Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Charles Xavier

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by LamKja update 10/7/22

Hai người chậm chạp đẩy xe về học viện, trên đường học viện cũng vừa gặp Scott đến chơi.

Scott liếc nhìn hai người một cái: "Lại chạy ra ngoài bán kem? Không phải tôi đã bảo cậu rồi sao, Bobby, cậu cũng không thiếu tiền, tại sao cứ phải nhất thiết đi bán kem?"

Bobby nghe thế liền khoác tay lên vai John: "Cái này gọi là niềm vui lao động, hiểu không hả?  Tôi làm đá, John pha nước trái cây, hai người bọn tôi phối hợp ăn ý!" Bobby giơ ngón tay cái với Scott.

John không kiên nhẫn ném cánh tay của Bobby xuống, nhưng cũng không nói cái gì.

"Sao anh lại có một mình thế? Raven đâu? Cả mấy người nhóm Kurt?"

"Ah..." Scott ngửa đầu, tay đút túi: "Không biết..."

Lời còn chưa nói xong, Scott lại im lặng, Raven ở trong đầu nói với anh ta: " Scott, cho anh trong phòng hai phút phải quay trở về!"

Scott: "..."

"Thật không bằng! Vì sao cái tên Logan kia có thể ra ngoài chơi, mà tôi lúc nào cũng phải trở về!"

"Hầy... Xem ra anh là chuồn êm ra ngoài ha!" Bobby bĩu môi với nói.

"Các cậu cũng đến  luôn đi!" Scott bước đến mạnh mẽ ôm lấy cả hai.

"Ây ây ây! Rốt cuộc là chuyện gì? Hôm nay không phải cuối tuần sao? Không phải là đi học chớ?" Bobby vừa nói vừa đẩy xe.

"Không phải đi học. Giáo sư muốn kiểm tra năng lực của chúng ta một chút. Đều là do tên Logan kia gây họa!"

"Liên quan gì đến thầy Logan?"

"Chậc! Nếu không phải do ổng ở buổi thực chiến trước hành hạ chúng ta  thảm như thế. Giáo sư cũng không nghĩ đến cái vụ này." Nói đến lại chọc tức Scott, tên gây họa thì bỏ trốn rồi, còn bọn họ phải chịu giáo sư 'ngược đãi!'

 "Hai người các cậu sáng sớm đã ra ngoài, không nên về sớm như thế này!"Scott đầy tiếc hận nhìn hai người.

"Chúng tôi không giống anh, luôn chạy ra ngoài chơi." Bobby lắc đầu.

Mãi nói chuyện, hai vừa đi theo Scott đi đến bờ hồ.

"Các em đã về rồi?" Charles ôn hòa nhìn Bobby và John.

"Giáo sư.""Giáo sư." Hai người gật đầu chào Charles.

Raven khoanh tay dựa người lên cây, Kurt và Angel Warren đứng một bên, Pietro vừa nhai kẹo cao su vừa vui sướng nhìn Scott gặp họa.

Scott trừng mắt liếc nhìn Pitero một cái. lại len lén trợn mắt Alex đang đẩy xe cho giáo sư. Nhất định là Alex lắm mồm tố cáo!

"Bobby, các em đem thứ gì về thế?" Đôi mắt xanh ôn hòa của Charles có chút nghi hoặc.

"Ah? Hả... Còn một chút nước trái cây còn dư, giáo sư." Bobby nhìn xe đẩy, khó hiểu trả lời.

"Không phải." Charles lắc đầu: "Là sinh vật sống, không phải con người... cũng không phải động vật, ta thế mà có thể kết nối với nó." Hai ngón tay của Charles nhấn huyệt thái dương, kinh ngạc nói: "Tuy là đứa nhỏ tư duy không quá rõ ràng như con người..."

Bobby và John  nhìn nha, hoàn toàn không biết bản thân đã đem về cái gì.

"Ở chỗ nào? Giáo sư?" Pietro lập tức xuất hiện bên cạnh xe đẩy, cực kỳ hứng thú.

"Người bạn nhỏ, đi ra nào." Charles ôn hòa nói.

Vì thế trong ánh mắt ngạc nhiên của đám người Raven, từ dưới xe đẩy, chui ra một sinh vật nhỏ mặt trắng

"Nó ... nó làm thế nào mà có thể có nhiều đuôi như vậy?!" Pietro mở to hai mắt, duỗi tay đếm đếm::Một, hai, ba...Tổng cộng là sáu cái đuôi! Giáo sư!"

Kurt lắc lư cái đuôi đằng sau, không nhịn được mà tiến gần nhìn một chút.

Pietro chỉ vào Vulpix nói, nhìn bé con lông trắng ngoan ngoản ngồi xổm trên mặt đất, ngứa ngáy khổng nhịn được mà muốn sờ thử.

"Kon~" dường như nhìn rõ ý đồ của Pietro, Vulpix lắc đuôi, đi về phía Bobby, rồi ngồi xổm cạnh chân anh ta.

Bobby có chút cảm giác 'thụ sủng nhược kinh' nhìn bé con bên chân mình, không thể ngờ là nó chịu thân cận với mình.

"Nó gọi là Vulpix." Charles buông tay nhìn Vulpis ôn hòa nói.

"Vulpix? Tên này thật sự không sai nha." Raven gật đầu.

"Giáo sư, nói từ đâu đến vậy ?" Warren đi đến bên cạnh Charles hỏi.

"Các em không thấy nó rất quen thuộc sao?" Charles nhìn mọi người nhắc nhở "Đại chiến ở NewYork."

"A!!! Nhớ rồi! Nhớ rồi! là cái tên Summoner kia!" Pietro lập tức nhớ ra, sau đó lại đánh giá cẩn thận xung quanh Vulpix: "Đúng thật là rất kỳ quái mà xinh đẹp."

Lúc này, Vulpix ở bên cạnh Bobby cũng dẫn trở nên mất kiên nhẫn, nó trên mặt đất đứng lên, sau đó dùng hai chân trước cào cào ống quần Bobby.

"Kon~Kon~" Tiếng kêu của Vulpix có chút nôn nóng,

"Nó bị làm sao vậy? Giáo sư?" Bobbu khó hiểu nhìn đứa nhỏ dùng móng vuốt cào ống quần hắn, không thể không níu đai lưng quần.

"Nó ... cảm thấy thật nóng..." Charles nghi ngờ trả lời.

"Nóng?" Mọi người khó hieur, Pietro ngẩng đầu nhình trời nói: "Thời tiết này vừa đẹp mà!"

Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, Vulpix từ bỏ hành động cào móng, xoay người bốn chân bước đi, đi đên bên hồ nước.

"Nó muốn làm gì?" Pietro to mò đi theo đằng sau Vulpix, ngay sau đó hắn liền hiểu Vulpix muốn làm gì.

Bởi vì cái đuôi của Vulpix lắc ra hoa tuyết trong suốt, mà theo hơi thở của Vulpix , có thể nhìn thấy rõ ràng khí băng lạnh màu trắng từ trong miệng nó thổi ra.

"Má ơi! Thật lạnh!" Pietro lập tức rùng mình, dùng hết tốc lực rời xa Vulpix.

Sau đó chỉ thấy mặt hồ trước mặt Vulpix bắt đầu kết băng, mà mặt cỏ xung quanh cũng đóng thành tuyết băng dày.

Nhìn bộ dáng lăn lộn vui vẻ của Vulpix trên mặt băng, Pietro vỗ mạnh bả vai Bobby nói: "Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao nó thích đi theo cậu rồi!"

"Thật lạnh ..." Raven chỉ mặc áo thun cộc tay khoang tay nói.

Nhiệt độ xung quanh rõ ràng giảm xuống rất nhiều, ngoại trừ mỗi Bobby, những người khác đều co người ôm hai cánh tay.

"Giáo sư... Đây là như thế nào vậy?" Mọi người không biết làm cái gì bây giờ, giọng nói đầy kinh ngạc Hank (Beast) lại vang lên. Cùng lúc đó, Lance ở đằng  sau cũng nhìn thấy tình huống  nơi này, liền vội vàng gọi to: "Vulpix!"

Lance chạy nhanh đến bên Vulpix, muốn bế nó lên.

Nhưng Vulpix vừa nhìn thấy Lance, lập tức đứng lên chạy mất, chạy đến mặt hồ đã kết băng.

Lance không chú ý mà đuổi theo, liền bị băng dưới chân trượt đi: "Ah----!"

 Tiếng 'Ah' còn chưa kêu xong, Lance đã thấy phong cảnh liền chuyển, chân mình đã ở trên thảm cỏ.

"..." Lance ngây ngốc chớp mắt, hoàn toàn không biết làm cách nào mình lại ở đây.

"Anh..." Lance nhìn cậu thanh niên tóc bạc đỡ cánh tay cậu.

"Tôi là Pietro. Xin chào!" Pietro cười tươi rói chào hỏi Lance: "Anh là Summoner đi?  Đúng không? Tôi đoán không sai đi?" 

"Lance, anh không sao chứ!" Peter chậm một bước chạy đến bên Lance, kinh ngạc cảm thán: "Tốc độ của anh thật nhanh nha!"

"Ha ha ha, năng lực người biến chủng, Năng lực của tôi là tốc độ!" Pietro chỉ chính mình nói, sau đó lại nhìn Lance, chờ cậu trả lời.

"Ah... Phải, là tôi." Lance gật đầu, lần đầu tiên đối mặt với ngoại hiệu của mình.

"Ha ha ha! Tôi đoán đúng rồi! Trên thực tế, tôi còn vote tên cho cậu cơ!" Pietro hưng phấn nói đến, trước ánh mắt đầy khó hiểu của Lance thì giả thích: " Tôi vote tên là Catterman cơ, rõ là cái ngoại hiệu này có rất nhiều người thích, nhưng không hiểu bị cái gì mà hồi sau lại thành Summoner!"

Nói đến đây, Pietro lại buồn bực.

"Tôi cũng..." Peter không nhịn được mà giơ tay, trước đôi mắt trợn trừng của Lance, cùng Pietro đập tay 'cùng hội cùng ý tưởng'.

Peter lè lưỡi nói: "Đừng nhìn tôi như thế, Lance. Thật lòng mà nói, gọi là Catterman rất đáng yêu mà."

Lance :"..."

" Có lẽ chúng ta trước tiên nên rời khỏi chỗ này hẳn nói tiếp, các người không cảm tháy lạnh sao?" Charles nhìn mọi người mà nói.

Lance lúc này mới để ý, mấy người Pietro ai cũng ôm bả vai, Lance sửng sốt một chút, Peter là do cường hóa cơ thểm cho nên không sợ lạnh, nhưng  mà tại sao cả mình cũng không sợ lạnh?

Trong khi Lance đang trong vòng tự hỏi, mọi người đã rời xa khu vực hồ nước, đi đến chỗ khác, Vulpix đem chỉ đem khu vực quanh hồ nước đóng băng, những chỗ khác thì còn như cũ.

Lance ở chỗ này vẫn có thể nhìn thấy Vulpix ở phía xa đang rất vui vẻ chơi đùa trên mặt hồ.

Thu tầm mắt, Lance xin lỗi mấy người Charles: "Thật sự xin lỗi, là tôi không chú ý Vulpix, cũng không biết nó bị làm sao mà chuồn đến nơi này..."

"Cái này không phải lỗi của anh!" Pietro khoác vai Lance nói. "Muốn trách thì cũng trách chỗ chúng tôi có cái người Iceman này." Pietro bĩu môi nhìn Bobby.

Bobby dưới ánh mắt của Lance, đem cánh tay mình băng hóa.

"Anh...không phải ông chủ bán kem sao?" Lance và Peter liếc nhìn nhau, nhận ra Bobby.

"Không sai nha, Vulpix của anh trốn ở xe đẩy, bị tôi đem vào trong học viện." Bobby sờ sờ mũi nói.

"Ngại quá." Lance lại nói lời xin lỗi, hoàn toàn không ngờ được Vulpix to gan đến vậy. Nếu không phải là bản thân có cảm nhận được nó ở chỗ nào, thì đúng là đi tìm thật sự rất khó.

"Không có sao hết. Thật lòng mà nói., chúng tôi cũng rất thích đứa nhỏ này." Charles cười nói. "Những pokemon của cậu cũng rất đáng yêu."

"Cảm ơn!" Lance cười đáp lời.

Sau khi đại chiến NewYork kết thúc, tất cả thắc mắc đều nhằm vào thành viên mới của Avengers, Summoner. Tony cũng chỉ có thể trả lời, mà đối với những sinh vật thần kỳ mà Lance triệu hồi ra,  cái tên Pokemon cũng được nói ra.

"Hử? Lance!" Peter đột nhiên nhìn Lance, trợn tròn hai mắt " Anh thấy lạnh sao> Sao miệng anh lại thở ra khói trắng thế?!!!"

Lance sửng sốt, rồi lắc đầu cười nói: "Tôi không thấy lạnh nha, Peter."

"Ah a a, thấy không! Lại có kìa!" Peter chỉ vào Lance khẳng định.

"Tôi cũng nhìn thấy!" Warren ở cạnh cũng bồi một câu.

Lance khó hiểu hạ tầm mắt, nhìn dười tầm mắt mình, mở miệng thở ra.

"Thế mà có thật!" Nhìn thấy khói trắng thật sự từ trong miệng mình tràn ra, Lance kinh ngạc nói.

"Chẳng lẽ ...!" Lance và Peter liếc nhìn nhau, đồng thời quay đầu nhìn Vulpix ở phía xa.

"Không lẽ anh cũng là người biến chủng sao? Lance?" Scott khó hiểu nhìn về phía Lance, lại nhìn Charles.

Charles lắc đầu: " Lance không phải người biến chủng."

" Nhưng mà, Lance, tĩnh tâm một chút. Nếu đây là năng lực cậu có được, cậu liền có thể điều khiển nó." Nhìn đến bộ dáng Lance muốn bịt miệng, Charles tuy không biết được trên người đã sảy ra chuyện gì, nhưng vẫn kiến nghị vài câu.

"Vâng..."Lance gật đầu, vẫn là buông tay. Nếu nói không sai, sau khi hưởng được sực mạnh của Snorlax, cậu hưởng thêm năng lực thở ra khí lạnh của Vulpix.

Lance cảm nhận được biến hoa strong cơ thể, sau đó tưởng tượng thấy bộ dáng thở hơi lạnh của Vulpix, từ miệng cũng tràn ra hàn khí.

Peter cảm nhận được nhiệt độ xung quanh Lance bắt đầu giảm xuống: "Wow! GIống như là điều hòa ấy!"

"Phụt! Khụ! Khụ! Khụ!" Lance lập tức bị sặc. Peter ! Nói như thế mà nghe được hả?!"

" Năng lực này không quá khác với Vulpix." pietro vuốt cằm nói, nhưng mà, tuy là nhiệt đọ xung quanh Lance giảm xuống, nhưng đúng thật là giống như Peter nói, giống như mở diều hòa vậy.

" Chúng ta đến lúc phải trở về rồi, Peter." Lance cau mày nói, vỗn tưởng bản thân chỉ thừa hưởng mỗi một phần năng lực của Snorlax, tnafw cường sức mạnh, thế mà không ngờ được bây giờ còn có thêm thừa hương phần năng lực của Vulpix. 

"Cần hỗ trợ gì không? Ta nghĩ là Vulpix bây giờ có vẻ một chút cũng không muốn rời khỏi đây." Charles chỉ chỉ Vulpix ở đằng xa.

"Lance, về chuyện đem Vulpix trở về,  chỗ cậu bây giờ có khu vực cho nó thoải mãi di chuyễn sao?" Bobby đột nhiên hỏi.

"Bây giờ thì chưa." Lance lắc lắc đầu, tuy là Tony đã bắt đầu xây dựng, những vẫn cần một chút thời gian hoàn thiện.

"Thế ... nếu cậu tin tưởng, có thể để Vulpix cho tôi tạm chăm sóc, tôi có thể tạo cho nó một căn phòng ở riêng toàn băng tuyết." Bobby có churt chờ mong nói.

Nghĩ đến việc mang Vulpix trở về, cũng chỉ có thể để nó ở trong PokeBall, Lance suy tính một hồi rồi gật gật đầu: "Vậy phiền anh một thời gian nhé, chờ cho đến khi tôi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, sẽ lại đón nó về."

"Không thành vấn đề!" Bobby vỗ ngực bảo đảm: "Cậu cứ tin tưởng tôi!"

Lance cùng Peter vừa định rời khỏi, liền nghe được tiếng kêu của Vulpix từ đằng sau: "Kon~!" Tiếng kêu xen chút thấp thỏm lẫn bất an.

Lance quay đầu lại, chỉ thấy Vulpix bốn chân dẫm dẫm, thấy cậu  quay người thì bất an rụt rè hướng người.

Nhìn thấy Vulpix muốn tiến lên lại có sự chần chừ sợ hãi rụt rè, Lance ngay lập tức liền hiểu, cậu tiến đến bên nó ngồi xổm xuống nói: "Vulpix. Nhóc tạm ở lại chỗ này vài hôm, ta sẽ quay lại đón nhóc sau được không?" Lance ôn nhu xoa đầu lông mềm của Vulpix.

Đứa nhỏ này, không lẽ là cho rằng mình không cần nó nữa đi!

Cảm nhận bàn tay ấm áp của Lance, Vulpix rõ ràng thả lỏng xuống, nhìn Lance gật đầu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top