Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: Đứa bé lạc đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngao ô, ngao ô ~" mèo con dường như không thích ở trong túi Oakland, nhỏ giọng nức nở bám miệng túi của cậu giãy dụa muốn bò ra ngoài.

Oakland lo lắng tiểu gia hỏa từ trong túi ngã xuống, đành phải bất đắc dĩ vớt cậu từ trong túi ra, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tiểu gia hỏa hiển nhiên rất hài lòng ôm ấp ấm áp và kỹ xảo vuốt lông đặc biệt của Oakland, híp mắt nằm nhoài trong ngực cậu phát ra âm thanh khò khè hạnh phúc.

"Thật sự là một tiểu gia hỏa khó hầu." Oakland buồn cười dùng ngón tay điểm điểm chóp mũi tiểu gia hỏa.

"Ô..." Mèo con dùng móng vuốt móng vuốt đẩy ngón tay đang quấy rối của Oakland ra, sau đó lôi kéo ngón tay của cậu đưa vào miệng, dùng răng sữa nhỏ mới nhú nhẹ nhàng gặm, nhưng đáng tiếc răng sữa nhỏ của bé không có lực sát thương gì, gặm nửa ngày cũng không gặm rách một chút da.

"Tiểu gia hỏa có phải đói bụng rồi không?" Oakland sờ sờ cái bụng nhỏ bẹp bẹp của bé, đau lòng hỏi.

"Ngao ô..." Cũng không biết có phải nghe hiểu lời Oakland không, tiểu gia hỏa hữu khí vô lực lên tiếng.

Oakland nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định không có ai, tay phải nhẹ nhàng tạo pháp quyết, lòng bàn tay cậu liền ngưng kết một quả cầu nước to như bóng bàn. Tu vi cậu hiện tại mới Luyện Khí sơ kỳ, phép thuật sử dụng được có hạn, hiệu quả cũng rất thấp, chỉ có thể ngưng kết ra quả cầu nước nho nhỏ như vậy thôi, bất quá dùng cho bé mèo nhỏ này thì hẳn là đủ rồi.

"Ngao ô?" Mèo nhỏ trợn to mắt lam trong suốt, không chớp mắt nhìn quả cầu nước nhỏ, lỗ tai nhỏ mềm mại run lên hai cái, hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú với đồ vật trước mắt.

"Uống trước chút nước lót bụng, lát dẫn em đi ăn tiệc nha." Oakland để sát quả cầu nước trong lòng bàn tay vào bé một chút.

Quả cầu nước này là Oakland dùng linh lực ngưng tụ thành, trong đó chứa không ít linh khí, rất có ích cho yêu thú kỳ ấu niên. Mèo con tuy không phải yêu thú, nhưng linh khí khẳng định có trợ giúp với bé.

Mèo con nghiêng đầu nhìn Oakland một chút, lại nhìn quả cầu nước óng ánh kia một chút, sau một lúc lâu mới vươn đầu lưỡi phấn hồng, thật cẩn thận liếm một ngụm.

Đôi mắt mèo con thoải mái nheo lại, nước này uống rất ngọt ngào, ấm áp, khiến bé cảm thấy đặc biệt thoải mái.

"Ngao ô, ngao ô." Mèo con dùng âm thanh tinh tế mềm mại kêu hai tiếng, liền ôm lấy tay Oakland không buông, đầu lưỡi liều mạng liếm quả cầu nước, hận không thể hé miệng nuốt toàn bộ quả cầu nước mới được.

"Ha ha ha, đừng nóng vội đừng nóng vội, chậm rãi uống." Tiểu gia hỏa lông xù xù nóng hầm hập ở trong ngực cứ củng đến củng đi, đầu lưỡi liếm lòng bàn tay có chút tê tê dại dại ngứa ngứa, câu đến lòng cậu đều ngứa ngáy.

Tiểu gia hỏa này thật quá đáng yêu!

Đúng lúc này, một chiếc xe bay đột nhiên vọt ra từ cửa trường học, sau đó phát ra tiếng gầm rú chói tai, nhanh chóng phóng đi.

Tiểu gia hỏa bị dọa sợ, víu chặt vạt áo của Oakland, xông vào cổ áo cậu.

"Không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ." Oakland nhanh chóng lấy tay nâng đỡ nơi phồng ra trước ngực, sợ bé không cẩn thận ngã xuống, đồng thời nhìn về phương hướng chiếc xe bay biến mất, khó hiểu cau mày thầm mắng, "Gấp gáp như vậy làm gì? Không sợ tai nạn sao!"

"Oakland."

Phía sau truyền đến tiếng gọi quen thuộc, cậu quay đầu nhìn, quả nhiên là Dragal và Rachel.

"Các cậu đã tới." Oakland mỉm cười đáp lại.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn tiệc." Dragal mặc quần áo thoải mái màu trắng, mai tóc vàng mềm mại, càng lộ vẻ tao nhã quý khí. Rachel mặc một thân quần áo thoải mái màu đen, thoạt nhìn nghiêm túc thận trọng, nhưng cũng là một soái ca lạnh lùng cứng rắn.

"Hai người thoạt nhìn thật là xứng đôi." Như ma xui quỷ khiến, Oakland buột miệng thốt ra lời này.

Dragal và Rachel đồng thời sửng sốt, ánh mắt Dragal hoảng loạn nhìn xung quanh một chút, mới ra vẻ nghiêm túc nói, "Đừng nói bừa!"

Vành ta Rachel ửng đỏ, kéo ra một khoảng cách nhỏ với Dragal.

"Được rồi được rồi, tôi chỉ đùa giỡn chút thôi." Oakland thấy hai người lúng túng, liền cười khoát tay một cái.

Dragal nhanh chóng ho khan hai tiếng, dời đề tài, "Cậu giấu gì trong ngực vậy?"

"Là một vật nhỏ rất đáng yêu." Oakland nói xong liền cẩn thận từ trong lòng ôm một cục lông trắng nhỏ ra.

"Gào gừ!" Tiểu tử trợn to đôi mắt tròn xoe xanh thẳm, nhìn hai người xa lạ trước mặt, phát ra âm thanh cảnh cáo không có tính uy hiếp nào.

Dragal và Rachel khi nhìn thấy mèo con đều ngây ngẩn cả người, Oakland không phát giác chút nào dùng hai tay nâng tiểu gia hỏa, hôn vào đầu nhỏ của nó mấy lần.

Tiểu gia hỏa hiển nhiên không quá thích ứng thân mật như vậy, vươn hai tiểu móng vuốt ngắn ngủi ra, dùng đệm thịt mềm mại đẩy khuôn mặt Oakland. Bộ dạng xuẩn manh chọc Oakland không nhịn được, liền nhân cơ hội hôn lên đệm thịt của tiểu gia hỏa.

"Ách, Oakland..." Delragal âm thanh run lên, "Bé... bé... cậu, cậu lấy từ đâu..."

"Nhặt được trong bụi cỏ nha." Oakland cười tủm tỉm cầm móng vuốt nhỏ của bé mèo con làm động tác chào hỏi với bọn họ nói, "Có phải rất đáng yêu hay không?"

Nghe vậy, Dragal thở phào nhẹ nhõm, không phải lừa tới là tốt rồi.

"Oakland, đây không biết là con của ai đi lạc, chúng ta phải đưa bé đến trung tâm trẻ lạc."

"Trung tâm trẻ lạc?" Trên mặt Oakland viết đầy dấu chấm hỏi, không hiểu được một bé mèo con thì có quan hệ gì đến trung tâm trẻ lạc.

Dragal không ưu nhã trợn trắng mắt, "Cậu chẳng lẽ quên mất chúng tôi đều là thú nhân hay sao? Nha, đúng rồi, cậu không thức tỉnh thú hồn, đại khái là không quen đi."

Oakland lúc này mới đột nhiên nhớ ra, hai người bạn này của cậu đều là thú nhân, một người có thể biến thành chim ưng, một người có thể biến thành báo đen...

Vậy bé mèo con trong ngực cậu... ?

"Bé một đứa trẻ?"

"Đúng, đại khái hai ba tuổi, cũng không biết tại sao mò đến cổng trường quân đội chúng ta, người nhà của bé khẳng định rất lo lắng."

Oakland nhất thời mất mát không thôi, tiểu gia hỏa đánh yêu như vậy lại là một thú nhân, có cha mẹ, nên nhất định phải trở về... cậu vốn đang cân nhắc chuyện làm sao để xin trường học nuôi mèo trong ký túc xá...

Dragal nhìn bộ dạng ủ rũ cúi đầu của Oakland, không khỏi an ủi, "Đừng buồn, như vậy đi, chúng ta dẫn bé đi ăn tiệc trước, rồi mới dẫn bé đến trung tâm trẻ lạc. Tôi thấy bé có thể mò tới trường chúng ta, nói không chừng là thân thích nào đó của học sinh trong trường, chờ lúc bọn họ đến nhận lại đứa bé, có thể để lại phương thức liên hệ, có lẽ về sau cậu vẫn có thể thường xuyên gặp được bé thì sao?"

"Vậy cũng tốt..." Oakland lưu luyến hôn một cái lên đầu nhỏ của quả cầu lông.

Lúc này, một chiếc xe bay xa hoa đường nét tinh tế từ đằng xa chạy tới, chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ.

Cửa xe mở ra, hai nam tử cao lớn mặc chế phục màu đen từ buồng lái đi ra, mở cửa sau của xe nói, "Thiếu gia, mời."

"Ừ." Delragal khẽ gật đầu, ra hiệu Oakland và Rachel theo kịp.

Vừa tiến vào xe bay, Oakland liền bị dọa sợ ngây người, ghế dựa có thể sánh bằng khoang hạng nhất của phi thuyền, có công năng tự đông mát xoa, khiến người ngồi cảm thấy toàn thân thoải mái. Sử dụng loại da designo quý giá bọc ghế, thiết kế hình thoi bao trùm toàn bộ phần giữa, trang trí tao nhã kết hợp với đường viền Budapest, vừa nhìn liền biết có giá trị xa xỉ.

Deagal và Rachel tự nhiên ngồi đối diện Oakland, mở tủ lạnh nhỏ bên cạnh ra, lấy một chai nước trái cây đưa cho Oakland, "Đến khu thành thị đại khái cần hơn mười phút, uống chút nước trái cây trước đi."

Oakland mở chai nước trái cây nếm thử một ngụm, hương vị thơm ngọt lan tỏa trong khoang miệng cậu, vị rất tinh tế, không quá ngọt, có thể thấy phẩm chất rất tốt. Cậu vốn định đổ một ít vào lòng bàn tay để mèo con nếm thử, nhưng đột nhiên nghĩ đến đây là một đứa bé, không phải động vật nhỏ, liền đành đổ một chút vào nắp chai, tự bé uống.

Mèo con vô cùng thích ý nằm nhoài trên chỗ ngồi mềm mại, vươn đầu lưỡi liếm nước trái cây thơm ngọt, hoàn toàn không biết cảm xúc phức tạp trong lòng người bên cạnh.

******

Mà lúc này, Hall đang điều khiển xe bay, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới không cảng, trên đường còn thiếu chút nữa đâm vào mấy chiếc xe khác, nếu không phải kỹ thuật điều khiển của anh vững vàng, lúc này sợ là đã bị tố cáo lên trung tâm quản lý giao thông.

Xe dừng lại, anh liền chạy như điên vào văn phòng cảng Liễu Không, lộ ra thân phận của mình, và nói rõ tình huống.

Nhân viên làm việc ở không cảng vừa nghe đến con trai của Tướng quân Carter · Williams mất tích, tất cả đều khẩn trương hành động, người thì kiểm tra video quản lí, người thì điều tra thông tin.

Hiệu suất làm việc không hề thấp, rất nhanh bọn họ liền phát hiện hình ảnh Joy xuất hiện trong một chiếc phi thuyền chở khách, tiểu gia hỏa lén lút theo sau một gia đình, người không biết còn tưởng rằng cậu và gia đình này là người một nhà. Trong gia đình kia có một tiểu cô nương tuổi tác không sai biệt lắm với cậu bé, vẫn luôn cười cười nói nói cùng tiểu gia hỏa, vì vậy không ai phát hiện khác thường.

Sau khi phi thuyền hạ cánh, tiểu gia hỏa liền tách khỏi gia đình kia, ở tạm tiến vào một chiếc xe bay, sau đó mất dấu vết.

Trải qua kiểm chứng, chiếc xe bay kia đi tới Trường quân đội số một Liên Bang, Hall lập tức ảo não đập bàn, xoay người đi ra ngoài, trở lại xe bay của mình, đạp ga chạy về trường.

"Vừa rồi chúng ta lúc rời đi, hình như cổng trường có người đứng." Chris đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

"Là Joy sao?"

"Không biết... tốc độ xe của chúng ta quá nhanh, tôi không thấy rõ, chỉ mơ hồ thấy được một hình dáng..."

"Sao cậu không nói sớm!" Hall thực sự hận không thể lập tức bay trở về cổng trường, Joy chưa có chứng minh thân phận khẳng định không vào trường học được, nhưng sao em ấy không liên lạc với mình? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Hiện tai đã trôi qua nửa ngày, trên người Joy lại không có tiền, có lẽ đang rất đói bụng, cũng không biết có trốn chỗ nào khóc hay không.

Hall quả thực càng nghĩ càng nóng ruột, cả người đều không xong.

Tiểu kịch trường vô trách nhiệm

Hall (như ruồi mất đầu đi khắp nơi tìm đệ đệ): Joy, Joy, em ở đâu?

Mèo con (nằm nhoài trong chậu mỹ thực, ăn đến miệng đầy dầu mỡ): Ngao ô ngao ô ngao ô (ăn thật ngon nha ~)

Tác giả đang xem cuộc vui: Đồ tham ăn, cậu còn nhớ đến Nhị ca ven hồ Đại Minh Không?

Mèo con ngẩng đầu: Ngao ô? (Nhị ca là cái gì, có thể ăn sao?)

Oakland dáng vẻ ưu thương nhìn mèo con: Vật nhỏ đáng yêu như vậy, tôi thật sự không thể nuôi sao?

Tác giả nhân cơ hội nhẹ nhàng xoa đầu mèo con: WC nhà ta có rất nhiều chuột, giúp ta bắt một chút được không?

Mặt Mèo con lạnh lùng tỏ vẻ từ chối.
。。。

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top