Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13 - Vườn trường (Phiên ngoại 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại Tống Thanh Hinh:

Có phải hay không một lần chọn sai, liền phải ân hận cả đời? Không, nàng luôn tin rằng sẽ có cơ hội lựa chọn lần thứ hai, tất cả gian khổ đều sẽ có hồi kết.

Đó là ngày may mắn của nàng bắt đầu, đến nay vẫn tin tưởng không chút nghi ngờ. Có mấy người có thể rút thăm trúng thưởng hạng nhất ở khu mua sắm? Lại có người bình dân nào có cơ hội tiến vào học viện Đế Hoàng gần như tất cả đều là người giàu có? Trăm năm qua chỉ có một mình Tống Thanh Hinh nàng.

Nhìn nụ cười trên mặt cha mẹ cùng sự nịnh nọt trên mặt người thân, nàng biết rõ bọn họ nghĩ gì. Vào học viện quý tộc toàn người giàu, không thể hiện rằng sau nàng nàng cũng là người giàu sao? Dùng lời của những người này, là muốn câu một con rùa vàng.

Nhưng nàng không muốn như vậy, nàng muốn chính là giẫm nát những người giàu kia dưới chân. Dựa vào đâu mà bọn họ từ nhỏ lại cao quý hơn những người khác? Bình dân làm theo có thể đứng ở nơi cao hơn so với bọn họ, nói cho cùng thì cũng chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi. Nàng coi thường những người sinh ra đã ngậm thìa vàng này.

Cho dù vào học viện Đế Hoàng, nàng cũng không cho phép sự thối nát của những kẻ giàu có kia dính lên trên người mình. Tống Thanh Hinh vĩnh viễn đều sẽ chỉ là Tống Thanh Hinh, mà sẽ không là bạn gái của XX, vợ của XX...

Đụng phải Đông Phương Diệc là ngoài ý muốn, cái đại thiếu gia kiêu ngạo đến mức không ai sánh bằng kia, quả thực là mỗi ngày đều dùng lỗ mũi nhìn người. Có thể nói là phát huy cái sự thối nát của quý tộc đến mức tận cùng, làm cho không người nào không chán ghét. Nàng càng mặc kệ hắn ta, đối phương càng dây dưa, thật sự là một người đáng ghét.

Nhìn Đông Phương Diệc có vẻ kiêu ngạo như thế nào, hắn ta theo đuổi con gái lại dùng hoa hồng vô cùng thôi tục. Vừa đắt vừa không có gì dùng, chỉ có thể ngắm một khoảng thời gian, cuối cùng sẽ úa tàn. Chỉ có những vị quý tộc này mới nhàn như vậy. Trong cơn tức giận tiện tay đưa hoa hồng cho một nam sinh vẫn luôn nhìn, lúc ấy nàng thậm chí còn không biết hắn tên gì.

Lần nữa nhìn thấy hắn, hắn đang ở chung với anh Mặc Tịch. Lâm Mặc Tịch, bạn của nàng khi còn nhỏ. Đến nay vẫn cho là người có thân phận giống mình lại trở thành người giàu mà nàng vẫn luôn ghét, lực đánh cực lớn. Cho dù là như vậy vẫn không thay đổi sự quyến luyến từ nhỏ của nàng với anh ấy. Nàng muốn tất nhiên là thích. Thiếu niên từ nhỏ đã khiêm tốn, so với những cậu bé cùng tuổi chỉ biết lăn qua lăn lại trên mặt đất là vô cùng bắt mắt, thế nên sớm đã chiếm giữ trái tim nàng.

Nếu thích, nàng tất nhiên sẽ dùng cách của mình để theo đuổi. Nên khi anh ấy đến gần, má đỏ lên, tim đập thình thịch nói rõ nàng không giống mặt ngoài tự nhiên hào phóng. Chỉ tiếc anh Mặc Tịch đối với thay đổi của nàng lại làm như không thấy. Ánh mắt vẫn luôn nhìn Mậu Lê Thần. Mậu Lê Thần a -- ngay lúc đó nàng còn không biết người này chính là kiếp nạn lớn nhất đời mình.

Mậu Lê Thần thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn người khác lại luôn vô tình mang theo một tia dịu dàng, làm cho người ta không biện pháp chối từ. Không giống như anh Mặc Tịch dịu dàng luôn mang theo một tia xa cách, cũng không cường thế giống Đông Phương Diệc làm cho người ta cảm thấy ấm áp, mà là một loại tình cảm vô thanh như cơn mưa mùa xuân. Ngày thường chưa từng chú ý, nhưng một khi phát hiện liền làm cho không người nào có thể từ chối.

Chính nàng cũng không biết như thế nào lại khiến A Thần động tâm với mình, nhưng điểm này bây giờ là thứ duy nhất nàng có thể dùng để nhớ lại, cho nàng cố gắng sống được hạnh phúc. Dù nàng bây giờ đối với hắn vẫn không yêu hắn như hắn muốn.

Đôi khi nàng nghĩ, nếu như nàng không bị dục vọng độc chiếm bá đạo của Đông Phương Diệc hấp dẫn ánh mắt, vậy có lẽ tất cả đều sẽ khác. Có phải hay không sẽ không có nhiều chuyện như vậy xảy ra, có phải hay không nàng cùng A Thần sẽ có một tương lai hoàn mỹ. Nàng luôn không cách nào từ chối sự theo đuổi ôn nhu này.

Đáng tiếc không có nếu như, nhìn căn phòng giống nhà giàu mới nổi xung quanh, nhìn lại một chút dung nhan càng ngày càng trắng non của chính mình. Nàng căn bản không cách nào chấp nhận cuộc sống hiện tại, cho dù áo cơm không lo, ngày thường không cần phải như trước kia tính toán tỉ mỉ. Chồng của nàng vĩnh viễn sẽ không hiểu được cái gì là lãng mạn, cái gì là thanh xuân.

Nàng có lẽ vĩnh viễn đều không quên không được ngày chỉ có hai người ở khu vui chơi đó, bởi vì đấy là kí ức tốt đẹp duy nhất của nàng tuổi thanh xuân. Thanh xuân của nành quá ngắn ngủi, cho nên sau khi A Thần hôn mê cũng đã gả làm vợ người khác. Cho dù bị bắt buộc, nhưng tất cả cũng là ván đã đóng thuyền.

Nàng chỉ là muốn đạt được hạnh phúc thuộc về mình mà thôi, tại sao lại phải nhận trừng phạt như vậy. Đông Phương Diệc sao không thể tha cho nàng một con đường sống? Tại sao phải dùng thế lực của nhà Đông Phương để đuổi học nàng, hơn nữa còn tự cho là đúng mà an bài tốt cuộc sống sau này của nàng? Vốn nàng không biết tại sao, giờ nàng cũng đã rõ ràng, nhưng nàng lại hy vọng chính mình không bao giờ biết.

A Thần hôn mê, cũng không phải bởi vì ngoại thương đến nghiêm trọng, là vì bản thân không muốn tỉnh lại mới có thể vẫn luôn ngủ say. Tựa như một người sống đời sống thực vật, có lẽ khác biệt duy nhất với người sống đời sống thực vật là hắn có thể nghe được người bên ngoài nói chuyện. Mãi cho đến lúc này nàng mới biết nàng đối với A Thần quan trọng đến mức nào, là toàn bộ sinh mệnh, nàng thật sự sai rồi.

Bởi vì A Thần hôn mê, nàng cùng anh Mặc Tịch mới có thể bị Đông Phương Diệc tìm đến, mỗi ngày làm bạn với hắn một giờ. Không biết lúc nào, trên ngón áp út của A Thần có thêm một chiếc nhẫn, lúc đầu nàng cũng không thấy gì. Một chiếc nhẫn không thể đại biểu cái gì, nhưng là vẫn không cách nào ngăn cản lòng hiếu kỳ của mình.

A Thần thích nàng như vậy, làm sao có thể đồng ý lời cầu hôn của người khác. Nhưng nàng không biết lúc ở khu vui chơi trên tay của hắn có nhẫn hay không. Trong trí nhớ của nàng chỉ có đôi găng tay lụa mày trắng kia, nhưng trực giác của nàng nói là không có. Bởi vì theo tính cách của A Thần, nếu hắn có vị hôn thê thù dù hắn không thích cũng sẽ không hẹn hò với nàng. Nàng khi nào lại hiểu A Thần như vậy? A ~ bây giờ nói những thứ này thì có ích gì đâu.

Thẳng đến một ngày nàng thấy chiếc nhẫn cùng kiểu trên tay Đông Phương Diệc, nhìn hắn gần như mê muội khẽ hôn lên nhẫn. Nàng không biết bản thân đã dùng bao nhiêu nghị lực mới khống chế mình không hét lên. Đeo nhẫn trên ngón áp út, ý nghĩa của việc này cho dù nàng muốn tìm một cái cớ cũng không có. Thì ra đây mới là đáp án cuối cùng.

Người Đông Phương Diệc thích là A Thần, mà người A Thần thích là nàng. Cho nên sau khi A Thần ngủ say hắn ta liền gả nàng đi, vì cái gì có lẽ chẳng qua là để độc chiếm A Thần sau khi tỉnh lại. Dục vọng độc chiếm của Đông Phương Diệc thật sự làm người sợ hãi. Nhưng hắn ta dường như quên mất một điều, nếu A Thần biết tất cả đều là do hắn ta làm thì sẽ như thế nào đây? Sẽ hận hắn ta cả đời!

Người con gái mình thích bị một nam tử ép buộc nàng gả cho người nàng không thích. Hơn nữa người đàn ông này còn khiến người ta buồn nôn mà thích chính mình. Nàng biết nét mặt của mình bây giờ gần như vặn vẹo, so với lúc trước biết rõ Đông Phương Diệc buộc mình kết hôn còn đáng sợ hơn. Có lẽ là bởi vì nàng từng thật sự thích ngươi con trai kiêu ngạo này, từng có hảo cảm mới càng oán hận. Tại sao phải điều khiển nhân sinh của nàng, nàng chỉ nghĩ tìm hạnh phúc của mình mà thôi. Có lẽ là bởi vì hạnh phúc nàng truy cầu ảnh hưởng đường của hắn ta?

Nàng không biết vì sao sau này lòng của nàng lại bình tĩnh lại, khi đối mặt Đông Phương Diệc cũng không hận như trước kia mà có một loại cảm giác sung sướng kì lạ. Nàng mỗi ngày tận tâm tận lực nói với A Thần những lời có thể làm hắn tỉnh lại, rõ ràng hai người không có nhiều kí ức, nhưng khi một mình ở chung nhìn người con trai trên giường bệnh, những chi tiết vốn không thèm để ý kia không ngừng hiện lên trong đầu nàng. Vì vậy, ngoại trừ mỗi ngày nói với hắn kí ức thường ngày, nàng còn có thêm một cái nhiệm vụ, chính là đối với hắn nói một câu, "Ta yêu ngươi".

Nếu hắn yêu chính mình, thì chỉ có lời nói yêu của nàng mới có thể hắn tỉnh lại, như trong những truyện cổ tích kia, làm công chúa tỉnh lại vĩnh viễn chỉ có nụ hôn của hoàng tử. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi A Thần, nàng trong lúc đó có vài phần *. Là một người phụ nữ, nàng biết rõ phần này * là gì. Có chút cúi người lại đột ngột đứng dậy, cảm giác lạnh lẽo làm khuôn mặt nàng trong nháy mắt vặn vẹo. Nhưng xung quanh rõ ràng không có ai...

Chậm rãi bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ, trong cuộc sống của nàng tuyệt đối không thể chỉ có hắc ám, nên nàng phải cố gắng bắt lấy A Thần. Hiện giờ chỉ có A Thần mới có thể cứu mình, anh Mặc Tịch căn bản không có sức mạnh chống lại Đông Phương Diệc , chỉ có A Thần. Cho dù gia tộc của A Thần kém hơn gia tộc Đông Phương, tình cảm của Đông Phương Diệc đối với hắn cũng đủ để hắn đứng ở thế bất bại.

Đông Phương Diệc, ngươi đã có thể hủy cả đời ta, cũng đừng trách ta hủy cả đời ngươi.

Quay người thấy được dung nhan mang theo nụ cười quen thuộc kua, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy nụ cười của anh Mặc Tịch càng lúc càng giống A Thần. Có lẽ là nàng hoa mắt, bởi vì chỉ có ở nơi này nụ cười của anh mới ấm áp giống như A Thần.

Gật đầu tạm biệt anh, bởi vì anh ấy đã đến, tất nhiên là lúc mình phải rời đi. Hai người mỗi ngày đều chỉ có một tiếng đồng hồ làm bạn với A Thần. Thật sự là đáng giận, chỉ có một tiếng đồng hồ, rất nhiều phương pháp có thể có hiệu quả cũng không cách nào dùng được. Cảm giác lạnh lẽo vừa nãy có phải hay không là hắn ta... Anh Mặc Tịch của nàng a ~~ cái loại tình cảm thể hiện ra này, làm nàng cảm giác cuộc sống của mình chính là một câu chuyện cười.

Cổ tích vĩnh viễn đều sẽ là cổ tích, vĩnh viễn đều không có khả năng biến thành sự thật. Nếu nàng biết đó là ngày cuối cùng nàng nhìn thấy A Thần, nàng chắc chắn sẽ không rời đi thoải mái như vậy. Không biết Đông Phương Diệc nghĩ đến cách gì làm A Thần tỉnh lại, hắn ta không còn phái người đến 'mời' nàng đi bệnh viện. Nàng sao có thể cam lòng hy vọng duy nhất trong cuộc sống mình cách nàng mà đi. Nàng không thể cứ như vậy cam chịu số phận.

Nàng vô số lần thử tới gần phòng bệnh của A Thần, vô số lần bị bắt lại, ban đầu bị khách khí đuổi về đến nơi có thể gọi là nhà kia. Càng về sau trên người luôn xuất hiện vết thêm không biết từ đâu ra, nàng cũng để ý. Chỉ cần A Thần tỉnh, nàng nhất định sẽ trả thù lại, bất luận là tổn thương bọn họ tạo trên cơ thể nàng, vẫn là chủ tử của họ tùy ý điều khiển cuộc sống của nàng, nàng đều trả thù lại!

Mỉm cười, ôm lấy cái thân hình mập mạp trên người mình, nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong lòng, dùng ôn ngôn nhuyễn ngữ chưa từng có nịnh nọt người đáng tuổi làm cha mình. Sau đó lão ta sẽ bỏ qua việc ban ngày mình lần nữa chạy đến bệnh viện, vũ khí nàng có bây giờ cũng chỉ có cơ thể này.

Cuối cùng rồi sẽ có một ngày... Cuối cùng rồi sẽ có một ngày... Nàng sẽ trả thù lại tất cả.

Lần nữa đi vào bệnh viện, cũng không chỉ là vì A Thần, mà là vì cơ thể ngày càng trở nên kỳ lạ của mình, nàng thoáng nghĩ đến điều gì, cũng không dám tin tưởng. Nếu quả thật như nàng nghĩ, nàng không biết sau khi A Thần biết được còn có thể sẽ chấl nhận nàng hay không. Một người phụ nữ đã từng mang cốt nhục của ngươi khác.

Cuối cùng nàng hung hăng bỏ đi đứa bé này, bởi vì nàng không cho phép có bất kỳ khả năng phá hỏng cuộc sống tương lai tốt đẹp của nàng. Cho dù đứa bé này là vô tội nhưng là phụ thân của nó là một kẻ đầu sỏ gây tội. Nếu phụ thân của nó không có đồng ý Đông Phương Diệc cưới nàng, nàng sao có thể không ngẩng đầu lên được ở trước mặt người ngoài. Liền đi dạo phố cùng chồng mình đều cảm thấy thẹn, chỉ có người như A Thần mới xứng được với nàng!

Sau đó, chính là bóng tối vô tận. Nàng bị giam lỏng, ở một căn phòng không có một tia sáng mặt trời, mỗi ngày điều duy nhất nàng chờ mong là khi người xưng là chồng của nàng tiến vào. Nhưng nàng sẽ không khuất phục, nàng sẽ không quên A Thần, người duy nhất yêu nàng say đắm. A Thần, ngươi sẽ đến cứu của ta đúng không? Ngươi yêu ta như vậy yêu, nhất định sẽ cố gắng tỉnh lại cứu ta, ta chờ ngươi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top