Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1262: Tuân lệnh, Darling! (19)

Biết mình thế đơn lực bạc, trên khuôn mặt đáng yêu moe moe của Lạc Yến hiện lên một tia tươi cười cổ quái, sau đó liền khôi phục trấn định.

Minh Thù hỏi hắn: "Ngươi có biện pháp rồi?"

Lạc Yến vừa mới trấn định một chút: "..."

Biểu hiện mà kém tí không khéo căng luôn cơ mặt.

Hắn có biện pháp cái rắm á!

Nhưng câu hỏi của Minh Thù, Lạc Yến lại không thể không trả lời, hắn nhẫn nhịn gần một phút đồng hồ mới nói: "Kích thích hắn một chút, thử xem hắn có thể khôi phục hay không."

"Kích thích thế nào?"

Công chúa nhỏ giơ tay nhỏ của mình lên, làm một động tác giết.

Lạc Yến âm dương quái khí nói: "Bên bờ sinh tử, là dễ bị kích thích nhất."

"Ha ha, vậy ngươi thử đi."

"..."

Lạc Yến nhìn cánh tay nhỏ của mình rồi lại nhìn bắp chân nhỏ, yên lặng từ bỏ cách làm này.

"Tại sao không trực tiếp nói cho hắn biết?" Minh Thù không nói, là bởi vì cô chưa quen thuộc hoàn toàn Kỳ Ngự, không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.

Nhưng tên Lạc Yến biến thái này không thể không quen đi?

"Coi như là nói cho hắn biết, nhưng những kí ức đó cũng chỉ là được thuật lại, hắn không nhớ được, tự nhiên cũng không làm được gì." Lạc Yến nói: "Biện pháp đơn giản nhất, chính là khôi phục kí ức của hắn."

Minh Thù nhún vai, dù sao cô cũng không có biện pháp gì.

Lạc Yến hơi nhăn mũi: "Ta... Đang suy nghĩ."

Lạc Yến có chút sầu não.

"Nhưng thời gian thực sự không có nhiều lắm."

Hắn ở trong thân thể này, cũng là vì thời gian không có nhiều.

Lạc Yến lại nhìn sang Diệp Tịch, trong lòng ghen ghét không thôi!

Dựa vào cái gì hắn lại có thân thể của người thành niên, mấy tên đi cửa sau quả nhiên đều làm cho người ta chán ghét!

"Đây là số điện thoại của ta." Công chúa nhỏ lưu lại số điện thoại: "Nếu nghĩ ra biện pháp ta lại đến tìm ngươi."

Lạc Yến đi ra khỏi phòng, đứng bên ngoài, hắn... Hình như đã quên mất chuyện gì.

A!

Hắn quên nói với bọn họ vài việc của thế giới này...

Nhưng nghĩ lại màn gặp mặt hồi nãy, Lạc Yến có tố chất của người bệnh thần kinh ôm khóe miệng —— quyết định không nói.
_

Diệp Tịch mãi nhìn theo công chúa nhỏ, cho đến cửa phòng đóng lại, hắn mới yếu ớt nhìn về phía Minh Thù: "Darling, nó là ai? Hai người vừa nói chuyện gì thế?"

Cái gì mà thời gian không có nhiều lắm?

Hắn trong miệng hai người họ là ai? Khôi phục kí ức? Kí ức nào?

Minh Thù đưa tay lên vỗ nhẹ trán hai lần.

Không được.

Trẫm phải ăn một chút đồ ăn vặt để bổ sung thể lực và trí nhớ.

Minh Thù tìm đồ ăn, Diệp Tịch đi theo cô, ý định như nếu hôm nay cô không nói ra thì cứ thế về sau, hắn cũng không từ bỏ ý đồ.

"Darling..."

Minh Thù ngại Diệp Tịch phiền, đè hắn ra hôn một trận, Diệp Tịch bị hôn đến mơ màng, hồi lâu cũng không nói chuyện.

Minh Thù an tĩnh xử lý xong đồ ăn vặt.

À...

Minh Thù xoa xoa tay: "Diệp Tịch, anh không thấy có gì kì quái sao? Tại sao mới chỉ gặp nhau lần đầu, lại cứ như vậy thân cận với em."

"...Chắc là vừa thấy đã yêu." Hẳn là vậy đi.

Thời điểm nhìn thấy cô, đầu hắn chỉ đầy những suy nghĩ muốn ở cùng một chỗ với cô, cho dù là dùng thủ đoạn gì cũng được.

"Làm gì có chuyện vừa thấy đã yêu." Minh Thù thấp giọng cười: "Chẳng qua chỉ là trước kia chúng ta đã ở cùng nhau."

"Trước kia?" Diệp Tịch cau lông mày lại: "Không phải... Trước kia anh chưa từng gặp em."

Mặc dù trí nhớ của hắn chỉ là những mảnh vỡ, nhưng hắn lại có thể cảm thấy mình chưa từng gặp cô.

"Không phải trước kia đó." Minh Thù dang tay ra cho Diệp Tịch ôm mình, cô dựa vào ngực hắn: "Là bên ngoài thế giới này, chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau."

"Bên ngoài thế giới này?" Bên ngoài thế giới này của họ còn có những thế giới khác sao?

"Đúng vậy. Lần đầu tiên gặp nhau, anh còn muốn giết em..."

"Anh sẽ không..." Hắn làm sao lại muốn giết cô!!

Minh Thù nhìn hắn cười cười, Diệp Tịch đột nhiên nghẹn lời, dường như không biết nên phản bác thế nào.

Hắn ôm chặt Minh Thù, môi hơi mím lại, bên trong đôi mắt là ám quang lưu chuyển.

Minh Thù vịn bả vai hắn, vươn người lên hôn một cái.

Thân thể căng cứng của Diệp Tịch lúc này mới thả lỏng chút ít, cúi đầu đuổi tới đôi môi Minh Thù, nụ hôn càng thêm triền miên, thân mật.

Minh Thù dựa vào hắn thở dốc một hồi, lại tiếp tục đề tài ban nãy.

Thanh âm cô nhẹ nhàng chậm rãi, giống như là chỉ là thuật lại cố sự của người người khác, nhưng đến lúc những kí ức kia đột nhiên mở hết ra, Minh Thù cũng hơi giật mình.

Hoá ra cô đã cùng hắn trải qua nhiều chuyện như vậy.

Cả sống cả chết, đều có hình bóng hắn.

Diệp Tịch nghe có hơi mờ mịt, nhưng cũng cảm thấy vô cùng quen thuộc.

"Có ấn tượng không?"

Minh Thù kể xong, nghiêng đầu hỏi hắn.

Diệp Tịch không mím môi nữa, lắc đầu, mặc dù hắn thấy rất quen thuộc, nhưng...

Hắn vẫn không nhớ được.

"Không sao." Minh Thù cũng không thất vọng, Lạc Yến thử nhiều lần như vậy, đều không thành công, nếu cô tùy tiện nói đã khôi phục, mới quá không khoa học.

Diệp Tịch cúi đầu, cánh môi hắn hé mở: "Vậy nên, anh và em đều không phải là người của thế giới này?"

Thế giới khác biệt...

Người cũng khác nhau...

Hắn đã cùng cô trải qua những việc kia sao?

Nghe thật không chân thực.

"Đúng..."

"Anh và em đến từ cùng một nơi sao?"

Minh Thù trầm mặc một chút, hơi cười lắc đầu.

"Cái này à..."
_

Diệp Tịch biết những việc kia, nhưng dường như cũng không ảnh hưởng đến hắn nhiều lắm, chỉ thỉnh thoảng hỏi Minh Thù một hai vấn đề.

Diệp Tịch nằm dài bên bàn, nhìn Minh Thù phê duyệt văn kiện: "Trong những thế giới kia, darling có thích anh không?"

Tay đang ký của Minh Thù hơi ngừng lại, cô buông bút xuống, ngón tay chỉ chỉ chóp mũi Diệp Tịch một chút: "Anh nhớ ra là biết."

"Nhưng mà darling, anh muốn biết ngay bây giờ."

"Em không nói." Tiểu yêu tinh còn nghĩ muốn moi thông tin từ trẫm! Ngây thơ!

Cằm Diệp Tịch dịch qua gác lên tay cô, nhân tiện bắn ánh sáng tình yêu về phía Minh Thù: "Darling, anh hôn em một cái, em nói cho anh biết nhé?"

"Không nói."

Minh Thù đẩy đầu hắn ra, tiếp tục phê duyệt văn kiện.

Việc phải làm luôn mãi không hết, đồ ăn vặt còn chờ trẫm tới sủng hạnh, vô cùng bận bịu đó!

Diệp Tịch chống cằm, ngắm một bên mặt trắng nõn của Minh Thù, cổ vạch ra một đường cong ưu mỹ, cổ áo hơi mở, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện.

Rất muốn... Rất muốn hôn cô.

Ngắm một chút mà suy nghĩ Diệp Tịch đã bay xa.

Ầm!

Diệp Tịch đột nhiên ngã xuống khỏi ghế, đầu đập lên mặt bàn.

Minh Thù lập tức đưa tay nâng hắn dậy: "Anh làm gì vậy, đang yên lành cũng có thể..."

Sắc mặt Diệp Tịch có chút tái nhợt, trên trán hắn rướm máu, sâu trong con ngươi đen nhánh là một mảnh cảm xúc rõ ràng đang dao động.

"Diệp Tịch?"

Thần sắc Diệp Tịch chậm rãi hoá tốt, tiêu cự trong mắt rốt cuộc tập trung về phía Minh Thù: "Darling."

"Chuyện gì?"

Diệp Tịch ôm Minh Thù, Minh Thù bị hắn ép đến nửa quỳ trên sàn, cô vỗ vỗ lưng Diệp Tịch: "Giữa ban ngày anh lại mơ thấy ác mộng?"

Giọng nói Diệp Tịch có chút khàn khàn: "Em sẽ rời khỏi anh sao?"

Minh Thù há miệng: "Không rời khỏi anh, đừng suy nghĩ lung tung."

Diệp Tịch cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là đột nhiên rất sợ hãi.

Sợ bỗng dưng không tìm thấy cô.

Hai người cứ như vậy ôm cô một hồi lâu, trong lúc đó trợ lý Hạ có đi vào một lần, nhưng mà thân ảnh hai người đều bị bàn làm việc chặn lại, trợ lý Hạ không thấy người đâu, chỉ coi như Minh Thù không có trong phòng.

Diệp Tịch mãi sau mới buông cô ra.

Minh Thù để Diệp Tịch ngồi trên ghế, đi ra lấy thuốc.

Trợ lý Hạ thấy cô từ văn phòng đi ra, biểu tình cứ như gặp quỷ.

Minh Thù đẩy tóc mái Diệp Tịch sang bên, dùng bông tăm chấm vào cồn khử trùng.

Vừa đụng tới vết thương, Diệp Tịch liền bắt đầu kêu: "A, darling, đau..."

"Bỏ tay ra."

"Đau."

Thẳng nam Minh Thù hoàn toàn không nể mặt hắn: "Anh rõ ràng là một đại nam nhân, đau cái gì mà đau, chịu đựng!"

______________________

Tui sẽ cố gắng chăm chỉ, đẩy nhanh tốc độ edit w Ọ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top