Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1258: Tuân lệnh, Darling! (15)

Việc làm ăn của Xuân Thu Đường không cần vốn, bởi bọn họ là dùng vũ lực cướp đi tuổi thọ của người khác, mang đi buôn bán.

Với người Đông Thành mà nói, Xuân Thu Đường đại khái như… Ác mộng vậy.

Đêm đến họ sẽ lảng vảng quanh đường phố, tìm người để xuống tay, đôi khi, dù là ban ngày họ cũng làm.

Còn Khôn ca kia chính là lão đại của Xuân Thu Đường.

Mấy nhà làm ăn khác đã kết thành liên minh với mình, Minh Thù sẽ trực tiếp chuyển đơn đặt hàng xuống.

Còn Xuân Thu Đường thì hoàn toàn không thuộc liên minh…

Không có người mua, liền không có doanh thu.

Có thể không nóng nảy sao?

Minh Thù lăn hai vòng trên giường, quyết định sáng mai rồi, giờ ngủ.
_

Soạt soạt ——

Minh Thù mở mắt ra, nhìn người đang bò lên giường mình.

"Diệp Tịch."

Người đang bò kia khựng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thù: "… Darling, giường anh cứng quá."

"Giường của hai phòng này giống nhau."

"Nhưng em chưa từng ngủ trên giường kia, quá cứng."

Minh Thù tiếp tục phá mood: "Phòng kia là em nhường cho anh."

"…"

Diệp Tịch chậm rãi lui xuống, hắn đứng bên mép giường, rũ đầu, nhìn qua có chút uể oải.

Phải nghĩ cho ra một cái lí do tương đối tốt!

Sợ tối?

Không được… Đã ngủ một mình lâu như vậy, đột nhiên nói sợ tối, cô sẽ hoài nghi.

Tại sao không có sấm sét chứ!

Nếu như có, hắn liền có thể nói là sợ tiếng sấm!

Minh Thù hoàn toàn không biết cái người nhìn qua có chút uể oải kia, lúc này lại đang nghĩ ra đủ loại lí do hiếm lạ cổ quái.

Minh Thù nhắm mắt, thở sâu.

Cuối cùng cắn răng: "Lên đây."

Diệp Tịch lập tức trôi chảy bò lên giường, nhích lại nằm cạnh Minh Thù, thấy cô không phản đối, hắn liền vươn tay ôm Minh Thù vào lòng.

"Darling ngủ ngon."

Ôm cô quả nhiên tâm bình khí hòa!

Minh Thù có chút ngạc nhiên, thế mà hôm nay hắn lại quy củ như vậy, cái gì cũng không làm, chỉ đơn giản ôm mình.

Cơ mà như vậy cũng tốt, bằng không còn phải lao lực đối phó hắn.

Thanh âm trong căn phòng nhỏ dần biến mất hết, chỉ còn lại tiếng hít thở gần như đồng bộ của hai người.

Không biết đã qua bao lâu, Diệp Tịch đột nhiên ngồi bật dậy, hắn chống giường thở dốc, dường như không thở nổi.

"Sao vậy?"

Minh Thù cũng bị hắn đánh thức, ngồi dậy theo.

Diệp Tịch luống cuống tay chân ôm lấy Minh Thù.

"Anh mơ thấy em chết."

Minh Thù duỗi tay vỗ vỗ sau lưng hắn: "Chỉ là mơ thôi."

Tối nay mới vừa trải qua một hồi đuổi giết, Diệp Tịch mơ như vậy cũng không có gì kì quái.

"Tốt rồi, không có việc gì.” Minh Thù nhẹ giọng an ủi hắn.

Diệp Tịch gắt gao ôm lấy cô, tựa hồ muốn đem cô hoà luôn vào thân thể của mình: "Em sẽ chết sao?"

"Đương nhiên sẽ, con người đều phải chết." Mặc dù thế giới này cho phép cướp đi tuổi thọ của người khác, nhưng tuổi thọ cũng vẫn có hạn chế.

Diệp Tịch: "Anh không muốn em chết."

"Yên tâm, anh sẽ chết trước." Thẳng nam Thù vô cùng ngay thẳng nói: "Em còn 6 năm tuổi thọ."

Diệp Tịch: "…"

Bầu không khí đang tốt sao lại bị cô phá rồi?

Chẳng lẽ cô không phải nên hôn hắn, an ủi hắn hay sao?

Diệp Tịch buồn bực dụi cổ cô, cánh môi dán lên nơi trí mạng.

Diệp Tịch đột nhiên lên cơn, hơi hé miệng, cắn xuống cổ cô một cái.

Hắn muốn xem phản ứng của cô.

Nữ sinh vẫn an tĩnh để hắn ôm, không có bất kì phản ứng nào, thẳng đến khi rặng hắn hơi lõm vào làn da mềm mại kia.

Cô mới a một tiếng: "Đừng cắn, dính đầy nước bọt rồi, anh là quỷ hút máu hay sao thế?”

Diệp Tịch biết, thường ngày cứ nhìn như cô không có phòng bị gì, nhưng lúc người khác tới gần hay là đụng vào cô, cô vẫn có thể chính xác tránh ra.

Cô đây là không hề… phòng bị với hắn?

Diệp Tịch đột nhiên dùng sức, đè Minh Thù xuống, hai người cùng ngã vào giường.

Diệp Tịch cắn cổ Minh Thù, chậm rãi mút vào.

Vị trí động mạch ở cổ bị cắn, chỗ nhược điểm trí mạng lại hoàn toàn bị khống chế, Minh Thù cũng có chút không thoải mái.

Nhưng nghĩ đến tiểu yêu tinh mới vừa mơ thấy ác mộng, Minh Thù cũng không đẩy hắn ra.

Diệp Tịch đột nhiên ngẩng đầu: "Darling, hôn anh được không?"

"Hôn cái gì, đi ngủ."

"Nhưng anh muốn hôn." Diệp Tịch đưa tay đến bén hông Minh Thù: "Hoặc là, anh có thể phục vụ việc càng tốt hơn."

Minh Thù: "…"

Minh Thù giữa hai lựa chọn trên, tất nhiên chọn hôn.

Minh Thù nâng cằm hắn, trong lúc rướn người qua, đột nhiên hỏi: "Vài phút?"

"Một giờ."

"Cút!"

Diệp Tịch hơi giãy giụa: "… Nửa giờ."

"Cút!"

"Mười phút, không thể ít hơn!!"

Tuy hắn nói mười phút, nhưng Minh Thù lại cảm thấy đã mười lăm phút qua.

Cô cảm thấy nếu sau có tham gia so tài hôn môi, chắc mình ăn chắc giải quán quân.
_

Tổng bộ Xuân Thu Đường.

Khôn ca nghe thủ hạ báo cáo xong, liền hất luôn cái bàn trước mặt.

"Nhiều người thế mà không đối phó nổi một con nhóc? Phế vật!"

Người bên dưới lập tức nói: "Khôn ca bớt giận, tuy chúng ta không giết được Giáng Tuyết, nhưng cũng phát hiện một ít chuyện thú vị."

Khôn ca bày ra bộ dáng hung ác "không có thông tin nào vừa lòng tao, tao giết" nói: "Chuyện gì?"

Người nọ lập tức đưa điện thoại qua.

Khôn ca cầm lấy nhìn: "Cái gì đây? Cho tao thấy bọn mày thất bại thế nào à?"

Thấy Khôn ca lại chuẩn bị nổi cáu, người nọ nhanh chóng chỉ vào một chỗ: "Khôn ca nhìn bên này."

Khôn ca nhìn chăm chú chỗ đó, ánh mắt hơi đổi, phóng to hình ảnh lên xem.

Khôn ca đột nhiên mừng như điên lên: "Đi… Đi liên hệ Diệp gia!"

"Không không không, từ từ…" Khôn ca giơ tay ý bảo bọn họ dừng lại: "Giáng Tuyết sao lại ở cùng hắn?"

"Khôn ca, đây chính là người Diệp gia vẫn luôn tìm, chỉ cần đem hành tung của hắn báo cho Diệp gia, về sau chúng ta còn sợ gì đấu không lại Độ Kỷ nữa? Kỹ thuật Diệp gia nắm giữ còn lợi hại hơn Độ Kỷ nhiều."

Khôn ca đương nhiên biết điều này.

Đừng nhìn hắn là lão đại Xuân Thu Đường, trên thực tế, phía sau Xuân Thu Đường còn có một Diệp gia.

Là Diệp gia tiếng tăm lừng lẫy ở Tây Thành.

Không lâu trước đây, Diệp gia truyền tin đến, giao cho bọn họ nhiệm vụ tìm người.

Người này hoàn toàn giống với người trong ảnh chụp.

"Khôn ca?"

"Để tao nghĩ lại…" Diệp gia muốn tìm người này, khẳng định hắn vô cùng quan trọng.

Nếu có thể bắt được hắn…

Xuân Thu Đường tuy nói là do Diệp gia duy trì, nhưng Diệp gia lại rất ít khi cung cấp hay trợ giúp gì, chỉ khi họ có yêu cầu, mới ngẫu nhiên phẩy tay một chút.

Bình thường cả khách hàng cũng sẽ không giới thiệu cho bọn họ.

Lấy địa vị của Diệp gia, chỉ cần đánh tiếng một chút, lợi nhuận cần gì lo lắng nữa?

Khôn ca biết Diệp gia chỉ coi bọn họ như có cũng được mà không cũng chẳng sao, lúc cần thì cho hai cục xương, không cần thì liền hoàn toàn mặc kệ.

Khôn ca nói: “Chuyện này trước tiên đừng cho bất luận ai biết."

"Khôn ca?"

"Diệp gia lúc trước luôn lợi dụng chúng ta, giờ ai biết bọn họ muốn làm gì, chúng ta không thể không đề phòng. Thêm cả cục diện Đông Thành rắc rối hiện giờ, Diệp gia tạm thời cũng không thể quản nhiều."

Người nọ hơi suy tư, dường như cảm thấy lời Khôn ca nói rất có lý.

"Thế Khôn ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top