Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1222: Dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai (19)

"Kì quái, hôm nay sao Chiến ca không đi học?"

Tưởng Nhạc từ bên ngoài đi đến, ngồi vào chỗ đối diện Minh Thù mà lẩm bẩm.

"Làm cái gì không biết, gọi điện thoại cũng không nhận."

Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Cậu ta thường xuyên cúp học?"

"Không có." Tưởng Nhạc cẩn thận hồi tưởng một chút: "Rất ít, trừ cuối tuần không thấy người đâu, thì thứ hai đến thứ sáu đều đi học, thành tích Chiến ca của bọn này cũng có tiêu chuẩn nhất định đó."

"Vậy chắc là có chuyện." Lục Chiến là dị năng giả, chỉ không biết hắn thuộc nhà nước hay những tổ chức dị năng khác mà thôi.

Hơn nữa dựa theo cách nói của ông cụ Văn.

Dị năng giả ban đầu đều chỉ có một dị năng, nếu như xuất hiện hai dị năng, vậy cũng là từ trên người người khác chuyển sang mình.

Bị người tước đoạt dị năng... Người bị tước đoạt kia, chỉ có chết.

"Ừ..."

Tưởng Nhạc suy nghĩ một chút thấy cũng phải, đôi khi ai chẳng có vài chuyện cần làm.

Sự chú ý của đám con trai rất nhanh bị dời đi.

___

Hôm nay không chỉ Hoàng Hiểu Lộ chuyển trường, Lục Chiến không đi học, còn có Dịch Giảo Giảo cũng không lên lớp.

Không biết sau khi bị mấy người đó tóm lại thì như thế nào rồi.

Minh Thù không nghĩ tới lúc tan học, lại lần nữa nhìn thấy Phó Vân Bách.

Phó Vân Bách một mình đứng ở cửa trường, vẫn là dáng dấp nho nhã thanh lịch kia, mặc âu phục, đeo cà vạt, mang mắt kính, đứng nơi ấy không biết còn tưởng là lãnh đạo nào đó của trường học.

"Tang Âm tiểu thư."

Phó Vân Bách chủ động bắt chuyện với cô.

"Âm Âm, đây là ai?" Tưởng Nhạc bốn người kề vai sát cánh đứng sau Minh Thù, nhìn lấy Phó Vân Bách liền tò mò hỏi.

"Không quen." Minh Thù đối với người đem nữ đầu bếp của cô đi này, không có cảm tình gì.

Nữ đầu bếp của trẫm...

Suy nghĩ một chút liền đau lòng.

Tìm cơ hội cứu lại lần nữa, nữ đầu bếp nhất định sẽ theo trẫm đấy!

Phó Vân Bách nghe vậy cũng không giận, lễ phép nói: "Tang Âm tiểu thư, tôi có chút chuyện muốn nói với cô một chút."

Tưởng Nhạc bốn người hoài nghi quan sát Phó Vân Bách.

Cuối cùng Minh Thù còn là theo Phó Vân Bách lên xe, mấy người Tưởng Nhạc đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Trong xe chỉ có cô và Phó Vân Bách.

Phó Vân Bách lái xe, rời xa trường học một khoảng.

Minh Thù ăn bánh quy pho-mát, không mở miệng, hoàn toàn coi Phó Vân Bách thành một tên tài xế.

Phó Vân Bách dường như đang so sự kiên trì với Minh Thù.

Cuối cùng người đầu hàng trước vẫn là Phó Vân Bách: "Tang Âm tiểu thư, ông cụ Văn đã cùng cô nói qua chuyện dị năng chưa?"

"Đã nói."

Phó Vân Bách gật đầu: "Tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô."

"Tôi có quyền lựa chọn trả lời hoặc không trả lời."

Phó Vân Bách sửng sốt một chút: "Đây là tự nhiên. Bất quá Tang Âm tiểu thư nên nghĩ việc này có thể sẽ gây ầm ĩ đến Văn tiên sinh nơi đó, hy vọng cô nghiêm túc trả lời."

Minh Thù quét mắt qua, khoé môi hơi nhếch lên, tựa như châm chọc.

Trong xe tĩnh lặng.

Thời điểm Phó Vân Bách dừng xe chờ đèn xanh đèn đỏ, rốt cuộc mở miệng: "Tang Âm tiểu thư là người cứu Mông Mông không sai chứ?"

"Nếu không thì là anh chắc?"

"..." Phó Vân Bách rõ ràng cảm giác được, mới vừa rồi cô gái này chẳng qua là không quá muốn để ý đến hắn, hiện tại đã có ý tứ muốn đối đầu gay gắt rồi.

Nhưng những vấn đề này không thể không hỏi...

"Người bắt Mông Mông là mục tiêu số 2 vô cùng nguy hiểm, cô có thể cứu Mông Mông từ trong tay hắn, cơ hồ là không có khả năng."

"Người có thể sáng tạo ra kì tích, tại sao tôi lại không thể?"

"... Vậy Tang Âm tiểu thư, có thể giải thích một chút, cô làm sao cứu được Mông Mông từ trong tay hắn không?"

Minh Thù nói bậy: "Ngày đó là do hắn không có vận khí."

"..." Phó Vân Bách cứng người trong chốc lát, đèn xanh sáng lên, hắn lại lái xe: "Tang Âm tiểu thư, cô thật sự không có dị năng?"

"Anh trai số 2 kia không nói cho các anh biết à?" Trẫm có dị năng hay không dị năng, hắn không phải là người rõ ràng nhất sao?

Phó Vân Bách trong đầu thoáng qua nội dung số 2 đã nói.

Hắn nhìn dòng xe chạy phía trước: "Mục tiêu số 2 nói, trong tay cô có một vũ khí vô cùng nguy hiểm."

Minh Thù ha ha: "Hắn nói anh cũng tin, làm sao anh biết hắn không lừa các anh."

Ngay vào lúc Phó Vân Bách đang suy nghĩ mình nên tiếp lời như thế nào, giọng nữ sinh đột nhiên chuyển một cái, phách lối lại tự tin.

"Coi như tôi có, vậy thì thế nào? Các anh còn muốn cướp à?"

___

Phó Vân Bách nhìn hướng nữ sinh biến mất trong dòng người, xoa xoa mi tâm.

Lái xe về cục quản lý dị năng.

Vừa vào, liền có người chào đón.

"Thế nào? Cô ta có dị năng không? Có thể đánh thắng mục tiêu số 2, tôi không tin cô ta là người bình thường."

"Cô ta, chỉ là một người bình thường."

"Không thể nào... CMN, vậy cô ta giải quyết số 2 như thế nào? Chúng ta nhiều người như vậy..."

Cái này nói ra có quá mất thể diện?

Người kia lại hỏi: "Về chuyện vũ khí giống như súng laser mà mục tiêu số 2 nói đâu?"

Phó Vân Bách tự dưng nhớ tới, câu nói sau cùng của nữ sinh kia.

Không phải là thừa nhận rồi chứ?

"Trước liệt vào mục tiêu giám thị cấp A." Phó Vân Bách nói: "Nếu như có hành vi khác người, lại nói sau."

"Cháu ngoại ông cụ Văn..." Người kia chần chờ: "Không tốt lắm đâu?"

Phó Vân Bách vỗ vỗ bả vai người kia: "Đây là nhiệm vụ của chúng ta."

Bất kể là ai.

Chỉ cần làm ra chuyện gì nguy hại tới xã hội, đều phải giám thị.

___

Minh Thù về nhà, ông cụ Văn cùng Dư Thâm dường như đang ở trong phòng chế dược, cô liền lắc lư qua lại bên ngoài phòng chế dược.

Hiện tại mấy bảo tiêu nhìn thấy cô, cứ như thấy bệnh độc.

Sợ lúc bọn họ không chú ý, thiếu gia lại bị đem đi mất.

Minh Thù đứng một hồi, thấy bên trong không có động tĩnh gì, cô liền về phòng.

Bất tri bất giác đêm đã khuya, Minh Thù nằm ở trên giường ngủ một lúc, trên lầu lại vọng đến âm thanh thùng thùng kia.

Đây có phải tật xấu của hắn hay không?

Minh Thù ôm đầu, không muốn để ý đến.

Một buổi cô nhịn, hai buổi cô cũng nhịn!

Nhưng mấy ngày tiếp theo, tất cả đều như vậy.

Đúng nơi đúng giờ!

Lại đúng giờ!

Minh Thù rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nhảy cửa sổ đi lên.

Cửa sổ ban công vẫn bị khoá, Minh Thù gõ cửa sổ để hắn mở cửa.

"Anh có bệnh à?" Minh Thù vào cửa liền hỏi: "Làm người khác mất ngủ rất thoải mái sao?"

Dư Thâm nhìn chằm chằm cô mấy giây, xoay người đi tới ghế salon ngồi .

Minh Thù: "..."

"Tôi nghe nói tối nay anh cũng không ăn?" Minh Thù đặt mông ngồi vào ghế đối diện, mở ra tư thế lão đại: "Muốn bị bỏ đói ở nhà tôi, để lừa nhà tôi sao?"

"Cô có thể đưa tôi trở về."

"Tôi cũng thật muốn trùm bao tải vứt anh về, nhưng tôi nào dám? Ông ngoại sẽ giết tôi."

Dư Thâm ngữ điệu hơi hơi giương cao: "Cô sợ?"

"Kính già yêu trẻ có hiểu không!"

Khuôn mặt tái nhợt của Dư Thâm lộ ra một chút khinh miệt, tỏ vẻ khinh miệt đối với những lời này của cô.

Dối trá cực kì.

Dư Thâm tự dưng nghĩ đến mấy từ như vậy.

Hắn đột nhiên đứng dậy, đi đến bên giường, trong ánh nhìn soi mói của Minh Thù, lên giường đắp kín chăn.

Minh Thù: "???"

Minh Thù xác định hắn thực sự ngủ rồi, liền trèo cửa sổ đi.

Cuối cùng an tĩnh.

Nhưng khi cô vừa nằm dài trên giường, phía trên lại truyền đến âm thanh thùng thùng kia.

Bệnh thần kinh!

Ngày mai thuê người đến đóng gỗ cách âm!

Minh Thù lại lần nữa leo lên, Dư Thâm đang nằm trên giường, cũng không dậy, hô hấp trầm ổn, tựa như đang ngủ.

Nhưng bóng vẫn đang tự nhảy thùng thùng trong phòng, đổi thành người khác, không biết đã bị dọa thành dạng gì rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top