Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 - Vườn trường (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với tư cách là một thanh niên ở thế kỷ hai mươi mốt, Mậu Lê Thần đương nhiên không phải không biết cái gì gọi là xuyên qua. Với tư cách là một người đã xem đi xem lại Vô hạn khủng bố từ đầu tới cuối nhiều lần, thậm chí còn nhiều lần dùng tri thức về tâm lý của mình để phỏng đoán trạng thái tâm lí của nhân vật chính, đương nhiên cũng không có khả năng không biết cái gì gọi là chủ thần hệ thống.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn có chút nheo lại. Một giây sau hắn cảm giác mình đầu có trong nháy mắt hoảng hốt, sau đó trong đầu của hắn liền xuất hiện trí nhớ của một người khác.

Mậu Lê Thần chớp chớp lông mi của mình, vốn là thế giới này không có quá nhiều hứng thú lại có vẻ như càng ngày càng thú vị. Gương mặt có chút tái nhợt non nớt bởi vì quanh năm không thấy ánh mặt trời kia xuất hiện một tia vui vẻ ấm áp, tựa như có thể nhiễm đến toàn thân của mỗi người, trong đôi mắt tràn đầy thuỷ nhuận sáng bóng.

"Không gian nhiệm vụ thứ nhất của ngài đã được đọc xong, không gian nhiệm vụ chính: Công lược nhân vật nam chính Đông Phương Diệc ( hảo cảm độ 100 ), vị diện kiểm tra, thông qua kiểm tra sẽ đạt được sự thừa nhận của hệ thống, thất bại lập tức gạt bỏ. Nhiệm vụ phụ ngẫu nhiên nhận được, hoàn thành nhiệm vụ phụ đạt được phần thưởng thêm."

"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Đông Phương Diệc: 0."

"Thân phận của ngài bây giờ của ngài là bia đỡ đạn Mậu Lê Thần, xin chú ý dùng thân phận này để hoàn thành nhiệm vụ, không được để cho mọi người trong không gian phát hiện thân phận săn tình sư của ngài, nếu không gạt bỏ."

"Tiểu đồng bạn Ái Ái thân ái của ngài sẽ hết sức trung thành phục vụ ngài, cung cấp một quyển Mỹ Nhân Đồ vạn năng, chúc ngài có một hành trình đến không gian vui vẻ. Xin nhớ kỹ nguyên tắc hành động của bổn hệ thống -- 'Bởi vì yêu'!"

Mậu Lê Thần nhìn thoáng qua quyển sách đột nhiên xuất hiện ở trên hai chân mình, nó dày chừng ba cm. Bìa mặt nhìn qua thì có vẻ như là hình của hắn. Là có vẻ mà không xác định vì gương mặt của nam tử trên bìa mặt cùng gương mặt bình thường đeo kính mắt kia giống nhau như đúc.

Nhưng người trên bìa lại mặc một bộ quần áo hồng nhạt, trong tay cầm hai thanh song kiếm, đuôi mã màu trắng. Rõ ràng, cái này là bàn tay vàng mà Ái Ái nói. Nhưng trên người của hắn cũng không có cảm giác năng lượng dao động, Thất Tú tâm pháp vân vân cũng không biết ở đâu... Nhớ đến kiểm tra vừa được nhắc đến, hắn hình như đã hiểu. Nếu là vị diện kiểm tra, đương nhiên sẽ không cung cấp bàn tay vàng, mà là cần nhờ năng lực của bản thân để lấy được sự thừa nhận của hệ thống.

Chạm nhẹ vào gương mặt của người trên bìa, hắn đã không cẩn thận nhìn lại dung mạo của mình như thế này từ rất lâu rồi. Ba chữ 'Mỹ Nhân Đồ' ghi bên cạnh dung mạo này quả thật là có chút hữu danh vô thực. Dung mạo của hắn chỉ có thể nói là có chút đẹp trai, cái khí tức thầy thuốc nghiêm cẩn toàn thân kia ngược lại tăng thêm rất nhiều điểm cho hắn, nhưng tuyệt đối không được tính là mỹ nhân.

Mỉm cười không hề để ý những chuyện nhỏ nhặt, so với tính mạng của mình mà nói, những chuyện khác cũng có thể coi nhẹ một chút. Mở quyển sách in chữ 《 Mỹ Nhân Đồ 》 to lớn bên trên, cũng không phải hình ảnh tiểu mỹ nhân trong tưởng tượng của hắn, mà là một quyển tiểu thuyết vườn trường tên là 《 Lãnh khốc giáo thảo tiểu nha đầu 》. Mậu Lê Thần vốn muốn trực tiếp đem sách đóng lại nhưng lúc nhìn đến tên nhân vật chính lại tiếp tục đọc.

Thiếu nữ bình dân Tống Thanh Hinh rút thăm ở khu mua sắm may mắn giành giải nhất, bởi vậy được nhập học tại trường quý tộc cấp 3, hơn nữa miễn tất cả học phí. Vào ngày đầu tiên, bởi vì suýt nữa đi học muộn, không cẩn thận dùng xe đạp đâm ngã một trong hai đại giáo thảo của trường là Đông Phương Diệc.

Sau đó chính là sự trả thù đến từ nhân vật nam chính Đông Phương Diệc. Thẳng đến nam chính bỗng nhiên phát hiện mình thật ra thích tiểu nha đầu một mực bị chính mình khi dễ này, sau đó là các loại công lược lãng mạn không phù hợp lẽ thường theo đuổi.

Mậu Lê Thần là ở một thời gian thích hợp bắt cóc nữ nhân vật chính, là nhân vật phụ giúp cho tình cảm của nam nữ chủ ấm lên. Ma ~ coi như là bởi vì thích mới bắt cóc nhưng ở trước tình yêu đích thực của nam nữ chủ cũng là tội ác tày trời. Cho nên, rất hiển nhiên hắn bị pháo hôi rồi, kết cục là trực tiếp vượt qua cả đời ở trong tù.

Cảm giác bụng mình có chút đói, Mậu Lê Thần buông sách đứng dậy chuẩn bị tìm một ít thức ăn, đi đến trước gương khẽ nhíu mày nhìn người ở bên trong. Cùng hắn cũng không có một tia khác biệt, tuổi nhỏ đi một chút, rõ ràng non nớt một ít nhưng những thứ này cũng không phải vấn đề. Chẳng qua là cơ bắp vốn giấu ở dưới quần áo của hắn đã biến mất không thấy, thân thể tố chất bị suy yếu. Làn da tái nhợt tựa như không có một tia máu, đối với một bác sĩ cực kỳ để ý thân thể của mình mà nói thì đây là việc không thể nào chịu được.

Chủ nhân của thân thể này là một người bị bệnh tự kỷ, cả gian phòng của hắn là màu đen nhánh, không có một tia ánh sáng. Bình thường lúc ăn cơm đều là một mình dùng cơm, chứ đừng nói là đi ra ngoài vận động một chút nhìn mặt trời, như vậy tố chất cơ thể không nói cũng có thể biết. Nếu như là tại thế giới nguyên bản, hắn tất nhiên sẽ khuyên bảo một phen thật tốt. Để bác sĩ tâm lý là hắn biến thân trở thành một người bị bệnh tự kỷ, không thể không nói là dụng ý xấu của hệ thống.

"Thiếu gia, ngài hôm nay muốn ăn thứ gì?" Vừa xuống lầu liền có một nam tử đi tới, nhưng là hắn theo thói quen dừng lại tại khoảng cách cách xa Mậu Lê Thần hai bước chân. Đây là vốn là khoảng cách an toàn trong nội tâm của Mậu Lê Thần, có thể thấy được vị quản gia đại thúc này đối với nguyên chủ hết sức thương yêu.

"Tùy ý." Thanh âm phát ra mang theo một chút khàn khàn, thanh âm tựa hồ xung đột ở trong cổ mang lại một chút cảm giác đau đớn. Mậu Lê Thần lần nữa nhíu nhíu mày.

"Thiếu gia xin chờ một chút, ta sẽ đi chuẩn bị thức ăn cho ngài." Quản gia hướng phòng bếp đi tới, rộng lớn đại sảnh liền chỉ còn lại Mậu Lê Thần một người, trong đại sảnh chỉ có thể nghe được tiếng đồng hồ. Hoàn cảnh như vậy rất dễ khiến lòng người trở nên vặn vẹo, nhất là đối với một thiếu niên từng bị bắt cóc, không có cảm giác an toàn mà nói.

Ăn xong bánh mì và sữa bò mà quản gia chuẩn bị, đi lên xe của mình, Mậu Lê Thần đi đến địa phương nhiệm vụ mục tiêu đang ở Đế Hoàng quý tộc học viện. Bởi vì cỗ thân thể này của hắn hai năm nay có chuyển biến tốt đẹp, cho nên mới có khả năng đến trường. Ngón tay hết sức nhỏ, gần như trong suốt không để ý mà lật qua lại mỹ nhân đồ, ánh mắt của hắn có chút nheo lại.

Theo trí nhớ của nguyên chủ hắn biết, Đông Phương Diệc lúc này đã phát hiện mình thích tiểu nha đầu cương quyết bướng bỉnh kia, cũng bắt đầu một loạt theo đuổi khiến thiếu nữ khác hết sức ghen tỵ. Với tư cách là trường học lớn nhất cổ đông, hắn đương nhiên là có quyền lợi nhất định, cho dù là chỉnh sửa cho cửa trước nhà dạy học trông giống như lễ đường cũng không có gì...

Xe vừa mới đứng ở trước cửa trường, Mậu Lê Thần thu lại khí tức lười biếng của chính mình. Bước ra khỏi xe, toàn thân của hắn đều được bao phủ bởi một quầng u ám, chỉ thiếu chút nữa viết lên mặt là âm hồn đi ngang qua. Hưởng thụ đặc quyền đi đến đâu người khác nhường đường lui ra đến đấy, cái đặc trưng này trên người của nguyên chủ hắn rất thích.

Ngày bình thường nguyên chủ cũng sẽ không có khí tức cường đại như vậy, chỉ có điều hôm nay hắn có lẽ sẽ cực kỳ không vui. Thiếu nữ mình thích thật lâu bị người khác theo đuổi, hơn nữa còn là người bất luận so thế nào chính mình đều kém, nội tâm tối tăm phiền muộn là bình thường. Ngoại trừ người bị bệnh tự kỷ bản thân ra, không ai có thể hiểu tâm lý của họ hơn bác sĩ tâm lý .

Đang nghĩ, hắn liền đụng phải một người, khí tức quanh thân lập tức biến mất. Mậu Lê Thần trong đầu hiện lên ba chữ 'kiến quang tử!' (gặp phải ánh sáng chết) . Lùi về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn lên trên. Một nam tử mang theo vui vẻ nhìn về phía hắn, vừa mới đụng vào hắn chính là lồng ngực của nam tử. Căn cứ định luật không thể thoát khỏi của tiểu thuyết thần tượng, đi ra ngoài đâm trúng người không phải nhân vật nam chính tất nhiên chính là nam nhị, hiển nhiên vị trước mắt này là nam số 2.

"Mở ra nhiệm vụ phụ, công lược nam phụ Lâm Mặc Tịch ( hảo cảm độ một trăm phần trăm ). Hoàn thành nhiệm vụ thưởng 500 điểm tích lũy, điểm tích lũy có thể đổi lấy đạo cụ, huyết mạch, vũ khí, các loại vật phẩm đặc biệt."

"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Lâm Mặc Tịch: 0."

Một quyển tiểu thuyết vườn trường thành công nhất định phải có một nhân vất nam chính khiến người ta vừa yêu vừa hận, còn cần phải có nam số 2 làm đau lòng người. Có một cái đạo lý gọi là nam chính là của nữ chính, nam nhị là của mọi người. Vị này là một giáo thảo khác của Đế Hoàng quý tộc học viện , Lâm Mặc Tịch chính là cái kia làm đau lòng người nam nhị. Cũng là bạn chơi cùng với nữ chính hồi còn nhỏ, một cách nào đó cũng có thể gọi là trúc mã.

Thế nhưng gia thế Lâm Mặc Tịch có thể so với Đông Phương Diệc, thậm chí còn mạnh hơn một ít. Chỉ có điều Lâm Mặc Tịch làm người tương đối điệu thấp, ít có người biết. Cuối cùng Tống Thanh Hinh có thể cùng Đông Phương Diệc cùng một chỗ là anh ra không ít lực.

Trong đầu thoáng hồi tưởng lại tư liệu của nhân vật này, Mậu Lê Thần vượt qua Lâm Mặc Tịch tiếp tục đi. Không có để ý đến tình huống yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi xuống đất này, đi về phía sân trường.

Nụ cười trên môi Lâm Mặc Tịch có chút cứng đờ nhìn nam hài đi xa, trong mắt có vài phần hiếu kỳ, ở học viện quý tộc Đế Hoàng người muốn nịnh bợ anh rất nhiều, người sợ hãi đắc tội với anh lại càng nhiều... Thiếu niên này tại đụng phải anh sau liền một câu thực xin lỗi cũng không có, thật đúng khiến cho anh có vài phần kinh ngạc.

"Độ hảo cảm của nhiệm vụ mục tiêu Lâm Mặc Tịch: 5."

Mậu Lê Thần điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi, xem ra thứ gọi là độ hảo cảm này vẫn là rất dễ xoát đấy.

"Cái tên âm u nặng nề kia là ai vậy... Hắn rõ ràng đã đắc tội Mặc Tịch thiếu gia, quả thực không thể tha thứ." Một thiếu nữ tướng mạo bình thường vung nắm đấm của mình, trong mắt tràn đầy si mê nhìn về phía Lâm Mặc Tịch, trong học viện này người có ảo tưởng đối với hai vị giáo thảo là rất nhiều.

"Hắn hình như là học lớp G."

"Lại là lớp G sao? Lớp G vừa không có gia thế lại không có học vấn quả nhiên rất làm người khác thấy chán ghét."

Mậu Lê Thần đi vào lớp G, lớp kém nhất của học viện quý tộc Đế Hoàng. Tiến vào phòng học, các học sinh chơi điện thoại, thậm chí Laptop đều tùy ý đặt ở trên bàn học. MP4, MP5 càng là nhìn mãi quen mắt. Cái gọi là kém cỏi nhất cũng chỉ là đối với những người khác trong học viện Đế Hoàng, bất kỳ người nào ở đây cũng không phải người mà giáo viên bình thường có thể đắc tội được.

Tìm được chỗ ngồi của mình ngồi xuống, một cái hành lang ngăn cách với thiếu nữ đang chăm chú đọc sách. Nàng chính là nữ nhân vật chính của không gian này Tống Thanh Hinh. Ở học viện quý tộc này không có ngồi cùng bàn, khoảng cách giữa hai người có thể nói là gần nhất. Lâu đài gần nước, cũng khó trách nguyên chủ đối Tống Thanh Hinh ý tưởng khác. Một thiếu nữ còn chăm chú học tập tại lớp G hỗn loạn, quả thực chói mắt tựa như thiên nga giữa bầy vịt.

Mậu Lê Thần lấy ra mỹ nhân đồ mở ra, nội dung bên trong là một quyển sách thập phần to lớn 《 Nguyên lý tâm lý học Gestalt 》. Khi hắn chuyên tâm đọc, một nam sinh lớn lên đẹp trai, trên mặt mang theo nụ cười kiêu ngạo đi đến. Lúc nhìn thấy Tống Thanh Hinh cặp mắt tràn đầy kiêu ngạo kia nhiễm lên thêm vài phần ôn hòa.

"Thanh Hinh, đây là tặng cho ngươi." Đông Phương Diệc đem hoa hồng trong tay đưa cho Tống Thanh Hinh, nhưng trên khuôn mặt của thiếu nữ lại không có mỉm cười. "Đông Phương Diệc, ngươi lại muốn làm cái gì? Cầm một bó hoa sau đó để cho ta giá cao mua sao? Ta cũng không phải là các ngươi đại thiếu gia, tiền có thể coi như giấy tùy tiện ném." Tống Thanh Hinh hung hăng đặt sách ở trên mặt bàn, vốn là yên lặng nhưng khi va chạm vào Đông Phương Diệc thì như một mồi lửa, trực tiếp liền đốt.

"Ta đang theo đuổi ngươi." Đông Phương Diệc nhíu nhíu mày, hiển nhiên có vài phần không vui. Nhưng hắn ta vẫn kiên nhẫn đem hoa hồng đặt ở trên bàn Tống Thanh Hinh.

"Ai mà thèm ngươi theo đuổi, ngươi cái này đại thiếu gia vẫn là nên theo đuổi đại tiểu thư đi!" Tống Thanh Hinh nhìn giáo viên đi vào phòng học cũng không dám giảng bài, chỉ vào phòng học cửa nói. "Ngươi mau đi ra, ta còn muốn học!"

"Ta nói theo đuổi ngươi, ngươi liền nhất định sẽ là của ta." Đông Phương Diệc khóe môi có chút nhếch lên, tựa hồ cũng không thèm để ý nàng phản kháng. Quay người đi ra phòng học, khi đi ngang qua bục giảng thời điểm nói một câu, "Ngươi có thể giảng bài!"

"Được rồi, kiến thức hôm nay chúng ta muốn nói là..." Thẳng khi nhìn thấy Đông Phương Diệc rời đi, giáo viên trên bục mới bắt đầu giảng bài hôm nay.Hai mắt Mậu Lê Thần nhìn hoa hồng, sau đó liền cúi đầu xem sách của mình.

"Cái này cho ngươi!" Tống Thanh Hinh tựa hồ phát hiện, ném bó hoa hồng khiến nàng thấy thập phần chướng mắt cho Mậu Lê Thần. Nhưng sau đó nàng lại có vài phần ảo não, ánh mắt như trước nhìn hoa hồng. Coi như là chính mình không thích cũng có thể trả lại cho Đông Phương Diệc, đưa cho cái khác nam tử lại thành cái gì... Thế nhưng là nàng thật sự không thể mất mặt lấy về.

Được rồi, tên kia nhiều tiền như vậy, tất nhiên chắc là sẽ không để ý. Đè xuống vài phần không được tự nhiên trong nội tâm, nàng không phát hiện đôi má đã ửng đỏ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top