Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1227: Dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai (24)

Thanh niên kia là bị đám người này bắt tới, nghe nói trong biệt thự còn có vài người nữa giống như hắn.

Minh Thù ra khỏi căn phòng, thanh niên vui buồn thất thường theo sau.

"Nơi này có camera, bị phát hiện thì rất phiền toái."

"Ồ."

Minh Thù vẫn đi nghênh ngang.

Thanh niên: "..."

Thanh niên vừa muốn nói gì, trước mặt liền xuất hiện mấy người, song phương đụng mặt tại hành lang.

"Buổi tối khỏe."

Thanh niên nhìn lấy nữ sinh kéo lên một nụ cười sán lạn, chào hỏi người đối diện.

___

Lúc còi báo động vang lên, Lục Chiến đang nói chuyện với Kiệt ca.

Kiệt ca biến sắc: "Có người xông vào "

Còi báo động của biệt thự rất khác biệt, Kiệt ca với mấy người khác, nghe một chút liền biết xảy ra chuyện gì.

Hắn nhìn về phía Lục Chiến: "Lục Chiến cậu đi xem thử đi."

Lục Chiến biểu tình không thay đổi, gật đầu rời đi, hắn lẫn vào trong đám người, đi tới chỗ phát ra cảnh báo mà đi, lúc hắn đi ngang qua một chỗ, thân thể lóe lên ẩn vào góc tối.

Ầm!

Trong biệt thự ánh lửa ngút trời, hệ thống báo động đã tê liệt, khắp nơi đều là tiếng người ồn ã.

Dị năng giả đổ xô đi tìm thủ phạm.

Tại một nơi bọn họ không biết, dị năng giả cũng từng bước từng bước ngã xuống.

Chờ bọn hắn phát hiện người cùng nhà thiếu rất nhiều, đã không kịp.

Trên khu đất trống phía sau biệt thự, một đám người đang chuẩn bị rút lui.

"Kiệt ca, không phát hiện Lục Chiến."

"Kiệt ca, những dị năng giả bị bắt kia không kịp mang theo."

Kiệt ca ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm lửa hừng hực trên biệt thự: "CMN, rốt cuộc là ai làm?"

Trong lúc nhất thời không ai nói gì.

Bọn họ cũng không biết.

Bọn họ thậm chí còn không nhận ra có người tiến vào biệt thự.

"Chúc mọi người buổi tối tốt lành!"

Thanh âm thanh thúy từ chỗ cao truyền tới, lửa còn chưa đốt tới bên đó, ban công lầu hai, có một nữ sinh đang đứng.

Nữ sinh cất giọng nói: "Hãy nhớ kĩ tên ta, Tang Âm."

Kiệt ca theo bản năng nhìn quanh cô bốn phía, nhưng bên kia chỉ có một mình cô, không thấy được giúp đỡ.

Tang Âm cái tên này...

Hoàn toàn xa lạ.

Đây CMN ai vậy!

Kiệt ca: "Không biết chúng ta cùng ngươi có thù hằn..."

Từ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe có người kêu lên.

"Đệt! Nằm xuống!"

Ầm --

Xe trên mặt đất bị nổ bay, Kiệt ca tránh ra rất nhanh, nhưng vẫn bị sóng khí hất bay.

Tai Kiệt ca ù ù, chật vật từ dưới đất bò dậy.

Hơi nóng đem thanh âm của nữ sinh truyền tới: "Đừng sợ, ta chỉ ném, nổ không chết được người."

Chỉ... Ném!

"CMN, bắt lấy cô ta!"

Kiệt ca tại Sơn Hải hội cũng là một nhân vật lớn, nhiều năm như vậy, còn chưa từng bị người khác đùa bỡn thế đâu.

Dị năng giả bên cạnh Kiệt, thuộc về lực lượngđặc biệt trong Sơn Hải hội, so với những dị năng giả bên ngoài kia thì lợi hại hơn nhiều.

Mấy dị năng giả đồng thời tiến đến chỗ Minh Thù.

"Wow, mấy người nhiều người như vậy lại xông tới đánh một mình cô gái nhỏ như tôi, có biết xấu hổ hay không!"

Nhưng không có ai trả lời cô.

Sương mù dày đặc không có dấu hiệu xuất hiện bốn phía quanh cô, Minh Thù trực tiếp nhảy xuống từ ban công.

Sương mù dày đặc theo sát phía sau, cô còn chưa chạy được hai bước, vài nhũ băng đã bắn ngay tới.

Minh Thù khom người tránh, băng nhận bắn vào trong sương mù dày đặc, có thể đã thể bắn trúng xe, phát ra một tràng âm thanh sắc bén.

"Cô ta không có dị năng!"

Không biết là ai kêu một tiếng.

Minh Thù lập tức tiếp lời: "Tôi không có dị năng mấy người còn tấn công, quá không biết xấu hổ!"

Mọi người: "..."

Vào lúc này bị người khác phát hiện không có dị năng, còn dám tiếp lời, lá gan người này cũng là rất lớn!

Biết Minh Thù không có dị năng, công kích của các dị năng giả kia liền phô hết ra.

Nhũ băng thi nhau mà tới, Minh Thù tiện tay từ dưới đất nhặt lên một con dao phay không biết từ đâu rơi ra.

Dao phay ngăn trở nhũ băng, dị năng giả hệ băng kia vốn đang bày ra biểu tình châm chọc, nhưng khi dao phay đánh nát nhũ băng của hắn, thần sắc liền đổi thành khó coi.

Sao lại thế...

Không phải cô không có dị năng sao?

Tại sao cô lại có thể đỡ được!

Dị năng giả dường như bị đả kích, vung hai tay lên, không khí xung quanh hơi vặn vẹo, vô số nhũ băng liền xuất hiện.

Một tràng âm thanh đinh đinh đang đang vang lên, nhưng người kia vẫn yên ổn đứng bên đó.

Minh Thù vẫy vẫy tay, sức của thân thể này có chút theo không kịp.

Minh Thù quyết định thật nhanh.

Lúc nhũ băng bắn tới lần nữa, chủ động tiến lên nghênh đón.

___

Nước mưa từng giọt từng giọt từ trên lá cây nhỏ xuống, bên trong như có ánh lửa lóe lên.

Sạt sạt sạt--

Vô số người đang bước trên đường núi, chạy về phía biệt thự bốc cháy phía xa.

Phó Vân Bách thần sắc nghiêm túc nhìn mặt đầy đất bừa bộn.

"Lão đại, chuyện này..."

"Chúng ta mới có được địa chỉ, lại bị người khác đoạt trước, không phải là giết người diệt khẩu đấy chứ?"

Cục quản lý dị năng không giống với những nơi khác, coi như họ lấy được thông tin, nhưng trong tình huống như thế, cũng không có khả năng lập tức hành động.

Nhưng Sơn Hải hội...

"Là ai làm?"

Bọn họ bắt được tên thành viên kia, tuy là thành viên nhưng cũng thuộc vào hàng cao cấp, chỗ này, chắc chắn là nơi ẩn nấp của Sơn Hải hội.

Nhưng ai có thể một lần tiêu diệt toàn bộ nơi này?

Phó Vân Bách đẩy một người mang mắt kính lên: "Trước cậu xem có ai may mắn còn sống không, đưa qua bên kia đi."

"Ừ."

Những người còn lại cũng lập tức tản ra.

"Lão đại, nơi này có một người."

Phó Vân Bách lập tức đi về bên đó.

___

Minh Thù là trộm chạy ra ngoài, cho nên lúc về chỉ có thể nhảy cửa sổ.

Lúc cô leo được một nửa, lại phát hiện phía trên có người đang đứng.

Minh Thù đến được phòng của mình thì hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục leo lên, rất nhanh nhảy vào ban công, đứng ở đối diện hắn.

Dư Thâm hướng lui về sau một bước, thần sắc khó lường nhìn cô.

Trên người Minh Thù dính máu, cộng thêm nước mưa nên trông có chút chật vật.

"Làm sao còn chưa ngủ?" Hơn nửa đêm còn đứng ở chỗ này dọa người.

Dư Thâm không lên tiếng, xoay người lại.

Minh Thù đi vào theo.

Đèn trong phòng sáng lên, Dư Thâm quay lại liền nhìn thấy vết máu trên người Minh Thù.

Dư Thâm cơ hồ nhào luôn tới, một tay nắm bả vai, một tay khác mò trước ngực cô.

Minh Thù: "..."

Minh Thù nắm cổ tay hắn, trong con ngươi mang theo ý cười: "Làm gì vậy? Muốn chiếm tiện nghi tôi sao?"

"Máu."

"Không phải của tôi."

Dư Thâm không tin, ngón tay hắn lại tìm tòi hồi lâu trước ngực Minh Thù.

Minh Thù dứt khoát thả tay hắn ra, thậm chí chủ động kéo quần áo: "Này, xem đi, không có vết thương."

Dư Thâm: "..."

Dư Thâm giống như bị điện giật thu tay về, không dám đối mặt với Minh Thù, cũng không dám nhìn nơi cô để lộ ra.

Nhịp tim nhanh chóng gia tốc.

Cô làm sao có thể...

Như vậy...

Minh Thù lấy tay phủi phủi quần áo, máu liền dính đầy lên: "A... Tôi đi thay quần áo."

Dư Thâm nhìn về phía cô: "Còn... Lên đây nữa?"

Minh Thù hơi nghiêng người qua: "Anh muốn tôi lên sao?"

Dư Thâm không lên tiếng, có chút không được tự nhiên nhích về sau.

Minh Thù muốn sờ đầu hắn, nhưng căn bản không cao bằng người kia, bàn tay chỉ có thể rơi trên vai hắn, ngữ khí êm ái: "Lát tôi lại lên, nếu không chờ được thì ngủ đi."

Dư Thâm nhìn lấy Minh Thù leo qua cửa sổ, hắn đứng ở ban công nhìn một lúc lâu mới vào.

Cô nói... Lát lại lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top