Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23 - Toàn tức võng du (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán rượu Trường An nhìn từ bên ngoài thì theo phong cách Phương Đông nhưng rượu bên trong lại không chỉ có rượu của Trung Quốc. Thế Giới Thứ Hai [The Second World] dù sao cũng là một thế giới trò chơi, cho nên đối với hưởng thụ thậm chí còn để ý hơn so với thế giới thật. Trong quán rượu cơ bản chỉ cần có thể nói ra tên rượu đều có, hơn nữa giá cũng không cao.8 Hơn nữa nơi đây khá là thật nên có không ít người thích tới đây hưởng thụ một phen, có điều loại nhân vật trên bảng đẳng cấp như Mậu Lê Thần cũng rất ít thấy.

Nhất là vị này trong một ngày tăng 9 cấp, trèo lên bảo toạ đệ nhất của bảng cấp bậc. Chỉ là vị đại thần này sau khi đuổi giết một kẻ vô danh cũng ít người biết tung tích, hiện tại đột nhiên xuất hiện ở đây, đối với người ở tròng quán rượu mà nói là một niềm vui ngoài ý muốn. Nơi vốn yên tĩnh bỗng náo nhiệt lên, có điều âm thanh rất nhanh liền yên lặng xuống.

Một vị thiếu nữ áo đỏ theo hai người bên cạnh đi vào quán rượu, trên tay của nàng cầm một cái hồ lô, ở nơi nàng đi qua đều sẽ nghe mùi rượu ngon nồng đậm. Đây là một vị -- 'mỹ nhân rượu', mùi trên trên người nàng gần như cũng đã cùng rượu hoà quyện với nhau, đối với nam nhân mà nói có một loại mê hoặc khác.

"Đi thôi." Tề Dĩnh Phong kéo tay Mậu Lê Thần đi lên lầu, trên lầu không giống đại sảnh ồn ào, mà là từng gian phòng riêng nhỏ. Lấy thẻ tre nặng nề ở một bên ra, trên đó viết chữ phồn thể phức tạp, chẳng qua nếu là đằng sau không có một hàng tên rượu đỏ có lẽ sẽ phù hợp trang trí nơi này hơn. "Ngươi thích gì?"

"Tùy ý là được."

"Ta lại sợ ngươi sẽ không quen một ít loại rượu thấp kém chứ." Tề Dĩnh Phong nhìn tên rượu mình quen thuộc, ngón tay tại dời về phía rượu đỏ ở một bên, y chỉ biết đại khái vài loại rượu giá tương đối cao kia, y biết rõ cũng chỉ là do chúng quá nổi tiếng. "Hôm nay ta theo đại thiếu gia thử hưởng thụ một chút rượu quý tộc là được."

Ngay sau khi chọn rượu liền có người đưa đến, mở nắp rượu cho hai người, giúp mỗi người rót một ly rồi mới đi ra. Đò nhắm rượu tất nhiên cũng không thiếu, bất luận là rượu đỏ vẫn là rượu đế, uống khi bụng rỗng sẽ làm có hại cho thân thể.

Mậu Lê Thần cầm ly đế cao lên, trong hoàn cảnh cổ xưa như vậy lại uống rượu nho hiện đại rất có loại cảm giác vượt qua thời không. Quả nhiên, quá mức hoàn mỹ lại không chân thực, mà không chân thật liền không đủ hoàn mỹ.

Nam nhân nói chuyện luôn ở trên bàn rượu, Tề Dĩnh Phong tới nơi này tất nhiên không phải là vì hưởng thụ. Nhìn chằm chằm vào cặp mô đỏ mọng đanh nhấp rượu của Mậu Lê Thần, trong đầu hiện lên hình ảnh nào đó khiến suy nghĩ của y càng ngày càng loạn.

"Ta muốn gia nhập Thương Khung Điện." Tề Dĩnh Phong không chút nào để ý rằng trên tay mình chính là rượu đỏ cực kỳ quý giá cần kỹ càng thưởng thức, uống nước rượu màu đỏ. So voi rượu đế đậm đặc, rượu đỏ tinh khiết và thơm hiển nhiên không thích hợp y lúc này.

"Ngươi nói đùa sao?" Ánh mắt Mậu Lê Thần không có rời đi chén rượu trong tay, "Ngươi không hề giống người có thể an ổn ở một cái bang hội."

"Ta lại cảm thấy mình rất chân thành, chủ thành không có một nơi an toàn để đặt chân cũng là một việc làm người thấy thương cảm." Ánh mắt Tề Dĩnh Phong dừng lại trên góc áo Mậu Lê Thần, "Ta rất thích Trường An nơi này."

"Có thể, ngươi muốn chức vị gì?" Mậu Lê Thần nhìn y hồi lâu rồi khẽ gật đầu.

"[ Thương Thần ] ngươi không biết có chút niềm tin là có thể làm cho người ta nghiện sao?" Tề Dĩnh Phong đứng dậy tới gần Mậu Lê Thần, đến khi y khẽ cong eo là có thể chạm đến cánh môi đỏ vừa nãy vẫn luôn hấp dẫn y mới dừng lại bước chân. Chống lại cặp mắt không chút dao động kia, y lui về sau một bước, có đôi khi ôn nhu đúng là đả thương người. "Tùy tiện cho ta một cái chức vị thuận tiện là được rồi, ta chỉ muốn một nơi dừng chân thôi."

"Ừm, ta sẽ trang bị thêm một vị trí trưởng lão, ngươi làm trưởng lão của Thương Khung Điện là được. Sẽ không có quá nhiều công tác, ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt hơn [ Yêu Ước Nhất Mộng ] nhiều. Nhưng là nếu ngươi không muốn ở trong bang hội nữa, trước khi rời khỏi nhất định phải nói với ta."

"Chỉ cần ngươi ở Thương Khung Điện, ta liền sẽ không rời khỏi." Tề Dĩnh Phong đôi môi có chút tái nhợt của y ánh lên màu đỏ của rượu, trong mắt y dường như cũng loé lên một tia sáng màu đỏ.

Mậu Lê Thần khẽ nhíu mày, đặt chén rượu lên trên mặt bàn. "Khoang trò chơi có cuộc gọi khẩn cấp, ta đi xem một chút."

"Được." Tề Dĩnh Phong nhìn nơi Mậu Lê Thần biến mất, đem rượu Mậu Lê Thần chưa uống xong uống một hơi cạn sạch. Ở trong phòng thật lâu, đến khi mặt trời lặn phía tây, y mới đi xuống lầu. Dưới lầu lần nữa thấy nữ tử áo đỏ kia, đại sảnh trống rỗng chỉ có một mình y. Cùng là màu đỏ, một khi đối lập, nhan sắc trên người nàng liền có vẻ tục tằng. Có lẽ vĩnh viễn sẽ không có người thứ hai có thể đem màu đỏ mặc ra cảm giác lịch sự tao nhã.

"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Tề Dĩnh Phong: 90. Mục tiêu có hành động kì lạ, xin không cần làm cho mục tiêu thoát ly khống chế lần nữa."

"Ngươi lưu lại, cùng ta uống một chén." Nữ tử áo đỏ ngẩng đầu nhìn Tề Dĩnh Phong, nhếch môi cười, không có cảm giác yêu mị, ngược lại vô cùng thanh thuần.

"Được." Vốn là không muốn để ý, Tề Dĩnh Phong ngồi xuống cạnh nàng, kêu một vò rượu đế. Hai người đối ẩm, chỉ là một người hào khí từng ngụm từng ngụm uống rượu, một người nhấp nhẹ chén nhỏ. Sắc trời càng ngày càng tối...

"Có chuyện gì sao?" Mậu Lê Thần đẩy cửa khoang trò chơi ra, dè xuống tinh linh triệu hồi khẩn cấp cũng không ngoài ý muốn của hắn. Quản gia bọn họ căn bản không có khả năng ra vào gian phòng của hắn, trừ phi xảy ra sự cố lớn, dư lại chỉ có vị hôn thê này.

Mậu Mộng Dao sắc mặt mang theo tái nhợt không cách nào che dấu, ánh mắt nhìn về phía Mậu Lê Thần gần như mang theo không cách nào che dấu chán ghét cùng căm hận. Xem ra vầng sáng của nhân vật chính vẫn rất lóng lánh, chẳng qua là gặp vài lần mà thôi, lại làm cho một cái thanh mai trúc mã dễ dàng phản bội vị hôn phu của mình? Hoặc là...nàng bản thân đã có vấn đề?

"Chiếc nhẫn màu đỏ trên tay ngươi là..." Mậu Mộng Dao cố gắng làm giọng điệu của mình bình thản một chút, nhưng nghĩ đến hai cái nhẫn cực kỳ giống nhau kia, nàng liền không cách nào bình tĩnh lại.

"Cái kia là [ Lạc Nguyệt Thanh Phong ] đưa cho ta, có vấn đề gì sao?" Mậu Lê Thần vẫn mang theo nụ cười, nhìn không ra một tia không kiên nhẫn.

"Ngươi sao lại đeo nhẫn ở ngón giữa, ngươi chẳng lẽ không biết hàm nghĩa của nó sao? Ngón giữa tay phải.. Ngón giữa tay phải là....." Mậu Mộng Dao do dự liên tục nhưng vẫn không nói ra 'tình yêu cuồng nhiệt', từ này ở đây có vẻ hơi kỳ quái, bởi vì hai người họ đều là đàn ông. Hai người đàn ông sao có thể yêu nhau.

"Tình yêu cuồng nhiệt?" Mậu Lê Thần một lần nữa nở nụ cười, "Mộng Mộng, ngươi dùng thân phận gì đến chất vấn ta vấn đề này? Vị hôn thê của Mậu Lê Thần hay người thích [ Lạc Nguyệt Thanh Phong ]?"

"A Thần, ngươi đang nói gì vậy? Ta sao có thể thích [ Lạc Nguyệt Thanh Phong ] được, chỉ là một nhân vật ảo trong trò chơi, ngươi mới là vị hôn phu của ta." Mậu Mộng Dao sắc mặt trắng bệch, ngón tay quấn quanh lấy vạt áo của mình, ngón tay trắng nõn đã đỏ lên, nhưng nàng lại như không hề hay biết.

"Như vậy ngươi là dùng thân phận vị hôn thê của ta để chất vấn?" Mậu Lê Thần đến gần Mậu Mộng Dao, ngón tay nhấc khuôn mặt của đối phương, khuôn mặt hai người đối lập với nhau, gần ngay tích tắc như một giây sau sẽ đụng vào nhau. "Ta hiện tại thật sự rất hoài nghi ánh mắt mình, tại sao lại chọn ngươi thành vị hôn thê của ta giữa nhiều đứa trẻ như vậy. Từ khi mới bắt đầu ta cũng đã nói, cái từ vị hôn thê này cũng không cho ngươi quyền lợi mà là gông xiềng của ngươi. Thiếu nữ trước kia cũng đã có nói sẽ nghe lời, vẫn là sinh hoạt quá mức an nhàn tiêu ma trí nhớ với nỗi khổ của ngươi?"

"Ta..." Mậu Mộng Dao không ngừng lắc đầu, sinh hoạt ở cô nhi viện đã cái lãng quên nhiều năm lần nữa xuất hiện trước mắt nàng. Khi Mậu Lê Thần một thân áo trắng đi về phía nàng, nàng thật sự cho là mình gặp được thiên sứ. Lần đầu đến nhà Mậu cẩn thận, đồ ăn tinh xảo kia là sinh hoạt nàng nằm mơ cũng không dám. Thế nhưng là từ lúc nào bắt đầu thay đổi? Là Mậu Lê Thần thay đổi bản thân, từ bộ áo trắng biến thành áo đỏ, hắn không bao giờ sẽ dùng sự ôn nhu đặc biệt đối mặt với mình, bất luận đối với ai đều là mặt nạ giống nhau. Rõ ràng hắn đã từng nói nàng là vị hôn thê của hắn, nàng là thuộc về hắn. Cho nên hắn cũng chỉ có thể thuộc về nàng mới đúng. Cho nên, không phải lỗi của nàng, tất cả đều là lỗi của Mậu Lê Thần.

"Mộng Mộng, ta từ trước đến giờ cũng không phải người nhân từ. Không thèm để ý, không thích, cũng không đại biểu sẽ chịu được phản bội. Ngươi là vị hôn thê của ta, là nữ chủ nhân của nhà Mậu sau này. Ngươi cho là ta sẽ chịu để ngươi có thể huỷ hoại nhà Mậu tồn tại sao?" Mậu Lê Thần vẫn cười dịu dàng như trước, độ cong bên môi không hề thay đổi.

"A Thần, ta chưa từng muốn hủy diệt Mậu gia. Ta thích nơi này, thích ba mẹ, làm sao lại nghĩ hủy diệt nó?" Mậu Mộng Dao chợt đứng dậy, "Mậu Lê Thần, không nên đem tư tưởng của ngươi áp đặt lên người ta, ngươi căn bản không hiểu ta, làm sao sẽ biết ta nghĩ gì."

"Thích sao?" Mậu Lê Thần lặng im không nói, chỉ là vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nàng. Con mắt tựa hồ nhìn thấu tất cả kia khuến Mậu Mộng Dao không cách nào khống chế chính mình.

"Mậu Lê Thần, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Cho dù ta thích Thanh Phong thì sao, ta với hắn chỉ có thể là bạn bè, ta sẽ ngoan ngoãn làm vị hôn thê của ngươi, như vậy còn chưa đủ sao? Mậu Lê Thần, ngươi có thể đừng ích kỷ như vậy nữa được không? Ta chỉ là muốn ở bên hắn, nhìn hắn mà thôi, cũng không làm ra hành vi vượt tường, thấy ta luống cuống người thấy rất vui sao?"

"Ta cũng không muốn làm ngươi luống cuống, chỉ là muốn ngươi rõ lại vị trí của bản thân mà thôi. Ngươi là vị hôn thê của Mậu Lê Thần, không phải đại tiểu thư của nhà Mậu, ngươi chỉ có gả cho ta mới là một phần tử của nhà Mậu. Ngươi bây giờ cùng An Dịch không có gì khác biệt." Mậu Mộng Dao lần đầu tiên phát hiện nụ cười ôn nhu kia cũng có thể tàn nhẫn như vậy, nàng có một loại đối phương thậm chí có thể mang dáng cười ấy đặt đao ở cổ nàng. "Mậu Lê Thần, ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì?"

"Công cụ, một cái công cụ ta nuôi lớn và phải nghe lời." Mậu Lê Thần nghiêng người tựa ở trên ghế sô pha, môi mỏng khẽ nhếch lên, "Mậu Lê Thần cho tới giờ sẽ không làm vụ làm ăn thâm hụt tiền, ngươi là ta bồi dưỡng đứng lên, tất nhiên là không có đạo lý rời khỏi nhà Mậu, cho dù không phải với tư cách vị hôn thê của ta cũng vậy."

"Ta đi nghỉ ngơi một chút, hy vọng ngươi có thể hiểu rõ, nếu không lại tìm kiếm một vị hôn thê đủ tiêu chuẩn cũng là một việc rất phiền phức."

"Mậu Lê Thần... đúng là đủ thiên tài." Từ lúc năm tuổi cũng đã bắt đầu quy hoạch nhân sinh của mình sao? Kể cả nàng cũng là một quân cờ của hắn? Mậu Mộng Dao sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, không được, nàng nhất định phải trốn, nhất định phải chạy đi mới được.

Mậu Lê Thần ngồi ở trên ghế sô pha phòng khách, nghe tiếng bước chân bối rối kia, bên môi khơi gợi lên một vòng vui vẻ. Nếu như nàng không có phản ứng gì hắn mới thất vọng, hắn nhưng là sử dụng tâm lý ám chỉ nhiều năm không dùng, mặc dù chỉ là tầng thấp nhất. Tuỳ ý lấy một chai rượu đỏ trên giá, rót vào ly đế cao. Sau đó khẽ nghiêng ly rượu, chén rượu vỡ vụn trên mặt đất tạo ra âm thanh thanh thuý, chất lỏng màu đỏ chảy xuống, hoà cùng màu thảm khó phân biệt. Chỉ là không biết nàng sẽ làm gì, hy vọng sẽ không quá làm hắn thất vọng. Đây chính là sự giãy dụa cuối cùng. Đứng dậy đi lên lầu, tiếng bước chân quy luật vọng lại trong phòng khách, thẳng đến khi lần nữa quay về yên lặng.

"Vĩnh viễn không cách nào rời khỏi nhà Mậu sao? Người nhà họ An đúng là vĩnh viễn sẽ không rời khỏi nhà Mậu." An Dịch cười như cậu bé nhà hàng bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top