Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1259: Tuân lệnh, Darling! (16)

Khôn ca còn đang suy nghĩ làm sao để thực hiện kế hoạch, đã có người báo cho hắn, đại tiểu thư Độ Kỷ đến cửa chào hỏi.

Khôn ca: "…"

Xuân Thu Đường rất lớn, chiếm hẳn một khu nhà, hơn nữa bình thường người của Xuân Thu Đường cũng đều tụ ở chỗ này.

Minh Thù được dẫn lên tầng ba, cách trang hoàng bên trong hoàn toàn không tương xứng với toà nhà cũ nát bên ngoài kia.

Nếu không nhìn bên ngoài, có lẽ sẽ cho người ta cảm giác mình đang ở khu Tây Thành.

"Đại tiểu thư Độ Kỷ đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón thật ngại!"

Minh Thù bước vào, Khôn ca liền cười tươi rói đứng lên.

"Bây giờ tiếp đón tôi cũng không ngại."

Khôn ca: "…"

Minh Thù đi một mình vào, Khôn ca nghi hoặc nhìn về phía sau, người đứng sau làm một thủ thế, chỉ có một người.

Trong lòng Khôn ca có chút hoài nghi.

Cô dám một mình đến đây?

"Không biết tiểu thư Giáng Tuyết tới nơi này của tôi, là có việc gì?"

Khôn ca nhìn Minh Thù chằm chằm, tươi cười nhạt đi vài phần.

"Nói là có việc thì không đúng, tôi chỉ muốn hỏi một chút, ông không có chuyện gì tự dưng thuê người đi giết tôi làm gì?"

Khôn ca: "…"

CMN!

Việc này mà cô cũng gõ cửa tới hỏi được hả?

Mặc kệ Khôn ca chửi bậy trong lòng bao nhiêu, bên ngoài vẫn không mảy may biểu hiện ra: "Tiểu thư Giáng Tuyết đang nói gì vậy? Tôi khi nào lại thuê người giết cô?"

"Không phải ông?" Minh Thù nhướn mày: "Chẳng lẽ còn có người vu oan cho ông?"

Khôn ca cười cười: "Tiểu thư Giáng Tuyết, tuy rằng trên phương diện kinh doanh hai ta có điểm mâu thuẫn, nhưng vẫn chưa đến mức làm ra loại việc này đâu, làm ăn ra làm ăn đúng không?"

Minh Thù thở dài: "Làm người không thể rộng rãi một chút, vui tươi một chút sao?"

Khôn ca: "??"

Như thế nào là rộng rãi, như thế nào vui tươi?

Chẳng lẽ còn muốn hắn thừa nhận —— Đúng, chính là tôi làm sao?

Minh Thù tiếp tục: "Tôi ưu tú như vậy, ông muốn giết tôi, tôi hoàn toàn có thể hiểu."

Khôn ca: "…" CMN cô nói vậy mà không ngượng à!

Trong lòng Khôn ca có đủ loại thảo nê mã đang phi như điên, tươi cười trên mặt trở nên có phần dữ tợn: "Tiểu thư Giáng Tuyết, tại sao cô lại cho là tôi làm?"

Minh Thù nghiêm túc phân tích: "Ông xem, tôi nói tôi bị người ta đuổi giết, thế mà một chút ông cũng không kinh ngạc, đây không phải chứng minh rằng ông đã biết trước rồi à?"

Khôn ca: "…"

Nụ cười của Khôn ca hoàn toàn biến mất: "Tiểu thư Giáng Tuyết, việc đó cũng không thể lấy làm chứng cứ chứ?"

Minh Thù tỏ vẻ không sao cả: "Ồ, tôi cảm thấy ai làm thì là người đó là được rồi."

Khôn ca cắn răng, cô cảm thấy là ai thì là người đó cái gì, cô cho mình là ai, tổng thống hay là quốc vương!

"Tiểu thư Giáng Tuyết, cứ cho là Độ Kỷ của cô lợi hại, cũng không thể vu oan cho người khác như thế được!” Khôn ca thấy bản thân còn có thể giãy giụa thêm chút.

Minh Thù từ sâu trong đáy mắt tràn ra ý cười thản nhiên, ngữ khí ôn nhu nói: "Tôi có vu oan ông hay không, trong lòng ông còn không rõ?"

Khôn ca: "…"
_

Minh Thù chuẩn bị tẩn Khôn ca một trận no đòn, nhưng còn chưa hành động, cả toà nhà bỗng nhiên rung động, dường như xảy ra chuyện gì.

Khôn ca trừng Minh Thù.

Cô thế mà còn mang theo người tập kích.

Minh Thù vô tội buông tay: "Không liên quan đến tôi, tôi tới có một mình."

"Khôn ca, có người đột nhập!" Người bên ngoài tiến vào.

Khôn ca cũng không rảnh lo Minh Thù nữa.

Hắn lạnh giọng hỏi: "Ai? Dám đột nhập Xuân Thu Đường!”

Minh Thù chen vào nói: "Nói không chừng là người Đông Hạ Đường đó?"

Khôn ca hung ác trừng cô, nữ sinh này, nói chuyện sao lại thiếu đánh như vậy, khiến người khác chỉ muốn đánh chết cô.

Người báo tin: "Không biết, bọn họ vừa vào liền động thủ, chúng ta…"

Đoàng đoàng đoàng…

Tiếng súng vọng đến từ phía dưới, hành lang vang lên một loạt những thanh âm hỗn độn, liền sau đó là người Xuân Thu Đường xuất hiện ở cửa, bị một đám võ trang đầy đủ ép vào.

"Khôn ca…"

"Khôn ca!"

Mọi người vây quanh người Khôn ca.

Từ lúc xuất hiện bạo động, đến lúc nhóm người này xông lên, cùng lắm mới được vài phút.

Nhóm người bên ngoài tạm ngừng bắn, nhưng họng súng vẫn nhắm vào trong.

"Y Tích đâu?"

Y Tích?!

Minh Thù liếc nhìn Khôn ca, ngữ khí có phần kinh ngạc: "Ông còn bắt cóc tiểu khả ái của tôi?"

Khôn ca một đầu mờ mịt, cái gì mà tiểu khả ái của cô, nữ sinh như thế nào lại có quan hệ với cô rồi?

"Làm tốt lắm!"

Minh Thù yên lặng tán thưởng Khôn ca.

"Cô…" Khôn ca trợn trắng mắt nhìn Minh Thù, người này mắc bệnh tâm thần hả?

Hắn nhìn về phía nhóm người mới xông vào, lấy ra tư thái của lão đại Xuân Thu Đường: "Bọn mày là ai?"

Đoàng!

Một tiểu đệ bên người Khôn ca trực tiếp ngã xuống.

Máu tươi thấm đẫm.

Gian phòng trong nháy mắt rơi vào yên lặng.

Tiếp theo là những tiếng nổ mạnh, tiếng chửi bậy cùng tiếng súng xen lẫn vào nhau, người Xuân Thu Đường trực tiếp lấy cứng đối cứng với đối phương.

Toàn bộ đồ vật trong phòng bị đánh cho nát bấy.

Khôn ca cầm súng của mình, mắt to trừng mắt nhỏ với Minh Thù, tại sao hắn lại trốn cùng một chỗ với nữ sinh kia chứ.

"Cô ở đây làm gì!"

Minh Thù mỉm cười: "Khôn ca, phiền bảo vệ bé gái tí nhé."

Khôn ca nhìn súng trong tay mình, có một nháy mắt nghĩ đến việc cho cô luôn một phát súng.

CMN cô còn nhớ mình tới đây để làm gì không?

Không phải là tìm ông đây tính sổ à?

Thế sao cô lại có thể không chút áp lực mà mở miệng đòi bảo vệ?!

Trên thế giới này thế mà có người không biết xấu hổ đến vậy!

Đoàng!

Viên đạn bắn thủng nơi bọn họ đang trốn, Khôn ca lập tức dịch sang bên cạnh, Minh Thù di chuyển theo hắn.

Đối đầu với kẻ địch mạnh, không được nội chiến!

Khôn ca không để ý tới Minh Thù, chuyên tâm dịch dịch.

Người như bọn họ, đều sẽ lưu lại một con đường dự phòng, chính là để cho những tình huống như hôm nay.

Nhưng đối phương cũng là một đám có nghề, không cho bọn hắn một chút cơ hội, chỉ cần vừa lao ra là đã bị xử lý.

Khôn ca nhìn bên ngoài: "Mẹ nó!"

Đối phương đều là người được huấn luyện nghiêm cẩn, vũ khí tiên tiến, kĩ thuật tinh chuẩn, phối hợp lại ăn ý…

"Giáng Tuyết cô còn suy nghĩ cái gì? Cô mà không nghĩ ra biện pháp, hôm nay tất cả đều phải chết ở chỗ này!" Khôn ca đột nhiên rống về phía Minh Thù.

"Tôi đang nghĩ…" Minh Thù tỏ vẻ suy tư: "Bọn họ nhập cư trái phép từ chỗ nào."

Khôn ca: "…"

Nhập CMN ấy chứ nhập!

Hiện tại là lúc để nghĩ mấy việc này sao?

Khôn ca bị dồn vào góc, thanh âm huynh đệ không ngừng truyền đến.

"Khôn ca, bọn họ vì Y Tích mà tới, chỉ cần giao nữ nhân kia ra là được!"

"Khôn ca! Không chống đỡ nổi nữa!"

"Khôn ca…"

Khôn ca hét lớn ra bên ngoài một tiếng: "Dừng tay!!"

Tiếng súng lại vang lên vài lần rồi an tĩnh lại.

Khôn ca cẩn thận nhìn ra ngoài một cái, đối phương tùy tiện đứng hẳn ở giữa nói: "Giao Y Tích ra liền tha cho bọn mày một con đường sống."

Khôn ca thở ra một hơi, tiếp tục lớn giọng: "Làm sao tao xác định được giao người ra rồi thì bọn mày sẽ làm theo."

"Ông có bị ngu không vậy?" Minh Thù ngồi đối diện hắn nói: "Dùng Y Tích uy hiếp bọn họ đi chứ!"

Khôn ca trừng Minh Thù: "Đấy không phải là tiểu khả ái của cô sao?"

"Tôi cứ thích bắt nạt tiểu khả ái đấy."

Khôn ca: “…” CMn! Gặp được một tên biến thái!

"Vạn nhất bọn họ tới để giết Y Tích thì sao?" Ít ra chỉ số thông minh của Khôn lúc này vẫn còn online.

Minh Thù nhún vai: "50% cơ hội, muốn cược không?"

"…" Nhìn tình cảnh của cô đi, CMN cũng bị vây quanh, còn cần ông đây bảo vệ nữa, ai cho cô tự tin có thể khoa tay múa chân với ông!
_____________________

Ọ w ) mai thi Toán, gửi trăm lần lạy mong làm được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top