Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12 - Vườn trường (Phiên ngoại)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại của Lâm Mặc Tịch:

Cầu mà không được, dù chưa tử biệt, lại đã sinh ly.

Thân là đại thiếu gia của Lâm gia, người xuất sắc nhất trong thế hệ này của Lâm gia. Anh từ nhỏ biết đã biết, chỉ cần mình cười là có thể đạt được tất cả thứ mà mình muốn. Anh có thể cười dịu dàng, cười thoải mái, chỉ cần ở bên ngoài bày ra mặt ánh mặt trời của chính mình. Người khiêm tốn, ôn nhuận như mực. Đây là cái nhìn của người khác đối với anh, cũng là vị trí mà anh xác định cho mình. Thế nên, cuối cùng liền dũng khí để tranh giành cũng không có.

Anh vẫn là một người thừa kế hợp cách, ở trước mặt trưởng bối trong gia tộc là tiểu bối ưu tú nhất, lại chưa từng nghĩ đến, chính mình cuối cùng có một ngày sẽ cầu mà không được. Thậm chí ngay cả hành động theo đuổi cũng không có, đã mất đi cơ hội.

Bất luận là đối mặt với Tống Thanh Hinh vẫn là Đông Phương Diệc, anh cũng có thể nói một câu: Là ta phát hiện ra hắn trước —— Mậu Lê Thần. Một lần gặp nhau ở cửa trường học, một thân khí tức âm hàn tiêu tan cũng đủ để chứng minh anh ở đây trong lòng của hắn cũng có chút bất đồng. Anh chỉ có thể đối với chính mình nói như vậy, cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy. Thế nhưng vì sao, cuối cùng người có được tình yêu của hắn lại là Tống Thanh Hinh, tận mắt nhìn thấy hắn gặp nguy hiểm, giành được quyền bảo vệ hắn ngày đó chính là Đông Phương Diệc. Anh dường như bị loại trừ ở bên ngoài thế giới của bọn hắn.

Một cái cuối tuần, lại khiến anh bị cứng rắn mà đào đi trái tim chỉ còn lại cảm xúc đã được điều chỉnh trong tương lai, chỉ để lại sự trống rỗng. Thậm chí có lần cho rằng, hắn sẽ chết, hoặc là theo hắn cùng nhau ngủ say. Không sai... Là ngủ say. Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao một người rõ ràng rất khỏe mạnh, trong một đêm liền nằm ở trên giường bệnh.

Đợi đến lúc anh biết rõ mọi chuyện đã là sau khi hắn 'mất tích' một tuần, chưa bao giờ nghĩ rằng lần nữa gặp mặt sẽ là khi hắn được gia hộ trong phòng bệnh. Liền thời gian nguy hiểm nhất anh cũng không ở bên làm bạn với hắn, chính mình như vậy, thật sự có tư cách nói yêu sao?

Lâm Mặc Tịch giơ tay nhẹ nhàng mà chạm vào làn da của thiếu niên đã ngủ say, da của hắn dường như càng tái nhợt một chút, màu máu thật vất vả mới nuôi ra lại bởi vì đoạn thời gian ngủ say này mà biến mất gần hết. Nếu hắn tỉnh lại, hắn nhất định phải đem cái màu máu kia một lần nữa bồi bổ về.

Từ sau khi hắn hôn mê, chuyện anh thích làm nhất chính là làm bạn bên hắn, hy vọng một ngày kia có thể tận mắt nhìn thấy hắn mở mắt, tự nói với mình nguyên nhân hắn nằm ở đây. Anh vẫn không tin cách nói của bọn họ, A Thần đã từng nói yêu thích đóa hoa được chế tác tinh xảo, sao có thể vì muốn cùng Tống Thanh Hinh tự tử mà chết.

Hơn nữa nếu quả thật chính là tự tử, vì sao lúc Đông Phương ra tay với thiếu nữ, vị quản gia của Mậu gia lại không bảo vệ người mà thiếu gia của ông thích đâu. Anh có thể nhìn ra, ánh mắt của lão nhân kia đối với hắn là yêu quý. Cho dù ông không thích Tống Thanh Hinh, cũng tất nhiên sẽ nghĩ để cho A Thần làm quyết định sau cùng.

Anh cũng không biết chuyện đã trải qua, chỉ có thể nhìn đến kết quả cuối cùng khiến anh tuyệt vọng này. Đông Phương Diệc sau khi hắn hôn mê liền bảo vệ hắn vô cũng chặt chẽ, thậm chí ngay cả người của Mâu gia đến thăm đều phải thông qua sự đồng ý của hắn ta. Cũng vào lúc này, anh mới biết, tình cảm của Đông Phương Diệc đối với A Thần là cùng anh giống nhau. Dục vọng độc chiếm kia của thiếu niên khiến cho anh mỗi ngày có được một giờ làm bạn với A Thần đã không dễ dàng gì.

Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa phòng bệnh, Lâm Mặc Tịch biết thời gian làm bạn với hắn của mình hôm nay đã chấm dứt. Nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương, A Thần thân ái, ngày mai gặp.

Phiên ngoại của Đông Phương Diệc:

Đau khổ nhất không phải cầu mà không được, mà là sau khi mất đi cơ hội theo đuổi mới biết được cái gì mới là thứ mà chính mình thật sự muốn.

Cái gì là yêu thích, thiếu gia Đông Phương hắn ta không biết. Hắn ta chỉ biết, chỉ cần là thứ mình để ý muốn có được. Thứ mà Đông Phương Diệc hắn ta thích từ nhỏ đến lớn đều chưa từng không chiếm được, cho dù lần này thích là một người cũng như vậy.

Tống Thanh Hinh, người con gái cùng thiếu nữ quý tộc bình thường khác biệt đã đi vào tầm mắt của hắn ta. Vì bộ dáng nhìn còn không đến mức khó coi của nàng, Đông Phương Diệc hắn ta cho phép đối phương làm bạn gái của mình là được rồi. Nếu đã làm quyết định, đương nhiên cần bắt đầu hành động, cho nên ngày thứ hai hắn liền cầm lấy một bó hoa hồng được tỉ mủ chọn lựa đi vào lớp G mà hắn khoing muốn đặt chân đến. Hắn ta bây giờ vẫn thấy may mắn vì quyết định khi ấy, nếu như không có lựa chọn lúc đó, hắn ta căn bản không có khả năng biết đến sự tồn tại của hắn.

Nếu hỏi hắn ta hoa hồng đẹp nhất mà hắn ta từng thấy là ở đâu, hắn sẽ không chút do dự mà trả lời là ở trong lòng bàn tay Mậu Lê Thần. Dáng vẻ thiếu niên ngửa mặt lên trời nhìn hoa hồng xinh đẹp tựa như một bức tranh, dù hắn bây giờ nhớ tới vẫn không nhịn được đau lòng. Nếu không có cái bó hoa hồng bắt đầu hắn có phải hay không vẫn đang tốt đẹp làm người tàng hình ở lớp G? Nếu như không có hy vọng mà bó hoa hồng kia cho, có phải là hắn sẽ vẫn là cái người bị bệnh tự kỷ đắm chìm ở trong thế giới của chính mình?

Cho dù là như vậy, hắn ta vẫn không hối hận vì đã đưa đồ, hắn chỉ hối hận cái ánh mặt trời đã đánh vỡ thế giới của hắn là nữ nhân giả nhân giả nghĩa Tống Thanh Hinh kia mà không phải là hắn ta. Nhìn thế nào thì đại thiếu gia Đông Phương Diệc hắn ta nhìn thoáng qua đều có vẻ ánh mặt trời hơn so với Tống Thanh Hinh. Hắn ta chú ý hắn là bắt đầu từ khi đó. Thừa nhận đi, Đông Phương Diệc, người con trai thoạt nhìn âm lãnh, trong mắt luôn chứa sự dịu dàng kia từ lúc ấy cũng đã đi vào tầm mắt của hắn ta.

Vậy nên hắn ta mới có thể như một kẻ cuồng theo dõi vụng trộm đi theo bọn hắn vào phòng y tế, mặc dù là lấy danh nghĩa quan tâm bạn học, nhưng Đông Phương Diệc hắn ta lúc nào thì quan tâm bạn học bình thường vậy? Hắn ta bất mãn với bình luận của người khác đối với chính mình, rõ ràng biết rõ, sự kiêu ngạo của hắn ta đã sớm khắc sâu vào tận sâu trong xương.

Nhìn hắn mang cái thân bị thương kia xử lý một bó hoa hồng, thấy hắn cẩn thận kẹp cánh hoa hồng vài trong cuốn sách thuốc tuỳ thân mang theo. Hắn ta không biết cảm xúc của hắn ngay lúc đó là như thế nào, chỉ biết ngơ ngác nhìn lúc ấy, không biết phải phản ứng như thế nào. Có lẽ hắn ta khi ấy không tin rằng có loại tình cảm sâu đậm như vậy, vì một thứ có liên hệ với đối phương, chính mình cũng không để ý.

Về sau lại như đã thành thói quen, một chút lại một chút nhìn hắn cùng Lâm Mặc Tịch và Tống Thanh Hinh qua lại gần nhau, mà hắn ta lại không biết vì sao tiếp tục đưa hoa hồng cho Tống Thanh Hinh. Rõ ràng biết cuối cùng hoa hồng đều sẽ đến tay của hắn, nhưng vẫn đưa. Thậm chí vào mỗi lần nhùn thấy hoa hồng trải qua xử lý tỉ mỉ trên, hắn ta có một loại cảm giác vui vẻ kì lạ. Có lẽ hắn ta có hảo cảm với thiếu niên này, chỉ là hảo cảm như vậy lại khiến hắn ta cảm thấy một tia nguy hiểm, cho nên dưới đáy lòng vô ý thức trốn tránh.

Quyết định đặt tất cả tâm tư ở việc theo đuổi nữ nhân, Đông Phương Diệc hắn ta muốn cho tới bây giờ cũng không có không chiếm được, hắn quyết định từ bỏ tất cả công sức vô dụng, một kích tất trúng. Quả nhiên, cái màn tỏ tình hoa lệ kia khiến cho thiếu nữ đối với hắn không có nhan sắc giả dối Tống Thanh Hinh cũng phải động lòng. Cho hắn một cơ hội, a ~ đại thiếu gia hắn ta muốn dạng nữ nhân gì mà chẳng được, hắn ta đột nhiên cảm thấy, nữ nhân Tống Thanh Hinh này cũng không có chỗ gì tốt, không phải cũng giống với những người con gái khác ham muốn hư vinh à.

Nhìn hắn bước trên thảm đỏ đi tới, nhìn trong nụ cười mang theo khí tức nguy hiểm của hắn. Nột ~ cái khí tức nguy hiểm kia là muốn khiêu chiến với hắn ta sao? Đông Phương Diệc hắn ta cho tới bây giờ cũng không e ngại khiêu chiến, hắn ta ngược lại rất muốn xem thủ đoạn của hắn. Chống lại đôi mắt kia, hắn ta lại đặc biệt vui vẻ, bởi vì vào thời điểm đó, trong ánh mắt kia chỉ có Đông Phương Diệc hắn ta. Không có Tống Thanh Hinh, cũng không có Lâm Mặc Tịch.

Chỉ là, hắn cùng Lâm Mặc Tịch nắm tay thật sự có chút ngứa mắt, nhưng khuyết điểm nhỏ nhặt này hắn ta có thể không thèm để ý. Bỏ qua một chút không vui trong đáy lòng chính mình, hắn ta vẫn là vị đại thiếu gia kiêu ngạo khiến cho mọi người sùng bái kia. Hắn ta sẽ không có cái loại cảm xúc ghen ghét chỉ nữ nhân mới có này. Ma xui quỷ khiến đi theo bước chân hai người đi tới một cái nhà gỗ một chút cũng không hoa lệ, nhìn hai người đánh đàn. Tên Lâm Mặc Tịch thường ngày luôn mang trên người một bộ quý công tử ưu nhã lại có thể đàn cho người con trai khác một khúc 《 Phượng Cầu Hoàng 》, tình yêu giữa nam với nam sao? Không thể không nói Mậu Lê Thần hoàn toàn có đủ vốn liếng để khiến nam nhân động tâm. Sau đó chính là khúc nhạc bi tình mà hắn đánh, cũng không phải là nữ nhân, ngày buồn tháng thương thu rất có ý tứ sao? Đè xuống sự chua xót trong nội tâm, mặt ngoài chỉ có cười nhạo.

Sau đó hắn bị bắt gặp, đương nhiên hắn ta căn bản không hề có ý định muốn trốn, nếu không thì với bộ dạng không chút cảnh giác của người này sao có thể phát hiện sự tồn tại của hắn ta. Hắn một tấc cũng không rời đi theo hắn vào phòng bếp ngày thường chưa bao giờ đến, mua món ăn đơn giản mà chính mình từng ăn. Coi như là tự thể nghiệm một cái cuộc sống của dân nghèo đi.

Trong nhà ăn nhiều món ăn tinh xảo như vậy lại  nhưng lại chỉ tùy ý mua món ăn ở tầng một mà gần như không ai bình thường đi mua cơm, hắn ta có thể cho rằng đây là do hắn ác ý? Chẳng qua sau này, hắn ta mới biết là hắn căn bản không biết phía trên có nhà hàng chuyên môn. Bởi vì sẽ luôn có người khác đưa đồ ăn đến trên tay hắn, người bị bệnh tự kỷ chắc không biết rõ kiến trúc cấp độ của nhà ăn.

Ngày hôm nay có lẽ là ngày không hoa lệ nhất trong cuộc đời hắn ta. Không nói đến việc cau mày ăn cho hết món rau khó ăn, còn là bởi vì hắn bón cho ăn mà đỏ mặt. Hắn ta sẽ không thừa nhận là bón ăn đâu, chẳng qua là một loại phương thức biểu đạt tình hữu nghị mà thôi. Đông Phương Diệc hắn ta liền thừa nhận hắn Mậu Lê Thần là bạn của hắn ta rồi. Bạn... Thật là buồn cười, tâm tình ngượng ngùng như vậy sao có thể là một người bạn cho được. Hắn ta bây giờ thật sự hận không thể quay ngược quá khứ, ôm A Thần đối xử tốt với hắn ta như vậy vào trong lồng ngực mình.

Sau đó, hắn ta lại từ thủ hạ của mình biết nữ nhân Tống Thanh Hinh kia cùng hắn ở chung một chỗ đi chơi cả một ngày, hắn thậm chí vì nàng mà bao toàn bộ khu vui chơi. Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng gần như thiêu đốt lý trí của hắn ta, xen lẫn chính là sự chua chát cực kỳ khó nhịn. Hừ, chỉ là một nữ nhân mà thôi, nếu đã có ý định lừa gạt hắnta, vậy tất nhiên cũng cần chuẩn bị tốt để nhận lấy lửa giận của hắn ta.

Chỉ là ngày thứ hai lúc nhìn thấy hai người hắn ta không có nóng nảy đi đến, có lẽ là bởi vì sự dịu dàng khác với ngày thường trên mặt A Thần. Tống Thanh Hinh trong mắt hắn rốt cuộc là khác biệt, chỉ có nàng mới có thể khiến cho hắn lộ ra biểu tình ấm áp như vậy. Thật là một cái kết luận làm cho người ta rất là không vui.

Nhìn hai người đi xuống đu quay, nhìn hắn vốn là có thể tùy ý lại vì bảo vệ Tống Thanh Hinh mà bị chen lấn làm nhăn quần áo, thậm chí bị một chút thiếu nữ nhìn trộm hắn vuốt ve thân thể. Hắn cảm thấy trong lòng mình đang vô cùng giận dữ, cũng lại biến mất không dấu vết ở dưới một tia vui vẻ khoe khoang của đối phương, chỉ là nắm chặt lấy bánh lái, điều chỉnh lại nhịp tim có chút hỗn loạn của mình. Đột ngột lái xe, không cho hắn ta thời gian để tìm hiểu nguyên nhân làm tim mình đập rộn lên.

Hắn ta không để ý lời khuyên của tài xế, tăng tốc xe đến mức nhanh nhất, đuổi kịp của hắn. Thật không nhận ra A Thần lại là một cao thủ đua xe, có thể lái xe nhanh ở vùng núi, lại không khiến cho nữ nhân trên xe sợ hãi hét lên. Bởi vì đường trên núi quá trống trải, cho nên hắn ta không dám đuổi sít sao chiếc xe phía trước. Chờ đến khi hắn ta lên núi, trên đỉnh núi chỉ có một chiếc xe thể thao, mà hai người đã lên máy bay trực thăng.

Không biết vì sao tin hắn ta lúc ấy đập rất loạn, không khỏi hỏi dưới núi là nơi nào, thậm chí không có chờ hai người xuống đến hiện trường để bắt gian, mà muốn xuống núi. Vừa mới đến bên hồ nhân tạo kia, hắn liền thấy được A Thần ôm nữ nhân kia rơi từ trên cao xuống, cái nữ nhân đáng ghét kia còn muốn lấy hắn làm đệm thịt, thật là đáng chết.

Trong nháy mắt lúc nước bắn lên, hắn mặc kệ quần áo trên người liền liều mạng nhảy vào hồ nhân tạo, lúc cảm nhận được độ sâu của hồ, hắn ta có chút yên tâm, hồ nhân tạo sâu gần năm mét mới có thể đỡ được người rồi mới đúng. Ôm người vào bờ, hắn không liếc mắt nhìn cái nữ nhân dối trá kia lấy một cái, tốt nhất là không biết bơi, gieo gió gặt bão.

Đè ngực đối phương để hắn nhổ ra nước đã uống vào, sau đó tiến hành hô hấp nhân tạo lần đầu của đại thiếu gia Đông Phương Diệc hắn ta. Người yêu của ta, đợi đến khi ngươi ngươi tỉnh lại chính là sự theo đuổi hoa lệ của Đông Phương Diệc hắn ta. Chỉ là, không tác dụng dì. Hơi buồn rầu đứng dậy, hắn ta lúc này mới phát hiện cái tay vừa đỡ lấy gáy đối phương dính máu. Hắn ta nhớ mắt mình khi đó cũng đỏ như máu trên tay, không thấy cái nữ nhân dối trá kia đều sợ tới mức lùi về phía hồ sao?

Nhưng hắn ta không có thời gian để ý nàng, hắn ta bây giờ phải cứu chính là người trong ngực. Đưa người đến bệnh viện của Phó gia, Phó gia cùng Đông Phương gia bọn họ nhiều thế hệ có quan hệ là thông gia của nhau, cho nên tất nhiên là cực kỳ đáng tin. Sau khi đợi một ngày đêm, lấy được kết quả là cái gáy của người nọ bị thương không nghiêm trọng lắm, lại không muốn tỉnh. Chết tiệt chẳng qua là một nữ nhân mà thôi, Đông Phương Diệc hắn ta có chỗ nào so ra kém nữ nhân kia. Mậu Lê Thần, nếu trêu chọc bổn thiếu gia cũng đừng nghĩ có thể từ bỏ đơn giản như vậy.

Hắn một mực khống chế người ở trong bệnh viện Phó gia, cho dù là người Mậu gia muốn gặp hắn cũng phải trải qua sự đồng ý của hắn ta. Qua một tháng thủ hộ, quản gia của hắn đưa cho hắn ta một cuốn sổ, nói cho hắn ta biết có lẽ nội dung trong này có thể làm cho hắn tỉnh lại. A ~ hắn ta nhìn đến chính là cái gì, tất cả đều là ánh mặt trời trong sinh mệnh của hắn —— chuyện về Tống Thanh Hinh, thế nhưng lại làm váy cưới cho nàng. Tuy cuối cùng bị ép làm thành váy, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật rằng hắn muốn kết hôn với nữ nhân Tống Thanh Hinh này.

Không phải là muốn kết hôn sao? Vậy liền kết hôn là được rồi. Hắn sử dụng thủ đoạn khiến cho Tống Thanh Hinh nghỉ học, sau đó gả cho một nam nhân trung niên trong nhà có ít tiền. Nhưng đối với người nhà ham hư vinh của nàng mà nói, quả thật là một việc vô cùng tốt. Là gì ấy nhỉ, cầm thú mặc long bào còn có thể giả làm Thái tử, một mình nàng từ chối thì có ích gì?

Sau đó hắn ta mới phái người 'mời' Tống Thanh Hinh đã kết hôn đến bệnh viện, khiến nàng nghĩ cách làm hắn tỉnh lại. Như vậy cho dù A Thần tỉnh hai người cũng không có khả năng ở bên nhau. Bởi vì A Thần là một người bị bệnh tự kỷ, tâm lý thích sạch sẽ cũng rất nghiêm trọng.

Chỉ là vô dụng, Lâm Mặc Tịch cùng Tống Thanh Hinh hai người ở đây một tháng đều không có tác dụng. Tuy một ngày chỉ có một tiếng đồng hồ, nhưng đã là cực hạn của hắn. Chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt của người trên giường bệnh, ánh mắt Đông Phương Diệc càng ngày càng nguy hiểm, cuối cùng hóa thành một cái thở dài bất đắc dĩ.

Mà thôi, nếu ngươi muốn ngủ say, như vậy cứ ngủ là được, ta sẽ vẫn luôn đứng ở nguyên nơi này đợi ngươi tỉnh lại, người yêu của ta. Nhẹ nhàng cần một bàn tay của hắn, hôn lên chiếc nhẫn vô danh trên ngón tay hắn. Thứ bổn thiếu gia muốn có được cho tới bây giờ đều không có không chiếm được. Cho nên, ngươi nhất định cũng là như vậy, chỉ có thể là của ta.

Nước mắt từ đôi mắt kiêu ngạo không chút thay đổi kia chảy xuống, rơi xuống ở trên mặt nhẫn, sau đó theo tay hắn chảy xuống... Tình yêu cuồng nhiệt, tiếc rằng biết được quá muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top