Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 - Vườn trường (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mậu Lê Thần, chẳng qua là bị một nữ sinh từ chối mà thôi, ngươi sẽ không liền dũng khí để tiếp nhận việc này cũng không có chứ. Nếu như ngươi không muốn cười, cũng đừng có nở nụ cười được không." Lâm Mặc Tịch kéo lại cánh tay của Mậu Lê Thần, khẽ nhắm lại hai mắt. Trong nội tâm ngũ vị tạp trần khiến cho giọng điệu của anh đặc biệt không tốt, quý công tử tao nhã trong dĩ vãng bây giờ như một cái thiếu niên bốc đồng.

"Mặc Tịch làm sao sẽ cảm thấy ta không muốn cười đây? Ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng chính mình." Mậu Lê Thần quay người rút cánh tay từ trong tay Lâm Mặc Tịch ra, lại khoác lên trên vai của anh, hắn thấp hơn một chút so với chiều cao của đối phương, thoạt nhìn giống như là hắn treo ở trên người đối phương, chiều cao khác biệt lớn như vậy khiến hắn từ bỏ động tác này. Chỉ đặt tay trên bờ vai của anh.

"Ngươi là nghiêm túc?" Rất nghiêm túc chuẩn bị buông tha Thanh Hinh sao? Lâm Mặc Tịch chống lại cặp con ngươi vĩnh viễn đều nhìn không rõ suy nghĩ kia, lúc nhìn thấy cảm xúc ở trong hai mắt kia thường đều là khi mà Thanh Hinh ở. Cho nên anh mới không dám tin, người thích Tống Thanh Hinh như vậy sẽ thoải mái buông tay, hơn nữa nhìn thoáng qua cũng không đặc biệt đau khổ.

Mậu Lê Thần khẽ gật đầu, tay khoác trên bả vai anh có chút dùng lực, " Hôm nay không có tiết, ngươi không phải muốn dẫn ta đi ra ngoài chơi sao? Muốn đi nơi nào?"

"A...... Ngươi còn nhớ à." Sự hài lòng trên mặt Lâm Mặc Tịch còn chưa kịp thu lại, không biết phải trả lời như thế nào. Lúc ấy anh chỉ không muốn cho Mậu Lê Thần nhìn thấy Đông Phương Diệc hướng Tống Thanh Hinh tỏ tình mà thôi, vốn cũng không nghĩ tới muốn đi đâu chơi. Bây giờ hắn đột nhiên hỏi đến, phải nhanh một chút tìm một nơi phù hợp hẹn hò mới được. Hẹn hò? Tại sao lại nghĩ đến từ này?

"Đương nhiên. Trong thế giới của ta bây giờ cũng không chỉ có Tống Thanh Hinh. Trong đôi mắt này còn không đến mức chỉ thấy bóng dáng của nàng." Khoé môi Mậu Lê Thần khẽ nhếch lên, ngón tay đặt ở khóe mắt của mình, cặp con ngươi trong trẻo kia mang theo một tia vui vẻ, nếu như người không quen biết hắn nhìn bộ dạng bây giờ của hắn, chắc chắn sẽ cho rằng hắn là một thiếu niên ánh mặt trời. "Nếu Mặc Tịch không biết đi nơi nào chơi thì theo ta là được rồi."

Kéo tay Lâm Mặc Tịch hướng về phía góc sân trường mà đi, quẹo trái quẹo phải gần như đã bị mất phương hướng, rốt cuộc Mậu Lê Thần dừng lại ở trước một căn phòng nhỏ. Trong mắt Lâm Mặc Tịch xẹt qua một tia kinh ngạc, anh chưa bao giờ biết học viện Đế Hoàng cao lớn rực rỡ sẽ có một nơi như vậy, cỏ dại mọc thành bụi, loáng thoáng có thể thấy một cái phòng ở nhỏ bị che khuất. Không phù hợp với đại khí của học viện Đế Hoàng, lại như một gian phòng nhỏ ở nông thôn.

Mậu Lê Thần tựa như hoàn toàn không phát hiện sự kinh ngạc của anh, thuần thục đẩy cửa gian phòng. Không giống với tưởng tượng mạng nhện giăng đầy của Lâm Mặc Tịch, trong phòng rất sạch sẽ, rõ ràng có người thường xuyên đến quét dọn. Một cây đàn dương cầm đặt ở giữa gian phòng, hơn nữa một giường lớn, một cái bàn trà khéo léo, đây là toàn bộ vật trong gian phòng này. Có lẽ là bởi vì bày biện khá đơn giản, trong phòng cũng sẽ không cảm thấy áp lực, lại có vài phần yên tâm.

"Đây là bí mật của A Thần sao?" Lâm Mặc Tịch tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, trong con ngươi dường như tràn đầy ngôi sao, sáng trong làm cho không người nào có thể nhìn thẳng được. Một khi có liên hệ tới hai chữ bí mật, có chút đồ vật thoạt nhìn bình thường đều trở nên đặc biệt động lòng người.

Khẽ gật đầu một cái, ngón tay Mậu Lê Thần xẹt qua phím đàn, chỗ này đúng là trụ sở bí mật của nguyên thân, mà ước mơ của hắn chính là đưa Tống Thanh Hinh đến đây. Bởi vì khi trong từ điển của hắn chỉ có người mình thích mới có thể chia sẻ bí mật. Hơi nghiêng đầu, nhìn Lâm Mặc Tịch đứng ở nơi ngược ánh sáng, trng mắt hắn thì thiếu niên này càng phù hợp với cái từ ánh mặt trời này.

"Vậy A Thần biết đánh đàn dương cầm sao, không biết ta có vinh hạnh được nghe ngươi đàn một khúc không?" Lâm Mặc Tịch bước ra hai bước, đứng ở bên cạnh đàn dương cầm. Nhìn cầm phổ không nhiễm một hạt bụi phía trên, bên môi mang theo nụ cười. Nơi này rõ ràng có người thường xuyên đến quét dọn, mà cùng A Thần như hình với bóng lâu như vậy, anh lại không biết sự tồn tại của nơi này, đủ để thấy được địa vị của chỗ này trong lòng hắn.

"Khúc nhạc ta biết có lẽ không phù hợp đàn bây giờ, ngược lại sẽ hỏng mất tâm trạng của ngươi." Mậu Lê Thần ngồi ở bên cạnh đàn dương cầm, ngón tay nhấn phím đàn, phát ra âm thanh hoặc trầm thấp hoặc thanh thúy. Đàn dương cầm chơi rất hay, nhưng tình cảm trong đó lại quyết định bởi người đánh đàn. Mà khúc nhạc 'Mậu Lê Thần' biết chơi, đều mang theo vài phần âm u. Thậm chí có ít khúc, gần với tuyệt vọng... Có rất ít là mang theo cảm giác vui mừng, lúc này, đúng là không thích hợp chơi đàn.

"Như vậy, ta đàn cho ngươi nghe thế nào?" Lâm Mặc Tịch tựa ở bên cạnh đàn piano, để tay ở trên mu bàn tay Mậu Lê Thần, hình như cũng không có phát hiện động tác của mình không thích hợp với cái từ 'bằng hữu' này đến mức nào. Một đôi ánh mắt sáng ngời không chút nào lùi bước khi đối mặt với cặp con ngươi vẫn luôn không gợn sóng kia của Mậu Lê Thần. Trong lòng có vài phần thất lạc, bất luận anh làm cái gì đều không thể tác động tới cảm xúc của người này.

"Được." Mậu Lê Thần đứng dậy nhường ghế trước dương cầm cho anh, chính mình thì nằm nghiêng trên giường nhỏ duy nhất trong phòng, khúc dương cầm êm tai vang lên ở bên tai hắn. Cái ngữ điệu vui sướng kia cùng với tần suất quen thuộc lại khiến cho Mậu Lê Thần có vài phần ngạc nhiên.

Cũng không phải hắn không cách nào chấp nhận, mà là hắn thật không ngờ cái thiếu niên sạch sẽ này lại có thể có tâm tư như vậy đối với hắn. Nơi này không phải thế giới tiểu thuyết hướng ngôn tình thanh xuân vườn trường sân trường sao? Vì sao nam xứng tiên sinh sẽ lớn mật đến mức diễn tấu 《 Phượng Cầu Hoàng 》 bản dương cầm đối với một cái nam tử.

Ngón tay ở bên cạnh mép giường đập nhẹ giai điệu, thân thể khẽ thả lỏng, tựa như chỉ là một người hiểu đàn dương cầm, thưởng thức đối nhạc khúc. Nghiêng đầu nhìn người đang chơi đàn dương cầm, ngón tay của hắn như là tinh linh đang nhảy trên phím đàn, nhưng trong cái tần suất kia loáng thoáng mang theo một tia khẩn trương.

Khi nốt nhạc cuối cùng của khúc dạo đầu hạ xuống, trên gương mặt trắng nõn của Lâm Mặc Tịch có chút đỏ lên, dường như anh bây giờ mới hiểu mình vừa làm cái gì. Chính anh cũng không biết vì sao khi ngồi ở trước đàn dương cầm trong đầu liền chỉ còn lại cái khúc nhạc bình thường hắn cũng không quen thuộc lắm này. Nhưng anh lại đàn ra theo tâm nguyện của mình, từ tình ý triều miên trong khúc nhạc, anh rốt cuộc cũng rõ ràng suy nghĩ của mình. Anh thích thiếu niên này, tuy không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng bây giờ anh xác định anh thích hắn là loại yêu thích kia giữa nam với nữ. Một khúc Phượng Cầu Hoàng, khiến cho anh liền chỗ trống để trốn tránh cũng không có.

Lòng bàn tay của anh bởi vì khẩn trương chảy ra mồ hôi, không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm lúc này của Mậu Lê Thần. Một cái nam tử đối với hắn có cảm tình không được người chấp nhận, A Thần sẽ nghĩ như thế nào? Càng đừng nói là A Thần chỉ thích Tống Thanh Hinh. Tống Thanh Hinh... Cố gắng làm cho mình không nên nghĩ quá nhiều, không nên ghen ghét một cái thiếu nữ chính mình coi là em gái, nhưng chua xót trong nội tâm lại từng chút lan tràn.

"Đây là khúc nhạc gì, rất êm tai, ta rất thích." Mậu Lê Thần chống lại đôi mắt vì kinh ngạc mà mở thành hình tròn của Lâm Mặc Tịch, thiếu niên này còn có dáng vẻ dễ thương như thế a. Nếu không phải bởi vì hắn sẽ rời khỏi nơi này, làm cho thiếu niên này ở bên người làm bạn một thời gian ngắn cũng không phải là không thể. Chẳng qua là... Đáng tiếc.

Lâm Mặc Tịch nhìn ra được trong mắt Mậu Lê Thần không có một chút vẻ giả vờ nào, hắn dường như thật sự không biết khúc nhạc Phượng Cầu Hoàng này. Nhưng chỉ cần học qua nhạc cụ đúng là rất ít người không biết đến sự tồn tại của Phượng Cầu Hoàng. Coi như không đánh đàn cũng sẽ nghe một hai lần, khúc nhạc được gọi là thần khúc tỏ tình này.

Dường như vì che dấu gì đó, Lâm Mặc Tịch chợt đứng dậy, biểu cảm trên mặt vẫn duy trì nụ cười như trước, nhưng nhìn lên có vài phần miễn cưỡng. "Ta đã đàn một khúc, không bằng A Thần cũng tới thử một lần đi. Bất luận là khúc nhạc gì, ta đều không để ý đâu."

"Chỉ cần Mặc Tịch không chê là tốt rồi, khúc nhạc ta biết đàn a ~~" Mậu Lê Thần ngồi trở lại bên cạnh đàn dương cầm, không từ chối lần nữa. Khóe môi hơi nhếch lên mang theo châm chọc không biết là đối với chính mình hay là đối với cái gì đó. Lúc hai tay đặt ở trên phím đàn, khí tức quanh thân hắn dường như đều thay đổi. Không có âm trầm như dĩ vãng, cũng không có nhẹ nhõm như vừa mới thể hiện. Nếu cần phải nói là cảm giác gì thì có lẽ là không có bất cứ cảm giác gì cả. Từ trên người của hắn dường như không nhìn ra một chút tình cảm nào cả, hắn giống như chỉ là vì cần đánh đàn nên mới đánh.

Lâm Mặc Tịch hình như cũng không thèm để ý, anh cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào khuôn mặt của Mậu Lê Thần, thẳng đến khi nốt nhạc vang lên. Cái người vừa mới nãy thoạt nhìn không có bất kỳ cảm tình gì, dường như đem trọn bản thân dung nhập vào khúc nhạc, vào thời khắc này, anh căn bản không có thời gian đi nghe cái gì nốt nhạc. Chẳng qua là ngơ ngác nhìn dung nhan người mà chính mình thích phải.

《A TIME FOR US》, Mậu Lê Thần đàn chính là nhạc đệm phần trước khi chết vì tình của 《 Romeo và Juliet 》, giai điệu cuối cùng của bộ phim này, tuyệt vọng kèm theo tình yêu cuộc sống mới say đắm. Nghiêm túc đàn xong nốt nhạc cuối cũng, Mậu Lê Thần yên lặng ngồi ở trước đàn dương cầm thật lâu.

Đến khi hắn nghiêng đầu nhìn về phía người bên giường, anh lại đã ngủ từ lúc nào không hay. Người ngủ đi ở ttrong một khúc nhạc đau thương về tình yêu tuy không phải là không có, nhưng có lẽ cũng không nhiều lắm. Mậu Lê Thần đứng dậy, ngón tay lướt nhẹ qua vành mắt của anh, trên ngón tay mang theo một chút vệt nước. Là nước mắt sao? Chẳng qua là một khúc nhạc dương cầm liền rơi lệ a.

"Khúc nhạc của A Thần khúc thật sự rất dễ làm người ta mê say, ngay cả ta đều có chút buồn bã đấy, tình yêu say đắm trong vô vọng, rất thích hợp ngươi bây giờ." Đông Phương Diệc tựa ở cửa phòng, không biết hắn ta đã ở đây nơi này nghe bao lâu. Ánh mắt lướt qua cái người đang ngủ trên giường kia, mang theo một tia hứng thú, cùng với một tia không vui chính hắn ta đều không phát hiện. Cố ý đè thấp âm thanh mang theo vài phần từ tính thiếu niên ít có, khiến hắn ta có thêm vài phần mị lực khác biệt.

"Vô vọng sao? Nếu là vô vọng thì nên từ bỏ đi." Mậu Lê Thần không tỏ rõ ý kiến, ánh mắt từ trên phím đàn dương cầm rời đi. Cởi áo khoác trên người ra, đắp lên người Lâm Mặc Tịch, trong động tác có vài phần mang hương vị tiêu sái. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên toàn thân toả ra khí tức kiêu ngạo này. "Ngươi bây giờ không phải nên ở cùng Thanh Hinh sao? Tại sao lại ở chỗ này?!"

"Ta cũng không phải là cái loại nam nhân ngang ngược đến mức không để cho mỹ nhân có cơ hội để cân nhắc, nàng hình như cũng chưa rõ ràng tâm tư của mình, vì vậy ta đương nhiên cần cho nàng thời gian suy nghĩ kỹ càng. Tuy bổn thiếu gia không nghĩ rằng sau này khi nàng ở cùng một chỗ với ta sẽ có khả năng hối hận. Nhưng cái lòng tự trọng mỏng manh của nữ sinh kia còn cần bảo vệ một chút." Giọng điệu của Đông Phương Diệc vẫn ngạo mạn như trước, "Chẳng qua, ta chỉ tiếp nhận một đáp án, cho nên ngươi nghĩ cũng không cần nghĩ."

"A ~" Mậu Lê Thần phát ra một cái âm tiết đơn vô nghĩa, hơi ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Đông Phương Diệc hừ lạnh một tiếng, quay đầu muốn rời đi, lúc liếc qua đôi mắt của đối phương cũng không có động tác gì nữa cả. Cặp ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng kia thoáng xuất hiện một ánh nước, chỉ là rất dễ bị người ta bỉ qua. Nếu không phải là do ánh nắng mặt trời quá mức chói mắt kia, người luôn tự xưng có khả năng quan sát hạng nhất như hắn ta cũng không thể phát hiện được.

Đông Phương Diệc rất muốn thoáng cười nhạo một chút, xem ra dáng vẻ cao lãnh kia không giống với buồn bã vì thất tình sao? Đây là cách hắn ta trước kia dùng để đối mặt với kẻ thất bại. Thế nhưng, nhìn người trước mắt hắn ta lại không nghĩ làm như vậy. Chết tiệt... Nếu như hắn không hề mơ tưởng về một chút đồ vật gì đó chính mình không có khả năng có được, hắn ta liền miễn cưỡng coi hắn là bạn tốt rồi.

"Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu Đông Phương Diệc: 85."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top