Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1236: Dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai (33)

Minh Thù đi theo Dịch Giảo Giảo, một đường đến bờ biển.

Cô ta cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh, lại đứng tại chỗ hồi lâu mới đi về một ngọn núi nhỏ ở gần.

Trên núi cây cỏ đầy rẫy, đất đá lởm chởm, Dịch Giảo Giảo rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt Minh Thù.

Minh Thù đuổi theo, đi về trước một khoảng liền loáng thoáng nghe thấy âm thanh truyền tới từ sau lùm cây.

"Tại sao lại giết cô ta?"

Đây là giọng nói chất vấn đến hổn hển của Dịch Giảo Giảo.

"Tôi không giết cô ta, người gặp nguy hiểm bây giờ chính là cô. Nếu cô ta nói bậy nói bạ ra ngoài, cô cho rằng cô có thể thoát sao?"

Đáp lại Dịch Giảo Giảo là âm thanh của một nam nhân, nghe vào dường như đã có tuổi.

"... Vậy sao còn phải cướp đi dị năng của cô ta? Anh còn không đem thi thể đi xử lý, anh sợ người trên đảo không phát hiện được hung thủ là ai sao?"

Người kia hơi hạ thấp giọng: "Tôi cũng chỉ là thuận tay... Tôi cũng định đem thi thể ném xuống biển rồi, nhưng lúc đó có người tới nên chỉ có thể rời khỏi trước."

Dịch Giảo Giảo dường như giận đến nỗi không nói lên lời, lại có chút tạp âm truyền tới, hồi lâu Dịch Giảo Giảo mới cắn răng nói: "Anh bây giờ rời khỏi đây đi."

Người kia hừ lạnh một tiếng: "Rời khỏi thế nào, toàn đảo giờ đều đã phong bế, ra hay vào cũng không được."

"Nhưng không thể ngồi chờ chết, nếu bị điều tra ra..."

Âm thanh của Dịch Giảo Giảo đột nhiên biến mất, cô ta nhanh chóng lẩn ra sau một bụi cây, cảnh giác nhìn với ra ngoài.

Ánh sáng rất tối, Dịch Giảo Giảo chỉ nhìn được bóng dáng một người đang chầm chậm đi ra từ sau núi đá, bên chân cô có một đồ vật nhỏ phát sáng, những tia sáng kia vừa vặn soi sáng thân ảnh cô.

Tay Dịch Giảo Giảo đang nắm lấy cành cây đột nhiên dùng lực, cành cây ngay lập tức gãy đôi, phát ra một ít âm thanh nhỏ.

"Ai, đừng trốn, tôi biết cô đang ở đó, tiểu khả ái."

Tiểu khả ái! Ai CMN là tiểu khả ái của cô!

Dịch Giảo Giảo từ phía sau bụi cây đi ra, sắc mặt âm trầm: "Tang Âm!"

"Này."

Minh Thù nhìn về phía nam nhân cũng theo cô ta đi ra, hơi hơi cong môi: "Tiểu khả ái đây là muốn mở tiệc đêm với hung thủ sao."

Dịch Giảo Giảo liên tục cười lạnh: "Tang Âm, cô tự tìm đường chết."

Minh Thù vặn cổ tay: "Tôi cứ thích tìm chết đó sao nào."

Dịch Giảo Giảo thấp giọng nói với nam nhân kia: "Giết cô ta!"

Nam nhân vốn cũng có dự định giết Minh Thù, dù sao bản thân đã bị phát hiện, không thể để cô nói cho người khác biết.

Cho nên lời Dịch Giảo Giảo vừa dứt, nam nhân liền vọt ra, nhanh đến mức chỉ còn thấy tàn ảnh, khí thế kinh người tản mát quanh hắn.

Cảm giác áp bách này vô hình khiến người ta sinh ra hoảng sợ.

Đao nước hai bên trái phải lần lượt phóng tới cố gắng tấn công cô, Thú Nhỏ nãy giờ vẫn một mực đảm nhiệm chức vụ chiếu sáng đột nhiên nhảy lên, đầu đụng vào đao nước.

Đao nước kia hoá thàn vô số giọt nước nhỏ, tan ra trong không khí.

Trên không, Thú Nhỏ trên chuyển người một cái đánh tan một đao nước khác, khi rơi xuống đất thì lông liền run lên.

Nam nhân có chút giật mình nhìn Thú Nhỏ.

Đây là vật gì?

"Đứng đó làm gì, giết cô ta!" Dịch Giảo Giảo ở sau quát khẽ một tiếng.

Minh Thù buông tay ra, tiến lên cùng nam nhân so mấy chiêu, có đao nước nhiễu loạn nên Minh Thù đánh nhau cũng không tiện.

Dịch Giảo Giảo không động thủ, dường như cô ta rất tự tin vào năng lực của nam nhân.

Minh Thù tách khỏi nam nhân, lùi lại một khoảng cách an toàn.

Con ngươi nam nhân hơi híp lại, lần nữa phóng ra đao nước, dòng nước mềm dẻo như rắn đánh về phía nữ sinh bên kia.

Nhưng đối phương vẫn đứng yên cười, không hề có ý né tránh.

Dị năng hệ thuỷ này là hắn đoạt được từ Ngụy Nhã Huyên, còn dị năng của hắn là tạo ra nỗi hoảng sợ...

Mà tại sao lại một chút ảnh hưởng đối với cô cũng không có?

"Lấy dị năng ra để đối phó với một người bình thường, mấy người cũng quá ỷ mạnh hiếp yếu rồi."

Nữ sinh thấp giọng than phiền, trên mặt cô vẫn treo một nụ cười, cũng không biết rốt cuộc cô có ý gì.

Đao nước cách ngày càng gần, nam nhân chỉ dự định hạn chế không gian di chuyển của cô, lại chuyển ý, đao nước ngay lập tức trở nên bén nhọn nhằm thẳng vào chỗ trí mạng của Minh Thù.

Phốc --

Nam nhân trợn to mắt.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, mới một đòn đã trúng rồi.

Ngay cả Dịch Giảo Giảo cũng cảm thấy bất ngờ, sau đó lại là mừng như điên.

Tang Âm lần này sẽ chết chứ?

Thú Nhỏ ngồi trên mặt đất liếm móng vuốt, con ngươi đen nhánh đem theo vẻ không thèm quan tâm quét qua chỗ nam nhân, còn lấp ló một tia trào phúng.

Nam nhân nhìn nữ sinh bên kia, duỗi tay nắm chặt đao nước chậm rãi rút ra, động tác phảng phất như bị ấn nút quay chậm.

Trên đao nước dính máu, lúc này hiện lên đỏ đến quỷ dị.

Đầu ngón tay cô khẽ động, đao nước trong nháy mắt liền vỡ vụn.

Một lực lượng kinh khủng theo đao nước kia truyền tới khiến nam nhân kinh hãi lui về sau một bước, hắn nhanh chóng cắt đứt liên hệ với đao nước.

"Cô ta..." Nam nhân chuyển người đến bên Dịch Giảo Giảo, đáy mắt còn lưu vẻ kinh hãi: "Có chuyện gì xảy ra với cô ta?"

Kia là dị năng đó!

Vậy mà cô ta lại dùng tay không nắm dị năng!! Cái này CMN còn là người sao?

Rõ ràng vừa rồi còn không có dị năng!

Dịch Giảo Giảo nhìn người bên kia, đáy lòng cũng bắt đầu lạnh lẽo đến phát hoảng.

Cô ta cố ổn định nội tâm: "Cả hai cùng lên!"

Nam nhân khẽ cắn răng, lòng bàn tay loé lên kim quang, sát khí cũng dần bốc lên.

Ba dị năng!

___

Phó Vân Bách cùng cục quản lý xâu chuỗi tất cả sự kiện, lúc này đêm đã khuya, mọi người ai cũng đều rất mệt mỏi.

Hắn nhìn thời gian, vuốt mi tâm nói: "Đi về nghỉ ngơi trước, làm phiền tuần đêm cảnh giác một chút."

Mọi người đứng dậy rời đi.

Phó Vân Bách nhìn theo bóng dáng bọn họ, những người đó mới ra không lâu lại lui hết về.

Không phải là đi vào, mà là lui ngược vào.

Chứng minh bên ngoài có ai đó...

Phó Vân Bách hơi nhướn mày, đứng dậy nhìn theo phương hướng cửa phòng.

"Đứng đấy nhìn tôi làm gì, thấy tôi một người mà kéo những hai không mệt à?"

Giọng nói thanh thuý cuta nữ sinh đánh vỡ bầu không khí quỷ dị.

Mà đồng thời ở cửa cũng xuất hiện thân ảnh người vừa lên tiếng, một tay cô đang lôi một chân người, đằng sau là hai người bị cây mây trói lại, nhìn vào thì thấy dường như đã bị kéo đi một khoảng khá dài nên hai người kia đều hết sức chật vật.

Phó Vân Bách mấy bước đã ra tới cửa: "Tang Âm tiểu thư, cô đây là?"

"Tìm được hung thủ cho mấy người rồi." Minh Thù buông tay ra, chỉ vào nam nhân kia nói.

Hung... Hung thủ?

Mọi người quan sát tỉ mỉ nam nhân, sau đó từng người nhìn nhau mấy lần đều rối rít lắc đầu, chưa từng thấy người này.

"Hơn nửa đêm còn phải giúp mấy người bắt hung thủ, mấy người cũng nên trả công cho tôi chứ? Như vậy đi, tiền tôi không cần, làm chút đồ ăn mang ra là được, đói chết trẫm mất!"

Mọi người: "..." Muốn mắng người thì phải làm sao!

Phó Vân Bách khóe miệng giật giật, đôi mắt đỏ ngầu của hắn trợn lên nhìn Minh Thù cùng Dịch Giảo Giảo: "Vậy tại sao Dịch tiểu thư lại ở đây?"

Minh Thù cực kỳ hào phóng nói: "Mua một tặng một, không cần cảm ơn."

Mua một tặng một, người mà còn có thể mua một tặng một?

Minh Thù lướt qua bọn họ vào bên trong ngồi xuống: "Có đồ ăn không? Tôi đang rất đói!"

Phó Vân Bách: "..."

Mọi người: "..."

Phó Vân Bách cho người đi lấy đồ ăn, tiện sai người đem Dịch Giảo Giảo cùng nam nhân mang vào bên trong, đóng cửa chính lại.

Phó Vân Bách ngồi đối diện Minh Thù: "Tang Âm tiểu thư, làm sao cô biết hắn chính là hung thủ?"

"Chính miệng hắn nói." Minh Thù móc điện thoại ra, tùy ý nhấn mấy cái.

Thanh âm nam nhân nói chuyện với Dịch Giảo Giảo từ trong điện thoại truyền ra.

Nghe đến vô cùng rõ ràng, tâm tình nam nhân cùng Dịch Giảo Giảo giờ phút này người khác đều hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top