Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10 - Vườn trường (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trong một khu dân cư cực kỳ cũ kỹ, thiếu niên một thân áo trắng là vô cùng chói mắt. Cùng chói mắt như vậy còn có xe thể thao màu bạc mà hắn dựa vào. Tuy những người bình dân thể thế này không thể nhìn ra nhãn hiệu của xe là gì. Nhưng ngoại hình của chiếc xe thể thao khác với xe thông thường cũng đủ để nói rõ giá trị của chiếc xe này.

"A Thần, ngươi sao lại ở chỗ này? Hôm nay là thứ bảy..." Tống Thanh Hinh có vài phần ngoài ý muốn khi Mậu Lê Thần xuất hiện, cọ dầu mỡ dính trên tay do vừa nấu ăn lên trên quần áo. Ngẩng đầu nhìn bộ dáng thiếu niên một thân áo trắng không chút dơ bẩn, nàng rõ ràng cảm thấy hắn cùng với chính mình không hợp nhau. Không, phải là hắn và xe của hắn cùng cái khu dân cư này không hợp nhau.

"Ta biết, ta chỉ là muốn tới thăm ngươi một chút." Mậu Lê Thần đứng thẳng người, mặt vô biểu cảm, nhưng lời nói lại làm cho người ta cảm thấy hắn dịu dàng. Đi về phía thiếu nữ, dường như không nhìn thấy bộ quần áo bị giặt nhiều đến mức trắng bệch trên người thiếu nữ. Cởi ra đồng phục của học viện Đế Hoàng, một thân hương vị ánh mặt trời của thiếu nữ Tống Thanh Hinh đều bị che đi không ít. Bởi vì tâm lý tự ti, nụ cười trên khuôn mặt nàng càng trở nên không tự nhiên.

"Ta cho rằng hôm nay ngươi sẽ ở cùng một chỗ với Đông Phương Diệc cho nên chỉ là qua đây nhìn một chút." Khẽ nghiêng đầu, mái tóc dài xoã xuống, che đi ánh sáng trong mắt thiếu niên.

Dù không nhìn thấy nhưng Tống Thanh Hinh vẫn có thể tưởng tượng ra được sự cưng chiều tràn đầy trong đôi mắt ấy. Tuy A Thần đối với người khác vẫn luôn là bộ dáng lạnh như băng nhưng nàng i8eBVeDx8O biết chỉ cần là nơi mình xuất hiện, trong mắt của hắn cũng sẽ chỉ có chính mình. Ánh mắt kia tràn đầy cưng chiều cùng cảm giác hạnh phúc. Chính là bởi vì như vậy, nàng mới càng thích xuất hiện ở bên cạnh Mậu Lê Thần cùng Lâm Mặc Tịch. So với A Thần... Người bạn trai Đông Phương Diệc này dường như có chút không xứng chức.

Bạn trai của nàng bây giờ đang ở làm gì? Đang chuẩn bị một cái yến hội xa hoa, hay là vung tay mua những món đồ xa xỉ nàng không dám tưởng tượng trên khu mua sắm? Theo thời gian, cảm giác đắng chát trong nội tâm dần dâng lên, thiếu nữ vừa mới làm ra lựa chọn cũng đã có nghi ngờ đối với lựa chọn của chính mình. Nàng cố gắng không để ý đến việc hai người bây giờ chính xác mà nói chỉ là bạn bè, nàng còn chưa cho một câu trả lời chắc chắn.

"Tiểu thư xinh đẹp, không biết ngươi có thời gian để cho ta cùng ngươi vượt qua một cái cuối tuần vui vẻ hay không?" Mậu Lê Thần khẽ nhếch môi, nụ cười thậm chí càng có sức cuốn hút so với Lâm Mặc Tịch.

Tống Thanh Hinh không tự chủ được liền đặt cái tay vẫn có chút dầu mỡ kia vào trong lòng bàn tay của hắn. Sau khi cảm giác được nhiệt độ hơi lạnh trong lòng bàn tay đối phương, nàng mới nhận ra mình vừa làm cái gì, muốn rút lại tay của mình nhưng bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, không có cách nào di chuyển.

"Thanh Hinh chắc cũng muốn biết địa vị của ngươi trong lòng Đông Phương Diệc là gì đi, chỉ cần ngươi có thể hạnh phúc, ta không phản đối mình làm một cái chất xúc tác. Hơn nữa... Ta tin tưởng Thanh Hinh cũng có thể cho ta một cái kí ức cả đời khó quên đúng không?" Mậu Lê Thần biết nàng lúng túng, giúp nàng tìm lý do hợp lý, hắn biết với lý do như vậy thiếu nữ căn bản không cách nào từ chối.

Tống Thanh Hinh ngừng động tác rút tay mình về, lại quay lại cầm tay Mậu Lê Thần. Nàng có lẽ cả đời này đều không thể đáp lại tình yêu của hắn, loại nam sinh có thể vì đối phương hi sinh chính mình, chỉ cần một cái hồi ức này. Cuối cùng... Hắn nhất định sẽ hạnh phúc. Cho dù không có nàng, hắn vẫn có thể có được hạnh phúc của mình, dù sao cũng có kí ức không phải sao? Vì vậy Tống Thanh Hinh yên tâm đồng ý lời mời của Mậu Lê Thần.

"Ta... Ta đi vào đổi một bộ quần áo, ngươi cứ ở nơi này chờ ta trước." Tống Thanh Hinh cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ. Loáng thoáng có vài phần không biết làm sao, từ sau khi ba ba thất nghiệp, tình huống trong nhà nàng ngày càng sa sút, căn bản không có bộ đồ nào có thể phối hợp với một thân trang phục kia của Mậu Lê Thần.

Tống Thanh Hinh đương nhiên không đến nỗi ngay cả một bộ quần áo mới đều không có, gia đình của nàng tuy không giàu có nhưng cũng không đến mức đói. Bộ quần áo trắng bệch này cũng chỉ là mặc trong nhà chứ không đi ra ngoài, nhưng đối lập với học viện Đế Hoàng nơi mà quý tộc nhiều như cỏ, những cái hàng vỉa hè của nàng căn bản không lên được mặt bàn. Rõ ràng cùng là lớp G, Mậu Lê Thần cùng nàng khác biệt lại quá lớn.

Bước chân quay người của Tống Thanh Hinh bỗng nhiên dừng lại, bình dân không nhận ra xe thể thao bên cạnh hắn nhưng nàng lại biết. Rolls-Royce Phantom... Đây là một cái người thừa kế tiểu quý tộc bình thường có thể tùy tiện khai mở đi ra sao? Hay là hắn có nguyên nhân gì đó khác, không biết vì sao Tống Thanh Hinh nhớ tới những lời đồn đãi mới nổi lên gần đây. Mậu Lê Thần có thể là con cháu của một gia tộc giống như Đông Phương, chẳng qua là bởi vì bệnh tự kỷ cho nên mới bị loại trừ ở ngoài người thừa kế gia tộc... Thậm chí ngay cả trường học cũng không được coi trọng. Bệnh tự kỷ...

Những thứ trong vòng của quý tộc không phải là thứ nàng có thể hiểu, nàng không cần biết nhiều như vậy. Tuy vậy nhưng độ cong khóe môi của nàng rõ ràng so thường ngày càng thêm sáng lạn, làm cho người ta thoạt nhìn liền nhiều hơn vài phần thiệt tình. Cặp con ngươi sáng ngời kia mang theo vài phần như có như không nhu tình, dường như là nhìn về phía bằng hữu của mình, nhưng là càng gần với người yêu. Loại tư thái mập mờ không rõ này, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, nhất là đối phương hay là người rõ ràng đối với nàng có hảo cảm.

"Thanh Hinh." Thanh âm Mậu Lê Thần càng ôn nhu hơn, loáng thoáng mang theo vài phần do dự, cái bộ dạng cẩn thận kia giống như Tống Thanh Hinh chính là mỹ thân thủy tinh không chịu nổi một cái chạm nhẹ.

"Ừm? Còn có chuyện gì muốn dặn dò vậy, thiếu gia Mậu Lê Thần?" Tống Thanh Hinh quay người vui đùa nói.

"Đây là quần áo ta chuẩn bị, nếu muốn đi 'hẹn hò', đương nhiên phải chính thức một chút. Như vậy mới có thể lại để cho vị đại gia Đông Phương Diệc kia mới cảm thấy có nguy cơ." Mậu Lê Thần không chột dạ chút nào đổ tất cả lý do lên trên người Đông Phương Diệc không có ở đây. Thật ra, Tống Thanh Hinh chỉ cần một lý do mà thôi. Cần một cái lí do để tiếp nhận ý tốt của nam tử xa lạ. Như vậy nàng có thể tiếp tục chống đỡ cái mặt nạ thiện lương kia của nàng.

Kết quả nhìn nàng vô cùng vui vẻ cầm váy trắng dài mà hắn đã chuẩn bị tốt quay người trở lại cái khu dân cư giá rẻ kia. Nụ cười ấm áp ở khoé môi Mậu Lê Thần vẫn không thay đổi, tháo xuống găng tay tơ lụa màu trắng trên tay, lại thay một đôi mới lên, ngón tay nhẹ nhàng xoa vị trí trái tim. Nếu hắn thật là một cái thiếu niên coi đối phương là ánh mặt trời duy nhất sẽ làm thế nào đây? Sau khi đối phương mở ra thế giới của mình lại không chút do dự mà đóng lại cánh cửa ấy...

"A Thần, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Có câu không có nữ sinh không yêu cái đẹp, những lời này từ xưa đến nay đều không sai. Tống Thanh Hinh chỉ liếc qua liền thích cái váy dài cực kỳ hợp với nàng này, có điều thật đáng tiếc khi không có đồ trang sức phù hợp. Nàng lấy rương châu báu nhỏ của chính mình ra, lại phát hiện bất luận là món nào đặt ở trên cái váy dài rõ ràng không phải cũng một cấp bậc này đều trở nên đặc biệt tì vết. Cuối cùng nàng chỉ dùng một dây lụa màu lam nhạt buộc tóc lại.

Tống Thanh Hinh mặc váy trắng dài chuyên môn thiết kế cho nàng vào, cả người liền giống như tiên nữ không nhiễm phàm trần, đứng ở bên cạnh Mậu Lê Thần không còn có cảm giác không phù hợp lúc nãy. Dây lụa màu xanh da trời dựng thẳng mái tóc ngăm đen kia lên, tăng thêm cho nàng vài phần sức sống. Không thể không nói, người đẹp vì lụa, nếu diện mạo của Tống Thanh Hinh chẳng qua là vừa mới đạt tiêu chuẩn 60 điểm, vậy bây giờ ít nhất có thể lên đến 80 điểm.

"Nghĩ về ngươi." Mậu Lê Thần đi tới, duỗi tay đeo găng tay tơ lụa màu trắng ra. Bộ dạng trang trọng này thậm chí có thể só sánh với hôn lễ, có điều dây lụa màu xanh da trời trên đầu thiếu nữ có chút hủy bầu không khí, "Quả nhiên là giống như ta nghĩ tươi đẹp không dính bụi trần, thế nhưng......"

"Thế nhưng cái gì? Vì sao không nói nốt?" Lúc Tống Thanh Hinh nghe được nửa câu đầu cảm thấy cả người mình giống như được ngâm trong bình mật, nàng bây giờ gần như quên thân phận của mình. Thật sự cho rằng nàng là bạn gái của nam tử bên cạnh, đối phương coi ngươi là toàn bộ cuộc sống, loại cảm giác này có lẽ không có một cái nữ nhân nào có thể chối từ. Nghe thấy nửa câu sau có chút do dự, trong lúc đó nàng có thêm vài phần căng thẳng, đây cảm giác ở trước mặt Đông Phương cũng không có.

"Thế nhưng đáng tiếc, cũng không phải thuộc về ta." Trong âm thanh của Mậu Lê Thần rõ ràng không có bất kỳ cảm xúc u buồn nào, lại không biết vì sao khiến cho người ta có vài phần buồn rầu.

Tống Thanh Hinh đưa tay kéo lại tay của hắn, cách đôi găng tay bằng lụa, cái nhiệt độ lạnh buốt kia dường như càng thêm lạnh thấu xương. "Hôm nay, ta là thuộc về ngươi."

"Được." Mậu Lê Thần mở cửa xe cho nàng ngồi vào, xe thể thao mở nóc có vẻ cũng không phải của Mậu Lê Thần, nhưng lại phù hợp tâm tình hôm nay của Mậu Lê Thần. Nếu như vốn là tình yêu vô vọng, bây giờ chính là điên cuồng cuối cùng!

Khởi động xe, nghiêng đầu nhìn bộ váy được cắt may vô cùng vừa vặn trên người đối phương. Bất luận là vải vẫn là thiết kế rõ ràng cùng là một bộ với y phục trên người hắn, nhưng trên quần áo đã động một chút tay chân, đã không phải là bộ dáng thiết kế lúc ban đầu. Bộ quần áo này là 'Mậu Lê Thần' tự tay thiết kế, cũng là tự tay cắt may. Thiếu niên bị bệnh tự kỷ nếu không là kẻ vô dụng thì chính là thiên tài ở phương diện nào đó. Mậu Lê Thần hiển nhiên chính là người sau, chỉ có điều không ai biết.

Gia thế của Mậu Lê Thần thật sự rất tốt, tốt đến mức có thể so sánh cùng gia tộc của Đông Phương Diệc, chỉ là một cái ở nước ngoài một cái ở trong nước mà thôi. Mà cái thiếu gia bị ném ở trong nước này, cũng đúng là đứa con bị gia tộc vứt bỏ. Nhưng tiền tài nên có gì đó cũng không ít, nên hắn vẫn có thể không chút áp lực mà bao toàn bộ khu vui chơi.

Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tống Thanh Hinh, Mậu Lê Thần nắm tay của nàng lần lượt chơi từng trò trong khu vui chơi. Khác với mọi ngày đó là sân chơi bình thường đông nghìn nghịt người này giờ chỉ có hai người mà thôi, thế giới của hai người, cái loại cảm giác tư mật cùng với cảm giác chuyên chúc làm cho người ta nhịn không được mà thấy ngọt ngào. Đây là người bên cạnh mang đến cho nàng.

Ngồi lên đu quay, Tống Thanh Hinh không biết sao mình sẽ yêu cầu ngồi đu quay một lần nữa vào lúc nửa đêm. Theo truyền thuyết, vào thời điểm đu quay lên tới điểm cao nhất, hôn môi người yêu sẽ có thể đạt được hạnh phúc... Có chút ngơ ngác nhìn môi thiếu niên, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là ôm lấy cánh tay của hắn, cảm thụ nhiệt độ của đối phương. Đu quay từ điểm cao nhất trượt xuống dưới, Tống Thanh Hinh cảm thấy mình trong lòng trống trải, dường như đã mất đi thứ cực kỳ quý giá.

Đến tận khi hai người đi xuống đu quay, lúc quay đầu nhìn điểm cao nhất đặc biệt dễ thấy phía sau trên không, nàng đã có xúc động đi một lần nữa. Nếu... Nếu lại ngồi một lần nữa, nàng có thể hay không thật sự làm ra chuyện như vậy với A Thần?

"Thời gian không còn sớm, ta đưa ngươi trở về đi. Thật sự xin lỗi, bởi vì tư tâm của ta mà việc hôm nay cũng không nói cho Đông Phương Diệc. Nhưng Thanh Hinh có thể đồng ý với ta một lần cuối, ngày mai ta nhất định sẽ làm được. Chỉ cần có đoạn kí ức này, như vậy là đủ rồi..." Mậu Lê Thần đưa tay sửa lại mái tóc có chút lộn xộn của thiếu nữ, trên khuôn mặt vô biểu tình nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt kia mới có thể cảm nhận được rõ ràng sự chăm chú của chủ nhân.

"Đã đã trễ thế như vật, chúng ta trở về đi." Lưu luyến không rời mà đi ra khỏi sân chơi, Tống Thanh Hinh căn bản không có nghe thấy Mậu Lê Thần sau đó nói gì. Thò tay tách ra từng ngón tay một của Mậu Lê Thần, cùng hắn mười ngón giao triền, ở trong bóng đêm càng lúc càng xa...

Thật sự rất giống một đôi tình nhân không phải sao? Thật là một ngày rất 'tốt đẹp'. Mậu Lê Thần ngẩng đầu nhìn căn phòng sáng ngời ánh đèn trên khu dân cư giá rẻ, lấy đôi găng tay xuống. Khởi động xe thể thao, mở tốc độ tối đa, ở khúc quanh ném một túi đồ vật vào trong thùng rác. Trong đó chính là hai đôi găng tay tơ lụa màu trắng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top