Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1249: Tuân lệnh, Darling! (6)

Chủ quán lục soát người thanh niên một lượt, xác định quả thật hắn không nói dối, bởi trên người thanh niên đến một đồng tiền cũng không có.

Cuối cùng không còn cách nào khác, thanh niên đành lấy điện thoại ra đặt ở chỗ chủ quán.

Điện thoại này là hàng kiểu mới, chủ quán nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.

Thanh niên nặng nề thở ra một hơi, hắn nhìn cây gậy sắt trong tay trong tay một chút rồi xoay người đi tìm cô gái vừa rồi đưa gậy cho mình.

Bốn phía đều là từng đám người tụ tập với nhau ồn ào, nữ sinh ngồi bên đó, dường như hoàn toàn cách ly khỏi những âm thanh bên ngoài, cảm giác cô không hề hợp với hoàn cảnh hỗn loạn này.

Thanh niên quan sát Minh Thù một lượt, tự hỏi người có khí chất như vậy, sao bỗng dưng lại xuất hiện ở nơi này.

Nhưng người như thế, lại dưới tình huống kia đưa cho hắn một cây gậy sắt.

Không sợ gặp phải phiền toái sao?

Hắn ôm bả vai đi tới: "Vừa rồi... Cảm ơn cô."

"Không cần khách khí." Minh Thù liếc hắn một cái: "Suýt nữa lật luôn bàn của tôi."

Thanh niên: "???"

Minh Thù tiếp tục nói: "Lãng phí lương thực thật đáng xấu hổ."

Thanh niên: "!!??"

Minh Thù ăn xong đồ ăn, thanh niên vẫn còn đứng tại chỗ: "Để tôi đưa cô về đi, tôi sợ những người ban nãy tìm tới gây phiền phức."

Tựa hồ sợ Minh Thù hiểu lầm, hắn cố ý nói thêm một câu phía sau.

"Không cần đâu."

"Cũng không phải chuyện gì lớn, nhà cô ở đâu?" Ban Lan gãi gãi đầu: "Ừm, tôi cũng không có ý gì khác, hiện tại đã muộn thế này, chỉ có một mình cô thì không an toàn."

Minh Thù cự tuyệt cũng hoàn toàn vô dụng, thanh niên vẫn một mực đi theo cô.

"Tôi tên Ban Lan, cô tên gì vậy?"

Tầm mắt Minh Thù đảo quanh bốn phía, thuận miệng đáp: "Ngũ Thải."

"Hả?"

Thanh niên gãi đầu một cái, mặt đầy hoài nghi.

Minh Thù đột nhiên hỏi hắn: "Cậu biết đường hần Hoa Nghệ ở đâu không?"

Ban Lan gật đầu: "Biết, nhà tôi cũng ở đó."

"Mang tôi đi, tôi trả thù lao cho cậu."

"Không cần không cần." Nếu không phải có cô đưa vũ khí cho hắn, không chừng lúc này đã bị đánh đến bầm dập cả người. Ban Lan hơi chần chờ: "Nhưng mà... Trễ như vậy rồi, cô thật sự cần đến đó sao?"

Khu Đông thành được phân thành ba loại: Nơi hơi loạn, nơi khá loạn và nơi vô cùng loạn.

Đường hầm Hoa Nghệ thuộc khu vực vô cùng loạn, nhưng tiền thuê phòng nơi đó lại là rẻ nhất, mọi người liền không thể không ở.

Minh Thù: "Đúng, cậu biết liền thì nhanh chóng dẫn đường đi, không muốn thì tôi đi tìm người khác."

Tính toán thời gian một chút, hôm nay nữ chính giả với nữ chính sẽ xảy ra chuyện.

Y Tích ra ngoài bị người khác vô lễ, liền gọi Lục Ngưng tới cứu cô ta, Lục Ngưng để Y Tích chạy trước đi gọi người.

Nhưng Y Tích không hề gọi người tới, Lục Ngưng thiếu chút nữa đã mất đi sự trong sạch.

Cũng may có hào quang nữ chính, được người kịp thời cứu.

Trên thực tế đám người kia đều do Y Tích sắp xếp, nếu không làm sao cô ta có thể chờ tới tận lúc Lục Ngưng đến cứu mà vẫn hoàn hảo không xảy ra chuyện gì như thế.

Trẫm bây giờ phải làm anh hùng cứu mỹ nhân, thuận tiện kéo thêm giá trị cừu hận một chút.

"Thôi cũng được."

Ban Lan mang Minh Thù đi ngồi xe buýt, xe buýt ở khu Đông thành cũng đóng cửa khá sớm, may mà vận khí hai người tốt, kịp thời gặp được chuyến cuối cùng.

Ngồi trên xe buýt nhìn đường phố khu Đông thành, trừ cũ nát mục ruỗng ra dường như không hề có gì khác, thỉnh thoảng còn có một đám người đánh nhau đến là lộn xộn.

Chuyến xe cuối cùng nên đặc biệt chen chúc, Ban Lan xuyên qua đám người không ngừng chen lấn thấy được nữ sinh đang dựa vào cửa sổ.

Cô hơi nghiêng đầu, tầm mắt nhìn ra phía ngoài cửa kính, đứng gần một loạt người vẫn luôn chen lấn nhưng trông cô vẫn vô cùng kiên nhẫn.

Nếu như Ban Lan cẩn thận hơn một chút sẽ phát hiện ra những người kia đều cách cô một khoảng, xung quanh cô cứ như có một lớp chắn vô hình đang làm tốt nhiệm vụ bảo hộ.

Người xuống ở đường hầm Hoa Nghệ có rất nhiều, Minh Thù đạp lên cầu thang xe đi xuống.

Ban Lan đứng cạnh cô tò mò hỏi: "Cô cũng là người ở khu Đông thành sao?"

"Đúng vậy."

Ban Lan có chút không tin.

Cô nhìn đâu giống như người của khu Đông thành, bất kể là cách ăn mặc hay khí chất...

Cảm nhận mà người khu Đông thành mang đến cho hắn luôn là vẻ mặt xám xịt, bị cuộc sống tồi tệ như thế này ép đến nỗi chết lặng, bộ dạng như toàn thế giới đều thiếu nợ bản thân mấy triệu vậy.

Minh Thù cũng không biết vị trí cụ thể lúc nữ chính xảy ra chuyện, chỉ có thể đi vòng quanh đường hầm Hoa Nghệ tìm.

Mới nãy còn thấy tiếng người nho nhỏ nói chuyện, lúc này đã không còn, cho dù có người đi ngang qua cũng đều giống nhau mang vẻ mặt vội vã lại phòng bị.

Bốn phía chỉ có ánh sáng lay lắt, thỉnh thoảng còn có thể nghe được âm thanh truyền ra từ trong những căn hộ cũ kĩ.

"Cô muốn tìm cái gì?"

Ban Lan một mực đi theo.

Minh Thù rút ra mấy tờ tiền đưa cho hắn: "Cậu có thể đi rồi, cảm ơn đã dẫn đường."

Ban Lan không nhận: "Tôi nói rồi, chỉ là dẫn đường thôi cũng không cần..."

Minh Thù đem tiền nhét vào trong túi áo khoác của hắn: "Thiếu niên, tiền tới tay thì cứ cầm lấy, đây là tiềm cậu kiếm được từ số thời gian mà mình đã bỏ ra."

Ban Lan nhìn vào một góc tiền giấy lộ ra, hồi lâu cũng không lên tiếng.

"A -- "

Tiếng thét chói tai nhanh chóng phá vỡ sự tĩnh mịch của đêm tối, Minh Thù ngẩng đầu nhìn, nhấc chân liền đi đến một phía.

Ban Lan cả kinh, muốn cản cô lại nhưng đã muộn.

Minh Thù dùng tốc độ vô cùng nhanh đi xuyên qua lối đi nhỏ hẹp, sang bên kia.

Nơi đó có hai nam nhân đang đè một nữ sinh xuống.

Đột nhiên có người xông ra, động tác hai người đó đều đồng loạt cứng đờ lại, phòng bị nhìn cô.

"Cứu... Cứu mạng!!"

Nữ sinh bị nam nhân đè xuống đưa tay về phía Minh Thù.

"Mau cứu tôi... Cứu tôi..."

Minh Thù nhìn một cái liền xoay người rời đi.

Ánh mắt khao khát của nữ sinh nháy mắt liền vụn vỡ, hai nam nhân thấy Minh Thù thức thời như thế đều hai mắt nhìn nhau, một nam nhân đột nhiên lên tiếng: "Đứng lại!"

Minh Thù xoay người nhìn hắn: "Có chuyện gì?"

Ánh sáng trong con hẻm không đủ, vẻ mặt hai nam nhân như thế nào cũng không thấy rõ, nhưng mà nhìn động tác tới gần của bọn họ, đã biết là không có ý tốt gì.

Nam nhân Giáp: "Tiểu cô nương, muộn như vậy còn lảng vảng ở chỗ này, bị lạc rồi hả, muốn các anh giúp em tìm đường không?"

Nam nhân Ất: "Các anh nhất định sẽ đưa em về đến nhà, ngoan ngoãn nghe lời liền bảo đảm không làm hại em."

"Không... Bọn họ đều gạt cô đấy!! Chạy mau! Bọn họ sẽ giết cô!" Nữ sinh bên kia đột nhiên hô to mấy tiếng.

"Tiện nhân im miệng!" Nam nhân Giáp tát một cái lên mặt nữ sinh.

Minh Thù nghiêng đầu, tránh khỏi thân hình đang cố cản trở tầm mắt cô của nam nhân Ất, nhìn về phía nữ sinh chật vật bên đó.

Cô hơi cong khoé miệng: "Mấy người có mang tiền không?"

Nam nhân Giáp và nam nhân Ất: "???"

Cái gì cơ?

"Tiểu cô nương mau lại đây đi, để bọn anh nhìn rõ một cái..."

Nam nhân Ất cố gắng đến gần Minh Thù, hắn xoa xoa hai tay, coi như không thấy rõ vẻ mặt, nhưng từ giọng nói thô bỉ ấy cũng biết ý nghĩ của hắn.

Minh Thù phất phất tay áo: "Muốn đánh nhau sao, tới đây, tôi cho mấy người trải nghiệm thử."

"Tiểu cô nương, em tay nhỏ chân nhỏ, không phải là..."

Nam nhân Ất bỗng dưng cứng đờ người, có một thứ kề sát đầu hắn, làm cho hắn không dám lộn xộn thêm.

Nữ sinh khẽ mỉm cười: "Ừm? Không phải là cái gì cơ?"

"..."

Không phải cô vung tay áo nói đánh nhau sao?

Thế tại sao cô lại có súng chứ!

Phạm quy!

Vô cùng phạm quy!!

___

Lúc Ban Lan đuổi đến, Minh Thù đang ngồi xổm trong con hẻm đếm tiền, bên cạnh là hai tên to con đang quỳ khóc cầu xin tha thứ.

Còn có một cô gái nhỏ đang rúc trong góc, run lẩy bẩy nhìn hắn.

Ban Lan: "..."

Xảy ra chuyện gì vậy?

Minh Thù đếm hết một lượt, xem chừng hai người này trước đó đã cướp của không ít người, nên trên người mới có không ít tiền mặt như thế.

Minh Thù chia ra một phần cho cô gái kia.

Thân thể cô gái run run, không dám nhận.

Minh Thù trực tiếp đặt trước mặt cô gái rồi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Ban Lan: "Người nếu đã gặp thì hẳn có duyên, chia cho cậu một ít."

Lại phân ra một phần cho Ban Lan.

Ban Lan: "..."

Đây là hiện trường chia của cỡ lớn sao?

Tại sao nội dung cốt truyện lại không hề giống như hắn nghĩ chứ?

Rốt cuộc là tại sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top