một lát thì thấy một nấm mồ xung quanh mọc đầy cỏ.

Trong thôn nhà ai có người chết, đều dựa theo đã phân chia rồi hạ táng, không thể đoạt chỗ của nhà khác.

Nấm mồ này chính là ba của nguyên chủ, Trương Mặt Rỗ.

Bởi vì khuôn mặt đầy vết rỗ, nên người nhà trực tiếp gọi ông là Trương Mặt Rỗ, dễ nhớ.

Trần Kim Hoa khom lưng, quẹt diêm đốt.

Ngọn lửa trong nháy mắt bùng lên, thét chói tai một nhào về phía cỏ dại, hỏa thế mãnh liệt, rất nhanh đã lộ ra toàn bộ diện mạo của nấm mồ.

Trần Kim Hoa và Hoàng Đan dập lửa tránh để nó lan ra ngoài.

Bà ngồi xổm trước nấm mồ, lấy giấy tiền vàng bạc ra khỏi túi, “Đông Thiên, con đi tìm cành cây về đây.”

Hoàng Đan đi đến chỗ cách đó không xa nhặt.

Trần Kim Hoa đốt một tờ giấy vàng, ánh lửa chiếu khuôn mặt thô ráp tang thương che kín vết nhăn của bà, “Mặt Rỗ, đã mười bảy năm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top