Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1220: Dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai (17)

Sau khi Dư Thâm tắm xong liền mặc áo choàng tắm, ngồi trên ghế salon.

Điện thoại của cô vẫn để ở đây...

Chứng minh cô sẽ trở về.

Nghĩ tới đây, Dư Thâm hơi hơi yên tâm, ngón tay phải nhẹ nhàng ma sát lên con cái tay bên kia.

Lạch cạch...

Cửa phòng truyền tới thanh âm rất nhỏ.

Dư Thâm cả kinh, đột nhiên có chút không biết nên đối mặt với cô thế nào.

Hắn dứt khoát nằm xuống ghế sa lon, mặt úp vào trong, làm chậm lại hô hấp, giả vờ đang ngủ.

Dư Thâm đột nhiên có chút ghét mấy tấm thảm được trải trong phòng kia, bởi vì hắn không nghe được tiếng bước chân.

Lại có thanh âm loạt xoạt của túi ma sát vào nhau rất nhỏ vang lên.

Túi để lên bàn, Dư Thâm siết chặt vạt áo, muốn làm ra bộ dáng bản thân vừa bị đánh thức.

Hắn đột nhiên sững sờ.

Hắn tại sao...

Phải làm mấy chuyện dư thừa này?

Cô trở về thấy mình đang ngồi ở đây thì như thế nào?

Ngay tại thời điểm Dư Thâm còn đang ngây người, một cái thảm liền đắp lên người hắn, hắn cảm giác người kia ngồi xuống cạnh hắn.

"Dư Thâm?"

Giọng của cô rất êm tai, dễ nghe nhất là lúc nói tên hắn.

Muốn nghe cô nói thêm vài lần nữa.

Kỹ năng giả ngủ của Dư Thâm rất tốt, cũng đều là công lao của đám kia hộ vệ kia.

Cho nên hắn tin chắc người bên cạnh cũng không hề phát hiện.

"Dư Thâm..." Minh Thù đem người nhấc lên.

Dư Thâm hơi hơi mở mắt ra, bộ dáng buồn ngủ mịt mù hai mắt còn hơi díp lại: "Chuyện gì?"

Hắn mơ mơ màng màng nhìn cô, đầu còn rất phối hợp gật một cái, dường như rất mệt.

"Ăn một chút đi."

Túi lại kêu sột soạt mấy tiếng, tiếp theo liền có một cỗ hơi nóng đập vào mặt, mang theo mùi vị của cháo.

"Không ăn... Tôi buồn ngủ." Dư Thâm muốn ngả về ghế salon.

"Ăn một chút, nghe lời."

Hắn phát hiện cách nói chuyện lúc này của cô với trước đây có hơi khác biệt, dường như còn mang theo mùi vị nhẹ nhàng dụ dỗ.

Dư Thâm không biết có phải là ảo giác của mình hay không.

"Tôi... Không muốn ăn."

Minh Thù thử một chút cháo, đã không còn nóng, cô đưa tới bên miệng Dư Thâm.

Dư Thâm vẫn nửa hí mắt, thân thể ngã trái ngã phải, Minh Thù duỗi tay ôm lấy bả vai hắn, cầm lấy thìa muốn cho hắn ăn.

Dư Thâm xác định lúc này cô đối xử với mình khác với ban ngày.

Dư Thâm nếm thử một miếng, liền nói: "Không ăn."

Minh Thù cũng không giận, lần nữa cầm một hộp.

Dư Thâm liên tiếp thử chừng mấy loại, sau cùng đến cháo hải sản, hắn mới chậm rãi ăn.

Dư Thâm thật ra rất đói, chỉ là không có người quan tâm hắn, nên hắn cũng không muốn nói.

Một chén cháo thấy đáy, Minh Thù xoa xoa khóe miệng của hắn: "Lên giường ngủ?"

"Ừ... Ừ..."

Dư Thâm lung tung đáp, trong đầu rối bời.

Nằm trên chiếc giường mềm mại, hắn nhìn Minh Thù đem đèn bốn phía tắt đi, sau đó đi tới bên mép giường.

Dư Thâm lập tức nhắm mắt lại.

Hắn cảm giác cô đứng yên thật lâu, lâu đến hắn đã muốn ngủ thiếp đi.

Nhưng vào lúc hắn sắp ngủ, trên môi đột nhiên nóng lên, có thứ gì chạm khẽ lên đó.

Khí tức trên người cô nháy mắt ùa tới.

"A..."

Dư Thâm theo bản năng kêu một tiếng.

Cô đột nhiên dừng lại, boè môi kề nhau, mang theo xúc cảm kì lạ, cả người hắn lúc này đều tê dại.

Dư Thâm cũng không dám động.

Lại qua một lúc lâu, cô mới tiếp tục hôn hắn, Dư Thâm không dám lên tiếng nữa, chờ đến khi nhiệt độ của cô trên môi hắn biến mất, rời khỏi mép giường, Dư Thâm mới há miệng hô hấp.

Mới vừa rồi...

Hắn thiếu chút nữa hít thở không thông.

Trong bóng tối, hắn đem bản thân vùi vào trong chăn, ngón tay sờ lên đôi môi cô vừa hôn qua.

Nhịp tim hắn tăng tốc.

Cô hôn hắn...

Hôn môi nghĩa là thích.

Cho nên cô đây là thích hắn sao?

Dư Thâm nghĩ tới đây, có chút vui vẻ.

___

Biệt thự Văn gia.

Ông cụ Văn ngồi ngay ngắn ở trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần, trước mặt là đang nghiêm túc chờ đợi, nhưng mấy bảo tiêu bên kia lại mơ hồ lộ ra biểu cảm nóng nảy.

Thiếu gia của bọn họ không thấy đâu.

Nếu có chuyện gì xảy ra, người chết chính là bọn hắn đó!!

Tất nhiên phải gấp!

"Tiên sinh, Tang Âm tiểu thư rốt cuộc đem thiếu gia chũng tôi đi nơi nào vậy? Ngài biết đấy, thiếu gia chúng tôi không thể ở bên ngoài..."

Ông cụ Văn mở mắt nhìn về phía bảo tiêu: "Các anh bảo vệ hắn quá tốt rồi, Âm Âm có chừng mực, cũng không làm ra việc xằng bậy gì, an tâm đi."

"Nhưng..."

"Nếu Dư gia đã giao hắn cho ta, ta sẽ phụ trách việc chăm sóc hắn, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ chịu trách nhiệm."

Bảo tiêu nhất thời nghẹn lời.

Ông cụ Văn thở dài: "Đứa nhỏ kia, thân thể có chút vấn đề, nhưng cũng không cần bảo vệ hắn thời thời khắc khắc, gió thổi không lọt, đổi thành bất cứ ai khác cũng đều không chịu nổi."

"Tiên sinh, bên ngoài một người tự xưng Phó Vân Bách muốn gặp ngài." Thím Chu phía sau nhóm bảo tiêu cao lớn uy mãnh, yếu ớt lên tiếng.

"Phó Vân Bách?" Ông cụ Văn lẩm nhẩm lại danh tự này: "Trễ như vậy hắn tới làm gì."

Thím Chu chờ ông cụ Văn trả lời.

"Mời vào đi." Ông cụ Văn nói.

___

Hôm sau.

Dư Thâm quan sát biểu tình của Minh Thù, cô vẫn là một bộ dáng cười tủm tỉm, không nhìn ra bất kì dị thường nào.

Hắn không thích phần ăn sáng mà khách sạn cung cấp, cô vẫn nhắc lại câu nói tối hôm qua kia, không ăn thì chịu đói.

Minh Thù ăn điểm tâm xong liền xuống trả phòng, sau đó đánh xe trở về.

Trong lúc đó Dư Thâm lại không hiểu được, tối hôm qua cô như vậy...

"Thiếu gia, ngài không sao chứ?"

Vẫn chưa đến gần biệt thự, bảo tiêu bên ngoài đã phát hiện ra hắn.

"Không có việc gì." Dư Thâm nhìn Minh Thù.

Người sau rảnh rỗi nhìn về phương hướng biệt thự, vào lúc hắn còn bị bảo tiêu vây quanh đã nhấc chân đi vào rồi.

Bảo tiêu cũng nhìn theo, người kia nếu không phải là cháu ngoại của ông cụ Văn, bọn hắn bây giờ không biết đã làm gì với cô.

"Thiếu gia ngài hù chết chúng tôi."

"Lần sau ngài đừng ra ngoài như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi không gánh nổi."

Dư Thâm cúi đầu, trước sau như một trả lời: "Biết rồi."

Bảo tiêu không dám nói nhiều, dù sao Dư Thâm cũng là thiếu gia của bọn hắn, không phải là con.

Dư Thâm rớt lại phía sau vài phút, lúc về biệt thự lại phát hiện trong biệt thự bầu không khí có phần không đúng.

Trong phòng khách, ông cụ Văn một người ngồi một bên, gần đó có một nam nhân đeo kính, đối diện hắn ta là một nữ sinh rụt rè xa lạ.

Minh Thù đứng trong phòng khách.

"Ông Văn, nếu Tang Âm tiểu thư đã về rồi, vậy xin hỏi, tôi có thể đem Mông Mông đi chưa?"

Ông cụ Văn không trả lời, chỉ nhìn về phía Minh Thù: "Âm Âm, đây là bằng hữu con?"

"Đúng vậy, có chuyện gì?" Minh Thù nói.

Phó Vân Bách lễ phép mỉm cười: "Tang Âm tiểu thư, Mông Mông trước giờ nhờ cô chiếu cô, hôm nay tôi tới đón Mông Mông."

"Ồ." Minh Thù gãi gãi đầu: "Cô ấy đồng ý đi theo anh sao?"

"Mông Mông?" Phó Vân Bách nhìn về phía Trang Mông Mông.

Trang Mông Mông dường như có chút không nguyện ý, nhưng cũng không muốn mang đến phiền toái cho người khác, nên có chút giãy giụa.

"Tang Âm... Cảm ơn cô, nhưng tôi nên đi cùng với Phó tiên sinh rồi, như vậy đối với cô cùng... Văn tiên sinh đều an toàn." Nàng khó khăn nói.

"Ừ, nếu cô quyết định rồi, tôi cũng không nói được gì." Minh Thù thả tay xuống, nụ cười vẫn như cũ: "Có khó khăn cứ tìm tôi, rất vui vì cô ra sức."

Dừng một chút, cô lại nói: "Trước khi đi, có thể làm cho tôi một bữa cơm không?"

Trang Mông Mông: "..."

Phó Vân Bách: "..."

Ông cụ Văn: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top