Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vợ, lát nữa em ra ngoài nhớ mang dù, anh thấy bên ngoài âm u, có thể trời sẽ mưa."

Một thân hình cao lớn từ phòng khách đi đến huyền quan*, mở cửa tủ: "Cầm đi. Anh lấy dù ra trước cho em, đỡ phải ra ngoài lại quên."

(*sảnh nối liền phòng khách với cửa.)

"Đúng rồi, lúc em đi ra ngoài phải chú ý, qua đường thấy đèn xanh mới đi, thà chậm cũng không được vượt đèn đỏ, ra ngoài không dẫm nắp cống, cách điện áp xa ra. Còn nữa, em đến nhà hàng nhớ nhắn tin. Và quan trọng nhất, ngàn vạn lần không được ăn pudding xoài cùng tất cả mọi thứ làm từ xoài, em dị ứng xoài..."

Người ở đằng sau đi theo lải nhải một đoạn dài, giống như đàn ong mật bay "ong ong ong".

Phương Lăng từ bên trong đi ra, vừa sửa sang lại nút tay áo vừa bất đắc dĩ nói: "Anh lúc nãy đã nói hai lần rồi, người ta không biết còn tưởng em là lão già ngu ngốc."

"Phi, cái gì mà lão già ngu ngốc. Vợ, em đừng nói chuyện lung tung!" Triệu Thuấn nhíu mày.

Phương Lăng bật cười: "Được rồi, em không nói lung tung, rút lại câu vừa nói."

Triệu Thuấn lúc này mới vừa lòng.

Nhìn người yêu trước mắt, Phương Lăng không khỏi cảm thán thời gian trôi quá nhanh.

Chớp mắt một cái cậu với Triệu Thuấn đã ở bên nhau được ba mươi năm, tuy nói qua nhiều năm nhưng giống như cái gì cũng không có thay đổi.

Khá tốt.

Phương Lăng theo bản năng cười cười.

Đôi mắt Triệu Thuấn tức khắc sáng lên: "Vợ, em nhìn anh như vậy, có phải cảm thấy anh hôm nay lại đẹp trai hơn nhiều không?"

Anh cũng không còn trẻ, khóe mắt dài có nếp nhăn, đầu cũng có chút bạc. Nhưng bởi vì hàng năm tập thể hình, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ngày thường lại bị Phương Lăng bắt dùng cẩu kỷ, táo đỏ dưỡng sinh cho nên vẫn anh tuấn, tinh thần cũng tốt. Đã năm lăm tuổi nhưng nhìn giống đầu bốn mươi.

Phương Lăng khẽ hừ, cười một cái: "Già như vậy rồi còn tự luyến."

Triệu Thuấn cười hì hì dán lại: "Nhưng mà nói thật, em cảm thấy anh hôm nay đẹp trai hay không?"

Phương Lăng nhìn anh.

Áo lông cổ chữ V màu trắng gạo, quần kaki, trên tay mang một chiếc đồng hồ Pháp. Nhìn qua rất nhàn nhã, cũng là vẻ kiêu ngạo.

Phương Lăng gật đầu khen hắn: "Rất tuấn tú."

Triệu Thuấn đáy mắt xẹt qua một tia sáng, "Vợ, nếu hôm nay anh đẹp trai như vậy theo em ra ngoài nhất định có mặt mũi. Anh đưa em đi được không? Dù sao anh cũng phải lên công ty một chuyến."

Tha thiết lại khát vọng.

Gáy bị nhìn chằm chằm, cảm giác mình như miếng xương đang được con chó bự bảo vệ.

Phương Lăng một chút cũng không ngoài ý muốn, lúc Triệu Thuấn hỏi anh có đẹp trai không cậu liền có dự cảm.

Sống với nhau lâu như vậy, tính tình đối phương như thế nào cậu đều hiểu rõ.

Phương Lăng nhướn mi: "Em chỉ là cùng lão Đàm uống trà chiều, muộn nhất ba tiếng sau là trở về."

Triệu Thuấn thò lại gần người cậu một bước, nửa ôm cậu, lại bắt đầu sờ soạng ngón tay: "Chính là vợ a, anh muốn đưa em đi. Năm đó em ra ngoài gặp tai nạn xe cộ thật sự là muốn hù chết anh, khi nhận được điện thoại hai mắt anh tối sầm, bệnh tim thiếu chút nữa tái phát, sau đó liên tục mấy đêm bị ác mộng quấn thân, sợ tới mức ngủ cũng không ngon giấc."

Phương Lăng đẩy người ra chút: "Gặp xui khi theo đuôi xe mà thôi, trên xe có túi hơi an toàn, em lại không bị thương, lúc ấy gọi điện thoại cho anh là bởi vì người nọ khó chơi."

Rõ ràng chỉ cần bám theo xong rồi nhấn ga đi là được, người nọ còn cách một tấm kính hỏi tên cậu với địa chỉ, tay chân cũng có chút không thành thật.

Lần này đến phiên Triệu Thuấn không hé răng, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu.

Mặt anh góc cạnh, mày rậm mắt sâu, lúc không cười cả người hung hãn, giống một con sói hoang hiếu chiến.

Cũng là về sau tuổi trung niên bị Phương Lăng lôi kéo dưỡng sinh, khí chất mới ôn hòa chút, nhưng cũng chỉ là một chút.

Phương Lăng cười than: "Được rồi, vậy phiền Triệu tổng đưa em tới nhà hàng Minh Châu."

Triệu Thuấn tức khắc mặt mày hớn hở, sói hoang nháy mắt biến thành chó kéo xe: "Đến đây, rất vinh hạnh vì vợ phục vụ."

Hai chồng chồng cùng ra cửa.

Thành phố A kinh tế phát triển cao, không thể nghi ngờ là nơi được phần lớn người cả nước hướng tới. Nơi này có tài nguyên giáo dục tốt, trường học cũng thuộc loại đỉnh, cũng có bệnh viện tốt nhất. Mà bất kể ngày hay đêm, trên đường lớn thành phố A luôn như nước chảy.

Khi Phương Lăng ra ngoài không phải là giờ cao điểm, Triệu Thuấn lái Maybach một đường thông suốt.

Hai mươi phút sau, Maybach đến nhà hàng Minh Châu.

Nhà hàng có hai bãi đỗ xe, một dưới hầm, một nơi khác là bên cạnh nhà hàng.

Triệu Thuấn đỗ xe xong, Phương Lăng tháo đai an toàn xuống xe, anh cũng đi theo xuống.

"Triệu tổng, em nhớ anh khi mới đi làm chính là một người cuồng công việc, hận không thể trực tiếp mua phòng ở công ty." Phương Lăng quay đầu lại nhìn chiếc đuôi to phía sau, trong mắt mang theo chế nhạo.

Triệu Thuấn tiến lên vài bước, đặt Phương Lăng ở trên cửa xe, đối với người trong lòng ngực hung hăng hôn môi một cái, "Sao có thể giống nhau, khi đó anh lại chưa có vợ."

Nói xong, lại ôm chặt Phương Lăng, Phương Lăng e dè bên ngoài, chờ một lúc mới vỗ vỗ tấm lưng rắn chắc của anh.

Triệu Thuấn buông ra, "Vợ, khi nào về thì gọi điện thoại cho anh, anh đưa em về. Nếu đến lúc đó còn sớm, chúng ta ăn một bữa bên ngoài đi, anh phát hiện một nhà hàng cũng không tệ lắm."

Phương Lăng nghe anh nói chuyện của sau đó, trong lòng biết đến lúc đó không gọi điện thoại là không được.

Phương Lăng gật gật đầu, "Ừm, anh đến công ty đi, đến lúc đó em gọi anh."

Sau khi nhìn Phương Lăng vào nhà hàng, Triệu Thuấn lúc này mới cảm thấy mỹ mãn lái xe rời đi.

Phục vụ gương mặt ửng đỏ, "Tiên sinh, xin hỏi ngài là đi một người sao?"

Người trước mặt phục vụ thật sự đẹp, tỉ lệ gương mặt hoàn hảo đến kì lạ, không phải loại sắc đẹp có tính công kích cũng không phải loại hoang dã hùng hổ doạ người, mà là nhu hoà mềm mại.

Đúng là nhan sắc làm người ta thoải mái, phối hợp cùng quần áo, thoạt nhìn cậu giống như người thời xưa, mang theo cảm giác xa cách khó lòng giải thích.

Người này hẳn là có chút tuổi tác, phục vụ ở khóe mắt cậu thấy nếp nhăn, nhưng dấu vết năm tháng ở trên người cậu lại như đệm thêm.

Thời gian ở trên người cậu lắng đọng lại thành khí chất cao nhã, giống như chai rượu ngon. Rõ ràng không cần phải giới thiệu, đi ở trong đám đông lại làm người khác liếc mắt một cái liền nhận ra cậu.

"Giáo sư Phương, bên này!"

Phương Lăng nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn, sau đó nói với phục vụ: "Tôi có hẹn bạn."

Dứt lời, Phương Lăng đi đến hướng bên cửa sổ Đàm Phi Chu đang ngồi.

Đàm Phi Chu vẻ mặt hài hước: "Nhiều năm như vậy rồi, tình cảm của ông với lão Triệu vẫn tốt như thế."

Hắn ngồi ở bên cửa sổ, xe Triệu Thuấn ngừng ở bên ngoài, nhìn rõ ràng Phương Lăng vừa mới từ trên xe xuống.

Phương Lăng kéo ghế ra ngồi xuống, cười mà không nói.

Đàm Phi Chu nhướn mày xem cậu: "Giáo sư sao lại không nói gì? Đừng nói là xấu hổ nhá."

Phương Lăng lúc này mới chậm rì rì mở miệng: "Còn không phải vì người nào đó ly hôn hả, tôi sợ nói nhiều lại bị nói tôi lấy cẩu lương tung lên mặt người ta."

Đàm Phi Chu nghẹn họng, nhớ tới một cuộc hôn nhân không biến cố mà vẫn ly của mình đột nhiên thấy tấm tắc: "Thật là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Nhớ năm đó lão Triệu kiêu ngạo đối với ông cũng không tốt, tôi cho rằng hai người xác định không vững chắc. Mà khi đó  n Lang với tôi thật sự tốt, tôi cho rằng tôi nhất định sẽ cùng cậu ấy bạch đầu giai lão..."

Thấy hắn càng nói càng phiền muộn, Phương Lăng lập tức biết hắn ở trong điện thoại nói cái gì đã buông đều là xạo.

Phương Lăng lập tức nói: "Tôi cùng ông cũng giống nhau mà, chẳng qua hai ta thay đổi trình tự thôi."

Đàm Phi Chu chậc lưỡi, "Cũng là xảy ra rồi, năm đó ông theo đuổi lão Triệu có thể nói như đi Tây Thiên lấy kinh, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, ở giữa còn có sự việc điên cuồng kia, tôi vẫn luôn tò mò là ông làm sao kiên trì được thế?"

Hắn với Phương Lăng là bạn học cấp ba, sự việc năm đó quả thực là người thấy rơi lệ, người nghe kinh ngạc cảm thán. Đàm Phi Chu tự nhận đổi lại là hắn thì đã sớm đổi đối tượng.

Đất trời nơi nào chẳng có cây, cớ gì phải ở cái cây lệch tán Triệu Thuấn này thắt cổ chết?

Phục vụ lúc này đưa tới trà bao cùng trà cụ.

Sau khi chờ phục vụ rời đi, Phương Lăng nói: "Lúc trước theo đuổi ông bạn già trong đầu thiếu “nơ ron” nhà tôi, chính là dựa vào tâm huyết tuổi trẻ."

Đàm Phi Chu nửa tin nửa ngờ, động tác trên tay không dừng, bắt đầu pha trà.

Phương Lăng bật cười: "Hiện tại nếu làm lại e là làm không được."

Xúc động cùng cứng cỏi của tuổi trẻ, đều chậm rãi theo thời gian trôi đi.

Phương Lăng đã hoàn toàn tự giác tiến vào hàng ngũ dưỡng sinh. Khi trẻ thích vận động nhiều, đua xe đua ngựa, hiện tại cậu càng thích ngồi xuống uống trà, đánh golf.

Triệu Thuấn bên gối cũng chậm rãi cùng nhau già, lại còn có dấu hiệu cải lão hoàn đồng, tính tình càng sống càng giống lúc trước.

Đàm Phi Chu nói giỡn: "Giờ ông nói như vậy, nếu hiện tại trở về cấp ba, ông cùng lão Triệu chẳng phải là muốn bad ending luôn hả?"

Phương Lăng cầm lấy ly hồng trà nhẹ nhấp một ngụm, nhẫn ở trên ngón áp út bị ánh đèn chiếu vào phản ra ánh sáng, "Cái giả thiết này của ông quá hoang đường, đề tài này không tiếp, chuyển chủ đề đi."

Đàm Phi Chu ha ha cười, thay đổi đề tài khác, nói đến công tác.

Hắn là nhiếp ảnh gia, mà Phương Lăng là một giảng viên trước mắt ở đại học A dạy học.

Hai ngành nghề không liên quan nhau này mà Phương Lăng lại không ngại nói chuyện khắp thế gian cùng hắn, Đàm Phi Chu thật sự vui sướng.

Lúc sau chụp ảnh xong, Đàm Phi Chu giọng nói vừa chuyển: "Đúng rồi, ông lần trước nói chuyện tranh cử viện trưởng kết quả thế nào? Tôi có cần phải sửa miệng kêu ông là viện trưởng Phương không?"

Hắn biết bạn tốt ở đại học A tham gia ứng cử viện trưởng viện khoa học, tính tính thời gian hẳn là có kết quả.

Phương Lăng thở dài, trên mặt có chút phiền muộn hiếm thấy, "Tôi không trúng cử."

Đàm Phi Chu khiếp sợ: "Lí lịch của ông đủ ứng cử viện trưởng mà!"

Không nói đến thành quả nghiên cứu khoa học, lý lịch dạy học đẹp như vậy, Phương Lăng tại sao không trúng cử?

Phương Lăng thản nhiên nói: "Tôi không phải sinh viên ưu tú chính quy."

Đàm Phi Chu mắng một câu thô tục: "Chính quy? Đều là chuyện mấy trăm năm trước, theo tôi thấy người ta là tìm không thấy chuyện khác để nói, lúc này mới bám lấy chuyện chính quy không bỏ! Cmn dở!"

Phương Lăng không nói chuyện.

Đàm Phi Chu cũng thở dài một hơi, "Quá đáng tiếc, rõ ràng lấy thành tích đại học A năm đó của ông tuyệt đối không thành vấn đề, nếu không phải trước khi thi đại học nhà ông xảy ra chuyện, lúc ấy điều kiện lại không cho phép ông học lại, ông nhất định vào được khoa chính quy của đại học A."

Phương Lăng lại nâng chung trà lên uống một ngụm, "Không có gì đáng tiếc, đây là số phận. Lại nói, sau đó tôi thi lên thạc sĩ cũng là ở đại học A, xem như hoàn thành tâm nguyện."

Đàm Phi Chu lẩm bẩm, "Chính là khổ a, mấy năm kia ông quá khổ, so với tôi hôm nay buổi sáng uống cà phê đen còn muốn khổ hơn vô số lần......"

Phương Lăng cười cười không nói chuyện.

Thống khổ cũng được, tiếc nuối cũng thế, những cái đó đều là chuyện đã qua.

Đó là sự thật, không thể cứu vãn.

Hai người câu được câu không trò chuyện. Trong lúc lơ đãng, kim đồng hồ trên đồng hồ treo tường đi qua hai số.

Xem thời gian không sai biệt lắm, Phương Lăng gọi điện thoại cho Triệu Thuấn.

Điện thoại rung hai giây là nhận được, tốc độ này làm Phương Lăng hoài nghi tên kia có phải đúng lúc cầm di động trên tay hay không.

"Vợ ơi ~"

Thanh âm trầm thấp từ trong điện thoại truyền ra, lại cố tình thả chậm xuống, tình ý miên man.

Phương Lăng lên tiếng, "Em bên này xong rồi, anh tới đây đi."

Triệu Thuấn: "Hảo, vợ. Em chờ anh, anh đến liền!"

Phương Lăng cúp điện thoại, Đàm Phi Chu ngồi đối diện định trêu chọc cậu hai câu, khóe mắt lại thoáng nhìn một thân ảnh cao lớn quen thuộc.

Hắn ngồi hướng nhìn thấy cửa, cho nên Triệu Thuấn vừa đến hắn đã thấy.

Đàm Phi Chu nghẹn họng nhìn trân trối, "Giáo sư Phương, người nhà ông hình như tới rồi."

Phương Lăng sửng sốt, sau đó kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên thấy Triệu Thuấn đi tới bên này.

Anh 1 mét 88, chẳng sợ ăn mặc thoải mái khí thế vẫn thu hút như cũ, vừa đến đã có không ít người nhìn anh.

Bước nhanh đi đến bên cạnh Phương Lăng, Triệu Thuấn cũng không để ý có người nhìn, cúi người hôn một cái ở trên má Phương Lăng, "Vợ, anh tới đón em."

Phương Lăng nắm tay Triệu Thuấn, đem người kéo xuống vị trí bên cạnh, "Đến đây lúc nào?"

Triệu Thuấn lúc đầu định nói "vừa mới tới", nhưng bắt gặp ánh mắt ôn hoà kia của Phương Lăng, nghẹn một chút mới nói sự thật: "Nửa tiếng trước......"

Phương Lăng: "Vẫn luôn ở trong xe?"

Triệu Thuấn ngoan ngoãn gật đầu.

Thằng Đàm Phi Chu này ly hôn, hơn nữa với vợ mình lại không phải chung rãnh nước, anh sao có thể an tâm làm việc ở trong công ty?

Triệu Thuấn bụng dạ hẹp hòi nghĩ.

Đàm Phi Chu ê răng, "Làm ơn, hai người về nhà lại phát đường, tôi sắp chìm trong mật đường."

Triệu Thuấn gấp không chờ nổi, "Vợ, chúng ta đi thôi."

Phương Lăng cùng Đàm Phi Chu nói lời tạm biệt, theo Triệu Thuấn rời nhà hàng Minh Châu.

Hai chồng chồng ở bên ngoài ăn cơm. Triệu Thuấn nói nhà hàng kia ăn rất ngon, Phương Lăng còn chưa nói cái gì đâu, Triệu Thuấn toàn đem hương vị nhà hàng kia oán giận một hồi, cuối cùng rút ra kết luận:

Trình độ nơi này không ổn, còn không ngon bằng mình nấu!

Cơm chiều xong, Triệu Thuấn chở Phương Lăng về nhà.

Hôm nay với Phương Lăng mà nói so với ngày thường cũng không khác nhau, cơm chiều xong thì đọc sách, sau đó cùng Triệu Thuấn xem một bộ phim điện ảnh ấm áp lãng mạn.

Đến giờ ngủ, hai người lên giường ngủ.

Triệu Thuấn duỗi tay tắt đèn đầu giường, quen tay mà đem người bên cạnh ôm vào trong lòng, hôn hôn sau cổ cậu, "Vợ, ngủ ngon."

Phương Lăng khép mắt lại, "Ngủ ngon."

Phương Lăng bị một lực đạo làm hoảng tỉnh, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy một nam sinh tóc húi cua ở trước mặt.

Phương Lăng sửng sốt.

Đây là Đàm Phi Chu lúc còn đi học.

"Phương Tiểu Lăng, rời giường! Không chịu rời giường là khỏi ăn cơm gà!! Hai ~ ông đừng ngủ nữa, dù sao với tính cách kia của chó Triệu Thuấn, nó sẽ không như trong mộng của ông đâu. Ông đừng quên ngày hôm qua kêu nó nộp bài tập hắn còn không để ý tới ông."

Đã beta 05/07/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy