Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió thu nhẹ nhàng thổi, lá cây trong thành phố khô héo, người nọ từ nơi tối vội vàng đi tới, khuôn mặt mơ hồ, bóng người lại quen thuộc.

Phương Lăng trong nháy mắt hoảng hốt, cho rằng người bạn già luôn làm mình lo lắng của nhà mình tới tìm cậu.

Nhưng tập trung nhìn kĩ thì rõ ràng là một nam sinh nhỏ tuổi.

Triệu Thuấn rời khỏi trường học đã thay quần thun màu đen, cùng áo chữ T màu xanh biển, mười tám, mười chín tuổi, cả người tràn ngập cảm giác thanh xuân không thể giấu.

Hiện tại lùi lại là không thể, vì thế Triệu Thuấn nghẹn cổ nói: "Tiểu thư ngốc, sao cậu lại ở đây?"

Phương Lăng nhìn anh đi đến, ánh mắt giống như lơ đãng xẹt qua một đám nam sinh ở nhà hàng cách đó không xa.

Có người đang từ nhà hàng đi tới đây.

Tầm mắt một lần nữa dời về trên người Triệu Thuấn, Phương Lăng cười tủm tỉm mà nói: "Cậu tới đây làm cái gì, tôi tới đây làm cái đó. Đúng rồi, lát nữa cậu có kế hoạch gì không?"

Đại khái là giọng nói đối phương quá ôn hòa, Triệu Thuấn như bị lông mềm quét qua một phen, về chuyện xấu hổ cùng không cam lòng của buổi sáng đột nhiên không còn nữa.

Cho nên Phương Lăng hỏi, anh rất tự nhiên trả lời, "Bọn họ nói muốn đi câu lạc bộ, có lẽ lát nữa sẽ tới bên kia chơi."

"A Thuấn, cậu đi nhanh như vậy, tôi thiếu chút nữa tìm không ra cậu. Ấy ~ thì ra là Phương Lăng, cậu là tên này đúng không? Trách không được tôi ở xa xa nhìn bóng người cảm thấy có chút quen mắt." Phía sau Kỷ Thanh Bình có một đám nam sinh đi theo.

Phương Lăng câu lấy khóe miệng gật đầu, "Cậu nhớ không sai."

"Thuấn ca, chúng ta hiện tại tới câu lạc bộ Kim Quả đi, đêm nay high một phen!"

"A, tôi đã lâu cũng chưa đi Kim Quả."

Triệu Thuấn nhìn Phương Lăng đang muốn nói chuyện, lúc này Kỷ Thanh Bình bên cạnh mở miệng: "Nếu không Phương Lăng cậu cũng cùng đi đi, nhiều người sẽ vui hơn."

"Đúng vậy, lúc trước cậu đánh cầu lông lợi hại như thế, hay đến lúc đó chúng ta chơi nhiều trò khác, cậu nếu có thể thắng hết thì mới là đàn ông." Một thanh âm quen thuộc ngang trời nói.

Phương Lăng lúc này mới phát hiện Tưởng Bưu lớp bên cạnh cũng ở chỗ này. Cậu hỏi Triệu Thuấn, "Cậu thì sao, cậu có để ý nếu tôi đi cùng không?"

Có lẽ là đèn neon quá nhiều màu, Triệu Thuấn nhìn nhìn, ánh mắt không khỏi dừng ở lông mi của đối phương.

Đuôi lông mi màu sắc rực rỡ vừa dài vừa đẹp, làm Triệu Thuấn theo bản năng nghĩ tới lúc còn ở nhà trẻ của em gái họ, năm nay khi cô bé ở tiệc tối Nguyên Đán biểu diễn chính là cầm quạt lông nhỏ có màu sắc rực rỡ.

Triệu Thuấn dời mắt đi, "Tùy cậu."

Triệu Thuấn dời mắt đi nên không phát hiện Phương Lăng nhìn ánh mắt anh nhiều thêm vài phần suy tư.

Do thế nên một đám muốn đi câu lạc bộ Kim Quả nhiều thêm một Phương Lăng.

Câu lạc bộ Kim Quả không hổ là chỗ để vung tiền, chỉ là bãi đỗ xe ngay tại chỗ dưới hai tầng, bên ngoài nguy nga lộng lẫy, sảnh lớn trưng bày bồn hoa nạm bạch ngọc, cửa vào 24 giờ luôn có phục vụ trông, cố gắng cho mỗi vị khách quyền lợi như hoàng đế.

Triệu Thuấn rõ ràng là khách quen nơi này, vừa mới mang theo bạn đi vào phục vụ đã cung kính nói, “Triệu nhị thiếu, chỗ chúng tôi có leo núi, đấu kiếm, bắn súng bắn cung, bài bạc cùng với cà phê internet đều đã được nâng cấp, ngài muốn…”

Tưởng Bưu đánh gãy lời hắn, “Không cần cậu, chúng tôi đến đây nhiều lần như vậy rồi còn không biết chỗ sao?”

Vì thế phục vụ lui xuống.

Sau khi tiến vào, Kỷ Thành Bình trộm quan sát Phương Lăng.

Người kia rất bình tĩnh, không có một chút khẩn trương và mới lạ, giống như đã tới nơi này không ít lần, đối với nơi này rất quen thuộc.

Đảo mắt, Kỷ Thành Bình đề nghị, “Một đường đi tới đây cũng tiêu cơm rồi, nếu không chúng ta leo núi đi. A Thuấn, cậu thấy thế nào?”

Triệu Thuấn không sao cả, "Ok, vậy đi leo núi."

Kỷ Thanh Bình đề nghị, Triệu Thuấn đồng ý, một đám nam sinh phía sau tự nhiên cũng gật đầu theo, không hề lo lắng có người hiện tại cảm thấy bụng còn đang no.

Một đám người đi tới khu leo núi.

Khu leo núi rất lớn, Phương Lăng nhìn lên độ cao cao nhất tương đương bốn tầng, chỗ đặt tay cũng không phải trơn nhẵn mà sẽ có độ nghiêng nhất định, hoặc góc tù, hoặc góc nhọn, lúc trèo lên phải chú ý lực tay.

Trên vách tường dán các hòn đá giả nhiều màu, từ xa nhìn vào như tường vôi trắng bị đám con nít quậy phá dùng chì vẽ lên đủ mọi màu sắc.

“Quao, đúng là so với lúc trước nhẹ nhàng bây giờ nhìn là muốn khiêu chiến.”

“Muốn lên một lần không?”

“Leo một lần đi, tụi mình cũng quen rồi mà.”

Kỷ Thanh Bình nhìn phía Phương Lăng, “Phương Lăng, muốn thử một lần không?”

Tưởng Bưu lập tức cười, “Thanh Bình cậu hỏi nó? Nó chắc không dám leo, cậu xem nó cả người đều là mỡ nào có sức leo núi.”

Trong chớp mắt mọi người yên lặng.

Nhưng những người khác thấy Triệu Thuấn không nói gì cũng lần lượt thò qua nói, “Vậy so tài một lần đi, nói không chừng cậu ta còn làm nên kì tích, trên mạng không phải có một câu nói mỗi người béo đều có quyết tâm mãnh liệt hay sao ha ha!”

“Dù sao cũng là thi thố an toàn, ngã xuống cũng không sao.”

Tưởng Bưu chen vào, “Dù không thi đấu an toàn thì nó cũng không phải phải sợ, dù sao mập như vậy thì có té cũng không đau, như cái đệm bằng thịt.”

Triệu Thuấn ở bên cạnh tất nhiên là nghe những lời này cực kì rõ ràng, nghe bọn họ chê Phương Lăng mập anh cũng không lên tiếng, chỉ là không nhịn được nhớ tới cái “bắt tay làm hoà” của buổi sáng hôm nay.

Thằng nhóc này tay vừa mập vừa trắng, y như kẹo bông gòn.

Phương Lăng vẫn chưa lộ ra vẻ phẫn nộ, cậu thật sự không đến mức bị một đám con nít chọc giận.

Thay vì giận, Phương Lăng cười tủm tỉm: “Lời mời không thể từ chối, tôi không tham gia sẽ rất kì lạ. Các cậu nói đúng, mỗi người béo đều có quyết tâm mãnh liệt, nhưng quyết tâm của mỗi người không giống nhau.”

“Chà ~ thật sự dám chơi, không ngờ cậu cũng can đảm đấy!”

“Phương Lăng đúng không? Lời cuối cùng lúc nãy cậu nói là có ý gì?”

Ánh mắt Phương Lăng hơi loé, “Tôi muốn chỉ định nơi xuất phát, đương nhiên, chỉ là nơi xuất phát mà thôi, đi như thế nào tới đâu thì các cậu quyết định.”

Mọi người nhìn nhau. Cái này hình như cũng không phải việc gì lớn.

Phương Lăng giống như không nhìn thấy nghi hoặc của bọn họ, “Yêu cầu của tôi không khó, tôi nghĩ các cậu có thể đồng ý đi?”

Lúc nói xong câu cuối cùng, Phương Lăng nhìn về phía Triệu Thuấn.

Sau khi hai người kết hôn, Triệu Thuấn từng chỉ Phương Lăng cách đàm phán kiếm lợi.

Anh nói với Phương Lăng: lúc cùng người khác đàm phán phải dẫn đối phương theo ý mình. Giống như lúc đặt câu hỏi đừng nói “như vậy được hay không” mà là “như vậy chắc được chứ”, cố gắng không cho đối phương có lựa chọn.

Triệu Thuấn không chút để ý, “Vậy cậu tự nhiên, tôi không có ý kiến gì.”

Triệu Thuấn không có ý kiến làm mấy nam sinh nhìn nhau không hé răng.

Phương Lăng: “Có bao nhiêu người muốn chơi?”

“Tôi chơi!”

“Tôi cũng vậy.”

“Thêm tôi nữa.”

Cuối cùng thống nhất trừ một người đau bụng đi toilet thì bên trong có chín người tham gia bao gồm cả Triệu Thuấn Phương Lăng.

Tưởng Bưu: “Không phải nói cậu muốn ra quy tắc sao, nói đi, cậu định chơi thế nào, độ cao bao nhiêu?”

Khu leo núi chỗ này cao nhất là mười hai mét, chia làm ba khu vực, mỗi khu bốn mét.

Phương Lăng ngẩng đầu nhìn, “Mới vừa cơm nước xong, vẫn là nên vận động vừa phải. Như vậy đi, ai leo tới khu thứ ba trước thì thắng.”

Cũng chính là chỉ độ cao tám mét.

Kỷ Thanh Bình bỗng nhiên nói, “Hạng nhất chỉ có một người, chúng ta nhiều người như vậy mà chỉ có cái danh thì có gì vui. Thêm một cái hình phạt nhỏ đi, người cuối cùng tính tiền, dù sao Kim Quả cũng không phải miễn phí.”

Chớp mắt mọi người đều yên lặng.

Tưởng Bưu gật đầu, “Ok, dù sao tôi cũng rất tin tưởng mình.”

Gã vừa nói như vậy xong, rất nhiều người đều đem ánh mắt dừng ở trên người Phương Lăng, sau đó hùa theo.

Một đám đều tin tưởng bản thân.

Có đứa mập ở chỗ này, đâu đến lượt bọn họ xếp cuối.

Triệu Thuấn một tay đút túi, đại loại là vận động hàng năm, lưng thẳng tắp, giống một cây bạch dương.

Anh đối với chuyện có hình phạt hay không căn bản là không thèm để ý, cũng không cảm thấy có cái gì.

Còn không phải chỉ là tính tiền thôi sao, có thể tốn bao nhiêu?

Khóe miệng Phương Lăng gợi lên một độ cung nhỏ, “Tôi cũng không có ý kiến, tới đi, cho mấy cậu tự chọn chỗ bắt đầu đấy.”

Khu leo núi không chỉ cao mà còn rộng, đừng nói chín người cùng nhau leo, hơn hai mươi người còn được.

Phương Lăng giống như nghiêm túc đẩy đám nam sinh tới chỗ nào đó, chờ đến lượt Triệu Thuấn.

Phương Lăng đẩy người tới vùng ngoài của khu một.

Triệu Thuấn nhíu mày, khu vực phía trên bằng mắt thường cũng có thể thấy không có chướng ngại vật nào, nhìn cực đơn giản, không hề khó khăn.

Triệu Thuấn khi nhíu mày lộ ra vài phần hung dữ, “Tôi không thích chỗ này, không có tính thử thách.”

Phương Lăng không sợ mà ngược lại còn vỗ vai anh, cơ bắp dưới tay rắn chắc, cường tráng như đầu nghé con, “Chọn nơi này đi, dù sao mặc kệ là ở đâu cậu cũng có thể đội vòng nguyệt quế mà.”

Thanh âm cậu hòa nhã, là loại bình thản sau cơn mưa xuân, Triệu Thuấn hừ một tiếng, cảm thấy thằng nhóc này thật tinh mắt nên cũng không ồn ào muốn đổi chỗ nữa.

Sau khi đem Triệu Thuấn dàn xếp xong thì còn thừa Kỷ Thanh Bình và Tưởng Bưu, Phương Lăng đi an trí.

Cậu để hai người đi cùng nhau, chỗ cũng gần.

Phương Lăng vì mình không có chỗ mà đi đến sớm, “Rồi, chờ lát nữa trọng tài nói bắt đầu chúng ta lập tức leo.”

Phục vụ chờ ở một bên lúc này mới tiến tới mặc đồ bảo hộ cho mọi người.

“Tôi nơi này ok!”

“Tôi cũng vậy!”

“Tôi cũng chuẩn bị xong.”

Mặc đồ bảo hộ xong, phục vụ đảm đương chức vụ trọng tài giương giọng: “Bắt đầu!”

Triệu Thuấn thân cao chân dài, sau khi nghe tiếng hô đã vèo vèo lên cao, ngón tay thon dài nắm lấy điểm gồ ghề, cánh tay cơ bắp vươn ra một đường cong, chân nương theo lực cánh tay trong nháy mắt đã lên được một khoảng.

Những người khác cũng không chậm.

“Những người khác” này, chỉ là mấy nam sinh ngày thường thường xuyên chơi bóng rổ.

Phương Lăng không ở trong vòng kia, Kỷ Thanh Bình ngày thường đánh cầu lông thân với đa số nhưng nhiều nhất cũng chỉ tính là thân một nửa.

Thật ra lúc nãy bọn họ nói cũng không sai, Phương Lăng mập mạp, cậu leo núi so với người khác đúng là nặng hơn.

Nếu là so tài một cách công bằng, Phương Lăng không có phần thắng.

Nhưng đáng tiếc, trận thi đấu này từ lúc bắt đầu đã không công chính.

Nơi bắt đầu là Phương Lăng chọn, tương đương với cậu đã tính sẵn lộ tuyến.

Những người khác Phương Lăng mặc kệ, câu chỉ sắp xếp chỗ cho hai người.

Một là Triệu Thuấn, Triệu Thuấn sẽ bị Phương Lăng kích thích mà ở vùng biên, phóng tới bên cạnh, dùng hết khả năng giảm bớt ảnh hưởng từ những người khác.

Một khác đương nhiên là Kỷ Thanh Bình á.

Phương Lăng cho Kỷ Thanh Bình ở một vị trí tuyệt cà là vời, đoạn đường đầu tiên tương đối bình thản, nhưng đoạn giữa sau lại cùng mặt đất hình thành một cái góc nhọn lớn, nếu thường xuyên hít xà hoặc có cánh tay mạnh, loại góc nhọn này hoàn toàn là một bữa ăn sáng, còn không đủ nhét kẽ răng.

Nhưng nếu lúc trèo lên chỉ chân là có sức, mà cánh tay lại không có lực, như vậy nếu muốn đi lên thì đại khái cũng chỉ có một đường.

Đó chính là tốn càng nhiều thời giờ, đi từ bên cạnh vòng qua!

Chính là qua một lúc, Kỷ Thanh Bình mới phát hiện bị hố.

Đôi mắt hắn hơi hơi trợn to, sau khi thử một phen, đã chắc chắn chỉ bằng cơ tay khó có thể qua được ải này, sắc mặt lập tức khó coi.

Khóe mắt Phương Lăng vẫn luôn chú ý Kỷ Thanh Bình khi lướt qua đối phương thì cong cong đôi mắt.

Ai ~ hết cách rùi, ai kêu cậu thù dai.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Triệu: Mỗi ngày đều sợ vợ bị đứa ngu ngốc kia chọc giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy