Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Edit/Đồng Nhân] Sư Muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: @啊啾酒旧九

Nguồn: https://guanzhuang49162.lofter.com/post/31f8db53_1cac8c654

Nguyên tác: Husky và sư tôn mèo trắng của hắn - Nhục Bao Bất Cật Nhục.

Đôi lời của editor: Edit đã có sự cho phép của tác giả, không đảm bảo sát nghĩa 100%, vui lòng không mang đi nơi khác.Edit vì sở thích, vui lòng không mắng chửi nhân vật.Cảm ơn bạn đã đọc truyện.

----------

Sư Muội kiếp trước.

Sư Muội chưa từng cảm thấy bản thân là một người may mắn.

Cho đến khi hắn gặp Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh người này cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình quá mức ngạo kiều, y rõ ràng là một chú mèo trắng nội tâm mềm yếu lại muốn giả vờ thành một con sư tử hung dữ, dùng cách giơ nanh vuốt hung mãnh để từ chối tất cả những người muốn tiếp cận y.

Sư Muội ban đầu cũng bị lừa như thế, bởi vì chỉ cần Sở Vãn Ninh xuất hiện không có đệ tử nào không sợ y, từ đệ tử ngày thường nghịch ngợm đến đâu đứng trước mặt y cũng sẽ cụp đuôi không dám lỗ mãng, đến cả đệ tử đắc ý của y là Tiết Mông cũng không ngoại lệ.

Sư Muội chưa từng nghĩ đến mình có thể cùng Sở Vãn Ninh qua lại, dù sao thì với tư chất của bản thân ngay cả người khoan dung rộng lượng nhất như Toàn Cơ trưởng lão cũng không nguyện ý nhận hắn làm đồ đệ, không ngờ rằng Sở Vãn Ninh lại thu nhận hắn.

Trước khi bái sư, ấn tượng của hắn với Sở Vãn Ninh chỉ có thân ảnh cao lãnh phía xa xa trên đài Thiện Ác.

Sư Muội còn nhớ rõ lần đầu cùng Sở Vãn Ninh gặp mặt đúng nghĩ, câu chuyện có chút cẩu huyết. Ngày đó hắn quên mang ô, trùng hợp làm sao Sở Vãn Ninh có mang ô đi ngang qua, y thấy hắn là đệ tử của đỉnh Tử Sinh thế là giúp hắn che ô.

Sư Muội cũng nghĩ đến, nếu như Sở Vãn Ninh biết được chuyện sau này sẽ xảy ra đừng nói là che ô, e rằng sẽ trực tiếp triệu Thiên Vấn ra quật chết hắn luôn. Thật ra nếu như Sở Vãn Ninh thật sự giết hắn cũng được, còn tốt hơn là sau này chịu đựng nỗi đau thấu tim gan khi trở thành kẻ đối địch với y.

Tiếc là hắn không thể, hắn còn phải đưa Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch về nhà, hắn không thể nhìn tộc nhân của mình sống những ngày không bằng súc sinh, hắn cũng không thể để bi kịch của mẫu thân tái diễn lần nữa.

Nếu không trở về Ma giới Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch chỉ có một đường chờ bị diệt tộc mà thôi.

Tu Chân giới chưa bao giờ xem Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch là người, trong mắt họ Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch là súc sinh mà họ có thể tàn sát. Chỉ có Sở Vãn Ninh, người dưới trời mưa sợ có người qua đường giẫm chết con giun, là Sở Vãn Ninh người dùng ánh mắt kiên định nói với hắn Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch là người, người đó, là Sở Vãn Ninh người đã che ô cho hắn.

Nhưng hắn nhất định phải làm như thế.

Lúc tự tay đưa Bát Khổ Trường Hận Hoa vào người Sở Vãn Ninh hắn không ngừng do dự, hắn quá hiểu nam nhân này, một người đem việc cứu thế đặt vào xương tủy, biến y thành ma đầu giết người không chớp mắt chẳng khác nào lấy mạng của y, hắn cũng tự hỏi liệu Sở Vãn Ninh thật sự có ác niệm lớn đến vậy không?

Lúc này Mặc Nhiên xuất hiện, hắn ta chắn cho Sở Vãn Ninh một kiếp nạn, Sư Muội không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào. Thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi thấy Mặc Nhiên trả một cái giá lớn như thế vì sư tôn hắn lại thấy ghen tị, hay nên nói là hâm mộ.

Hắn chưa bao giờ thống hận vì thân phận Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch của mình như thế, tại sao hắn phải đứng ở phía đối địch với sư tôn mà hắn yêu nhất? nếu như tình huống này xảy ra lần nữa hắn có thể giống Mặc Nhiên không màng bản thân chắn trước sư tôn thì tốt biết bao.

Kỳ thật Sư Muội rất thích đỉnh Tử Sinh, Tiết Mông tuy rằng tính tình không được tốt, nhưng nếu có đệ tử bắt nạt hắn Tiết Mông sẽ là người đầu tiên ra tay giúp hắn lấy lại công đạo. Tôn chủ tuy nói là không có văn hóa, còn là người đặt tên không ra gì, nhưng ông chưa bao giờ vì tư chất của hắn mà nói lời khó nghe, cũng chưa bao giờ nghiêm khắc với hắn, còn nguyện ý cho hắn một nơi dung thân. Vương phu nhân thật sự là một người dịu dàng, hắn cảm thấy nàng gả cho tôn chủ có chút lãng phí khí độ của người có tri thức trên người của nàng . Dù sao thì tôn chủ cũng không học được khí chất trên người nàng, không nói đến tài hoa mỗi chuyện đặt tên thôi, cái này so với cái kia càng khiến cho người ta cạn lời trân trối. Đệ tử khi đó cũng chẳng có tâm cơ gì lớn, nhiều nhất cũng chỉ lấy tên ông đặt ra vui đùa một chút. Có điều chuyện này khiến cho Sư Muội từ nhỏ đọc sách trong lòng lặng lẽ nhớ kỹ Tiết Chính Ung.

Có thể hắn không còn đường lui nào khác, dựa theo kế hoạch đã sớm tính toán từng bước dẫn dắt Bát Khổ Trường Hận Hoa trong người Mặc Nhiên lớn lên. Thiên phú của Mặc Nhiên cường đại hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, tiến bộ thần tốc, hắn cố ý giả chết trong trận Thiên Liệt thúc hóa hoàn toàn Bát Khổ Trường Hận Hoa trong người Mặc Nhiên. Còn hắn liền lấy cái tên Hoa Bích Nam dùng để hành tẩu giang hồ quay trở lại làm trưởng lão tại Cô Nguyệt Dạ thành.

(Tác giả vẫn gọi Sư Muội kiếp trước là Sư Muội như cũ nhưng vì đoạn sau xuất hiện Sư Muội của trần thế khác nên từ đoạn này mình sẽ chuyển sang gọi Sư Muội kiếp trước là Hoa Bích Nam để dễ phân biệt và viết gọn lẹ ^^)

Hoa Bích Nam cảm thấy kế hoạch này rất tốt, rất nhanh Mặc Nhiên có thể theo cách mà hắn đã vạch ra lúc trước mở ra cánh cửa Ma giới, Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch có thể về nhà, không cần ở lại Tu Chân giới mặc người chém giết.

Hoa Bích Nam nghĩ bản thân rất vui vẻ, tự đem mình nhốt ở mật thất, ở nơi này hắn có thể không kiêng kị điều gì mà phát tiết tâm tình. Hắn bất giác cười rồi đột nhiên bật khóc, hắn không biết mình khóc vì cái gì, chỉ là cảm thấy trong lòng thiếu mất đi cái gì đó, khiến hắn khó chịu đến hít thở không thông.

Nhưng Hoa Bích Nam không nghĩ đến Mặc Nhiên vậy mà không bị mình khống chế hoàn toàn, hắn ta thế mà muốn có Sở Vãn Ninh! Hoa Bích Nam hoảng loạn rồi, Mặc Nhiên tại Tu Chân giới hiện tại giá trị vũ lực e là không có địch thủ, khống chế được gã chỉ có mình hắn, hắn thật sự phải mất đi thanh lợi khí tuyệt thế này ư? Đó là hy vọng duy nhất để Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch trở về nhà.....

Hoa Bích Nam cuối cùng cũng không đến cứu Sở Vãn Ninh, cứ như vậy hắn trơ mắt nhìn ánh trăng sáng trong lòng mình ngày thường là nam nhân cao lãnh bị đánh gãy một thân ngạo cốt, trơ mắt nhìn tên chó chết Mặc Nhiên không kiêng nể gì nhục nhã Sở Vãn Ninh.

Hắn hận thân phận Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch của mình chết đi được.

Nhưng hắn không quên được bộ dáng trước khi chết của mẫu thân, hắn phải mang Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch về nhà.

Hoa Bích Nam cho rằng mọi chuyện phát triển sẽ không quá hỏng bét, nhưng mà hắn đánh giá thấp độ súc sinh của Mặc Nhiên sau khi hắc hóa rồi. Mặc Nhiên vậy mà hại chết Sở Vãn Ninh, gã đã dập tắt ánh sáng duy nhất của cuộc đời hắn.

Thế giới của hắn rất tối.

Hắn bắt đầu hối hận, hối hận tại sao lại đem Bát Khổ Trường Hận Hoa trồng trên người Mặc Nhiên, nếu như hắn đem Bát Khổ Trường Hận Hoa trồng trên người Sở Vãn Ninh thì y không phải chết, hoặc là hắn cái gì cũng không làm có phải sẽ an phận sống ở đỉnh Tử Sinh như trước đây, bảo vệ sư tôn của hắn, Vãn Ninh của hắn...

Không ai có thể nói cho hắn biết.

Sau này Mặc Nhiên cũng chết, đồ chó chết đó cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi, Mặc Nhiên xuống địa ngục đi bồi tội Sở Vãn Ninh, đây thật sự là báo ứng.

Nhưng Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch không thể không có Mặc Nhiên, hắn lấy danh phận Hàn Lân Thánh Thủ đến chỗ thi thể Mặc Nhiên, hắn nhịn xuống sự buồn nôn đem Mặc Nhiên biến thành xác sống.

Kỳ thật Hoa Bích Nam cảm thấy hắn mới là kẻ buồn nôn nhất, hai tay hắn nhuộm đầy máu, hắn không muốn như thế, thật ra ước mơ lớn nhất ngày bé của hắn là học thật tốt y thuật cứu người trị thương, hiện tại hắn biến thành bộ dạng này thật sự là châm chọc.

Hoa Bích Nam vốn không nghĩ sẽ giết nhiều người đến vậy, ban đầu hắn nghĩ chỉ cần lấy mạng những kẻ đáng chết, nhưng nào biết được con đường này lại dài đằng đẳng thế kia, dù giết người của toàn bộ trần thế cũng lấp chưa tới nửa đoạn đường. Hắn bắt đầu nóng nảy, cảm thấy có thể là xảy ra vấn đề ở đoạn nào rồi, hắn đọc một lượng lớn cổ tịch, cuối cùng để hắn tìm được một ít manh mối – Thời Không Sinh Tử Môn.

Hắn bảo Mặc Nhiên luyện rất lâu nhưng cũng không đúng cách thức.

Có điều trời cao có mắt, vậy mà để hắn phát hiện một vết nứt của Thời Không Sinh Tử Môn. Trời mới biết lúc hắn phát hiện ra cánh cổng này cảm thấy vui mừng đến phát điên như thế nào. Hắn đứng trước đạo môn vui mừng đến bật khóc, quay lại quá khứ có phải rất thú vị không. Hắn có thể cứu sư tôn của hắn, khiến sư tôn chỉ thuộc về hắn.

Hoa Bích Nam tiến vào đạo môn, nhìn thấy những cố nhân đã rất lâu không gặp, còn có Sư Muội của trần thế này và Sở Vãn Ninh của hắn.

Nhưng hắn không dự liệu được hướng đi của sự việc xảy ra biến hóa, Mặc Nhiên của trần thế này vậy mà cũng trọng sinh.

Đây không phải tin tốt lành gì với hắn, có điều tên ngốc Mặc Nhiên kia dù có trọng sinh cũng vẫn là một tên mất não như trước, nhưng không biết vì sao Bát Khổ Trường Hận Hoa trong tim Mặc Nhiên lại có dấu hiệu ngừng sinh trưởng. Hắn tìm đến bản thân ở trần thế này, nói rõ với bản thân hắn những chuyện sẽ phát sinh ở tương lai, sau đó Sư Muội của trần thế này ở lại đỉnh Tử Sinh, còn hắn trở lại Cô Nguyệt Dạ.

Hắn yêu cầu Sư Muội đóng giả yêu thích Mặc Nhiên, thật ra hắn hận không thể bảo đồ chó kia cút càng xa càng tốt, kế hoạch thành công, ha hả, hắn ta cũng không nhìn lại bản thân mình là cái dạng gì.

Nhưng rồi Sở Vãn Ninh lại chết rồi, chết trong trận Thiên Liệt mà hắn dày công sắp đặt, đây là chuyện hắn vạn lần không nghĩ đến. Bởi vì chuyện này hắn cùng Sư Muội xảy ra tranh cãi kịch liệt, hắn cũng bắt đầu hoài nghi quyết định của mình, hắn thật sự làm sai rồi sao? May mắn trời không tiệt đường người, Hoài Tội đại sư cứu Sở Vãn Ninh, Vãn Ninh của hắn lại sống lại.

Sau đó Mặc Nhiên đi xa rèn luyện, mà hắn thì cùng Nam Cung Nhứ tiếp tục lập kế hoạch làm thế nào mở cổng Ma giới, cứu sư tôn của Nam Cung Nhứ trở lại, thật ra gã nào có hiểu cái gì là thuật Trọng Sinh đâu, hắn giao cho Nam Cung Nhứ chẳng qua là Thời Không Sinh Tử Môn đã cải thiện một chút mà thôi, Nam Cung Nhứ đối với vị sư tôn kia đúng là si tình, chấp nhận cái giá lớn đến vậy để hồi sinh sư tôn, có điều đáng tiếc chỉ là dùng giỏ tre lấy nước mà thôi (*).

(*) dùng giỏ tre lấy nước: chỉ việc làm tốn công nhưng chẳng được lợi ích gì như công giã tràng.

Thật ra Hoa Bích Nam thấy Nam Cung Nhứ như vậy kỳ thực rất hâm mộ, hắn biết nếu đổi lại là hắn, hắn không thể vì Sở Vãn Ninh làm được đến mức này. Kiềm nén quá lâu hắn đã sớm quên mất ban đầu hắn có bộ dạng thế nào rồi, hắn cũng không biết rốt cuộc thì đối với Sở Vãn Ninh có phải là yêu hay không, hắn chỉ muốn đem Sở Vãn Ninh giữ lại bên cạnh, giữ lại cả đời, bất kể thế nào cũng tốt.

Nam Cung Nhứ chết rồi, chết dưới sự vây công của đám người, trước khi chết gã còn nhìn thấy ánh mắt của sư tôn, tiếc thay đó cũng chỉ là ảo ảnh. Đối với cái chết của Nam Cung Nhứ trong lòng Hoa Bích Nam có chút hổ thẹn, đây là người đầu tiên cười híp mắt gọi hắn là bằng hữu, nếu như không bất đắc dĩ hắn cũng không muốn cứ thế để gã mất mạng, nhưng chẳng còn cách nào hắn phải làm thế.

Hoa Bích Nam thông qua trận pháp Nam Cung Nhứ lưu lại triệu hồi Đạp Tiên Quân ở trần thế khác đến trần thế này. Cuối cùng mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của hắn.

Đám người Tu Chân giới ngu ngốc kia thực sự cho rằng Mặc Nhiên chính là hung thủ, bọn chúng tự tay đưa anh hùng mà bọn chúng tung hô lên đoạn đầu đài, ngày Mặc Nhiên bị hành hình hắn đứng phía dưới nghe quần chúng bên cạnh lòng đầy căm phẫn. Giống như đã sớm quên mất người năm xưa trợ giúp bọn họ khiến bọn họ cảm động rơi nước mắt chính là Mặc Nhiên, hắn đột nhiên cảm thấy buồn cười, thế gian chính là như vậy bất kể một người tốt đến mức nào chỉ cần có một khuyết điểm nhỏ cũng sẽ bị phóng đại đến vô hạn.

Nhưng Hoa Bích Nam không nghĩ tới Sở Vãn Ninh lại đến cướp ngục, nam nhân xem thanh danh của mình còn quan trọng hơn cả mạng sống lại chấp nhận vì Mặc Nhiên chó chết kia gánh chịu sự bêu danh cả đời. Hắn ghen tị chết được, bởi vì hắn không biết nếu người bị vu hại là hắn, Sở Vãn Ninh có giống như đối với Mặc Nhiên không chút do dự bỏ xuống mọi thứ chạy đến cứu hắn.

Hoa Bích Nam không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ đến.

Cuối cùng hắn cùng sư tôn cũng phải giao thủ, hắn rốt cuộc cũng đứng ở phía đối đầu với sư tôn. Hắn lần đầu phát hiện Sở Vãn Ninh thật sự tàn nhẫn, y không phải rất yêu Mặc Nhiên sao? Tại sao lại vì đám người ngu ngốc ở Tu Chân giới mà giết đi người y yêu nhất? rõ ràng chỉ cần ba mươi mạng người là bọn hắn có thể về nhà.

Hoa Bích Nam đánh giá Sở Vãn Ninh quá thấp, nam nhân này tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng của hắn. Y, y thế mà thật sự xuống tay được, may mà Đạp Tiên Quân không thật sự bị y giết chết, hắn mừng như điên sai khiến Đạp Tiên Quân nhanh chóng đi chuẩn bị thêm ba mươi quân cờ. Rất nhanh thôi Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch có thể về nhà, hắn đã hoàn thành ước muốn của mẫu thân!

Nhưng Mộc Yên Ly lại chết, nàng chết lúc giao thủ cùng Sở Vãn Ninh, nàng tự bạo, một thân mang huyết thống thần tộc nhưng không thể giết được Sở Vãn Ninh, cuối cùng nàng tự nguyện biến thành quân cờ, thay bọn hắn mở ra cánh cổng tuẫn đạo.

Chuyện này Hoa Bích Nam không ngờ tới, Mộc Yên Ly chết, người luôn xem hắn như đệ đệ mà đau lòng lại chết, sao mọi chuyện lại đến nước này....

Cánh cửa Ma giới mở ra, hắn chưa kịp bình tĩnh vì sự tổn thương vừa trải qua lại phát hiện cho dù hắn có làm đến mức này Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch cũng không được về nhà, tại sao lại như vậy? À! Là bởi vì chảy trong người hắn là huyết thống Thần tộc, thật nực cười... hắn vì dòng máu Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch ở Tu Chân giới chật vật không chịu nổi, rồi lại bởi vì trong người hắn mang dòng máu Thần tộc bao nhiêu công sức đều bị phá hủy.

Nhưng hắn mang huyết thống gì hắn có thể quyết định được ư? Hắn không có cách nào cả... Hoa Bích Nam thay tộc nhân của mình chắn cửa đá, hắn đã từng nói muốn đưa tất cả Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch về nhà, không để bi kịch của mẫu thân tái diễn, không để Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch sống những ngày súc sinh cũng không bằng, cho nên, về nhà thôi.

Hoa Bích Nam trước khi chết nhìn thấy Sở Vãn Ninh, y không buông Cửu Ca xuống chống lại hồng thủy đầy trời.

"Sư tôn...." Nếu kiếp sau ta là một người bình thường, vậy ta tiếp tục làm đệ tử của ngươi có được không? Hắn nở nụ cười, một ngụm lớn máu tươi trong miệng tuôn ra, nhắm mắt lại giống như trở về đỉnh Tử Sinh, bên tai có người gọi hắn thức dậy đi luyện công.

Thật ra... ta thật sự rất thích đỉnh Tử Sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top